Phan Kim Liên Trọng Sinh

Chương 59

Chuyển ngữ ♥ Vân Anh

Beta ♥ Thanh Phan, Đặng Trà My

Giả thị cảm thấy kỳ lạ, ả và Lý Cố yêu đương vụng trộm không phải ngày một ngày hai, thường gặp nhau khi Lư Tuấn Nghĩa ra ngoài, cho tới bây giờ ông ta chưa từng về nhanh như thế, hôm nay tự nhiên khác thường như vậy, còn vừa hay bắt gặp bọn họ.

Chờ khi ả nhìn thấy Lý Sư Sư cười gian thì đã hiểu rõ.

“Thì ra là do ngươi, con tiện nhân này!” Nhìn hai người bọn họ, ả lập tức phát điên liền xông tới trước.

Lý Sư Sư rùng mình, theo bản năng tránh ở phía sau Lạc Man, sau đó lại nghĩ tới Lạc Man đang là phụ nữ có thai, vừa định dũng cảm đứng ra thì chỉ thấy Lạc Man cười lạnh một tiếng, nhẹ nâng đùi ngọc dùng sức đá một cái.

Giả thị lập tức giống bóng cao su bay ra ngoài, đâm sầm vào tường, hộc ra một ngụm máu.

Lý Sư Sư: “…” Được rồi, nàng sai lầm rồi, nàng không nên kỳ thị phụ nữ có thai.

Thấy trên đất một bãi máu, Lạc Man cũng phát hiện động tác của bản thân quá mức thô lỗ, không khỏi áy náy một chút, hỏng bét, đang mang thai, động thủ như vậy có phải sẽ sinh ra tiểu cuồng bạo lực hay không?

Ngẫm lại nếu là con gái: vũ trảo, quyền đấm cước đá, Lạc Man sợ run cả người! Không được! Bây giờ nhất định phải chú ý dưỡng thai, dưỡng thai…

Nghĩ xong, Lạc Man hít sâu vài cái, trên mặt nở nụ cười dịu dàng, nhẹ giọng nói: “Được rồi, chúng ta có thể nói chuyện với bà về vấn đề thuộc sở hữu.”

“Trên cơ bản chúng ta luôn là người là có ân tất báo, có cừu oán phải trả. Nhưng mà, xét thấy Sư Sư cũng không bị thương hại thực chất gì, cho nên chỉ dùng gậy ông đập lưng ông thôi.”

“Nói đi, thích kỹ viện nào, ta đưa bà đi.”

Lạc Man ôn tồn thương lượng, thái độ ôn hòa giống như không phải bán vào kỹ viện mà là đưa đi lữ hành, khiến ả tức điên.

Hai mắt ả đỏ lên, thù hận trừng mắt nhìn nàng “Ngươi là đồ tiện nhân…”

“Chát!” Một tiếng tát tai thanh thúy vang lên, Lạc Man thổi lòng bàn tay, cười tủm tỉm nói: “Bà có biết ta đang mang thai, phải chú ý dưỡng thai không. Cho nên, từ thô tục không thể nói!”

Ả giận dữ: “Tiện nhân…”

“Chát!”

Lại thêm một cái tát.

Ả ngẩng đầu, Lạc Man cười tủm tỉm như trước, dường như đánh ả đổ máu không phải nàng, Giả thị sờ mặt đang nóng bừng, trong lòng liền run run, không dám nói chuyện.

Thấy ả ta cuối cùng cũng thành thật, Lý Sư Sư bật ra, cao giọng nói: “Hừ! Ta đoán bà ta nhất định là thích lan hương viện, nếu không làm gì ngàn dặm xa xôi bán ta vào đó?! Được rồi! Vì tích đức cho tiểu chất nữ chưa ra đời, ta sẽ đưa bà ta tới Lan hương viện.!”

Nói xong còn làm bộ thiện lương, khiến Lạc Man cảm thấy ghê tởm, vừa mới định thiêu lan hương viện xong, quay đầu liền bán Giả thị tới đó, rốt cuộc là nàng ấy có cừu hận lớn bao nhiêu chứ!

Nhưng mà Sư Sư đã nói rồi, nàng liền đồng ý.

Ngày thứ hai, Lạc Man tìm tiêu cục, thuê cho bọn họ đưa Giả thị đến Lan hương viện, bán xong lấy tiền liền cho bọn họ. Đương nhiên, đối với Lư Tuấn Nghĩa và Yến Thanh, hai người nhất trí nói đã đưa ả xuất gia tu hành đi.

Lư Tuấn Nghĩa rất thương cảm, không nghĩ ngợi cũng không nói chuyện nhiều.

Về phần Lý Cố thì sớm đã được Yến Thanh xử lý.

Chuyện này trôi qua như vậy.

Lý Sư Sư và Lạc Man liền ngây người ở Lư phủ.

Lạc Man mang thai ba tháng,  từ ngày đó  nàng bỗng nhiên ý thức được tầm quan trọng của việc dưỡng thai, xét thấy đứa con này có thể cuồng bạo lực, chắc chắn là sản phẩm của Lạc Thị rồi, từ đó Lạc Man bắt đầu quá trình dưỡng thai.

Về phương diện, bọn họ có gien tốt, tin rằng đứa con này trong tương lai cũng không kém, mấu chốt là trí lực! Nếu giống nàng thì hoàn hảo, còn giống Võ Tòng thì…

Lạc Man nghĩ đến bộ phim hoạt hình lúc nhỏ nàng thích xem thì mất hứng không thèm nghĩ nữa…

Tưởng tượng một chút, lại tưởng tượng ra hai cha con một lớn một nhỏ, hai khuôn mặt tương tự, vừa vô tội thuần khiết nhìn nàng, vừa ngây ngô cười gọi “Nương tử!” “Mẫu thân!”

Lạc Man liền cảm thấy lạnh run, nhất thời cảm thấy không có tiền đồ trong tương lai, cuộc sống ảm đạm không chút ánh sáng.

Vì thế, vì muốn nung đúc tình cảm sâu đậm, bồi dưỡng trí lực và phẩm vị của con mình, Lạc Man dốc hết tâm huyết, nhọc lòng làm theo một thời gian biểu.

Một canh giờ trước giờ Tỵ, rời giường theo Lý Sư Sư đọc diễn cảm thi từ.

Buổi trưa sau giờ cơm trưa, nằm nghỉ một lát, rồi tỉnh ngủ nghe Yến Thanh thổi tiêu một canh giờ.

Giờ Dậu ăn cơm chiều, nói chuyện một lúc, rồi xem Lý Sư Sư múa một canh giờ.

Giờ Tuất mới đi ngủ.

Có hai người đầy tài nghệ ở cùng bên cạnh, nàng không tin bản thân còn có thể sinh ra đứa con ngốc nghếch!

Lạc Man đắc ý tưởng tượng không ngừng.

Lý Sư Sư cầm thời gian biểu thì choáng váng, cảm thấy mình như thể nhà giàu sa cơ vậy, rồi lại nhìn đến người nhà giàu đang nằm nghiêng trên tháp quý phi, nhàn nhã ăn nho, loại ảo giác này của nàng ấy đã ăn sâu rồi. Chỉ tiếc người nhà giàu này lại là người rất không phân rõ phải trái, bức ép dân nữ nhà lành là nàng đây, Lý Sư Sư lại là người trói gà không chặt, không đủ khả năng để phản kháng, chỉ có thể lĩnh mệnh làm ra vẻ nha đầu số khổ.

Yến Thanh cũng đến, ha ha nở nụ cười một tiếng, sau đó mỗi ngày đều đúng hạn đến đây báo danh.

Tiếng tiêu uyển chuyển liên miên quanh quẩn bên tai, thiếu niên tuấn mỹ bất phàm liền ở phía trước, còn có nha hoàn xinh đẹp bưng trà rót nước, Lạc Man ngày ngày qua chỉ có thể than một tiếng sảng khoái!

Cuối cùng nàng cũng biết vì sao phú bà đều thích thuê người đẹp mã rồi, tú sắc có thể thay cơm, tuổi trẻ đầy sức sống, quả là có tư vị!

Lạc Man ngầm chắt lưỡi.

Lý Sư Sư nhìn Lạc Man bằng ánh mắt sói, vừa lột nho vừa buồn bực không thôi, ám hào nói: “Võ Nhị ngu xuẩn còn chưa rước vợ ư?! Mau tới đón vợ huynh với đứa con này điiii! A a a!!!”

“Hắt xì!” Võ Tòng hắt xì liên tục, nắm chắc ngựa đi vào đại danh phủ.

“Vị đại ca này, ngài có gặp cô gái này không?” Võ Tòng thuần thục mở ra một bức tranh cuốn rách nát hỏi.

“Hừm…” Nam nhân nghĩ nghĩ, lắc đầu “Chưa thấy bao giờ!”

“À…” Võ Tòng nháy mắt hơi thất thần, lại lấy một bức họa khác ra: “Cô gái này thì sao?”

Người đàn ông kia nhìn chàng với vẻ kỳ lạ, không phải trong bọc đồ kia đều là tranh vẽ đó chứ? Chẳng nhẽ đi tróc ca kỹ trốn thanh lâu ư?

Võ Tòng vừa thấy ánh mắt hắn thì liền hiểu rõ, bất đắc dĩ cười cười: “Đây là tiện nội và muội tử, trước đó vài ngày thất lạc…”

Thì ra là thế! Người đàn ông nọ gật đầu, lúc này mới nghiêm cẩn nhìn bức họa, hở? Đây không phải là…

“Không phải Lí cô nương của Lư phủ hay sao?” Người nọ nghi hoặc nói.

“Lư phủ?!” Võ Tòng kích động cầm tay hắn.

Cánh tay nam nhân tê rần, chạy nhanh ra phía sau một bước, lòng còn sợ hãi nhìn chàng: “Đúng vậy! Trong nhà Lư lão gia…”

Là Lý Sư Sư! Võ Tòng hơi kích động! Chàng sớm nghe được, Lạc Man tìm được Lý Sư Sư ở Kỹ viện, bây giờ Lý Sư Sư ở Lư phủ, Lạc Man nhất định cũng ở đó!

Nghĩ đến lập tức sẽ gặp được vợ, Võ Tòng bỗng nhiên thấy sống mũi hơi chua xót.

Nhanh chóng hỏi vị trí Thanh Lư phủ, Võ Tòng liền lên ngựa chạy đi.

Lạc Man mang thai gần bốn tháng, càng ngày càng khó ngủ, không nghe tiếng tiêu lại khó ngủ.

“Thật đúng là, vừa nghe liền ngủ, sẽ sớm thành bài hát ru con mất thôi.!” Lý Sư Sư vừa nhẹ giọng oán giận, vừa đắp chăn mỏng lên cho nàng, vẫy tay một cái, mang theo Yến Thanh nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Yến Thanh luôn luôn dịu dàng như nước nhìn nàng, cũng đi theo nàng ra ngoài.

“Thật đúng là soi mói, đòi canh gà thập cẩm gì chứ?! Còn bắt bà đây đi mua gà mái làm canh gà, xem bà đây là bảo mẫu thật chắc!” Lý Sư Sư tức giận than thở vài câu, nhưng nàng vẫn nhận mệnh bắt đầu chuẩn bị đi mua đồ ăn.

Hết cách, ai bảo phụ nữ có thai là lớn nhất chứ.

Yến Thanh không tiếng động cười cười, chàng thích Lý Sư Sư này khẩu xà tâm phật, rõ ràng là nàng nói canh gà có dinh dưỡng, miệng còn phải làm ra vẻ tâm không cam tình không nguyện, dường như chỉ là con mèo nhỏ lạ kỳ, rõ ràng thích ăn cá, mỗi lần lại đều làm ra vẻ khinh thường, đợi chàng vừa đi thì sẽ lập tức xông lên cuồng ăn, thật sự là đáng yêu vô cùng.

Lý Sư Sư cầm rổ vừa đến cửa, chỉ thấy một người đàn ông mặc đồ đen đang tranh chấp với người gác cổng, khuôn mặt anh tuấn tràn đầy vẻ không kiên nhẫn, lại giống như phỏng chừng phải đè lại điều gì đó.

“Võ Tòng?” Lý Sư Sư kêu lên.

Võ Tòng kinh ngạc quay đầu, mừng như điên nhảy lên: “Sư Sư?”

Chàng mạnh tay đẩy cửa phòng ra, vọt tới trước mặt nàng như một trận gió, kích động hỏi “Tiểu Man đâu?”

Lý Sư Sư bị chàng hỏi liền phát hoảng, theo bản năng chỉ bên trong, sau khi phản ứng lại, vừa định nói cho chàng Lạc Man đang ngủ, ai biết chỉ nháy mắt, chàng đã không thấy đâu.

“Kia là ai vậy?” Yến Thanh vừa khéo thấy Võ Tòng vọt tới trước mặt Lý Sư Sư, nhất thời liền phát hoảng, vội vàng đã chạy tới, thấy nàng ngây người thì lo lắng hỏi.

“Hả? À, đó là Phu quân của Lạc Man…” Lý Sư Sư bỗng chốc phản ứng lại, nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Thấy nàng không muốn nhiều lời, Yến Thanh thức thời biết kết quả, nói sang chuyện khác: “Theo ta đi mua đồ ăn đi…”

“Ừ… Được.” Lý Sư Sư sửng sốt một chút, thuận theo đi ra ngoài với hắn.

Bên kia, Võ Tòng biết được Lạc Man ở nơi này thì lập tức không kiềm chế được tim kích động, chạy vội vào bên trong viện, tùy tay bắt lấy một thuộc hạ hỏi phòng nàng, Võ Tòng dùng khinh công bay đến trước phòng nàng.

Cửa gỗ màu đỏ thắm khép chặt, Lạc Man đang ngủ.

Võ Tòng đứng ngoài cửa, điều chỉnh hô hấp một chút, nghĩ đến lập tức sẽ nhìn thấy người mà chàng ngày suy tư đêm nhớ mong, cả người đều kích động phát run.

Cẩn thận đẩy cửa ra, chàng liếc mắt một cái liền thấy một cô gái nằm nghiêng trên giường nhỏ đang ngủ say.

Thoạt nhìn, nàng dường như thật sự rất tốt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, còn béo hơn trước không ít.

Ánh mắt Võ Tòng nóng lên, trước mắt như phủ một tầng sương mù. Mấy ngày nay, bao nhiêu lần chàng đều mộng tưởng bản thân đã tìm được nàng, nhưng mà vừa nhẹ nhàng vừa chạm vào, nàng lại biến mất.

Tỉnh lại chỉ đau đớn đến vô cùng.

Nàng còn ngủ, chàng như còn ở trong mộng.

Võ Tòng run rẩy vươn tay ra, nhẹ nhàng chạm vào mặt nàng.

Xúc cảm mềm mại truyền vào trái tim theo đầu ngón tay.

Tim Võ Tòng bỗng chốc kịch liệt nhảy lên, là nàng! Đây không phải nằm mơ! Chàng thật sự tìm được nàng rồi!!

Võ Tòng nhịn không được dúi đầu vào ổ chăn nàng, bởi vì cảm xúc quá mức kịch liệt nên cả người nhịn không được mới run run.

Lạc Man nhẹ nhàng mở mắt ra, nghi hoặc nhìn người đàn ông đang quỳ bên giường: “Nhị ca?”

Tiếng gọi quen thuộc, xuyên sâu trong trí nhớ thẳng đến trái tim – nơi mềm mại nhất của Võ Tòng chấn động mạnh, ánh mắt dần dần ướt át, rầu rĩ lên tiếng.

Đây chẳng lẽ lại là mộng sao?

Lạc Man nghi hoặc trong lòng, miễn cưỡng nhắm mắt lại, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc của chàng, oán giận nói: “Đồ ngốc! Không đến thăm con! Ta tìm cha mới cho nó bây giờ!”

Võ Tòng còn chưa cảm động xong thì chợt nghe vợ nói muốn hồng hạnh vượt tường, lúc này mày kiếm của chàng chau lại, nỗi giận trong lòng bắt đầu dâng lên, quát “Nàng dám!!”

Mộng này dường như hơi chân thật thì phải!

Lạc Man sờ tai cảm khái, không thèm mở mắt, nằm thẳng trên giường nhỏ, miễn cưỡng nói: “Ai bảo chàng hư hỏng đi tìm tiểu thiếp?!”

Võ Tòng vừa định gầm to ai cho nàng chạy loạn, ánh mắt dừng lại trên bụng nàng, hơi nhô lên hấp dẫn hắn.

Đây là… con của chàng?!

Võ Tòng chợt ngẩn ra, đã dự đoán Lạc Man mang thai nhưng lúc này, nhìn đến bụng nàng, Võ Tòng mới chính thức có loại cảm giác chân thật này.

Lạc Man có thai!

Chàng, Võ Tòng, sẽ được làm cha!

Một cảm giác nóng bỏng lẻn vào trong thân thể, Võ Tòng muốn cười to, mũi lại chua xót, lúc này rất uất ức! Nam tử hán đại trượng phu nào có ai chảy nước mắt!

Trong lòng chàng nghĩ, bèn cố gắng nén nước mắt, quay đầu, cổ họng nghèn nghẹn muốn nói sang chuyện khác: “Xem này, Tiểu Man, gần đây béo ra không ít!”

Lạc Man mở mạnh mắt ra, mặt vô cảm hỏi: “Chàng! Nói! Cái! Gì! Hả!”

Võ Tòng còn khổ tâm, trong mắt còn đọng nước mắt, thuận miệng nói “Ta nói nàng béo ra không ít!”

Tốt! Rất tốt! Lạc Man cười lạnh, dám ghét bỏ bà đây ư?!

“Đi chết đi!!” Lạc Man tùy tay túm lấy cái gì đó dùng sức ném tới phía chàng.

“A!!!!”