“Dù sao đi nữa cũng đa tạ công tử đã ra tay cứu giúp.” Mộc Tư nhớ lại bộ dáng nguyên chủ khi đối mặt với Hiên Viên Mặc trong trí nhớ, liền khẽ khom lưng xuống.
“Ân tình đó là ân tình của Mộc gia. Lần này công tử cứu Mộc Tư, ân cứu mạng không có gì báo đáp, Mộc Tư nguyện ý một lòng phụ tá công tử.”
Hiên Viên Mặc nghe được lời này của Mộc Tư, nụ cười bỗng dừng một chút, ý vị thâm trường mà nhìn Mộc Tư.
Hảo cho một nữ tử thông tuệ*, xem ra đã đoán được thân phận của hắn, biết ân tình này sẽ mang lại cho Mộc gia tác dụng lớn hơn nữa. Nếu như thế, từ trước đến nay hắn cũng không làm khó người khác.
*Thông tuệ: thông minh, nhạy bén.
“Nếu ngươi đã vì Mộc gia suy nghĩ như vậy, bên người cô vừa vặn thiếu một thị nữ, ngươi liền lưu lại đi.”
Mộc Tư nghe được câu trả lời của Hiên Viên Mặc, lập tức cảm kích gật đầu. Bất quá, trong lòng lại chửi thầm, nàng mới không thèm vì gia tộc cống hiến hi sinh như hắn nghĩ!
Mộc gia chính là nơi ăn thịt người không nhả xương. So với âm mưu tranh đoạt trong hoàng cung nội viện càng phức tạp hơn.
Chính vì vậy, lúc trước nguyên chủ mới thích chuồn ra ngoài chơi. Cũng vì thế mà đụng phải tên Tam hoàng tử cặn bã kia.
Lúc trước nguyên chủ thiếu chút nữa đã bị Tam hoàng tử giết chết. Ngay cả về sau, khi nàng ấy cùng Tam hoàng tử đấu đến ngươi chết ta sống, Mộc gia vẫn thờ ơ, chưa từng vươn tay giúp đỡ nàng ấy dù chỉ một chút.
Nguyên chủ tuy rằng là đích nữ Mộc gia nhưng cha không thương mẹ không yêu. Sở dĩ có thể bình an lớn lên ở Mộc gia hoàn toàn là do chính nguyên chủ bày mưu tính kế mà ra.
Cũng bởi vậy mà sau đó dù nguyên chủ gặp phải khó khăn gì cũng không một lần nhờ cậy Mộc gia. Cha nương lạnh lùng, tâm tư sắt đá như vậy, Mộc Tư không khỏi hoài nghi, rốt cuộc nguyên chủ có phải nữ nhi ruột thịt của bọn họ hay không?
Đúng lúc này, trong đầu vang lên âm thanh của hệ thống: Chúc mừng nhiệm vụ giả kích phát nhiệm vụ chi nhánh “Thân thế chi mê”.
Mộc Tư: “......”
Cô chửi thầm trong lòng. Thì ra nguyên chủ thật sự không phải là con ruột! Khó trách...
Có điều, tuy rằng khuôn mặt này cùng gia chủ Mộc gia không giống nhau nhưng cùng Mộc phu nhân lại có đến năm sáu phần tương tự. Cho nên lúc trước dù nguyên chủ cảm thấy cha mẹ mình quá mức nhẫn tâm, nhưng trước nay cũng không hề nghĩ tới phương diện này.
Nếu giữa thân thể này và Mộc phu nhân đã giống nhau như vậy thì xem ra dù bà ta không phải là mẹ ruột thì cũng là người có quan hệ thân sinh với mẹ ruột của thân thể này.
Nhưng cho dù là vậy, hai vị Mộc gia chủ và Mộc phu nhân kia chính là hai con cáo già, muốn từ trong miệng bọn họ tìm ra thân thế bản thân.... Mộc Tư nghĩ đến đây lập tức lắc lắc đầu, quá khó.
Cô dò hỏi hệ thống: “Tiểu Tiểu Ngọc, nhiệm vụ chi nhánh này tôi có thể không nhận được không?”
“Đây là nhiệm vụ đầu tiên của kí chủ. Nếu cô cảm thấy quá khó khăn thì lần này có thể không nhận. Có điều, nếu hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh sẽ có tích phân, kí chủ xác định là không nhận?” Hệ thống trả lời.
Mộc Tư nghe được hai chữ tích phân, mắt cô liền sáng rực lên, nhưng nghĩ đến lão cáo già ở Mộc gia, cô lập tức héo rũ: “Tôi từ bỏ!”
Tiểu Tiểu Ngọc thấy vậy cũng không miễn cưỡng cô, chỉ nói về sau nếu nhiệm vụ chi nhánh lại được kích phát thì cần phải hoàn thành.
Hiên Viên Mặc thấy Mộc Tư ngơ ngác đứng ở đó phát ngốc, đáy lòng không nhịn được có chút buồn cười.
Đây không biết là lần thứ mấy hắn nhìn thấy cô đang ngẩn người.
Hắn hắng giọng, gọi thần trí Mộc Tư trở về: “Thương thế của ngươi vừa mới hồi phục, không nên quá mức mệt nhọc.”
Nói xong liền phân phó Tiểu Bạch mang cô trở về nghỉ ngơi.
Mộc Tư cũng không muốn ở lại thêm. Cô đi bộ ở bên ngoài lâu như vậy thân mình xác thật là có chút không chịu nổi, vì thế liền ngoan ngoãn đi theo Tiểu Bạch trở về.