Phá Vỡ Truyền Thuyết

Chương 37: Xuất thủ

“Thiệu Đường!” Con ngươi Dương Quá trầm xuống, thân thể Thiệu Đường lạnh đi, trên vai là một cây ngân châm thật nhỏ, có chút máu chảy ra, không phải màu đỏ tươi, mà là màu xanh đen dấu hiệu của độc. Dương Quá nâng tay điểm lên mấy đại huyệt trên người Thiệu Đường, rồi truyền thêm nội lực vào để bảo vệ tâm mạch cho hắn, “Thiệu Đường, thấy thế nào?”


Thiệu Đường cảm thấy đầu có chút choáng, toàn thân không còn khí lực. Gia Luật Tề, Gia Luật Yến, Hoàn Nhan Bình bên cạnh cùng với Quách Tĩnh Hoàng Dung và một đám người cũng đi lên. Chu Tử Liễu rất bất an, người ta lên tiếng nhắc nhở mình mà ngược lại mình còn làm người ta bị thương. Quách Phù thấy thế không khỏi khịt mũi cười “khanh khách”: “Muốn quan tâm người khác sao, mạng mình còn không giữ được!”


Dương Quá lúc này căn bản không có tâm tình cùng nàng so đo, lau đi mồ hôi trên trán Thiệu Đường, để cánh tay hắn vòng qua cổ mình, lạnh lùng đối Hoắc Đô đang đứng phía trước phe phẩy chiết phiến nói: “Giao giải dược ra đây!”


“Nga?” Hoắc Đô vẫn khí định thần nhàn, chiết phiến “bá” một tiếng khép lại, cố ý giả ngu nói: “Giải dược? Giải dược gì? Lời nói của tiểu huynh đệ, tiểu vương ta không hiểu.”


Dương Quá không nói gì, mắt phượng khẽ híp, phần đông những hào kiệt chung quanh đều lên tiếng, mắng Hoắc Đô đê tiện vô sĩ.


“Quá nhi, đang hảo hảo sao lại bỏ chạy, ngươi thật khiến ta mất hứng, còn không mau lại đây.” Tiểu Long Nữ muốn đi đến bên cạnh Dương Quá, nhưng người chung quanh quá nhiều, nàng lại không muốn tiếp xúc với những người đó, chỉ đành chậm rãi mở miệng.


Vừa rồi đang trò chuyện vui vẻ, đột nhiên nghe thấy đám người nhốn nháo lên, nàng cho tới bây giờ cũng không chú ý đến bất cứ ai ngoài Quá nhi, nên không để trong lòng, nào ngờ Dương Quá đứng đối diện lại đen mặt, không nói câu nào đã phi thân nhảy vào trong đám người. Khiến Tiểu Long Nữ thập phần mất hứng.


“Cô cô, bằng hữu của ta bị thương…” Dương Quá ôm lấy Thiệu Đường, vốn định giao Thiệu Đường cho cô cô chiếu cố, mình mới có thể yên tâm nói rõ với Hoắc Đô, chuyện quan trọng nhất hiện tại là phải có được giải dược.


Dương Quá vừa nói được một nửa, Tiểu Long Nữ đã trừng đôi mắt hạnh, “Quá nhi không nghe lời ta sao? Hắn bị thương có quan hệ gì với ta? Ngươi mau lại đây, ở đây nhiều người, ta không thích, chúng ta mau chóng rời khỏi.”


“Cô cô!” Dương Quá không nhịn được kêu lên, mày kiếm nhíu chặt.


Gia Luật Tề đứng bên cạnh cũng hơi nhíu mày, lập tức nói: “Dương huynh, nhanh chóng lấy giải dược, Thiệu huynh cứ để chúng ta chiếu cố.”


“Đúng vậy, Dương huynh, không nên trì hoãn nữa.” Hoàn Nhan Bình cũng chen vào, sắc mặt Thiệu Đường lúc này thật khiến người khác sợ hãi, trắng đến gần như trong suốt, đầu óc đã không còn tỉnh táo.


“Đã làm phiền!” Dương Quá nhìn lướt qua Tiểu Long Nữ, giao Thiệu Đường cho ba người Gia Luật Tề, Gia Luật Yến cùng Hoàn Nhan Bình.


Phi thân lên, nháy mắt Dương Quá đã đứng trước mặt Hoắc Đô. Mọi người chung quanh không khỏi thán phục, khinh công của Cổ Mộ Phái thật đúng là thiên hạ vô song, hơn nữa Dương Quá muốn ra oai với Hoắc Đô, một cái nhúng này phải nói là dùng hết mười thành công lực.


Hoắc Đô đứng phía trước vẫn tiếp tục nở nụ cười, chiết phiến diêu diêu không ngừng, tựa như không có gì khác thường, nhưng tia kinh ngạc xẹt qua trong mắt đã bán đứng hắn. Có ai ngờ rằng một thiếu niên, lại có khinh công cao đến như vậy? Trong bóng đêm dày đặc mà lóe lên, có lẽ do quá tối, hoặc ánh nến quá yếu, mọi người cơ hồ không thấy rõ y làm cách nào để thay đổi vị trí. Màn đêm đen tối bao trùm dường như muốn cắn nuốt toàn bộ quá trình, chỉ để lại cho bọn hắn kết quả.


“Dung nhi!” Quách Tĩnh không khỏi gọi tên Hoàng Dung, hắn cũng trăm triệu lần không dự đoán được, chỉ mới hai năm mà võ công của Dương Quá đã biến đổi và cao cường đến như thế, lập tức cao hứng, vui vẻ nói với Hoàng Dung, “Dung nhi, mau nhìn kìa, võ công của Quá nhi rất cao.”


“Ta thấy.” Hoàng Dung cười đáp lại Quách Tĩnh, nhíu mày, chỉ hai năm mà võ công đã cao đến như vậy, không thể không nói đây là một kỳ tích. Võ công như vậy có lẽ bằng với mình? … Lúc Dương Quá ở Đào Hoa Đảo, mình không dạy y võ công, chỉ dạy y đọc sách viết chữ… thế nhưng hôm nay lại chứng kiến võ công cao như thế của y… Đây có thật sự là một chuyện tốt không? … Ít nhất thì hiện tại tâm tình của Hoàng Dung không quá cao hứng…


Hoắc Đô không chờ Dương Quá nói chuyện, đã giành trước mở miệng: “Tiểu vương cùng Chu tiền bối chưa luận võ xong, tiểu huynh đệ hãy nhường một chút, chớ gây trở ngại chúng ta chọn ra Võ Lâm Minh Chủ.”


“Võ Lâm Minh Chủ? Các ngươi mà cũng xứng sao?” Đôi mắt anh khí toát ra tia cười lạnh, toàn thân lộ ra khí thế cuồng nộ không kềm chế được, càng thêm phần lãnh ý, khiến người khác cảm thấy nguy hiểm.


Hoắc Đô nghe thấy những lời của y cũng không sinh khí, “Không có gì xứng hay không xứng, ba trận thắng hai trận, thắng làm vua thua làm giặc…”


“Nga?” Dương Quá chen vào, “Đúng là bọn man di. Đã vậy, để ta đây đến thử với ngươi!”


Dương Quá gằn mạnh từng chữ một, bàn tay xuất ra công phu thiên la địa võng, “Giải dược! Giao ra đây!”


Hoắc Đô không kịp nghĩ nhiều, trước lui xuống vài bước, đối phương xuất chiêu quá nhanh, mình không có thời gian để phòng thủ: “Tiểu huynh đệ đây là phá quy củ! Ba trận thắng hai trận, ngươi đây ở đâu ra?”


“Thí thoại!” Dương Quá khiến cho Hoắc Đô lui từng bước, “Ta không có quan hệ gì với họ! Các ngươi thích mấy trận thắng cũng mặc kệ! Nếu sợ thì hãy ngoan ngoãn giao giải dược ra! Đầu hàng nhận thua! Không cần tìm lí do từ chối!”


Lúc này Thiệu dưới sự giúp đỡ của Gia Luật Tề, suy nghĩ mặc dù hỗn loạn, nhưng đã tốt hơn lúc nãy rất nhiều. Thấy Dương Quá cùng Hoắc Đô đánh nhau thì không khỏi sốt ruột. Tuy hắn biết võ công của Dương Quá cao, có thể nói là cùng Hoắc Đô tám lạng nửa cân, nhưng lúc này y xích thủ không quyền, căn bản không có binh khí, chẳng phải sẽ bất lợi hay sao?


“Thiệu huynh không cần lo lắng, Dương huynh rất khôn khéo. Chỉ cách vài ngày mà võ công tiến bộ không ít, trận đấu này sẽ không thua đâu.” Gia Luật Tề an ủi.


Gia Luật Tề vừa dứt lời, thì thấy Dương Quá thả người lên không, tiếp cận Hoắc Đô gần thêm hai bước, cố ý lộ ra sơ hở ở đại huyệt trước ngực. Hoắc Đô không nghĩ nhiều, cơ hội khó có được, chiết phiến trên tay phải chuyển một cái, hướng thẳng đến đại huyệt trước ngực đối phương. Nhưng Dương Quá sớm đã có chuẩn bị, không cho hắn đắc thủ, hét một tiếng, điểm lên huyệt đạo ở cổ tay hắn, thừa dịp tay hắn không thể cử động, liền hung hăng đánh lên cổ tay đối phương, không chờ hắn thu hồi, đã bổ thêm một chưởng.


Trán Hoắc Đô lập tức xuất mồ hôi, cổ tay phát ra tiếng “răng rắc”, tựa như xương cốt bị nứt ra, một chưởng kia họa đơn vô chí, đau càng thêm đau. Nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là, hắn cảm thấy lúc trúng một chưởng kia, lòng bàn tay đột nhiên đau nhức, cánh tay vốn đang vô lực bỗng mất đi tri giác, như bị trúng độc, lập tức lan ra hơn nửa người. Nâng tay lên nhìn, quả nhiên! Trong lòng bàn tay là một độc châm cực kỳ nhỏ, chỉ lộ ra một cái đuôi, bộ phận còn lại đương nhiên là ở trong phần thịt của lòng bàn tay.


“Thế nào? Hương vị của Ngọc Phong Châm có tốt không?”


>>Hết chương 37<<