[Phần 2] Dệt Ngân Hà Cho Em

Chương 225: KHI BỌN HỌ CÒN BÉ

Rời khỏi đội điều tra hình sự Cát Khâu, Kiều Đông Dương chuyển cuộc gọi đến điện thoại của trợ lý Hầu.

Bên này vừa xảy ra chuyện, số người gọi cho anh tăng lên rất nhiều.

Công ty, trong nhà, mỗi một phòng ban, bọn họ gọi tới an ủi, dò la, quan tâm... mãi không dừng lại.

Anh ghét phải đối phó với những chuyện thế này. Thế là trên đường về, trợ lý Hầu liên tục trả lời điện thoại.

"Kiều tổng vẫn ổn. Chỉ bị thương nhẹ. Yên tâm đi! Đã bắt được người rồi, vẫn đang thẩm vấn. Ôi, anh có hỏi tôi thì tôi cũng không biết, cảnh sát vẫn chưa nói gì...Ha ha được, tôi sẽ chuyển lời đến Kiều tổng."

Trì Nguyệt nghe mãi cũng thấy chán.

Trong những cuộc gọi này có mấy người thật sự quan tâm đến Kiều Đông Dương? Lại có bao nhiêu người vì mối quan hệ lợi ích, không thể không quan tâm đến anh?


Đột nhiên cô cảm thấy Kiều Đông Dương hơi đáng thương, cô mỉm cười lắc đầu, nửa đùa nửa thật nói: "Một người đàn ông ngoài tiền thì không có gì hết."

Cô nói không đầu không đuôi nhưng Kiều Đông Dương vẫn hiểu được.

Anh đưa tay ra nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan xen vào nhau: "Không phải anh còn có em sao?"

Trì Nguyệt quay sang nhìn thẳng vào mắt anh, hai người nhìn nhau khẽ cười, cô nhếch môi nhìn ra ngoài cửa sổ xe. .

Vào mùa này ở Cát Khâu không có gì để nhìn, buổi sáng cả thành phố toàn là bụi bặm, đến tối ánh đèn neon khiến nơi này phảng phất hương vị đô thị. Thế nhưng dưới ánh đèn vẫn xen lẫn cát bụi, ngay cả tiếng chim kêu vang trời trên cồn cát về đêm cũng có vẻ vô cùng hoang vắng và chói tai.

"Những người sống ở đây sẽ rất buồn chán."

Kiều Đông Dương nhìn theo tầm mắt của cô, đột nhiên khẽ than thở.


"Mỗi nơi một cách sống." Trì Nguyệt quay sang nhìn anh, trong mắt đầy ý cười: "Những thứ khác vẫn tốt, chỉ rất khó thấy được những bông hoa xinh đẹp ở nơi này."

Trì Nguyệt rất thích hoa, đủ loại hoa cỏ.

Cô cảm thấy những bông hoa tươi nở rộ cũng là một loại sinh mệnh, mang đến cho cô rất nhiều sức sống. Những màu sắc kia cũng là dũng khí và hy vọng để theo đuổi. Cô nghĩ rằng điều tốt đẹp nhất là một ngày nào đó, khi cô đã phấn đấu có được một khu vườn đầy những bông hoa nở rộ của riêng mình, cô sẽ nằm trên chiếc ghế dài trong vườn hoa, lười biếng phơi nắng, đọc sách, sống những ngày tháng thoải mái...

Kiều Đông Dương nhìn gò má cô, nhẹ nhàng nâng tay lên chạm vào tóc cô.

"Muốn hoa thì quá dễ. Em gọi anh trai tốt đi, sáng mai sẽ chuyển đến cho em..."


Trì Nguyệt bật cười: "Em chỉ nói vậy thôi đừng coi là thật. Nếu anh làm thế thật, em sẽ có cảm giác tội lỗi."

Kiều Đông Dương hừ lạnh véo má cô, nhìn vào đôi mắt ngập nước kia: "Lúc em cười còn đẹp hơn hoa."

Trì Nguyệt mím môi, đường cong nơi khóe môi có cảm giác xinh đẹp và quyến rũ: "Cảm ơn anh, anh Kiều, miệng anh còn khiến người ta thấy yêu thích hơn cả hoa. Anh là bông hoa loa kèn đang nở rộ của em."

Kiều Đông Dương đột nhiên ôm chầm lấy cô, ghé sát vào bên tai cô, dùng âm lượng chỉ đủ để cô nghe được: "Em biết hoa là bộ phận nào của cây không?" 

"..." Trì Nguyệt lườm anh.

Kiều Đông Dương nhướn mày, mỉm cười xấu xa: "Vì vậy, em có còn thấy... anh là bông hoa loa kèn nở rộ không? Hả?"

"Còn đùa! Có phải anh muốn ăn đòn không?"

"Ha ha!"

Xe ô tô chạy trong màn đêm, không còn ánh đèn neon trong thành phố nữa, từng cồn cát trở thành bóng đen.
Trì Nguyệt nhìn từng cồn cát trập trùng, đột nhiên thở dài: "Lúc em con nhỏ, em nghĩ thế giới toàn là sa mạc, nghĩ trẻ con trên thế giới này đều giống em, sáng sớm dậy phải phủi cát, trong tóc đầy cát, trong cơm cũng có cát... Thậm chí nghĩ hạt cát là trạng thái bình thường của cả thế giới."

Kiều Đông Dương để cô dựa vào vai mình: "Sau đó thì sao?"

"Em đi học." Trì Nguyệt thả lỏng người, lười biếng dựa vào anh: "Đối với em, sách là cánh cửa mở ra thế giới mới. Khi mở cánh cửa đó ra, em mới phát hiện thì ra thế giới rộng lớn đến thế..."

Kiều Đông Dương cúi đầu nhìn hàng mi dài trên mắt cô. Anh dần hạ cằm xuống, tựa vào đỉnh đầu cô.

"Em muốn đi ngắm nhìn thế giới à?"

"Ừm." Trì Nguyệt cười nói: "Bởi vì muốn ngắm nhìn thế giới này nên em vùi đầu học tập. Từ khi còn rất nhỏ em đã biết, em phải học tập chăm chỉ thì mới có cơ hội rời khỏi sa mạc ngắm nhìn thế giới rộng lớn hơn, mới thấy được phong cảnh bên ngoài cồn cát là gì... Chỉ có đi học mới không cần thức dậy phủi cát, đến tối không cần ăn cơm trộn cát."
"Anh hoàn toàn ngược lại với em." Kiều Đông Dương nói rất khẽ, vừa đủ để Trì Nguyệt nghe thấy.

"Anh kể xem nào." Cô quay sang nhìn anh.

Kiều Đông Dương thờ ơ cười: "Muốn biết à, gọi anh trai đi!"

"Phắn đi!"

Chiếc xe chạy trên sa mạc vào đêm, thời gian như dừng lại.

Trì Nguyệt hứng thú nhìn Kiều Đông Dương, đôi mắt đầy ý cười: "Nói nhanh!"

Kiều Đông Dương hừ cười, ngón tay mơn trớn khuôn mặt cô, lòng bàn tay ấm áp lướt qua làn da mềm mại, hành động này như tràn đầy tình yêu, đầy vẻ dịu dàng. Những lời anh nói ra lại cứng ngắc lạnh lùng.

"Từ nhỏ anh đã cảm thấy thế giới này quá nhỏ. Anh không muốn ngắm nhìn thế giới này, bởi vì anh có thể đi bất cứ nơi đâu mà anh muốn..."

Trì Nguyệt đẩy lồng ngực anh, cái trán suýt đập vào cằm anh: "Này! Anh đang muốn gây thù chuốc oán à?"
"Đồ ngốc. Nếu anh thấy hứng thú với thế giới này thì sao lại muốn ngắm nhìn vũ trụ?" Giọng nói Kiều Đông Dương không hề có sự trêu chọc và vui vẻ, anh vừa nói vừa chậm rãi vuốt tóc Trì Nguyệt: "Em nói đúng, mỗi nơi có một cách sống. Con người cũng vậy, cách sống của mỗi người khác nhau. Có lẽ rất nhiều người cảm thấy anh có rất nhiều thứ, nhưng anh lại không thích điều đó."

"Tiền quá nhiều là bệnh..." Trì Nguyệt cười đùa: "Hay là thế này đi, anh hãy giao hết tiền tài và nỗi buồn của anh cho em, em tiêu tiền giúp anh, buồn bã thay anh..."

"Em nói thật à?" Kiều Đông Dương nhìn cô, cho đến khi thấy khuôn mặt tươi cười của Trì Nguyệt dần biến mất, anh mới ôm lấy vai cô, cưng chiều vỗ đầu cô: "Đồ ngốc, em sẽ không muốn thế đâu. Bởi vì em có được những thứ này cũng có nghĩa từ nay em sẽ gặp rất nhiều rắc rối."
"Được rồi, em thừa nhận, em không thể hiểu được nỗi khổ của kẻ có tiền."

Trì Nguyệt nói nửa đùa nửa thật: "Mục tiêu cuộc sống của em rất rõ ràng. Em cảm thấy nếu số dư trong tài khoản còn không đủ để trang trải một cuộc sống tốt đẹp thì tất cả những ước mơ chỉ là kiếm tiền... Có một khoảng thời gian rất dài, tiền là tín ngưỡng của em, thậm chí em không biết ngoại trừ tiền, còn có chuyện gì đáng để em theo đuổi."

Kiều Đông Dương mỉm cười nhìn cô: "Vì vậy em không yêu sớm?"

"Em không muốn lãng phí thời gian."

"Giỏi lắm!" Kiều Đông Dương gõ đầu cô, ánh mắt hơi cưng chiều: "Nếu em biết anh sớm hơn thì em đã thực hiện được ước mơ từ lâu rồi."

"Điều này lại khác." Trì Nguyệt ghét bỏ nhìn anh: "Cảm giác giữa việc tự mình kiếm và người khác cho sẽ khác nhau rất nhiều."
"Anh không hiểu."

"Anh không thể trải nghiệm nỗi khổ của người nghèo."

Hai người nói rất nhiều chuyện lý thú thời thơ ấu, Trì Nguyệt đột nhiên hỏi anh: "Sao em chưa bao giờ nghe anh nhắc đến mẹ anh?"

Kiều Đông Dương im lặng, qua một lúc lâu sau, anh mới ậm ừ nói: "Bởi vì không có việc gì vui để nhắc đến."

Trì Nguyệt nhìn anh: "Anh và mẹ anh rất thân thiết sao?"

Đây là điều cô suy đoán, Kiều Đông Dương có thể căm hận Đổng San và Kiều Chính Sùng vì mẹ mình như vậy, chắc chắn anh rất yêu mẹ.

Thế nhưng Kiều Đông Dương lại cười lạnh: "Đó chỉ là một người mẹ không quan tâm đến anh, em cảm thấy sao?"

Trì Nguyệt cảm thấy rất bất ngờ, cô ngẩng lên nhìn Kiều Đông Dương.

Trong xe rất tối, ánh sáng mờ ảo không thể soi rõ nét mặt anh. Cô không nhìn rõ anh nhưng lại có thể cảm nhận được sự thù địch và lạnh lùng trên người anh.
"Kiều Đông Dương..."

Trì Nguyệt hơi không nỡ, khẽ gọi anh.

"Có phải em không nên nhắc đến chuyện này không?"

"Không sao đâu, đều đã qua rồi." Kiều Đông Dương đè gáy cô xuống, để cô dựa vào vai mình, dường như anh không muốn đối mặt với ánh mắt của cô, dù không thể nhìn thấy đối phương trong bóng đêm.

Trì Nguyệt cọ vào vai anh, cô im lặng thầm thở dài.

Rất lâu sau, anh khẽ cười.

"Thật ra chẳng ai cần anh hết, có phải em thấy rất bất ngờ không?"

Trì Nguyệt rất bất ngờ, nhưng không phải không thể chấp nhận.

Cô hơi cử động muốn ngẩng đầu lên, cô quen đối mặt nói chuyện với nhau, nhưng Kiều Đông Dương lại ôm chặt cô, giọng điệu nặng nề: "Đừng nhúc nhích, cứ thế này đi, để anh ôm em một lát."

Trì Nguyệt không động đậy nữa, cô yên lặng ngoan ngoãn nằm trong ngực anh nghe tiếng tim đập của anh.
"Sau này em sẽ ở bên anh." Cô đột nhiên nói.

"Được."

"Không ai cần anh, em cần anh."

Kiều Đông Dương khẽ cười, tiếng cười kia khiến lồng ngực hơi rung động, giọng nói trầm thấp hơi khàn: "Là em tự nói đấy, không được đổi ý."

"Không đổi ý."

Trì Nguyệt ôm chặt lấy eo anh.

"Em nói được thì làm được. Anh là của em, em bảo kê cho anh."

Kiều Đông Dương chỉ mỉm cười, đôi mắt sáng ngời, ôm cô càng chặt hơn: "Vậy tối nay anh muốn."

Trì Nguyệt buồn bực: "Anh làm sao thế? Người ta đang nói thật."

"Ngoan!" Kiều Đông Dương hôn lên trán cô: "Đùa em thôi, anh không ép buộc em, tuy rằng anh rất muốn."