Phá Vỡ Truyền Thuyết

Chương 9: Kết cục tốt...

Bừng tỉnh đại ngộ! Dương Quá lúc này mới nhớ đến, "Thanh Ẩm Tiểu Chước" lúc nãy Thiệu Đường vừa nói chính là chiêu thức thứ nhất của Ngọc Nữ kiếm pháp, mà trong Toàn Chân kiếm pháp cũng có chiêu như vậy.


Đưa kiếm lên trước, Dương Quá cùng Gia Luật Tề đều sử xuất chiêu thức thứ nhất "Thanh Ẩm Tiểu Chước", tên giống nhau, nhưng chiêu thức lại một trời một vực! Nhưng kết quả lại ngoài dự đoán của mọi người!


Lí Mạc Sầu trăm triệu lần không dự đoán được, chỉ một câu nói của Thiệu Đường đã làm thế cục xoay một trăm tám mươi độ, trước mắt kiếm quang liên tiếp, đúng là ứng phó không xuể, sao còn có phong thái của lúc nãy. Chỉ mới qua mười chiêu đã chật vật chịu không nổi.


Thiệu Đường không khỏi đắc ý, ai nói song kiếm hợp bích phải là tình nhân mới có thể sử dụng chứ, kia phải xem đối thủ là ai đã, đối với Lí Mạc Sầu này, không cần tâm linh tương thông cũng là dư dả. Vì thế vui đùa vỗ vỗ Gia Luật Yến bên cạnh, nói: "Gia Luật cô nương, ngươi không phải muốn hỗ trợ sao? Hiện tại rất thích hợp đó." Dứt lời cười lên như kẻ trộm, cái này gọi là sử dụng hợp lí, không lãng phí tài nguyên.


"Hảo!" Gia Luật Yến vội vàng đáp lại, dùng hai bàn tay trần ra hỗ trợ. Tuy rằng không có vũ khí, nhưng đã thêm hai tay và hai chân.


Lí Mạc Sầu biết mình ở thế hạ phong, lại càng không ham chiến, lập tức lợi dụng một chỗ hở, thả người nhảy đi, "Nhóm tiểu oa nhi, hôm nay không cùng các ngươi chơi nữa!" Nói xong thi triển khinh công, biến mất trong bóng đêm.


"Đuổi theo a!" Lục Vô Song thấy Lí Mạc Sầu địch không lại liền chạy đi, vội vàng nói.


"Đừng đuổi theo, biểu muội, ngươi đuổi không kịp Lí Mạc Sầu đâu." Trình Anh ngăn lại.


Thiệu Đường không để ý hai người kia, chạy đến xem tình hình của Dương Quá cùng Gia Luật Tề, nói: "Thế nào?"


Lắc đầu, Gia Luật Tề hai tay đặt trên đầu gối, khom lưng thở dốc: "Ta không sao, Dương huynh, ngươi thế nào? Vừa rồi ngươi trúng ba chưởng, có sao không?"


"Người có chuyện không phải ta!" Dương Quá trả trường kiếm lại cho Gia Luật Tề, sắc mặt không tốt cho lắm.


"Chàng ngốc! Ngươi bị trúng ba chưởng ư?! Có sao không?" Lục Vô Song nghe Gia Luật Tề nói, vội vàng chạy đến, giữ chặt cánh tay của Dương Quá nói.


"Ba ---"


Tiếng vang thanh thúy, dọa mọi người ở đây choáng váng.


"Dương Quá ngươi làm gì thế?" Thiệu Đường vội vàng giữ chặt Dương Quá, tiếng vang thanh thúy vừa rồi là cái tát của Dương Quá tặng cho Lục Vô Song làm nàng ngã xuống đất!


"Chàng ngốc! ..." Lục Vô Song nhất thời đỏ cả hai mắt, nước mắt uốn lượn trên gương mặt, mũi ửng đỏ lên, nhìn qua thực điềm đạm đáng yêu.


Không liếc mắt đến một cái, Dương Quá căn bản không nhìn Lục Vô Song, đột nhiên một hơi ôm Thiệu Đường vào lòng, nói với Gia Luật Tề cùng Gia Luật Yến: "Hai vị, chúng ta đi trước." Dứt lời không đợi những người khác phản ứng, lập tức bỏ đi."


"...?..." Mắt trợn tròn! Thiệu Đường bị Dương Quá ôm đi xa, thẳng đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của những người kia nữa mới từ trạng thái hóa đá tỉnh lại, kêu lên: "Uy uy uy, Dương Quá, thả ta xuống!" Đây là tình huống gì a?


"Đừng nhúc nhích!" Dương Quá cúi đầu trừng mắt với hắn, thu tay lại, làm cái ôm thêm chặt, "Ta dẫn ngươi đi xem đại phu, cẩn thận miệng vết thương bị rách, vậy mà ngươi cũng có thể chịu được."


Rụt rụt cổ, Thiệu Đường không cam lòng nói: "Ta đâu phải bị thương ở chân ..." Những lời còn lại ngay lập tức bị nuốt xuống bụng dưới ánh mắt của Dương Quá. Thiệu Đường chỉ có thể âm thầm cảm thấy may mắn, hoàn hảo buổi tối người trên đường không nhiều, bằng không sẽ rất dọa người! Đường đường là nam nhân một thước bảy mươi lăm, lại có thể bị ôm lên một cách nhẹ nhàng như vậy? Giống như công chúa ... buồn bực a buồn bực ...


"... Sao lại đánh Lục Vô Song a?" Qua thật lâu, không thích ứng được với không khí âm trầm một tiếng cũng không ra của Dương Quá, Thiệu Đường mở miệng nhỏ giọng hỏi.


"Ngươi không biết?" Dương Quá chậm rãi mở miệng, nghe không ra tâm tình hiện tại thế nào.


"..." Không có tiếng nói, Thiệu Đường biết đã hỏi sai vấn đề, còn đang nghĩ nên nói gì đó để đổi đề tài, Dương Quá lại mở miệng, "Sớm biết thế sẽ không cứu nữ nhân điên kia! ... Chuyện xảy ra lúc nãy trong tửu gia ta đều trông thấy."


"Ngô?" Thiệu Đường kỳ quái ngẩng đầu, lúc mình bị Lục Vô Song làm khó dễ, Dương Quá không phải đang đánh với Lí Mạc Sầu sao?


"Chính là thấy thôi." Dương Quá tựa hồ biết nghi vấn của Thiệu Đường, "Vừa quay đầu lại liền thấy nữ nhân điên Lục Vô Song kia đang loạn cắn người. Lúc đó thật sự là tức muốn chết, nếu Gia Luật Yến không ra tay trước, ta thật muốn để lại một mình Gia Luật Tề đối phó với Lí Mạc Sầu."


Cười khẽ, Thiệu Đường không chút để ý nhún nhún vai, tựa đầu vào ngực Dương Quá, thật sự có chút cảm động, nói: "Kỳ thật ... không có gì đâu. Không phải ngươi cũng hoài nghi ta sao."


Thiệu Đường ngẩng đầu, vừa lòng thấy Dương Quá sửng sốt. Dương Quá chỉ sửng sốt một chút, lập tức lắc đầu, cảm giác trên người đối phương đều ướt sũng bởi mồ hôi lạnh, liền ôm chặt Thiệu Đường, tận lực giúp hắn ngăn trở gió đêm, nói: "Không ... bây giờ đã không còn ... Tuy rằng, còn chưa hiểu hết về ngươi, không biết ngươi đến từ nơi nào, không hiểu sao ngươi lại biết được nhiều bí mật đến vậy ... cũng không biết thế nào mà ngươi lại biết chiêu thức trong □ ..."


Dương Quá nói đến đây thì dừng lại một chút, cười đến ý vị thâm trường, cúi đầu hỏi: "Đúng rồi, □ chính là bí tịch của phái Cổ Mộ ta, sao ngươi lại biết? Ân? Thiệu Đường?"


"Ách ..." Khóe miệng Thiệu Đường co rút, chi chi ngô ngô nửa ngày, chợt nghe thấy Dương Quá phía trên "ha ha" mà cười rộ lên.


"Ngươi không muốn nói thì không cần nói đâu, vậy thì đến lúc nào đó ngươi suy nghĩ tốt rồi thì có thể nói ta biết." Dương Quá nhìn bộ dáng sắp hao hết chất xám của hắn, nói: "Vừa rồi ta muốn nói rằng, tuy rằng những chuyện về ngươi ta cái gì cũng không biết ... nhưng ... sẽ không bao giờ nghi ngờ ngươi nữa."


"..." Ngẩng đầu, Thiệu Đường cảm thấy rất khó hiểu, một người như mình sao lại có thể không nghi ngờ chứ, song nhãn trong như nước chớp a chớp, bạc thần không còn chút máu hơi giương lên.


"Thật tâm đối với ta ta đương nhiên cảm giác được." Dương Quá nhìn bộ dáng đánh yêu này của hắn mà cợt nhả cười, trong mắt không giấu được chút phiền muộn: "Ngoài cô cô ra, ngươi là người thứ hai đối xử tốt với ta ..."


"..." Thiệu Đường không nói gì, gió đêm thổi qua có chút lạnh, không khỏi càng thêm rút vào khuôn ngực ấm áp, đem mặt mình vùi sâu vào lòng y, lời nói nỉ non xen chút rầu rĩ: "Chỉ hiện tại mà thôi ..."


"Cái gì?" Dương Quá không nghe được lời Thiệu Đường nói, liền cúi đầu hỏi.


"Không." Thiệu Đường không lặp lại, ngươi cảm thấy cô đơn, cảm thấy không ai nguyện ý đối xử tốt với ngươi, nên ngươi cảm kích với tất cả những người đối tốt với mình ... Nhưng là, có lẽ chỉ mình ta biết được, sẽ không lâu nữa đâu, tương lai không xa nữa, mọi người sẽ đối xử thật tốt thật tốt với ngươi, Lục Vô Song, Trình Anh, Hoàn Nhan Bình, Quách Phù, Lục Ngạc, Quách Tương ... còn rất nhiều người, Quách bá bá Quách bá mẫu của ngươi, đến cuối cùng thậm chí ngay cả hai người đại Vũ tiểu Vũ và tất cả mọi người đều rất sùng kính ngươi, xem ngươi như bằng hữu của họ ...


Thiệu Đường bỗng cảm thấy ngực có chút phiền muộn, kia ... ta đối xử tốt với ngươi chỗ nào chứ, cái gì cũng không biết, chỉ biết đem phiền toái đến mà thôi, ngươi sẽ nhớ rõ ta trong bao lâu? ... Có lẽ ... không qua được vài ngày, vào một buổi sáng tinh mơ nào đó, khi ngươi mở mắt ra, mới phát giác giấc mộng không thực tế này đã chấm dứt, ta thì vẫn là ta, trở lại với khoa học kĩ thuật hiện đại ... ta đây ... cũng sẽ nhớ ngươi trong bao lâu đây? Không đúng ... chính là rất lâu rất lâu, bởi vì ta tất nhiên cũng sẽ trông thấy sách viết về ngươi, thỉnh thoảng nó sẽ nhắc nhở rằng ta từng mơ về ngươi ... Nhưng ngươi, cái gì cũng không nhớ ... hoặc có thể là, lúc ta tỉnh lại cũng không nhớ rõ ngươi ... ngươi căn bản vẫn chưa từng gặp qua ta ... như vậy, xem ra vẫn là một kết cục tốt ...


>>Hết chương 9<<