Yến hội đã gần đến thời điểm kết thúc vẻ mặt của Lâm Xảo đầy biểu tình nhìn thấy mà thương đối với Doãn Nhược An khẩn cầu.
Doãn Nhược An vẻ mặt mộng bức, cô không khỏi quay đầu lại đối với Lệ Danh Triết trợn mắt giận nhìn: "Chuyện như thế nào?"
Lệ Danh Triết cũng vẻ mặt mê mang: "Cái gì?"
Lâm Xảo tiến lên một bước, muốn bắt lấy tay Doãn Nhược An, Doãn Nhược An theo bản năng trốn ra, Lâm Xảo bởi vì quán tính nên té ngã ở trên mặt đất.
"Doãn tiểu thư, tôi...... Tôi cầu xin cô đem vị hôn phu của tôi trả lại cho tôi. "
Trong mắt Doãn Nhược An hiện lên cười lạnh, cô không có đi tìm cô ta gây phiền toái, cô ta cư nhiên chính mình đưa tới cửa.
"Vị tiểu thư này, cô là ai?"
Cô chính là không có nhìn sai, trong mắt của Lâm Xảo lập loè ghen ghét cùng không cam lòng, lại có chính là hận ý.
Lâm Xảo hận cô?
Cái nhận thức này làm Doãn Nhược An trong lúc nhất thời tiếp thu không được, đây là cái kịch bản gì?
"Tôi...... Tôi là Lâm Xảo."
"Nga, cô là thiên kim của Lâm gia?"
Doãn Nhược An làm bộ không biết, mặt mang ý tứ dò hỏi nhìn về phía Lâm phu nhân cách đó không xa.
Lâm phu nhân bị Doãn Nhược An nhắc đến, vội vàng xua tay: "Tịch tiểu thư, cô hiểu lầm, người này không phải con gái của tôi."
"Không phải Lâm gia? Vậy côi là......"
Lâm Xảo cắn chặt môi dưới, hốc mắt bắt đầu phiếm hồng, mắt lên án nhìn Doãn Nhược An: "Tịch tiểu thư, cô vì sao nhục nhã tôi như thế, tôi...... Tôi chẳng qua là muốn đoạt lại vị hôn phu của mình mà thôi, có cái gì sai?"
Mọi người nghe vậy, sôi nổi bắt đầu thấp giọng thảo luận.
"Này Tịch tiểu thư không phải cùng Lệ gia có hôn ước sao?"
"Là nữ nhân ở bên ngoài của Lệ Danh Triết?"
"Không phải nói Lệ Danh Triết ba mươi năm không chạm qua nữ nhân sao?"
"Không nhất định đi, tôi xem tiểu thư Tịch gia kia cũng không phải cái thứ tốt gì, vẻ mặt lại hồ ly như vậy."
Ah, cô lớn lên xinh đẹp vẫn là sai rồi.
Ánh mắt của Doãn Nhược An phiếm lãnh, sắc mặt tối tăm nhìn Lâm Xảo.
"Vị Lâm tiểu thư này, cô luôn miệng nói tôi đoạt vị hôn phu của cô, xin hỏi, cô có chứng cứ sao?"
"Tôi...... Tôi tận mắt nhìn thấy......"
"Nga? Ở khi nào chỗ nào, chúng ta lại làm cái gì?"
"Cô...... Cô không biết xấu hổ!"
Sắc mặt Lâm Xảo tức giận bắt đầu phiếm hồng, hồng hốc mắt, ủy khuất lên án cô.
Cô gắt gao nắm chặt làn váy của chính mình, cắn chặt môi dưới không cho chính mình khóc thành tiếng.
"Tôi nói Tịch tiểu thư, đây là cô không phải, cô đoạt vị hôn phu của người khác vốn là không đúng, như thế nào còn có thể đẩy người đâu?"
Doãn Nhược An nghiêng đầu, vốn là khuôn mặt căng thẳng nháy mắt hừ cười ra tiếng, cô buồn cười mở miệng: "Vị phu nhân này, bà để quên não ở nhà sao? Bà nói tôi đoạt vị hôn phu của người khác, nhưng không có chứng cứ? Không có chứng cứ, tôi chính là sẽ cáo các người bôi nhọ."
"Cô nói ai không đầu óc, cô là cái đồ hồ ly tinh, vẻ mặt hồ mị, vừa thấy chính là cái đồ rẻ rách."
Đây là quý phụ nhân ở tầng cao của xã hội?
"Tốt thôi, ngày mai chúng ta gặp nhau ở trên toà án. Ở một cái, vị tiểu thư này là chính mình ngã trên mặt đất, như thế nào đến trong miệng của bà chính là tôi đẩy? Bà cho là khi Tịch gia không có ai ở đây, tôi dễ bị bắt nạt sao?"
Khi nói chuyện, lãnh mắt đảo qua khuôn mặt Lâm Xảo, ánh mắt sắc bén mở miệng: "Lâm tiểu thư, tôi không biết vị hôn phu của cô là vị nào, cô lại vu oan tôi, lại không nói khi nào chỗ nào đã xảy ra chuyện gì, không thể không làm tôi hoài nghi, cô là đang cố ý bôi nhọ tôi."
"Tôi không có, rõ ràng chính là cô câu dẫn Mặc, cô còn không thừa nhận!"
Cảm xúc của Lâm Xảo lập tức trở nên kích động, vẻ mặt của cô hận ý nhìn Doãn Nhược An, lớn tiếng kêu.
Doãn Nhược An nhìn Lâm Xảo ngã ngồi trên mặt đất, cười lạnh một tiếng: "A, cô nói chính là Tần Mặc?"
Nhắc tới Tần Mặc, Lâm Xảo lập tức trở nên an tĩnh, cô cắn môi, mắt hồng giống như con thỏ nhỏ, rũ mắt nhìn trên mặt đất trầm mặc không nói.
"Lệ Danh Triết, anh có số điện thoại của Tần Mặc đúng không?"