Phàm Tình Tục Ái

Chương 10

Edit: Sóc Là Ta

Rốt cuộc Tần Thanh cũng nhận ra đối phương ở đầu dây bên kia điện thoại đang muốn quảng cáo sản phẩm nên cô muốn cúp điện thoại. Cô vừa xoay người thì chợt nhìn thấy một vật màu đen to khổng lồ. Vì thế cô hốt hoảng muốn tránh nhưng gót giày cô bị lệch về một bên, thân thể cô cũng nghiêng người theo. Bỗng một tiếng thắng gấp khiến cô hốt hoảng giật mình ngã ngồi xuống đất.

Chủ xe bước xuống, đóng sầm cửa xe. Anh bước tới nhìn cô một lát, sau đó anh đột nhiên giận dữ.

Tần Thanh đang ngồi dưới đất xoa hai mắt cá chân, đang định đứng lên thì lại nhìn thấy đôi giày da đen bóng ở trước mặt mình.

Cô ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn người đàn ông mặc bộ tây trang lịch sự, anh ta cũng đang cúi xuống nhìn cô. Đột nhiên cô trợn to mắt, hốt hoảng từ dưới đất đứng lên, luôn miệng nói: “Tổng giám đốc Tống, thật xin lỗi, thật xin lỗi ….”

Cô còn chưa dứt lời thì liền nghe Tống Vũ Thành lạnh lùng mở miệng: “Thật trùng hợp, sao lại trùng hợp đến thế nhỉ?” Anh nhíu mày, khóe miệng hiện ra nụ cười châm chọc nói: “Tốt nhất đừng xuất hiện những loại chuyện trùng hợp như thế này nữa.”

Tần Thanh vừa định mở miệng giải thích, lại thấy Tống Vũ Thành giơ tay điểm vào mặt cô, nói: “Tôi cũng không có hứng thú với cô.”

Tần Thanh khiếp sợ mở to mắt nhìn anh nhưng cô chỉ thấy anh cau mày, khuôn mặt tràn đầy vẻ lạnh lùng xa cách.

Một luồng cảm giác xấu hổ và uất ức xông thẳng lên não, trong nháy mắt Tần Thanh đỏ mặt, nước mắt trong hốc mắt đảo quanh, cô muốn mở miệng nhưng lại bị nghẹn ở cổ họng.

Đúng vào lúc này, có mấy thanh niên đeo ba lô vừa đi vừa hô to: “Xin nhường đường một chút.”

Tần Thanh vội vàng lui về phía sau, muốn giữ khoảng cách với Tống Vũ Thành.

Nhưng những thanh niên kia đang muốn đi vòng từ sau lưng cô đi qua, nên suýt nữa họ đâm vào cô.

Tống Vũ Thành nhanh tay lẹ mắt kéo cô về phía mình. Trong khi đó, Tần Thanh không hề phòng bị, cả người ngã vào trong ngực anh.

Mấy thanh niên kia cũng nhanh chóng đi qua.

Giống như bị điện giật, Tần thanh cố gắng thoát khỏi anh, mặt đỏ như gấc chín, cúi đầu không biết nói gì.

Tống Vũ Thành vẫn nhìn cô, hình như đang muốn nói gì đó nhưng bên cạnh lại đột nhiên xuất hiện một người, giọng gấp gáp nói: “Vũ Thành, cuối cùng tôi đã tìm ra anh.”

Tần Thanh nghe giọng nói nên nhìn sang, chỉ thấy một người đàn ông vừa mập vừa lùn, dưới cằm có nốt ruồi đen, vẻ mặt dịu dàng có vẻ như đang có chuyện gấp.

Tống Vũ Thành xoay người sang thì thấy người kia, anh cau mày.

Người kia nhìn vẻ mặt anh nên nói: “Tổng giám đốc Tống, đây là kế hoạch do tôi soạn ra, anh xem một chút. Tôi thấy cũng mang tính khả thi.” Vừa nói anh ta vừa lấy túi giấy đưa cho Tống Vũ Thành.

Tống Vũ Thành khoát tay nói: “Có chuyện gì thì tìm thư ký của tôi để hẹn thời gian, hiện tại tôi không rảnh.” Nói xong anh ta bước dài về phía xe mình.

Người kia vẫn theo sát phía sau, vội vàng nói: “Tôi đã hẹn rất nhiều lần nhưng vẫn không được. Hay là anh xem giúp tôi bản hợp đồng này, cũng không tốn bao nhiêu thời gian mà.”

Tống Vũ Thành vốn không để ý tới, anh trực tiếp bước lên xe, đóng sầm cửa lại. Xe bắt đầu nghênh ngang chạy đi.

Người kia vẫn nhìn theo chiếc xe kia, thì thầm mấy câu. Sau đó, anh ta quay người lại, nhìn người phụ nữ kia vẫn đứng ngơ ngẩn chỗ đó.

Gương mặt Tần Thanh vẫn uất ức, nước mắt còn trong hốc mắt, nhìn cô lúc này trông có dáng vẻ đưa tình, quyến rũ đàn ông.

Mấy ngày kế tiếp, hoa hồng vẫn ngày ngày được đưa đến đúng giờ.

Tần Thanh lại không muốn cho người khác biết. Vì thế trước giờ nghỉ trưa, cô đến bàn tiếp tân thông báo trước, đầu tiên cô cầm hoa, sau đó cô chạy theo lối thoát hiểm ném bó hoa vào sọt rác.

Tần Thanh nghĩ thầm: để xem anh có thể kiên trì bao lâu? Xem anh có thể giở trò gì nữa đây?

Một tuần lễ sau, quả nhiên lại xảy ra tình huống tương tự.

Tần Thanh cũng cầm hoa không dám đi vào thang máy, cô rón rén đi theo lối hành lang, vừa leo thang vừa đếm, hôm nay không biết bao nhiêu bông đây?

Mỗi ngày đều là chín mươi chín cành hoa, không có ý tưởng mới sao?

Đang đi, cô chợt dừng lại.

Quả nhiên hôm nay có ý khác rồi.

Không phải số lượng hoa khác mà là thiệp khác.

Phía trên lại có để số điện thoại.

Trong lòng Tần Thanh cười thầm, ngay sau đó cô đem hoa ném vào thùng rác lầu năm.

Cô không lập tức rời đi, mà đứng ở ngay cửa sổ hành lang. cô cũng không ngờ bên ngoài cửa sổ lại bụi bặm nhiều như thế. Bên ngoài, bầu trời u tối, gió giật liên hồi, có lẽ sắp mưa to rồi đây.

“Ui, có chuyện gì xảy ra sao? Ngày nào cũng có người ném hoa.” Người lao công than thở: “Bó hoa lớn thế này cũng tốn không ít tiền mà. Tuổi trẻ bây giờ thật phung phí. Tiền này không mua đồ ăn đồ uống mà lại mua hoa làm gì nhỉ?”

Tần Thanh xoay người, im lặng bước đi.

Buổi tối một tuần sau đó.

Tần Thanh đeo túi xách, đi giày cao gót lộp cộp vào văn phòng nhưng vừa đi tới sảnh lầu một, cô thấy có một đám phụ nữ đang tụ tập đứng đó, thậm chí miệng còn la hét không ngừng.

Tần Thanh tò mò bước tới, cửa chính xuất hiện chiếc Ferrari màu đỏ. Hơn nữa, có một người đàn ông đẹp trai đang đứng tựa vào thành xe, mặc quần tây xanh lá phối hợp với chiếc áo màu lòng đỏ trứng gà, ngoài ra trên tay anh là một bó hoa hồng đỏ thắm.

Tần Thanh đang tự hỏi anh ta đang đóng phim sao?

Cô còn thấy người đàn ông trẻ tuổi kia phất tay như đang vẫy ai đó.

Việc đó càng khiến những người phụ nữ kia hoan hô, hò hét đến chói tai.

Suýt chút nữa Tần Thanh kêu thành tiếng vì cô nhận ra người đó chính là Lục Kiếm Thăng.

Tần Thanh đứng nhìn đám phụ nữ kia la thét, cô liền muốn chuyển động trốn khỏi nơi này.

Dĩ nhiên Lục Kiếm Thăng làm sao để cô dễ dàng bỏ đi như vậy? Anh cũng không ngại ngùng chạy đến gần cô nói: “Em không nhìn thấy anh sao? Anh chờ em lâu lắm rồi.”

Tần Thanh đảo mắt nhìn chung quanh, vội vã thanh minh: “Anh là ai? Anh nhận lầm người rồi.”

Lục Kiếm Thăng phất tay với những người phụ nữ kia, giống như muốn nói tạm biệt, sau đó anh ta kéo Tần Thanh về phía cầu thang bộ.

Tần Thanh bị anh ta kéo đến trước cửa xe, Lục Kiếm Thăng ga lăng mở cửa xe, làm cử chỉ mời cô lên xe.

Đối phương ra chiêu quá mạnh, Tần Thanh không thể chống đỡ được, cô nhìn một đám người muốn xem trò vui đang đứng nhìn cô nên đành phải ngồi vào trong xe.

Lục Kiếm Thăng cũng ngồi vào xe, anh ta vừa nịt dây an toàn vừa nói: “Em thật quá đáng, lâu như vậy cũng không gọi điện thoại cho anh.”

Tần Thanh thấy anh ta cho xe chạy nhanh nên cô cũng thắt chặt dây toàn, nói với anh ta: “Lục tiên sinh, anh làm vậy, tôi không chịu nổi.”

Lục Kiếm Thăng cười to: “Làm sao em mới chịu nổi?”

Tần Thanh cảm thấy bị khó xử.

Xe chạy nhanh trên đường, cô tỉnh táo lại, vội hỏi: “Chúng ta đi đâu?”

Lục Kiếm Thăng hỏi ngược lại: “Em nghĩ chúng ta đi đâu?”

“Tôi phải về nhà.”

“Không đi ăn cơm sao?”

“Anh và tôi?”

“Dĩ nhiên.”

Tần Thanh có chút sầu não, nói thẳng: “Lục tiên sinh, tôi với anh cũng không thân quen cho lắm.”

“Hãy gọi tên anh, em không cần khách khí với anh như vậy. Chúng ta không tính là quen biết sao? Vậy như thế nào mới quen?” Lục Kiếm Thăng chuyển tay lái hỏi.

Tần Thanh hít sâu một cái: “Gặp mặt một lần có thể tính là quen biết sao?”

“Vậy cũng không tốt, anh vừa thấy đã yêu, chỉ hận không gặp em sớm một chút.”

Tần Thanh chợt quay đầu đi lại nhìn anh, chỉ thấy Lục Kiếm Thăng một tay cầm tay lái, một tay khoác trên cửa sổ xe, mắt nhìn phía trước, giọng nói tự nhiên giống như đang làm một việc vô cùng đơn giản.

Trong đầu Tần Thanh nhớ lại những lời như vậy dường như không phải lần đầu tiên nghe được. Trong sân trường, nam sinh đuổi theo nữ sinh, nói lời ngon tiếng ngọt, thề non hẹn biển khiến trời đất động lòng nhưng dù sao cũng không có dáng vẻ thư thái như vị tiên sinh đang ngồi trước mặt cô đây.

Tần Thanh tỉ mỉ nhìn anh ta, Lục Kiếm Thăng có gia cảnh thật tốt. Bên ngoài rõ ràng đẹp trai hơn so với trong hình nhưng bộ dáng lười biếng thiếu đứng đắn cũng không khác trong hình là mấy.

Lục Kiếm Thăng đột nhiên quay đầu nhìn thẳng vào mắt cô, đồng thời chiếu tia lửa điện cùng ánh nhìn mập mờ khiến cô chột dạ.

“Dừng xe.” Vẻ mặt Tần Thanh bỗng chốc nghiêm túc, đồng thời cô chỉ trạm dừng xe buýt bên ngoài nói: “Dừng ở đây, cám ơn.”

Lục Kiếm Thăng kinh ngạc: “Làm gì? Ăn cơm xong anh đưa em về.”

Tần Thanh lại hỏi: “Sao tôi có thể ăn cơm với loại người tuỳ tiện như anh?”

Lục Kiếm Thăng bất mãn, cau mày hỏi: “Loại người như tôi thì sao?”

Tần Thanh cười yếu ớt lắc đầu một cái: “Tôi không biết vì sao tôi phải cùng anh ăn cơm?”

Lục Kiếm Thăng liếc cô, quay đầu đi, nhìn dòng xe chạy phía trước, hoàn toàn không nói gì, giống như đang suy tư.

Tần Thanh đột nhiên cảm thấy chột dạ.

Lục Kiếm Thăng chợt mở miệng: “Là quen biết, được chưa?”

Trong xe đột nhiên vang lên khúc nhạc rock ‘n roll, chính là chuông điện thoại của Lục Kiếm Thăng. Anh liếc mắt nhìn trên màn hình, sau đó bắt máy lên, nói: “Này, tôi không rảnh, các ngươi cũng rảnh quá. Tốt nhất buổi tối không có việc gì cũng đừng gọi tôi.”

“…..”

“Sợ cái gì? Tôi không sợ ai hết. Đừng nói những thứ vô dụng này, tôi cúp máy đây.”

“…..”

“Cái gì? Làm gì?”

“…..”

Anh ta quay đầu nhìn lướt qua Tần Thanh, sau đó nhìn về phía trước, vô cùng ảo não vỗ xuống tay lái, rống to: “Không đi, không đi, ai tìm tôi cũng không đi, tôi có chuyện quan trọng cần làm.”

“…..”

Không biết nghĩ gì, trong giọng nói Lục Kiếm Thăng đột nhiên mang theo chút hài hước cùng uy hiếp: “Cậu hiểu sao, hay là cậu lên trước vượt mặt tôi một chút.”

Đoán chừng đây là câu trả lời chắc chắn, Lục Kiếm Thăng cười nói: “Yên tâm, tương lai tôi sẽ không bạc đãi cậu.”

Vừa cúp điện thoại, Lục Kiếm Thăng chuyển tay lái, cười tươi rạng rỡ.

Nhưng đột nhiên anh nhớ lại có người đang ngồi cạnh mình, anh quay đầu lại nói với Tần Thanh: “Chúng ta mới vừa nói đến chỗ nào?”

Tần Thanh nhún vai: “Tôi cũng không nhớ rõ.”

Đúng lúc này, Lục Kiếm Thăng mới tỉnh lại, dùng giọng nói dịu dàng nói: “Anh cũng chỉ muốn một lòng cùng em ăn cơm.”

Lục Kiếm Thăng dẫn Tần Thanh đi tới một nhà hàng có tên Lục Đảo Chi Luyến. Vừa đi tới cửa, lúc đầu Tần Thanh có chút do dự nhưng khi bước vào bên trong cô thấy khắp mọi nơi ánh đèn u tối, trên bàn cây nến lóe sáng mập mờ, chung quanh cắm đầy hoa U Hương.

Tần Thanh cảm thấy không ổn, cô ngẩng đầu nói với Lục Kiếm Thăng: “Tôi không thích thức ăn tây.”

Lục Kiếm Thăng thản nhiên tiếp tục đi vào trong: “Tại sao? Nơi này có món thịt bò bít tết hình trái tim rất tuyệt.”

Tần Thanh lại càng không vui mừng: “Không thích chính là không thích, không vì cái gì cả.” Nói xong cô xoay người đi ra.

Lục Kiếm Thăng đi theo ra ngoài, tính khí cực kì hoà nhã hỏi: “Vậy em muốn ăn cái gì?”

Tần Thanh nhìn khu phố sầm uất, trong lòng đột nhiên nổi lên chút ác ý.

Cô đưa tay chỉ một quán rượu Tứ Xuyên nói: “Đến chỗ kia đi.”

Lục Kiếm Thăng nhìn theo hướng cô vừa mới chỉ, sau đó gật đầu một cái, sảng khoái đáp: “Không thành vấn đề.”

Hết chương 10.