Phẫn Tâm

Chương 19

【Kể lại】

Ngày hôm đó.

"Nghe cậu ấy nói."

Dương Vân Tình nhìn dáng vẻ của Lại Mỹ Vân nghi hoặc và nhăn mày, thở dài một hơi, từ từ buông cán kiếm ra.

Dương Siêu Việt sắc mặt biến xám, bất an mà nói:

"Chết thì chết không được, nhưng chỉ là tạm thời không chết được. Phẫn Tâm tuy nói là độc dược, thật ra là độc toạ. Người có độc toạ trong người, trên trán sẽ nở ra một bông hoa bảy cánh đỏ rực, các cánh hoa này là nơi trú của độc toạ, đại diện cho toàn bộ ý chí sống của người trúng độc."

"Ý chí?" Mạnh Mỹ Kỳ nghi hoặc hỏi.

"Đúng! Ý chí." Dương Siêu Việt gật đầu.

"Mệnh quy Tây Thiên là bảy bảy bốn mươi chín ngày, trừ gốc phải diệt trong bảy bảy bốn mươi chín ngày này. Thời hạn đến, một là chết, hai là sống. Nếu không xử lý, ngày hoa bảy cánh nở rộ lần nữa chính là ngày mệnh tuyệt, nếu như trị bằng tay, ngày phục hồi chính dựa vào ngày số cánh hoa biến mất, còn nếu không trị được..."

Dương Siêu Việt thở dài nhắm mắt lại:

"Ác tính của Phẫn Tâm không phải là lấy tính mạng người, dù sao thì lấy mạng người dễ cứu người khó, độc toạ này ép người ta sống không bằng chết, tuyệt không dừng lại."

"Sống không bằng chết? Thế nào là sống không bằng chết? Còn nữa, cách giải đâu? Cậu rốt cuộc có biết trị thế nào không hả?"

Dương Vân Tình nhìn chằm chằm Dương Siêu Việt, tay đều toát hết mồ hôi.

"Độc toạ này độc tính ác liệt, cho dù là các độc hành giả của Nam Sở cũng không có cách trị. Chỉ có một cách duy nhất là phải tìm mọi cách làm cho người trúng độc tâm hồn tán cạn, lúc người trúng độc tâm hồn tán cạn chỉ một lòng muốn chết, cánh hoa trên trán mới tan biến đi."
.....................

"Chuyện chính là như vậy."

Nói xong Lại Mỹ Vân cúi đầu, cả mặt căng thẳng, cô nói rất nhỏ, nhưng rất rõ ràng.

Đồ phong nhập cửa, không khí trong phòng gần tán ra.

Dương Vân Tình cắn răng ngẩng đầu nhìn vị phu nhân kia, chỉ thấy bà ấy hơi ngẩng đầu, cả người bất động như một thân ảnh vô sinh mệnh.

Khi Trương Mộc Anh quay người lại nét mặt đã lấy lại được bình tĩnh, ngữ khí được phục hồi, ưu nhã lại trầm lạnh:

"Bây giờ, Ninh Ninh đã đi rồi, dấu vết gì cũng không để lại, dám hỏi thiếu các chủ... Làm sao chứng minh tất cả những gì ngươi nói, đều là sự thật?"

"Nơi này chỉ có nhân chứng, nếu tiền bối không tin... Vậy quả thật không còn thứ gì để chứng minh."

Lại Mỹ Vân hít sâu một hơi, đưa tay hành lễ, vẻ mặt mang chút bi ai:

"Mỹ Vân nguyện dùng tính mạng của mình, đổi lấy sự tín nhiệm của tiền bối..."

Trương Mộc Anh cười nhẹ một tiếng: "Quả là có chút cốt cách của cha ngươi năm đó."

"Tiền bối... Chịu tin ta?"

Lời nói của Lại Mỹ Vân hơi run, trong lòng vui vẻ, giống như đi ra khỏi được con đường u ám ở trong lòng.

"Câu chuyện ngươi biên quá ly kỳ, chưa thử làm sao biết."

Trương Mộc Anh quay người đi nhìn về phía cửa sổ, nhìn kĩ lại, có gì đó không giống với lúc ban đầu.

Căn phòng đựng đồ cuối hành lang bị gỡ ra làm  một cây cầu nhỏ, cây cổ thụ lớn giữa viện đã bị chặt đi, bị mài phẳng làm một bàn trà, chắc là xảy ra gì đó mới cố tình sửa lại thành dáng vẻ như bây giờ, nhưng nhìn vào vẫn còn có tí ưu nhã lúc đầu.

Phó Tinh với Dương Siêu Việt sau khi đối mắt với nhau, thấp giọng nói:

"Trước đó, chúng ta có đề nghị... Để Dương Vân Tình tìm cách để Tử Ninh quên đi kí ức của bảy bảy bốn mươi chín ngày này..."

"Cái gì? Ngươi tưởng rằng các ngươi là ai? Kí ức của nó, dựa vào cái gì mà các ngươi muốn xoá là xoá?"

Trương Mộc Anh cười một cái, hai mày nhăn lại lộ vẻ phẫn nộ.

"Ngươi không nói cái này, ta cũng không có hứng thú hỏi tội. Môn hạ đệ tử của Vân Trung Các chỉ là một trong những thân phận của Ninh Ninh, nó là cháu ruột duy nhất của ta, cũng là đương gia tương lai của Trương phủ chúng ta!"

Trương Mộc Anh cố tình kéo dài hai chữ "duy nhất" và "chúng ta".

"Sinh ở Trương phủ lớn ở Trương phủ, lão thân ta từng chút từng chút nhìn nó trưởng thành, nhiều năm như vậy nó chưa từng rời xa ta. Người là cái gì chứ? Trúng Phẫn Tâm chi độc, dựa vào cái gì mà ngươi là người quyết định?"

Gương mặt Lại Mỹ Vân trầm lại, phút chốc cảm thấy không biết làm gì:

"Lời tiền bối nói phải, Mỹ Vân quả thật không cách nào quyết định sinh tử của cậu ấy. Nhưng cách giải độc chỉ có một và khác biệt so với bình thường. Cứ như vậy từ chối khốn cảnh, trách nhiệm sau này cũng không ai gánh nổi."

Trương Mộc Anh đưa mắt nhìn Lại Mỹ Vân, không ngừng đánh giá cô, suy nghĩ một hồi lâu sau, ánh mắt trở nên ưu thương.

Bà nghĩ tới cháu gái của mình mỗi lần về nhà thăm người thân, đều tay chân không yên khen một cô gái cười lên có hai lúm đồng tiền. Ngày thường không thấy nó vui vẻ như vậy, tính hướng nội cũng dần trở nên cởi mở hơn, thêm vào đó vài phần hoạt bát, lâu lâu còn kể chuyện cười chọc mình vui.

Ninh Ninh của bà nắm lấy tay bà, ánh mắt đầy sự vui vẻ nhiệt tình nói:

"Cô cô con nói cho người biết, Tiểu Thất thật sự là một người rất tốt. Nếu như lúc đầu con không quyết định cùng người đi Trường An một lần, nghĩ chắc cả đời này cũng không gặp được cậu ấy rồi."

"Đúng đúng đúng, con mở miệng ra là Tiểu Thất Tiểu Thất, trong lòng con bây giờ chỉ có một mình cô ấy đúng không?"

"Bất kể nói như thế nào, Tiểu Thất trong lòng con chính là tốt nhất!"

Nghe thây Trương Mộc Anh dừng bước, hai mắt tức giận nhìn cô.

"Đương nhiên, vẫn còn một cô cô tốt nhất..."

Trương Mộc Anh lần này gặp lại Lại Mỹ Vân, có chút không nhận ra cô.

Cả người gầy đến mức chỉ còn thấy xương, cả gương mặt tròn như nhỏ hơn một tí, đôi mắt tiều tụy vô thần. Nhưng vẫn ngạo cốt anh minh như trước, trong lời nói có lễ phép có giáo dưỡng.

Cả đám người đứng bên cạnh cô cũng vậy, người nào ánh mắt cũng ảm đạm, cũng có quầng thâm.

"Tiền bối, ngài..."

Dương Siêu Việt thấy có chút bất thường, nhỏ giọng nói.

Trương Mộc Anh định thần lại, cười nhẹ một cái nhìn Lại Mỹ Vân.

"Vừa rồi nói trên người ngươi vẫn còn vết thương, nếu được, có thể cho ta bắt mạch không?"

Dương Vân Tình sắc mặt kinh hãi, phút chốc đứng lên, vẫn là không cẩn thận làm ngã cái ghế sau lưng.

Phản ứng của cô quá kịch liệt, không khỏi khiến Dương Siêu Việt khó chịu nhăn mày nói:

"Cậu sao vậy?"

"Trương phủ chúng ta dù gì cũng tính là hành y thế gia, ta cũng chỉ là bắt mạch, cũng không dùng châm dùng thuốc, có gì mà căng thẳng chứ?"

Trương Mộc Anh cười một cái dịu dàng với Dương Vân Tình.

Dương Vân Tình thở dài một hơi, xoa xoa sau đầu, chỉ đành đứng lên lấy ra một cái gối nhỏ.

Hai tay trong tay áo của Lại Mỹ Vân nắm chặt, bản thân cô tất nhiên rõ, nhưng cô không chắc, đưa cánh tay này ra, bí mật có giữ được hay không.

Nhưng mà cục diện bây giờ, không đến lượt bản thân lựa chọn. Cuối cùng, cô đưa cánh tay trái ra đặt lên trên cái gối nhỏ.

Trương Mộc Anh điều chỉnh lại khí tức, từ từ đưa hai ngón tay ấn giữa mạch của Lại Mỹ Vân, một lúc lâu sau mới thả ra.

Lại Mỹ Vân nhắm mắt lại, hít sâu rồi lại thở ra.

Mạnh Mỹ Kỳ cúi người, đang định hỏi như thế nào thì Lại Mỹ Vân đưa tay ngăn lại, trịnh trọng nói:

"Cảm ơn tiền bối đã quan tâm. Ta quả thật muốn cho cậu ấy một câu trả lời rõ ràng... Nhưng, chúng ta quả thật không có tư cách quyết định cuộc đời của cậu ấy, lấy đi kí ức của cậu ấy. Ta cũng biết bây giờ... Nói gì cũng vô dụng, xin tiền bối trách phạt, Mỹ Vân nguyện một mình gánh vác!"

Lại Mỹ Vân không động đậy đứng tại chỗ mím chặt môi, Lý Tử Đình ở bên cạnh đột nhiên mở miệng nói:

"Tiền bối, nếu như ta là Tử Ninh, giả dụ ta biết tất cả những việc phát sinh trong bảy bảy bốn mươi chín ngày này, cho dù giữa chúng ta có tình thâm ý thiết như thế nào, trong lòng ta vẫn sẽ có một vết sẹo sâu thẳm, vừa tăm tối lại tuyệt vọng."

Mọi người đều ngẩng đầu, có chút kinh ngạc.

Lý Tử Đình sắc mặt trầm ổn, ngữ khí lại vô cùng rõ ràng:

"Cho dù ta có độ lượng như thế nào đi nữa, đây cũng sẽ là vết thương và ác mộng mà ta cả đời khó quên. Nhiệt huyết trong mạch máu của ta, một trái tim, tràn đầy sự tín nhiệm. Dù cho có nhuốm đầy bụi trần. Ta chỉ biết, cậu ấy đau đến mức nào... Mong tiền bối trách phạt!"

Lý Tử Đình dừng lại, lời nói đến đây là dứt, cô cảm thụ bản thân đã nói đủ rồi.

Trương Mộc Anh vẫn như cũ mặt không lộ thần sắc, đến lông mi cũng không động đậy. Đó là sự trầm ổn khó ai có thể đạt tới được. Nhưng rõ ràng, bà nghe lọt tai lời của Lý Tử Đình.

Mạnh Mỹ Kỳ vội đứng lên, đi tới trước bàn quỳ xuống, hai tay chấp lại đầu cúi xuống đất, hành một đại lễ:

"Mặc cho Trương phu phân phó, vãn bối tội đáng muôn chết, mong tiền bối trách phạt!"

Tâm tình lúc này của mọi người đột nhiên bị kích động, Mạnh Mỹ Kỳ và Lý Tử Đình đứng ra, mọi người cũng từ từ đứng lên, ánh mắt hơi đỏ đồng thanh:

"Mong tiền bối trách phạt!"

Chỉ nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm của Trương Mộc Anh, sâu không thấy đáy.

"Vân Trung Các nguyện toàn lực gánh chịu mong tiền bối trách phạt!"

Lại Mỹ Vân luôn im lặng không nói cuối cùng cũng quỳ xuống, chỉ một câu nói đơn giản nhưng cứ như đem lại cho cô sức mạnh.

Trương Mộc Anh dần dần thay đổi, tay cầm cây gậy gỗ từ từ đứng dậy, mở miệng nói:

"Ta bây giờ... Có chút hiểu tại sao Ninh Ninh muốn ở lại đây rồi..."
_________________

Vốn thị vệ của Vân Trung Các trải dài ở các viện, Dương Vân Tình cố ý an bày họ ở xa một chút, tránh việc không cẩn thận lại làm kích động người của Trương phủ.

Lúc này, thị vệ luân ban nhìn thấy thiếu các chủ tới, lập tức phái theo mười người chia làm hai hàng đi theo sau cô cùng đi vào.

Lại Mỹ Vân nhận ý tốt của họ, chỉ cười đáp lễ sau đó để họ ở bên ngoài, một mình đi vào lữ quán nơi người của Trương phủ nghỉ ngơi.

Lưu Nhân Ngữ hai mắt sưng đỏ cả mặt đều xám lại.

Lại Mỹ Vân vừa vào đến sân viện đã dừng bước.

Lưu Nhân Ngữ nghe thấy tiếng động quay người, hai mắt lúc này đã đỏ, nộ ý khó mà kìm chế, tay vừa đưa lên, rút thanh trường kiếm phía sau lưng ra, cát bụi dưới đất cũng theo đó mà bay lên.

"Thiếu các chủ hôm nay đến vừa đúng lúc, ta đang muốn tính sổ đàng hoàng với ngươi! Những tổn thương người gây ra đối với Tử Ninh, rốt cuộc nên tính thế nào đây!"

Một quyền của Lưu Nhân Ngữ theo đó mà đến, ẩn theo gió nổi tứ phương, dường như đem hết tất cả phẫn hận và nộ ý đưa hết vào trong một quyền này.

Lại Mỹ Vân nhăn mày, nhìn thấy quyền kích hướng về phía mình, theo bản năng đưa tay lên vận chân khí định đón lấy, lại đột nhiên cảm thấy không thoả, nội lực bị tản ra, cũng vì như vậy mất đi cơ hội tránh đòn. Một quyền của Lưu Nhân Ngữ đánh thẳng vào ngực Lại Mỹ Vân.

Lại Mỹ Vân chịu trọn một đòn, lạng chạng lùi về phía sau vài bước, miệng nôn ra máu.

Chưa kịp đợi cô định thần, một quyền của Lưu Nhân Ngữ mang theo lực của phong lôi lại đến, Lại Mỹ Vân ý thức quay người tránh được một chiêu.

Đợi cô đứng vững lại, vội đưa tay gạt vệt máu trên miệng:

"Nhân Ngữ cô nương, hạ thủ quả nhiên đủ tàn nhẫn."

Một quyền của Lưu Nhân Ngữ không trúng, vội dừng lại quay người, ánh mắt hàn lạnh, cười nhạo nói:

"Luận hạ thủ tàn nhẫn, ta còn thua xa thiếu các chủ!"

Nghe thấy lời này, ánh mắt Lại Mỹ Vân tối lại, tay vốn định đưa lên đột nhiên cứng lại.

Lưu Nhân Ngữ trong lòng tức giận, một chiêu kiếm thức theo đó bổ đến, Lại Mỹ Vân không khỏi kinh sợ lùi về phía sau.

Lưu Nhân Ngữ ra chiêu tất nhiên có biến hoá, cổ tay vừa lật, thân kiếm liền đổi hướng.

Ánh mắt Lại Mỹ Vân sáng lên đứng thẳng đón lấy lưỡi kiếm của Lưu Nhân Ngữ, cao giọng nói:

"Đến đi!"

Đợi Lưu Nhân Ngữ kịp phản ứng lại, lưỡi kiếm đã đâm vào ngực của Lại Mỹ Vân, máu tươi chảy ra, tà áo cũng theo đó mà rơi xuống.

Lưu Nhân Ngữ lập tức rút tay về, đứng cứng ngắt tại chỗ, nhìn thẳng vào Lại Mỹ Vân người đang run rẩy, nói:

"Ngươi... Tại sao lại không tránh?"

Lại Mỹ Vân nhắm mắt, lúc mở ra, lệ tràn khoé mi.

"Ta chỉ có thể dùng máu tươi... Đổi lấy sự thanh bạch của mình..."

Trong mắt cô ngấn lệ nhưng lại cố gắng để mặt nhìn vào là đang cười, ánh mắt đen tuyền, sâu bên trong lại như có ngọn lửa đang bùng cháy.

"Nếu như có thể dùng mạng của ta đổi lấy mạng của cậu ấy, vậy để ta đi chết là được rồi. Dù sao cũng là ta có lỗi với cậu ấy..."

"Ngươi..." Lưu Nhân Ngữ phẫn nộ nhìn cô.

Cửa của lữ quán được mở mạnh ra, Mạnh Mỹ Kỳ như gió xông vào, gấp gáp nói:

"Thả cậu ấy ra!"

Mạnh Mỹ Kỳ lướt qua Lưu Nhân Ngữ chạy đến bên cạnh Lại Mỹ Vân, ôm chặt cô vào lòng.

"Mong cô đừng động vào cậu ấy, tất cả mọi chuyện này đều do ta tạo thành, đều là lỗi của ta!"

Lúc đầu, là bản thân sơ xuất mới để xảy ra cục diện như bây giờ, trơ mắt nhìn Tử Ninh bị lửa thiêu chết. Sự đau khổ đó Mạnh Mỹ Kỳ chỉ dám nghĩ đến trong mỗi đêm mơ thấy ác mộng.

Mạnh Mỹ Kỳ luôn vì sai lầm của mình trong lòng hổ thẹn bất an, lần này có thể để Lưu Nhân Ngữ hả giận, cũng coi như là tự trừng phạt bản thân mình.

Cô dìu Lại Mỹ Vân, vô ý thấy được vết máu trên người cô ấy, trong lòng thắt lại, tiếp đó bước đến trước mặt Lưu Nhân Ngữ, một chút cũng không trốn tránh.

"Có gì thì cứ nhắm vào ta! Ta, tuyệt đối không đáp trả!"

"Ngươi... Các ngươi..."

Lưu Nhân Ngữ cắn chặt răng, trong lòng khó chịu, cũng không nói nữa, đứng thẳng người dậy tay cầm kiếm.

Mạnh Mỹ Kỳ đứng thẳng, tay cô nắm chặt để phía sau lưng, bước chân không ngừng muốn lùi lại nhưng cô vẫn cố gắng đứng im, đợi mũi kiếm của Lưu Nhân Ngữ đến, như đã nói, cô tuyệt không phản kích.

Tiếng đẩy cửa nhẹ nhàng truyền đến.

Thanh kiếm trên tay dừng lại, Lưu Nhân Ngữ buông kiếm chạy đến bên cạnh Trương Mộc Anh.

Trương Mộc Anh bước đi chậm rãi nét mặt vẫn mang theo chút ôn hoà, lúc ngẩng đầu nhìn Lưu Nhân Ngữ trên mặt còn nở một nụ cười.

"Ngữ Nhi, thu dọn một chút, chúng ta trở về thôi."

Tất cả nộ ý như hoá thành hàn khí tụ lại trên lưỡi kiếm sau đó dần tản ra, ngàn vạn câu truy hỏi đều như khựng lại trong cổ họng, một chữ cũng không nói ra được. Lưu Nhân Ngữ trừng mắt nhìn hai người một lúc, cuối cùng cũng đành bất lực cúi đầu.

Trương Mộc Anh lại nhìn về phía Lại Mỹ Vân nói:

"Ngươi cũng đi theo chúng ta đi."

Vẻ mặt ba vãn bối đều là sự kinh ngạc, Trương Mộc Anh cũng không để tâm, trong ngữ khí nghe ra được sự ôn hoà hiếm thấy:

"Có vài nơi, nếu ngươi nguyện ý, ta đưa ngươi đi xem."