Phân Cách

Chương 42: 42 Không Cho Phép Em Đi​



Quý Thanh Cừ mấy ngày nay không có công việc chụp ảnh, có được thanh nhàn ngắn ngủi.

Anne trước đó chụp ảnh thêm nàng wechat mấy lần, Quý Thanh Cừ mới bắt đầu không có ý định có liên hệ quá nhiều với nàng, cũng là làm như không thấy, Sau đó đối phương trực tiếp gọi điện thoại nhắc nhở, Quý Thanh Cừ lúc này mới không thể không thêm vào.

Sau khi thêm vào, đối phương thường thường gửi tới một ít chân dung chính mình chụp cho nàng, đồng thời nói chỉ có mình mới có thể chụp ra tư thái tốt đẹp chân chính của nàng, lần này, Quý Thanh Cừ chỉ là đơn giản trả lời cám ơn, không nói thêm gì nữa.
Chị dâu, là chị sao? "Quý Thanh Cừ nhận một cuộc điện thoại, nàng còn chưa mở miệng, người đối diện thì không hiểu ra sao nhận thân thích.

Nàng có chút mờ mịt liếc nhìn số xa lạ hiện lên, hoài nghi đối phương có phải gọi nhầm không.
" Vị tiên sinh này, anh có thể gọi sai rồi.

"
" Đừng, đừng cúp máy chị dâu, em không gọi sai, em là anh em của anh hai Trương Minh, anh Minh anh ấy ở trên đường xảy ra tai nạn xe, đang ở bệnh viện, chị mau đến thăm anh ấy một chút.

"
Nam nhân thấy Quý Thanh Cừ muốn cúp điện thoại, vội vàng nói tình huống, sáng sớm hôm nay, Trương Minh ra ngoài trao đổi xông việc, ở trên đường cao tốc, một chiếc xe vận tải bỗng nhiên mất khống chế đụng trúng hắn, may là Trương Minh phản ứng đúng lúc, vẻn vẹn chỉ là đuôi xe bị đụng, chịu chút vết thương nhẹ, nếu bị xe chở hàng to lớn trực tiếp va vào, e sợ người đã sớm không còn rồi.

Tài xế xe chở hàng bị cảnh sát dẫn đi, nồng độ rượu trên người của hắn rất cao, bước đầu phán đoán là say rượu lái xe.
Nghe được Trương Minh bị thương, Quý Thanh Cừ lập tức biến mất nụ cười, nàng biết Trương Minh gần đây có chút phiền phức, không chỉ là hoạt động của công ty không tốt lắm, ngay cả tin đồn đối với hắn bên ngoài cũng đang rơi xuống.

Trên phương diện làm ăn không thuận đã đủ phiền lòng, hiện tại lại xảy ra chuyện, Quý Thanh Cừ hỏi rõ địa chỉ bệnh viện, đi lên thư phòng trên lầu dự định lên tiếng nói với Quý Hâm Thư liền đi.
" Tỷ, chị đang bận sao? "Quý Thanh Cừ ở bên ngoài gõ gõ cửa, rất nhanh, cửa từ bên trong mở ra, Quý Hâm Thư bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt, mùi thơm theo đó mà đến để Quý Thanh Cừ không nhịn được ngửi nhẹ mấy lần." Thanh Cừ, làm sao vậy? "Quý Hâm Thư nhìn dáng vẻ có chút nóng nảy của Quý Thanh Cừ, giơ tay lên giúp nàng đem mồ hôi trên thái dương lau đi.

Hai người bình thường thường thường thân mật như vậy, Quý Thanh Cừ cũng đã quen thuộc từ lâu, nhưng người ngoài nhìn đến, động tác như thế lại là vô cùng ám muội.
" Tỷ, bạn của Trương Minh vừa gọi điện thoại tới cho em, nói hắn xảy ra tai nạn xe bị thương, đang ở bệnh viện, em muốn đi thăm hắn một chút, đêm nay có thể không trở lại.

"Quý Thanh Cừ nhắc đến chuyện Trương Minh bị thương, khắp khuôn mặt là lo lắng, đến mức nàng không chú ý sắc mặt đột nhiên biến hóa của Quý Hâm Thư.


Quý Thanh Cừ nói xong quay người muốn rời khỏi, lúc này, tay hơi lạnh của Quý Hâm Thư bỗng nhiên kéo lấy nàng.
" Thanh Cừ, thì lưu lại ở nhà, nơi nào cũng không cho phép đi.

"Thanh âm giờ khắc này của Quý Hâm Thư có chút lạnh, thậm chí là trầm thấp Quý Thanh Cừ chưa từng nghe qua, nàng quay đầu lại mờ mịt nhìn tỷ tỷ nhà mình, không hiểu là chuyện gì xảy ra." Chị, chị dừng làm rộn, Trương Minh xảy ra chuyện, em là thật sự lo lắng hắn, chị có chuyện gì em trở về sẽ nói với chị.

"Quý Thanh Cừ nói xong, lại phát hiện Quý Hâm Thư vẫn không có buông tay, nàng cau mày, không hiểu Quý Hâm Thư làm sao bỗng nhiên trở mặt.
" Thanh Cừ, hắn không thích hợp với em, vừa vặn mượn cơ hội này cắt đứt với hắn đi.

"Quý Hâm Thư đến gần một bước, để thân thể hai người dựa vào đến càng gần hơn, cho dù cô thấp hơn Quý Thanh Cừ một chút, nhưng ở trên khí thế lại trực tiếp đè Quý Thanh Cừ tới gắt gao.

Nếu như nói lúc trước Quý Thanh Cừ còn có nghi ngờ, hiện tại nàng là triệt để biết rõ ý đồ của Quý Hâm Thư, cô không muốn chính mình đi tìm Trương Minh, còn hy vọng mình và Trương Minh tách ra.
" Chị, em không quá hiểu ý của chị, lúc trước chị cũng sẽ không quản em giao du với ai.

"Quý Thanh Cừ cau mày nhìn Quý Hâm Thư, nghe được lời của nàng, Quý Hâm Thư lại thấp giọng cười lên.

Cô lần đầu tiên không nhìn Quý Thanh Cừ, đi thẳng tới dưới lầu, đem khóa điện tử của cửa phòng khởi động, đây là khóa cửa lúc trước Quý Hâm Thư lắp đặt, mật mã chỉ có một mình cô biết.
" Thanh Cừ, trước đây chị không quản em, là chị có năng lực phán đoán tốt xấu của một người, người đàn ông kia gạt em rất nhiều chuyện, chị không hy vọng có người ở dưới mắt của chị thương tổn em.

"Quý Hâm Thư xoay người, nhìn Quý Thanh Cừ, lời nói này đem Quý Thanh Cừ quấy nhiễu đến càng thêm hỗn loạn, nàng thậm chí không hiểu Quý Hâm Thư đến cùng đang nói cái gì.
" Chị, em không hiểu ý của chị, Trương Minh hắn nơi nào gạt em? Cho dù hắn lừa dối em cái gì, em cũng nên mặt đối mặt nói rõ ràng với hắn, hiện tại hắn có chuyện ở bệnh viện, về tình về lý, em cũng nên đến xem hắn.

"Quý Thanh Cừ nhíu chặt lông mày, vẫn là lần đầu tiên thấy được tư thái ương ngạnh như vậy của Quý Hâm Thư.

Ở giữa Trương Minh và Quý Hâm Thư, nàng đương nhiên càng để ý tỷ tỷ của chính mình, thế nhưng nàng hiện tại không có cách nào mù quáng nghe tin lời của tỷ tỷ, Trương Minh nơi nào gạt mình, nàng cần bằng chứng cụ thể.
" Chị từng nói, không cho phép em đi.


"Quý Hâm Thư thấy Quý Thanh Cừ còn muốn rời khỏi, con mắt rủ xuống lóe qua vẻ thất vọng.

Quý Thanh Cừ biết cô là quyết định chủ ý không để cho mình đi ra ngoài, trong lòng vừa vội vừa tức, nàng vặn tay cầm, phát hiện cửa bị khóa đến chặt chẽ, mật mã của khóa điện tử chỉ có một mình Quý Hâm Thư biết.
" Chị, chị đây là..

Ngô! "Quý Thanh Cừ vừa định hỏi Quý Hâm Thư nguyên nhân, thân thể bỗng nhiên bị đối phương đặt ở trên cửa.

Hai người giờ khắc này dựa rất gần, hô hấp lướt qua có thể trực tiếp thổi vào trên mặt của đối phương.

Quý Thanh Cừ ngơ ngác mà ngẩng đầu lên, nhìn Quý Hâm Thư giờ khắc này hoàn toàn khác nhau.

Từ lúc còn nhỏ có ký ức đến bây giờ, ấn tượng của Quý Thanh Cừ đối với Quý Hâm Thư từ đầu đến cuối là tỷ tỷ hoàn mỹ lại dịu dàng nhất, người đối với mình tốt nhất trên đời này.
Nàng biết Quý Hâm Thư đối với người ngoài lạnh lùng, ở Quý thị và giới kinh doanh có không ít người sợ hãi cô, nhưng mà đối diện mình, Quý Hâm Thư luôn là dáng dấp ôn nhu lại chu đáo kia, rất ít sẽ nổi nóng đối với chính mình.

Vào giờ phút này, thần thái của Quý Hâm Thư để Quý Thanh Cừ cảm thấy xa lạ, cặp con ngươi đen kia của cô gắt gao nhìn chằm chằm trên mặt chính mình, một cái tay đè lên bờ vai của chính mình, một cái tay khác thuận thế sờ lên gò má.
Tay của Quý Hâm Thư rất lạnh, khí tức thở ra so với nàng muốn lạnh rất nhiều.

Cảm thấy tầm mắt của cô dao động theo vị trí trên tay xoa xoa, cuối cùng rơi vào trên bờ môi chính mình.

Thời khắc này, Quý Thanh Cừ cảm giác được cảm giác ngột ngạt và tính xâm lược cực lớn.

Nàng nhìn dáng dấp nhíu mày của Quý Hâm Thư giờ khắc này, thậm chí không dám thở mạnh.
" Thanh Cừ, em ngoan, nghe lời một chút có được hay không? Tỷ tỷ thật sự rất ghét em ở cùng với Trương Minh em nơi nào cũng không cho phép đi.


"Quý Hâm Thư nói xong, bỗng nhiên cúi người đến ở trên trán của chính mình hạ xuống một nụ hôn, sau khi thoáng qua thì lên lầu.

Quý Thanh Cừ ở sau khi cô đi mới dám đem hô hấp thở ra, nàng ngơ ngác mà vuốt cái đầu đối phương hôn qua, lúc này mới phát hiện tim đập nhanh đến mức như là chạy mấy ngàn mét, dáng vẻ vừa rồi của tỷ tỷ..

Thật sự rất xa lạ.
Quý Thanh Cừ biết không có mật mã của Quý Hâm Thư, chính mình bất luận như thế nào cũng không cách ra ngoài, nàng chỉ có thể ở trên wechat gửi tin tức cho Trương Minh, nói cho hắn biết chính mình có việc đột xuất, không có cách nào đi qua.

Chỉ chẳng qua là nguyên nhân Quý Thanh Cừ che giấu chính mình không cách nào đi.

Trong lòng nàng, chuyện của mình và Quý Hâm Thư là việc tư của hai chị em họ, nàng cũng không muốn báo cho người ngoài biết, mặc dù đối phương là bạn trai của mình.
Sau khi Quý Thanh Cừ gửi đi tin nhắn, Trương Minh chỉ trả lời một chữ ừm thì không có tin tức, có thể thấy được hắn đối với mình không có cách nào đến gặp hắn rất bất mãn.

Quý Thanh Cừ bất đắc dĩ để điện thoại di động xuống, nàng muốn đi lên lầu tìm Quý Hâm Thư nói chuyện, nhưng mà nghĩ đến dáng dấp vừa rồi của tỷ tỷ, lại rất kinh sợ chùn bước rồi.

Quý Thanh Cừ một mình trở về phòng lo lắng suông, thời điểm ăn bữa tối cũng không có xuống lầu, thấp thỏm đợi đến buổi tối.
Hai tỷ muội ở cùng nhau lâu như vậy, Quý Thanh Cừ đối với thời gian làm việc và nghỉ ngơi của tỷ tỷ nhà mình rõ như lòng bàn tay, nàng biết Quý Hâm Thư mỗi đêm mười giờ sẽ nghỉ ngơi, muốn chờ đối phương ngủ thiếp đi, lại tìm cơ hội lén lút chạy ra ngoài.

Cho dù cửa lớn của căn nhà bị khóa điện tử khóa lại, nhưng cửa sổ không có, trong lòng Quý Thanh Cừ tính toán mưu đồ, muốn chờ đến sau khi Quý Hâm Thư ngủ thì lén đi ra ngoài.
Nàng thấp thỏm đợi đến mười một giờ, sau khi xác nhận Quý Hâm Thư chắc ngủ rồi, lúc này mới mang theo túi của mình, để trần chân xuống lầu.

Mỗi một bước đi của nàng đều rất cẩn thận, chỉ lo làm ra động tĩnh gì sẽ đánh thức Quý Hâm Thư.

Quý Thanh Cừ đứng trước cửa sổ sát đất một bên, nhẹ nhàng kéo cửa sổ.

Rất nhanh, cửa sổ bị mở ra một khe hở, điều này làm cho Quý Thanh Cừ nhếch miệng, đây là một chỗ đột phá rất tốt.
Nàng tiếp tục đem cửa sổ kéo ra, nhưng lúc này, phía sau truyền tới động tĩnh bất thình lình gây nên sự chú ý của Quý Thanh Cừ, nàng quay đầu lại, thấy được Quý Hâm Thư vốn nên là ngủ thì đứng trong phòng khách.

Cô mặc váy ngủ lụa màu đen, đứng ở đó nhìn chăm chăm mình, dưới lầu không có mở đèn, chỉ có ánh sáng hơi yếu của đèn đường chiếu vào trên mặt cô.
Gò má trắng nõn của Quý Hâm Thư bị ánh sáng soi ra mấy phần trắng bệch không tự nhiên, loại cảm giác đó giống như là bị rút đi hết huyết dịch, trắng đến để người bỡ ngỡ.


Cặp con ngươi đen kia của cô ở dưới sắc mặt trắng bệch có vẻ càng nổi bậc, không còn nhu hòa và ánh sáng của bình thường, trái lại bị chiếu sáng đến đen kịt trống rỗng.

Cùng tầm mắt nàng trái ngược nhau, lại là khóe miệng của cô hơi cong lên.
Quý Thanh Cừ thấy nụ cười của Quý Hâm Thư, cũng không có lần nào đối phương sẽ cười thành như vậy.

Khóe miệng cô không tự nhiên co giật, ý cười không thông suốt đáy mắt, gương mặt của cô cho người ta một loại ảo giác dường như bị chia ra làm hai, cặp tầm mắt kia rơi ở trên người mình sâu sa đến đáng sợ, nụ cười trên mặt cũng chỉ có thể dùng quỷ dị để hình dung.

Bị một đôi mắt như vậy nhìn chằm chằm, để Quý Thanh Cừ nổi lên một thân da gà.
" Tỷ..

Chị..

Chị làm sao bỗng nhiên xuống rồi, chị dọa chết em rồi.

"Quý Thanh Cừ chạy trốn bị phát hiện, lúng túng nói ra, nghĩ đến cái túi trên người mình, cảm thấy bất kỳ cớ gì đều không thể giải thích." Không có gì, chỉ là có chút khát nước, muốn xuống uống nước, Thanh Cừ, em cũng nghỉ sớm một chút đi.

"Quý Hâm Thư nhẹ giọng nói qua, cũng không có dự định truy hỏi nguyên nhân Quý Thanh Cừ hơn nửa đêm mở cửa sổ, đoán cũng có thể đoán được.
Thấy Quý Hâm Thư không có trách móc nặng nề chính mình, Quý Thanh Cừ thở phào nhẹ nhõm, nàng thấy Quý Hâm Thư không có lập tức lên lầu, trái lại đi tới phía chính mình, nhất thời lại căng thẳng thân thể.

Bỗng nhiên, va chạm mềm nhẹ rơi vào cái trán, lại từ từ hướng xuống, từ khóe mắt đến gò má, cuối cùng rơi vào trên bờ môi chính mình.
" Thanh Cừ, trở về nghỉ ngơi đi, tỷ tỷ đã nói với em rất nhiều lần, không nên quên mang giày.

"Thanh âm lành lạnh của Quý Hâm Thư rơi vào bên tai, Quý Thanh Cừ gật gù, ngây ngốc" Ừm"một tiếng sau đó đi lên lầu.

Quý Hâm Thư đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng nàng thấp thỏm bất an, khóe miệng từ đầu đến cuối cong lấy nụ cười yếu ớt.
Cô quay đầu lại, chầm chậm mà đem cửa sổ mở ra khe hở khép kín lại.

Trong khe hở của cửa sổ, máy quay không dễ phát giác chiếu vào trên mặt Quý Hâm Thư, ở sau khi cô đóng lại, một lần nữa quay về bóng tối.