Phàm Ngốc Tu Tiên

Chương 12: Hai Cái Chân Này Chính Là Cảng Tránh Gió Của Ông Ta

Buổi chiều. 

Lâm Phàm cầm tiền mà người phụ nữ trung niên cho rời khỏi nhà rồi đi vào một cửa hàng nọ. Hắn dạo một vòng trong cửa hàng mà không khỏi lâm vào trầm tư, bởi vì hắn không biết nên mua những thứ gì mới tốt. 

Nhìn số tiền 200 khối trong tay, hắn cảm giác mình có thể mua được rất nhiều thứ. 

Nhưng nhiều đồng học như thế thì nên mua thứ gì mới vừa túi tiền đây? 

Bà chủ cửa hàng hỏi: "Đồng học, ngươi muốn mua cái gì? Tặng cho ai sao?" 

"Ừm." Lâm Phàm gật gật đầu. 

Bà chủ nhiệt tình giới thiệu: "Vậy có thể mua hai thùng sữa, bình thường tặng người ta sữa là tốt nhất." 

Lâm Phàm nhìn 200 khối tiền lần nữa, mua sữa thì hắn đủ tiền rồi. 

"Ta lấy hai hộp sữa, mỗi hộp đã hết 50, còn 100 khối thì mua lạp xưởng hun khói vậy." Lâm Phàm đặt 200 khối ở trên quầy, hắn cảm giác phân chia như thế mới là tốt nhất. 

Bà chủ nhìn Lâm Phàm, kiểu khách hàng thế này là lần đầu tiên bà gặp được. 

Nhưng khách hàng chính là Thượng Đế, chỉ cần ngươi đưa tiền thì dù muốn mua cớt nóng ta cũng tuyệt đối không nói hai lời, lập tức đi tới nhà vệ sinh bưng lên cho ngươi. 

Lâm Phàm ôm hai hộp sữa bò cùng một trăm cây lạp xưởng hun khói chậm rãi rời đi. 

Bà chủ hiếu kỳ dõi theo bóng lưng Lâm Phàm đang dần đi xa. 

"Người này thật kỳ quái." 

Nàng luôn cảm giác bạn học này có điểm là lạ, nên nói như thế nào đây, nói thẳng ra có vẻ hơi lạ đời, nhưng nếu không nói như vậy thì khó có thể giải thích hành vi của đối phương. 

Hình như đầu óc có chút vấn đề. 

... 

Bệnh viện. 

Lâm Phàm không biết các bạn học nằm ở phòng bệnh nào, hắn đứng ở dưới sảnh bệnh viện trầm tư hồi lâu. 

Sau đó quyết định ôm đồ vào bắt đầu tìm kiếm từng tầng một. 

Chỉ cần từ tầng thứ nhất tìm lên, nhất định có thể tìm ra được phòng của các bạn học. 

... 

Trên bậc thang của khu nội trú, có thể nhìn thấy một học sinh mặc đồng phục, tay ôm một đống đồ đi ngó nghiêng khắp từng phòng thuộc từng tầng một. 

Mãi cho đến… Tầng 18. 

Hắn rốt cuộc cũng tìm được rồi. 

Trong phòng bệnh. 

Các bạn học đang trò chuyện, đến tận bây giờ bọn họ vẫn còn có chút choáng váng, cho tới nay vẫn không ai hiểu rõ rốt cục đã xảy ra chuyện gì. 

Bác sĩ thì chỉ nói bọn họ bị điện giật, nhưng một đáp án như vậy rất khó để mọi người hài lòng. 

Rõ ràng bọn ta đang yên đang lành ở trong phòng học, chỉ nhìn thấy đồng học hào hứng khiêu vũ, lòng hiếu kỳ ùa tới mới muốn nhảy theo bọn họ, sau đó... không có sau đó nữa. 

"Lý Nguyên Hạo, lúc ta đụng trúng ngươi liền mất đi tri giác, có phải là do ngươi làm hay không?" 

"Chu Nguyên, ngươi đừng vu oan cho người khác." 

"Đừng nói mấy lời vô dụng này, Trần Dương có nhắn muốn tới bệnh viện thăm chúng ta, vì sao cả lớp chỉ mỗi hắn là không có việc gì?" 

"Trời mới biết hắn là như thế nào." 

Ngay khi các bạn học đang thảo luận rôm rả thì ngoài cửa phòng bệnh truyền đến một giọng nói sang sảng. 

"Đồng học, chào các ngươi, ta tới thăm mọi người đây." Lâm Phàm ôm sữa bò cùng với lạp xưởng hun khói đứng trước cửa ra vào, vui vẻ chào hỏi mọi người. 

Ở đây không có nhiều giường bệnh lắm, các bạn học còn lại được phân chia nằm rải rác ở trong nhiều phòng bệnh khác nhau. 

Trong phòng hiện tại vô cùng an tĩnh, không gian lặng ngắt như tờ. 

Các bạn học sinh vốn đang nói chuyện rôm rả đột nhiên đều đồng loạt câm miệng, đối với bọn họ chuyện đáng kinh sợ nhất chính là bọn hắn đều đang nằm viện, thế mà chỉ có một m ình Trần Dương vẫn có thể nhảy nhót tưng bừng bên ngoài. 

Hơn nữa còn mang đồ đến thăm bọn họ nữa. 

Thật sự có chút đáng sợ. 

"Các ngươi khôi phục thế nào rồi, về sau đừng học tập vất vả tới nỗi mệt mỏi lăn xuống đất ngủ thiếp đi như thế." Lâm Phàm thả thùng sữa và đống lạp xưởng hun khói xuống đất, sau đó mở thùng ra, cầm sữa cùng với lạp xưởng hun khói đưa đến trước mặt bạn học đầu tiên. 

"Cho ngươi sữa và lạp xưởng hun khói này." 

Lâm Phàm mang trên mặt nụ cười nhàn nhạt, đó là nụ cười mang tính tiêu chuẩn của hắn. 

Đồng học kinh ngạc nhìn Lâm Phàm, cậu ta muốn cự tuyệt, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại vươn tay nhận đồ. 

"Cám ơn." 

"Không cần cám ơn, giữa bạn học chung lớp giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm, cũng giống như lúc ta ở Thanh Sơn..." Lâm Phàm nói đến đây thì chợt khựng lại, hắn tự nhủ mình không nên tiết lộ quá nhiều thông tin, bọn họ đều là người bình thường, không giống với hắn, nói ra sẽ hù dọa tới bọn họ. 

Mỗi người một hộp sữa và hai cây lạp xưởng hun khói. 

Cứ như vậy, hắn lần lượt phân chia cho tất cả mọi người có mặt trong phòng. 

"Cho ngươi." Lâm Phàm đưa đồ cho Trương Hạo. 

Trương Hạo thành thật cầm lấy rồi rồi nói, "Cám ơn, cám ơn nhiều, Trần ca, ta thấy tin tức trong nhóm chat nói rằng giữa trưa ngươi đánh Đường Kiệt, có phải là thật không?" 

Lâm Phàm lạnh nhạt nói: "Trương đồng học, ta không đánh hắn, chỉ là nhắc nhở hắn đừng nên cậy mạnh ra ngoài bắt nạt bạn bè, bảo hắn sau này cố gắng chăm chỉ học tập thật giỏi mà thôi." 

Quả nhiên là đánh thật! 

Trương Hạo nào tin được lời Trần Dương nói. Nếu đối phương chỉ thật sự nói vài lời mà Đường Kiệt im thin thít suốt từ sáng tới giờ sao? 

Tuyệt đối là người này đã đánh Đường Kiệt rất thảm, dù không tận mắt thấy nhưng bức ảnh chụp vách tường kia đã đủ khiến y tưởng tượng ra cảnh tượng khi ấy thê thảm tới cỡ nào. 

"Trần ca, ta muốn theo ngươi lăn lộn, có thể chứ?" Trương Hạo hỏi. 

Lâm Phàm lộ ra vẻ nghi hoặc, sau đó vui vẻ tiếp nhận, hóa ra là muốn theo hắn tìm kiếm con đường tu luyện, "Tốt, về sau có thể đi theo ta chăm chỉ tu hành, ta sẽ dạy ngươi." 

Trương Hạo lộ ra vẻ mặt tươi cười, nội tâm của y đang cực kỳ hưng phấn. 

Dương như Trần ca vừa mới tiết lộ bí mật của hắn cho y nghe thì phải. 

Tu hành sao? 

Đó là chuyện kinh người tới cỡ nào chứ. 

Châm Cứu Trị Liệu Pháp. 

Ngân Hà Hệ Vận Chuyển Pháp. 

Điện Kích Trị Liệu Pháp. 

Hừm, nếu như Trương Hao biết “tu hành” trong lời Lâm Phàm nói là mấy việc này, chắc chắn y sẽ tố cáo hắn với bệnh viện tâm thần. 

Chỉ chốc lát sau, Lâm Phàm đã phân phát hết quà cho toàn bộ gian phòng này. 

"Các vị đồng học, các ngươi hãy nghỉ ngơi thật tốt, hy vọng sẽ sớm gặp lại mọi người ở trường." Lâm Phàm đứng ở cửa phòng bệnh, ôn hòa chào hỏi mọi người. 

Sau đấy hắn lại vác túi quà lên đi vào một phòng bệnh khác. 

Lâm Phàm vẫn vui vẻ phân chia đồ đạc cho mọi người như trước. 

"Ta không cần, mau đem đồ của ngươi đi đi." Dương Tử Thiên khó chịu ra mặt, vừa nói vừa đẩy sữa và lạp xưởng hun khói mà Lâm Phàm đưa cho về phía hắn. 

Lâm Phàm lẳng lặng đứng ở trước mặt Dương Tử Thiên, nụ cười nhàn nhạt trên mặt vẫn không hề thu lại, "Ngươi sẽ cần đó." 

Dương Tử Thiên vừa định nói cái gì đó, thế nhưng khi vô tình chạm phải ánh mắt của Lâm Phàm, gã lập tức ngậm miệng lại. Không thể nói ánh mắt của đối phương có gì lạ, nhưng sự lạnh nhạt trên đó không hiểu sao lại khiến gã cảm thấy chột dạ vô cùng. 

"Ta nói, ta..." 

"Không, ngươi cần." Lâm Phàm nhìn thẳng vào mắt cậu ta. 

Dương Tử Thiên cúi đầu, nhận mệnh cầm lấy hộp sữa và lạp xưởng hun khói, sau đó không tình nguyện xé mở hộp rồi uống sữa, cắn một miếng lạp xưởng hun khói trước ánh mắt giám thị của Lâm Phàm. 

Ừ... Rất thơm. 

Tích tích! 

Di động bên người Dương Tử Thiên vang lên, gã cầm lên nhìn xem, là tin wechat do Trương Hạo nhắn tới. 

"Tiểu tử, ngươi khách khí với Trần ca một chút, giữa trưa nay Trần ca đã đánh Đường Kiệt nhừ tử một trận đó." 

"Không thể nào." Dương Tử Thiên kinh ngạc, vội vã gõ chữ trả lời. 

"Tin tức cực kỳ chính xác." 

Dương Tử Thiên nhìn Trần Dương đang cần mẫn chia sữa và lạp xưởng cho đồng học, nhất thời gã trợn tròn hai mắt, đầu óc vô cùng hỗn loạn, thậm chí còn thấy có chút chóng mặt. 

Trần Dương đánh Đường Kiệt? 

Nghe xạo vô cùng. 

Một bạn học nữ nói: "Trần Dương, có thể giúp chúng ta mở cửa sổ ra được không? Mùi ở nơi này thật là khó ngửi, ta rất muốn hít thở không khí trong lành." 

"Được thôi." Lâm Phàm mỉm cười. 

Chẳng biết tại sao nhưng nụ cười mỉm ấy lại khiến bạn học nữ cảm giác là lạ, nhìn như xán lạn nhưng lại khiến người ta thấy sợ hãi, chính là tạo cho người đối diện cái cảm giác không rét mà run. 

Trong phòng bệnh trên tầng 25. 

Một người đàn ông tiều tụy nằm trên giường bệnh, tức giận nhìn một nam một nữ trước mắt. 

"Ngươi lại dám đưa nhân tình đến nơi này, hiện tại ta cũng đã thành ra như vậy, ngươi còn muốn ta ký tên lên đơn ly hôn, ngươi đúng là kẻ lòng dạ độc ác." 

Lý Hổ bi phẫn hét lên. Ông ta vốn là lão bản của một quán lẩu khá có tiếng, bởi vì thời gian dài thường xuyên thức đêm công tác nên thân thể xảy ra vấn đề, đợi tới lúc đến bệnh viện kiểm tra lại phát hiện bản thân mắc bệnh ung thư, hơn nữa còn là giai đoạn cuối. 

Điều này khiến ông ta vô cùng tuyệt vọng. 

Nhưng càng làm cho Lý Hổ tuyệt vọng hơn, ấy là người vợ lẽ ra nên ở bên cạnh trong lúc hoạn nạn vậy mà lại dẫn theo tình nhân đi vào bệnh viện, ở ngay trước mặt ông muốn ông ký tên vào đơn ly hôn, điều này đã triệt để khiến cõi lòng Lý Hổ nát tan. 

"Lý Hổ, đừng lề mề chậm chạp nữa, mau ký tên đi, mọi người gặp được nhau thì cũng có lúc phải chia tay, dù sao ngươi cũng sống không được bao lâu nữa." Người đàn bà nọ trang điểm rất đậm, tóc uốn lượn sóng lớn, ánh mắt nhìn về phía Lý Hổ không có một chút thương hại nào, thậm chí còn có chút khinh thường. 

Gã đàn ông bên người cô ta mặt mày trắng trẻo, tuổi tác nhỏ hơn rất nhiều so với cô ta, trên mặt giữ vững nụ cười nhìn Lý Hổ, một tay còn đưa điếu thuốc lá qua. 

"Đại ca hút miếng thuốc đi, cố gắng tận hưởng lạc thú trước mắt, hiện tại còn có thể hút bao nhiêu thì hút bấy nhiêu." 

"Được lắm, được lắm, ta rất muốn xem thử đôi cẩu nam nữ các ngươi có thể vui vẻ được tới khi nào." Lý Hổ chịu đựng đau nhức trên người, gắng gượng cầm bút ký tên. 

Người đàn bà cầm được đơn thuận tình ly hôn xong liền hài lòng đeo kính râm lên, cũng không quay đầu lại mà thẳng bước rời đi. 

"Ôi! Ông trời ơi. Vì sao lại đối xử với ta như vậy?" 

Lý Hổ bi thống khóc lớn, sau đó ông lấy dũng khí bước xuống giường, lao nhanh về hướng cửa sổ, "Ta chết đi cho xong." 

Trong phòng bệnh, các bệnh nhân khác nhìn thấy tình huống này thì hoảng sợ hét lên. 

"Có người nhảy lầu." 

... 

Lầu 18. 

Lâm Phàm mở cửa sổ ra, vừa định quay đầu lại thì chợt cảm giác được cái gì đó, hắn theo bản năng vươn tay ra bên ngoài cửa sổ, một phát trực tiếp bắt lấy Lý Hổ vừa mới nhảy xuống. 

Răng rắc! 

Thanh âm cánh tay đứt gãy vang lên. 

Trong phòng bệnh, các bạn học nghe được tiếng động rợn người đó liền kinh ngạc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. 

Đó là cái gì... 

Chỉ thấy Lâm Phàm đang dùng sức kéo Lý Hổ vào trong phòng bệnh. 

Lý Hổ đang một lòng muốn chết chợt mở mắt ra, phát hiện có người cứu mình thì ai oán gầm rú, "Tại sao ngươi lại cứu ta, tại sao không để cho ta chết? Ta mắc bệnh ung thư rồi, đã vậy mụ vợ còn cắm sừng ta. Ngươi để yên cho ta chết có được không?" 

Lâm Phàm nhìn người đàn ông đang ngồi gào thét phía dưới chân mình, ngẫm nghĩ một lát liền đưa hộp sữa bò cùng với lạp xưởng hun khói trong tay tới trước mặt đối phương. 

"Cho ngươi, mau ăn đi." 

Lý Hổ ngây người nhìn Lâm Phàm. 

Vài giây sau, ông ta ôm đùi hắn, òa khóc dữ dội, như thể hai cái chân thẳng tắp của đối phương chính là cảng tránh gió vững chắc của mình vậy. 

Lâm Phàm nhẹ nhàng sờ đầu người bên dưới, đoạn an ủi: "Ăn đi, sữa và lạp xưởng hun khói không tệ đâu." 

Lý Hổ bị tổn thương tâm hồn, bác sĩ y tá chạy tới cũng không dám nói thêm cái gì, chỉ có thể an ủi ông ta phải nghĩ thoáng. 

Ngẫm lại con của ngươi, ngẫm lại người nhà của ngươi đi. 

Ngươi chính là trụ cột tinh thần của bọn họ, làm sao có thể chán chường thành ra thế này được. 

Lâm Phàm đưa tay, mỉm cười ra hiệu các bác sĩ không cần nói nữa, hắn ôn hòa vuốt v e đầu Lý Hổ, hắn có thể hiểu được tình hình lúc này của ông ta, nếu như lại bị k1ch thích, như vậy thì Lý Hổ có thể chạm đến ngưỡng của của bệnh viện tâm thần luôn được rồi. 

Bậc cửa của bệnh viện tâm thần rất huyền diệu, rất cao. Có người truy cầu cả đời đều khó mà chạm đến. 

Nhưng có người đột nhiên lại giác ngộ, nhấc chân rơi xuống, quay đầu nhìn một cái đã sớm là cảnh còn người mất, không cách nào quay đầu lại. 

Lý Hổ ôm đùi Lâm Phàm khóc hồi lâu, nước mắt khô cạn, tâm cũng đã chết. 

"Uống chút sữa, ăn chút lạp xưởng hun khói rồi nghỉ ngơi đi." Lâm Phàm an ủi, người này khóc quá thương tâm, lúc còn ở bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, hắn từng an ủi rất nhiều người, mời bọn họ uống chút đồ, ăn chút gì đó đối với họ mà nói chính là một chuyện rất vui vẻ. 

Các bác sĩ ngây người nhìn một màn trước mắt. 

Từ phòng bệnh của Lý Hổ họ đã biết được một chút nội tình, đều vì ông ta mà cảm thấy thương tâm. Người đàn ông biết bao mưa gió đều chưa từng sụp đổ, nhưng bây giờ có chuyện lại có thể làm cho người đàn ông tâm cứng như sắt thép này triệt để sụp đổ. 

"Hắn cần nghỉ ngơi, vất vả các ngươi." Lâm Phàm nói.