Phá Vỡ Truyền Thuyết

Chương 16: Đuổi kịp rồi, sẽ không đẩy ra nữa

“Đừng sinh khí nữa.” Dương Quá nắm chặt Thiệu Đường không buông, cũng không biết nên nói gì cho phải, bỗng nhiên phát giác mình thật ngốc, ảo nảo!”


“…” Không nói gì, Thiệu Đường cũng không biết nên nói gì cho phải, thật muốn bỏ của chạy lấy người, nhưng đưa mắt nhìn Dương Quá một cái, thật sự là một bộ dáng suy yếu, mái tóc hỗn độn, mắt có vết đen, sắc mặt xám trắng … Sao bỗng nhiên lại cảm thấy thật đau lòng? Còn có chút không đành lòng?


“Thiệu Đường?”


“…”


“Thiệu Đường? Hiền đệ? Tiểu Đường? Đường Đường?” Dương Quá nở nụ cười sáng lạn, càng gọi càng không nghiêm túc.


“…” Thiệu Đường đầu đầy hắc tuyến, hình như mình lớn hơn y mà? “Mặc kệ ngươi!” Nói xong rút tay muốn bỏ đi.


Giữ chặt! Dương Quá cầm chặt tay Thiệu Đường, dùng sức kéo, ôm người vào lòng.


“…!…” Kinh! Thiệu Đường nhất thời không phản ứng được, chỉ cảm thấy khí lực trên cánh tay mình rất lớn, làm hắn có cảm giác hít thở không thông, nhưng … cũng không chán ghét, càng nhiều hơn chính là, an tâm …


Bỗng cảm thấy thật an tâm, phi thường an tâm … Thiệu Đường vùi đầu vào vai y, nhất thời quên cả hô hấp … Trong lòng an tâm rồi lại mâu thuẫn, thực loạn, rất không ổn. Mình vì sao lại muốn đến Hoa Sơn? Mà Dương Quá lại vì cái gì mà đến Hoa Sơn? Mình đã quyết định sẽ rời khỏi nơi này, rời khỏi người chỉ vừa quen biết hai ngày, có thể xưng là “người xa lạ”, đã vậy tại sao còn ngây ngốc mà chạy đến Hoa Sơn, lại còn ngây ngốc ngồi chờ trên đỉnh núi băng thiên tuyết địa này chứ?


Đang chờ cái gì? Là Dương Quá ư? … Đúng, cũng không phải hoàn toàn … Kỳ thật là đang chờ đợi một đáp án. Muốn biết mình vì sao lại để ý đến “người xa lạ” này, muốn biết vì sao khi nhìn thấy “người xa lạ” này lòng mình lại bỗng nhiên vừa vui mừng vừa chua xót.


Thiệu Đường bị ôm chặt, thực ấm áp, hắn bỗng nhiên phát giác mình tựa hồ đã trúng tà! Thời thời khắc khắc đều nghĩ đến người trước mắt, khi y không để ý đến mình thì sẽ thương tâm, khi y đối tốt với mình lại cảm thấy vui sướng hạnh phúc …


Cảm giác này? … Thiệu Đường không khỏi cong khóe miệng, cảm giác này … có phải, gọi là “thích” hay không?


Mình “thích” Dương Quá?! Rất thích rất thích?! Ý nghĩ này vừa nảy ra, đã dọa Thiệu Đường nhảy dựng, cũng không phản cảm, còn có một chút ngọt ngào.


Là thích ư …


Thiệu Đường hít sâu một hơi, cũng phản thủ ôm lấy Dương Quá. Dương Quá cảm giác được lập tức cao hứng, “Thiệu Đường? Ngươi không sinh khí nữa đúng không?”


“… Ngốc!” Thiệu Đường lắc đầu, người trước mắt này có thể dùng từ ngốc để hình dung, ai nói Dương Quá vừa giảo hoạt vừa gian trá chứ? Kia cũng chỉ có thể nói y IQ một trăm tám, nhưng EQ khẳng định là giá trị âm! Mình dám cam đoan, Dương Quá chắc chắn không biết hắn vì sao lại sinh khí!


“Vì sao lại xin lỗi?” Thiệu Đường buồn cười nhìn y, mắt hoa đào to tròn nháy a nháy, hỏi: “Vì sao lại phải xin lỗi?”


“Ta …” Dương Quá há mồm, không nói nên lời.


Tên này … bị y làm cho tức chết rồi, thật muốn tẩy não cho y. Thiệu Đường trở mình xem thường, biết y nói không ra lời, bất quá … “Quên đi, ta cũng lười sinh khí với ngươi”


“Ân.” Đối phương chỉ lên một tiếng, bỗng nhiên ôm lấy hắn, giống như vừa rồi, ôm thật chặt thật chặt, “Sau này … Đừng không từ mà biệt …”


“… Sẽ không.” Sẽ không …


“Ân.” Vẫn ôm, Dương Quá không buông tay, tiếp tục nói: “Kia … đừng đi nữa …”


“… Được.”


“Đừng đi nữa …” Dương Quá lặp lại, y hiện tại tựa hồ có chút hoảng hốt, không biết bản thân đang nói gì, chỉ muốn nói, “Đừng ly khai nữa …”


“Ân … được …”


Vẫn là câu trả lời đơn giản, không nhiều lời, Thiệu Đường giờ phút này phát hiện bản thân mình đã hãm quá sâu rồi, chỉ mới hai ngày, đã hãm sâu đến vậy, không biết vì sao, nhưng cho dù có phát hiện ra, tựa hồ đã trễ, không thể tự kiềm chế được nữa. Nhẹ nhàng ôm Dương Quá, ta không phải Tiểu Long Nữ, sẽ không lúc nào cũng chạy đi để ngươi một lần rồi lại một lần đuổi tới, sau đó lại đẩy ngươi ra … Ta chỉ đẩy ngươi một lần, nếu ngươi đã đuổi theo, ta liền sẽ không buông tay nữa, cũng cầu ngươi … đừng đẩy ta ra … có được không?


… được không, được không? … Đôi mắt hoa đào to tròn của Thiệu Đường ẩn hiện một ít sương mù, ta rất thích ngươi, ngươi có biết không? Không cần biết suy nghĩ của ngươi là như thế nào, tâm ý của ngươi ra sao, nhưng thích chính là thích, ngươi có biết không? … Không hy vọng xa vời sẽ có được tấm lòng của ngươi, bởi vì tình cảm là không thể miễn cưỡng … nhưng thật sự ta không muốn bị ngươi đẩy ra, thật sự … Tối thiểu hãy chờ đến khi tìm được Tiểu Long Nữ, tối thiểu hãy chờ đến khi Tiểu Long Nữ trở về, đừng đẩy ra … tối thiểu!


“Thiệu Đường?” Nhẹ nhàng buông Thiệu Đường, thấy đôi mắt to tròn của hắn ẩn chứa nước mắt trong suốt, tâm Dương Quá như thắt lại, tưởng vừa rồi mình dùng quá sức, đau lòng nhẹ nhàng ôm lấy hắn, “Thực xin lỗi, Thiệu Đường …”


“Không …” Người này thật là … Thiệu Đường không khỏi cười nhẹ, “Chàng ngốc! Đã nói xin lỗi đến mấy trăm lần rồi?”


“…” Dương Quá không nói gì, có chút ngây người nhìn Thiệu Đường trước mắt, nói như thế nào đây, bỗng cảm thấy bộ dạng hiện tại của Thiệu Đường thật đáng yêu, đôi mắt hồng hồng, mang theo nước mắt trong suốt, khóe miệng gợi lên nét cười nhẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ vì lạnh, đôi môi cánh hoa hơi mỏng với màu sắc nhợt nhạt … Không thể không nói đây là dung nhan làm mê hoặc lòng người …


Muốn hôn hắn … Dương Quá ngay lập tức bị ý niệm trong đầu mình dọa cho choáng váng, không khỏi dùng sức lắc đầu.


“Làm gì thế?” Thiệu Đường khó hiểu hỏi, chẳng lẽ là bị lạnh đến choáng váng, vội vàng kéo Dương Quá đến cạnh đống lửa.


“Ách … không có gì …” Dương Quá đỏ mặt, giọng nói có chút không được tự nhiên.


“U – rốt cuộc đã trở lại rồi, kiếm củi mà còn kiếm được thêm một người nữa, không tồi, thực có lợi đúng không?” Hồng Thất Công thấy hai người rốt cuộc cũng đi ra từ sau tảng đá, nhìn Dương Quá cười nhạo.


“Hừ! Xú lão đầu! Ngươi còn dám nói!” Thiệu Đường thở phì phò đá một đống tuyết dưới chân, “Dám bán đứng ta!”


“Sách sách, tiểu gia hỏa ngươi vừa mở miệng thì không đáng yêu chút nào, ngươi nhìn tiểu tử này lúc ấy có bao nhiêu đáng thương, lão ăn mày không thể thấy chết mà không cứu!” Hồng Thất Công nói đến hiên ngang lẫm liệt, “Lại nói, tiểu gia hỏa ngươi còn ở đó giận dỗi, lão ăn mày cấp một cái thang cho ngươi đi xuống, ngươi còn không mau cảm tạ ta!”


“Ngươi …” Thiệu Đường nghẹn! Dương Quá bên cạnh khẽ cười, kéo Thiệu Đường ngồi xuống cạnh đống lửa, “Thiệu Đường, tay ngươi lạnh quá, sưởi ấm chút nào.” Nói xong lấy thêm cành cây khô, làm lửa cháy lớn thêm một chút.


“A? Qua sông đoạn cầu! Tá ma sát lư!” Hồng Thất Công thấy hai người ngồi bên kia không thèm phản ứng với mình, này thật đáng giận a.


Dương Quá vẫn cười khẽ, nhìn Thiệu Đường bên cạnh, tâm tình tốt lên rất nhiều, mệt mỏi mấy ngày qua lập tức mất hết, “Thiệu Đường, ngươi đến Hoa Sơn làm gì? Nơi này lạnh như thế, ngươi lại mặc quá ít, bằng không chúng ta xuống núi đi, tiếp tục như vậy thì ngươi sẽ bệnh mất.”


“Không được!” Thiệu Đường kiên quyết phản đối, lão ăn mày kia còn chưa dạy võ công cho ngươi mà, sao có thể đi được chứ?


“Vậy ngươi có lạnh không?” Dương Quá không muốn làm trái lời hắn, nhưng nhìn hắn lạnh đến không ngừng run rẩy làm cho lòng y rất không tư vị. Nói xong vươn tay ôm Thiệu Đường vào lòng, giúp hắn ngăn cản phong tuyết thổi sau lưng.


“Ngốc nghếch …” Thiệu Đường không nhúc nhích, để y ôm mình. Hạnh phúc này còn kéo dài bao lâu? … Có được mấy ngày đây? Xuống Hoa Sơn, sẽ cùng Dương Quá đi Đại Thắng Quan tham gia Anh hùng đại hội, đến lúc đó sẽ gặp lại cô cô mà y ngày đêm mong nhớ … Hạnh phúc có phải cũng là như vậy hay không, tới thật đột ngột, làm người không dễ phát giác, nhưng chấm dứt cũng thật bất chợt, bỗng nhiên biến mất, người nằm mộng cũng chỉ có thể than thở vì đã tỉnh mộng? …


>>Hết chương 16<<