Chỉ thấy nơi đó có một bóng người mờ ảo, điệu bộ thướt tha lồi lõm mê người. Nếu như không phải người này gương mặt mờ ảo gần như trong suốt thì chắc chắn sẽ là một đại mỹ nhân xinh đẹp động lòng người.
Thế nhưng, thứ Trần Dương chú ý nhất không phải dáng người tuyệt mỹ của nàng, mà là hành động chặn ngang đường đi của nàng trước mặt hắn.
Chỉ thấy ngay khi Trần Dương cách nàng chừng năm mươi trượng, đột nhiên nàng chặn ngang trước mặt hắn, ánh mắt nhìn tới không nói một lời.
Trần Dương nhìn nhìn, hơi suy nghĩ một chút liền lấy thêm Quan Ấn ra.
Nàng ta nhìn màng sáng do Thông Hành Phù bao phủ Trần Dương, ánh mắt nghiền ngẫm. Sau khi nhìn thấy Quan Ấn của Trần Dương thì hơi lùi lại, ngẫm nghĩ một chút đột nhiên cất giọng nói âm u như vọng về từ cõi xa xăm:
- Đại nhân tại sao không đi vào Âm Phủ mà lại đến đây. Không biết có chuyện gì hay không? Ti chức là Tiêu Thuý, là thủ quan trấn giữ nơi này, mong đại nhân lượng thứ vô lễ!
- Thì ra là Tiêu đại nhân. Ta đang có chút việc cần đi ra ngoài một chuyến.
Trần Dương bình tĩnh nói.
Thực ra trong lòng hắn cũng khá lo lắng. Bởi vì đối với một kẻ chân ướt chân ráo như hắn mà nói, nơi này có quy định hay luật lệ gì thì hắn hoàn toàn không hay biết gì.
Chỉ thấy Tiêu Thuý sau khi nghe Trần Dương nói xong thì đáp:
- Đại nhân, phía trước hiện đang có nhiều hỗn loạn. Kính xin đại nhân tạm thời chớ nên ra ngoài. Thân phận của ngài rất mẫn cảm, nếu để cấp trên biết được ngài có sự tình gì chắc chắn ti chức không gánh vác nổi!
- Tiêu đại nhân yên tâm, mọi chuyện do ta tự mình đảm nhận, sẽ không làm liên luỵ đến ngươi.
Trần Dương hơi lãnh đạm đáp.
Hình như nghe ra được vẻ mất kiên nhẫn trong giọng nói của Trần Dương, Tiêu Thuý liền cắn răng nói:
- Đại nhân, không giấu gì ngài. Hiện tại tình hình bên ngoài đang hỗn loạn. Âm binh đang triển khai rà soát trấn áp bên ngoài. Nếu đại nhân cương quyết ra ngoài, theo ta vẫn nên đi vào thời điểm khác.
- Hỗn loạn? Bên ngoài có chuyện gì mà điều động tới cả Âm Binh?
Trần Dương ngạc nhiên hỏi.
Âm Giới cũng là một thế giới. Tất nhiên một thế giới thì cũng có các loại thế lực chiếm cứ. Trong đó cũng có hình thức quân đội.
Ngoài đặc thù của Âm Phủ có Diêm Vương, Phán Quan các loại, thì Âm Giới còn có hẳn một đội quân Âm Binh phân ra nhiều cấp bậc rõ ràng.
Những Âm Binh này khi còn sống đều là những tử sĩ tinh anh thiết huyết, khi chết xuống nơi này liền được trưng dụng thành những binh đoàn Âm Binh.
Trần Dương mặc dù mới đến nơi này thế nhưng cũng thông qua một số điển tịch mà nắm được một vài thông tin sơ lược.
Cũng theo Trần Dương được biết, thông thường, Âm Giới được coi là khá bình yên. Bởi vì nơi không bình yên nhất là Âm Phủ thì có một hệ thống riêng biệt, chuyên trấn áp các loại hồn phách, cho nên cũng không có thể xảy ra được sóng gió gì.
Bởi vậy, nghe Tiêu Thuý ngay cả Âm Binh cũng đang lùng sục bên ngoài, chứng tỏ Âm Giới hiện giờ đúng là đang xảy ra chuyện rồi.
Nghĩ đến tình cảnh của Âm Dương Tuyệt Trận lúc trước, cùng những thông tin do Ma Hồn nọ lộ ra, đôi lông mài của Trần Dương càng ngày càng nhíu chặt. Ngẫm nghĩ đến hai nấm mồ bị đào bới lục tung lên, cả Tam Sinh Liên cũng bị đào đi mất, làm cho Trần Dương cảm giác khó chịu.
Nhìn thấy sắc mặt Trần Dương không được tốt, Tiêu Thuý liền muốn giải thích thêm.
Bình thường, nàng cũng là một trong đám Âm Binh. Tuy nhiên thân phận nàng có chút đặc thù, cho nên liền được đưa đến đây để canh gác bảo vệ phòng ngừa bên trong Âm Phủ có thứ gì đó lọt ra.
Trong Âm Binh cũng có chia nhiều cấp bậc, từ Âm Binh, Âm Sư cho đến Âm Tướng, thậm chỉ có cả Nguyên Soái đầu lĩnh đám Âm Binh nọ. Tiêu Thuý cũng có chút uyên nguyên sâu xa với một vị Âm Tướng cho nên mới được đưa đến đây.
Mặc kệ tình hình ngoài kia ra sao, công việc của nàng trước sau ở đây vẫn nhàn nhã như vậy. Cũng chưa gặp phải tình huống nào cần nàng ra tay. Cho nên hiện giờ, đối với Trần Dương nàng vẫn xem như là người đầu tiên mà nàng gặp, thái độ vì đó mà kiên nhẫn hơn nhiều.
Phải biết, bình thường nếu đám Quỷ Sai ở Dẫn Hồn Lộ nhìn thấy nàng cũng phải cung kính lễ phép. Cho nên mặc dù Trần Dương thể hiện ra thân phận, nàng cũng không kiêu ngạo không xiểm nịnh đối đãi.
- Đa tạ Tiêu cô nương nhắc nhở, tại hạ tự biết chừng mực. Nếu không còn chuyện gì nữa thì xin cáo từ.
Trần Dương nói xong cũng không chờ cho nàng kịp phản ứng, thân hình lập tức di động sang một bên bay về phía trước.
- Ngươi...
Cô gái thấy dáng vẻ Trần Dương vậy mà vừa nói ra liền đã muốn đi ra thì vừa vội vừa giận, liền bay với theo hỏi:
- Đại nhân, ngươi xưng hô là gì?
- Tại hạ họ Trần, Tiêu cô nương vì cớ gì đi theo ta?
Trần Dương thấy thái độ của nàng này có chút nhiệt tình quá đáng thì hơi nghi hoặc, nhưng cũng cố nén mà đáp.
- Trần đại nhân, chắc là ngươi có điều không biết, bên ngoài kia không phải là thế giới bình thường. Bên ngoài này chính là thế giới của những sinh vật có oán khí nồng đậm, hoặc là năng lực mạnh mẽ sau khi chết đi không bị các quỷ sai khống chế, ngay cả những vị Phán quan ở nơi này cũng không tuỳ tiện tiêu diệt sạch sẽ được. Cho nên lâu dần đã hình thành nên những cỗ oán khí nồng đậm. Nếu ngài một mình ra ngoài, chắc chắn không...
- Đa tạ Tiêu cô nương quan tâm. Trần mỗ không phải con nít ba tuổi, chắc chắn có thể tự lo cho bản thân mình. Nếu như còn dây dưa, thứ lỗi ta không có thời gian bồi tiếp.
Trần Dương mở miệng nhàn nhạt nói, thế nhưng ánh mắt lại nhìn ra phía xa xa. Bởi vì vừa rồi hắn phát hiện một tia khí tức cực kỳ quen thuộc. Đúng là một trong các Ma Hồn lúc trước bỏ chạy.
Mặc dù khí tức Ma Hồn này cực kỳ mờ nhạt, nhưng Trần Dương có pháp nhãn trong mắt, từ khi đi vào nơi xa lạ này thì thời khắc đều mở ra, cho nên liếc qua là cảm nhận ra ngay.
Chỉ có điều, đạo khí tức này rất xa và mờ nhạt, hơn nữa càng ngày càng có xu hướng chạy đi xa, vì vậy mà khi bị Tiêu Thuý dây dưa, Trần Dương liền có chút cáu kỉnh.
Tiêu Thuý nghe vậy thì một cỗ nộ hoả dâng lên, cũng cắn môi đáp:
- Đại nhân, trên người ngươi có một tia khí tức Ma Tộc, đừng tưởng ta không biết. Nếu ngài không giải thích rõ, đừng mong ta bỏ qua.
- Hừ, chẳng lẽ Tiêu cô nương muốn bắt ta? Tại hạ mặc dù tự nhận không phải kẻ tiểu nhân, nhưng nếu Tiêu cô nương nàng muốn thì ta cũng sẵn lòng lãnh giáo cao chiêu.
Trần Dương cảm giác dấu vết Ma Hồn kia đã rất mờ nhạt, lúc có lúc không thì trở nên gắt gỏng, giọng nói cũng bất thiện hơn nhiều.
Tiêu Thuý nghe xong thì tròng mắt khẽ đảo.
Nàng nhiệt tình, nhưng không có ngu dốt. Thái độ vừa rồi cũng đơn giản là một phép thử của nàng mà thôi. Sau khi suy nghĩ một chút, Tiêu Thuý đột nhiên truyền ra một tiếng cười thanh thuý:
- Nếu như vậy, hiện tại tiểu nữ đang rãnh rỗi, chi bằng ta làm người dẫn đường cho Đại nhân. Có được hay không?
- Người dẫn đường? Tiêu cô nương, ngươi rãnh rỗi lắm hay sao? Cả Âm Giới đều bận rộn, chỉ có mình ngươi nhàn rỗi quá a!
Trần Dương nghệch mặt ra hỏi.
Đã từng gặp qua người tốt, nhưng tốt đến mức làm chuyện bao đồng thì đúng là mới gặp lần đầu!
Bất quá, Trần Dương nói xong thì cũng nói ngay:
- Nếu như cô nương đã nói như vậy thì tại hạ cũng không tiện từ chối.
Trần Dương nói xong, liền nhún chân một cái hoá thành một đạo linh quang bay về phía xa, chỉ chớp mắt đã hoá thành một điểm đen xa xa.
Tiêu Thuý thấy vậy thì gương mặt mờ ảo có hơi tức giận, cũng vội vàng đuổi theo.
Trong lòng nàng, nhìn bề ngoài tuy có vẻ nóng nảy và nhiệt tình thái quá, nhưng thực sự tâm cơ của nàng cũng không phải tầm thường.
Khi trao đổi cùng với Trần Dương, nàng sớm đã thu lại toàn bộ cuộc nói chuyện, đồng thời đã chú ý đến khí tức Ma Tộc trên người Trần Dương. Nhưng nàng dù thế nào cũng từng là kẻ xuất thân từ Âm Binh mà ra, đối với các loại dao động khí tức cũng có hiểu biết nhất định.
Vả lại, vừa rồi Trần Dương cũng đưa cho nàng xem Quan Ấn, vì vậy nên chuyện trên người hắn có một chút khí tức Ma Hồn cũng không phải là chuyện gì quá khác thường. Tuy vậy, thứ làm cho Tiêu Thuý không yên tâm chính là thái độ vội vàng của Trần Dương. Nhất là, nhìn theo phương hướng của Trần Dương bay đi, dường như là lao thẳng về một nơi được xem như cấm địa trong Âm Giới.
Bởi vậy cho nên, Tiêu Thuý muốn dùng lý do có vẻ ngốc nghếch nông nỗi để công khai theo dõi Trần Dương.
Trần Dương vừa bay đi một lúc liền nghe tiếng gió vù vù phía sau.
Nhìn thấy Tiêu Thuý đang ngồi lên một con Hắc Ưng mạnh mẽ bay tới, hắn liền có chút giật mình.
- Không ngờ ở nơi này, cô nương lại tìm được một con Huyết Hồn Ưng như vậy. Hiếm thấy, hiếm thấy!
Trần Dương cảm nhận con linh thú đang cõng Tiêu Thuý bên trên, lao đi trong Âm Giới với tốc độ cực nhanh thì liền tấm tắc.
Thực ra, nếu suy xét kỹ, thực lực của Tiêu Thuý mà Trần Dương cảm nhận được thì nàng cũng chỉ cỡ Kết Đan Sơ Kỳ mà thôi, mà con Huyết Hồn Ưng này cũng chỉ có tu vi tương đương nàng. Thế nhưng cả hai kết hợp với nhau lại có tốc độ mạnh mẽ như vậy.
Phải biết, để đuổi theo Ma Hồn phía trước, Trần Dương đang thể hiện ra đến năm thành tốc độ rồi. Vậy mà vẫn để nàng theo kịp. Có thể thấy, người tu luyện trong Âm Giới này cũng có những điểm độc đáo nhất định.
Mà Tiêu Thuý nghe Trần Dương mở miệng khen thì gương mặt hư ảo chỉ im lặng không nói gì, thế nhưng Trần Dương vẫn nghe được một tiếng cười đắc ý truyền ra.