Phá Vỡ Truyền Thuyết

Chương 13: Ăn cà chua

“Tiểu gia hỏa, núi này tuyết rất mạnh, ngươi lạnh không, cho ngươi uống chút rượu.” Một lão giả đầu bạc trắng cầm một hồ lô rượu đến bên cạnh người nhỏ bé lắc lắc, nói.


“Không cần!” Khẩu khí quả thật rất mạnh mẽ, che dấu sự run run bên trong đó, như bị đông lạnh.


Người cuộn cuộn thân mình, sắc mặt không tốt này chính là Thiệu Đường!


“Sách sách, tiểu tử, ta thấy ngươi không qua mấy canh giờ nữa thì sẽ bị đông chết.” Lão nhân cũng không sinh khí, từ lúc vừa gặp tiểu hài tử này, thì đối phương luôn nghiêm mặt, ác thanh ác khí, mới đầu còn tưởng mình đã trêu chọc hắn, nhưng sau đó liền phát giác không phải vì chuyện này.


Lão nhân chậm rãi uống rượu trong hồ lô, câu được câu không mở miệng cùng Thiệu Đường bên cạnh nói chuyện phiếm, “Ta nói này, ngươi một mình lại đến cái đỉnh núi Hoa Sơn đến cả chim cũng không lên để trứng này làm gì? Tuyết lớn như vậy, còn mặc đơn bạc như thế.”


“…”


“Đây là ngày gì chứ, núi này tuyết còn lớn như vậy, thật sự là tà môn.”


“…”


“Tiểu gia hỏa, ngươi không phải đã bị đông lạnh đến hôn mê rồi chứ, sao không hé răng vậy?” Lão nhân một mình tự biên tự diễn, không khỏi cảm thấy nhàm chán.


Hắc tuyến, tâm tình hiện tại của Thiệu Đường không tốt, đương nhiên không muốn nói chuyện với người khác, hắn nghiêm mặt nói: “Không nói lời nào không được sao.”


“Nga, cũng được.” Lão nhân vẫn không thỏa thuận, tiếp tục nói: “Tiểu gia hỏa, ngươi ngồi ở đây đã nửa ngày, còn không biết ngươi tên gì.”


Mí mắt cũng lười nâng. Thiệu Đường ngày đó khi rời khỏi Dương Quá, còn chưa chờ y tỉnh lại, đã tìm Gia Luật Tề cùng Gia Luật Yến đến chiếu cố, tuy vậy nhưng vẫn có chút lo lắng, để lại mảnh giấy, nói cho y thì y hẳn là đi tìm Tiểu Long Nữ.


Sau đó mình cứ như vậy mà lặng lẽ ly khai, Thiệu Đường lúc ấy thật buồn, nhưng càng nhiều hơn là … khổ sở, tựa hồ có chút thương tâm. Bỗng nhiên phát giác mình thật vô dụng, là một đại thiếu gia chỉ biết há mồm chờ ăn cơm, cái gì cũng không biết, còn kém hơn cả nữ tử, bị thương như cơm bữa, còn luôn khiến cho người khác phải săn sóc mình!


Thiệu Đường rất phiền muộn, phiền muộn vì mình quá vô dụng, người khác nói mình lớn lên xinh đẹp, có đến bảy phần giống nữ tử, chẳng lẽ bây giờ thật sự như nữ tử cần người khác nơi chốn bảo hộ ư? Còn luôn luôn liên lụy người khác?


Không phải vì tức giận nhất thời, Thiệu Đường mới ly khai khách điếm, đi chung quanh, không mục đích. Kỳ thật trong đầu Dương Quá vốn sẽ không xuất hiện cái tên “Thiệu Đường” này, mình lại còn gây phiền toái cho y nữa? …


Từng cho rằng, khách qua đường trong Thần Điêu Hiệp Lữ thật sự rất nhiều rất nhiều, và khách qua đường với Dương Quá cũng có rất nhiều, ngoài Tiểu Long Nữ ra, còn thật nhiều người quyến luyến y, nhưng vì đã được an bài kịch bản nên cũng đành bỏ qua … Lục Vô Song cũng vậy, Trình Anh cũng vậy, Quách Phù, Lục Ngạc, Quách Tương, Hoàn Nhan Bình … một nhóm đến, rồi lại đi, làm nền cho nhân vật chính trong bản tiểu thuyết này … Nhưng tựa hồ … mình ngay cả khách qua đường cũng không phải, bởi vì ngay từ đầu căn bản không xuất hiện cái tên “Thiệu Đường” … Không liên quan đến ai, có thể có cũng có thể không có, liền ngay cả làm nền cũng không phải …


Thiệu Đường cứ đi một đường, ngân lượng có Gia Luật Tề đưa cho, việc ăn uống ở trọ đã không còn vấn đề, nhưng chuyện làm Thiệu Đường phiền não chính là … vì sao đã quyết định rời đi, mà lại cảm thấy đau khổ, nhìn cái gì cũng không hài lòng?


Cuối cùng, Thiệu Đường không thể không nói đây là ma xui quỷ khiến, nhìn thấy Hoa Sơn gần ngay trước mắt, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn lên núi.


“Uy! Tiểu gia hỏa, sẽ không bị hôn mê thật chứ?”


Thanh âm bên cạnh kéo suy nghĩ của Thiệu Đường trở lại, bất đắc dĩ lườm người nọ, “Ta tên là Thiệu Đường.”


“Ách?” Lão nhân không nhịn được “ha hả” cười lên, “Nguyên lai ngươi nghe được lời ta nói.”


Hắc tuyến … Cứ lẩm bẩm bên tai người khác, chỉ cần không phải kẻ điếc cũng nghe được! Thiệu Đường lại một bộ biểu tình bất đắc dĩ, “Ân” một tiếng trả lời, hắn sao có thể không biết Hồng Thất Công đại danh đỉnh đỉnh chứ?!


Khi Thiệu Đường đi giữa bông tuyết bay tán loạn mà lên đến đỉnh núi thì thấy một lão nhân đang ngồi uống rượu, chỉ cần người xem qua Thần Điêu Hiệp Lữ liền biết, nhân vật trên đỉnh Hoa Sơn, đương nhiên là Hồng Thất Công tham ăn. Nhưng Thiệu Đường buồn bực, Hồng lão tiền bối không phải cùng Dương Quá nói chuyện đến thật vui sướng sao? Như thế nào lại luôn bắt chuyện với mình chứ? Hắn ngồi ở đây nửa ngày, Hồng Thất Công liền cứ lẩm bẩm hết nửa ngày, thật sự là làm lỗ tai cũng sưng cả lên.


“Ngươi gọi Thiệu Đường?” Hồng Thất Công lại bắt đầu nói: “Đường của hải đường sao? Tên rất hay, êm tai.”


“… Cảm tạ.”


“Ta họ Hồng.”


“…” Thiệu Đường cảm thấy phản ứng của mình thật không cho đối phương mặt mũi, người ta cũng đã tự giới thiệu, “Ta biết … Hồng Thất Công đúng không.”


“Di? Ngươi biết ta là ai sao?” Hồng Thất Công kinh hỉ.


“Đúng a đúng a, ngươi là bang chủ Cái Bang tiền nhiệm, Hồng lão tiền bối Hồng Thất Công.” Thiệu Đường đáp lại bằng thái độ chuyện này không quan trọng.


“Ách …” Lúc này đến phiên Hồng Thất Công á khẩu, người khác nghe thấy đại danh của hắn đều kinh hỉ, sau đó là vẻ mặt sùng bái rồi đến biểu tình may mắn, nhưng tiểu hài tử trước mắt này … Thật sự là không đáng yêu chút nào!


Nhìn bộ dáng kinh ngạc của lão nhân, Thiệu Đường có chút hồi tưởng lại mà bật cười. Đối phương liền rất nhanh đã hồi phục bộ dáng vui tươi hớn hở, nói: “Cái kia, tiểu gia hỏa, ngươi có đói bụng không? Ta dẫn ngươi đi ăn!”


“…” Sẽ không phải là ăn con rết gì chứ?


Không đợi Thiệu Đường suy nghĩ xong, Hồng Thất Công đã kéo hắn đến trước một khối tuyết, nghiệm chứng suy đoán của hắn. Tiếp theo, không phải là ăn rết thì còn cái gì nữa!


Hồng Thất Công gương mặt hưng phấn từ trong tuyết lấy ra khoe một con gà đang bị rết bò đầy mình. Thiệu Đường không khỏi rùng mình, bỗng nhiên cảm thấy kỳ thật thứ làm cho người khác rét run hơn cả băng thiên tuyết địa chính là … con gà đông lạnh, a ––, Thiệu Đường không khỏi hít sâu một hơi … thật sự là rất, rất … làm người khác nhìn đến toàn thân run sợ! Màu đen, con rết màu đen, có ít nhất khoảng ba mươi đến bốn mươi con, cứ như vậy bò khắp người con gà chết …


“Đến đến đến! Ta mời ngươi ăn, thế nào có dám hay không?” Hồng Thất Công đang đắc ý nhín thấy sắc mặt xanh mét của Thiệu Đường, thiêu thiêu mi.


Thật muốn té xỉu! Thiệu Đường không nói gì, nhìn thấy Hồng Thất Công bận rộn, giống như ảo thuật mà xuất ra nồi cùng gia vị, bắt đầu vui vẻ nhóm lửa nấu rết!


Mắt trợn trắng a trợn trắng, Thiệu Đường âm thầm hò hét trong lòng, Hồng lão tiền bối a, ngươi không biết chọn giờ nấu cơm hay sao? Sớm quá a! Ngươi hẳn là phải cho Dương Quá ăn rết mới đúng, y còn chưa đến a, ngươi cho ta ăn là thế nào?


“Xong rồi!” Hồng Thất Công cười hì hì bưng nồi đến bên cạnh Thiệu Đường, lấy tay cầm lên một con rết bị nấu đến khô vàng, bỏ vào miệng bắt đầu nhấm nuốt, còn có thanh âm “chóp chép chóp chép” vang lên, như sợ người khác không biết hắn đang ăn con rết.


“…” Run rẩy, khóe miệng Thiệu Đường run rẩy, hai bên huyệt thái dương “thình thịch” dùng sức nhảy lên, nếu hiện tại không phải toàn thân mình đều bị đông lạnh đến mất cảm giác, thì khẳng định sẽ lập tức nhảy ra xa mười trượng!


“Ngươi cũng ăn!” Đưa qua một con!


“… Không cần!” Thiệu Đường quay đầu sang chỗ khác, ngốc tử Dương Quá kia sẽ ăn nó với ngươi!


“Không dám?” Hồng Thất Công đắc ý cười rộ lên, “Ngươi …”


Không chờ hắn nói, đã cắt đứt, “Ta không phải anh hùng hảo hán! Cũng không ăn rết!” Thiệu Đường đương nhiên biết Hồng Thất Công muốn nói gì, những tên luôn tự xưng mình là anh hùng hảo hán, nhưng dám ăn rết lại không có mấy người, ai cũng như nhau cả, nên không cho hắn có cơ hội mở miệng, liền kiên quyết nói.


“Tiểu hài tử không đáng yêu!” Hồng Thất Công hậm hực nói xong, lại chưa từ bỏ ý định, nói tiếp: “Con rết này không khó ăn, ngươi ăn thử xem …”


“…” Thiệu Đường mặc kệ hắn, thầm nghĩ, đúng là cái gì cũng có thể ăn, ngươi chắc không phải là người đầu tiên ăn cà chua chứ?


Hồng Thất Công chưa từ bỏ ý định, “Thật sự không độc, hương vị rất ngon, lão ăn mày này không gạt ngươi!”


“Đem đi đem đi!” Thiệu Đường đứng lên, đánh chết hắn cũng không ăn cái thứ này, không phải vấn đề dám hay không, nhưng nó thực sự rất ghê tởm a, mình không muốn đối xử tệ với dạ dày của bản thân, “Lát nữa ngươi cho Dương Quá ăn đi …”


“Ai? Nơi này không có người khác, còn có thể cho ai ăn a?” Hồng Thất Công liên tiếp khuyên bảo.


“…” Sửng sốt một chút, Thiệu Đường bỗng thấy có chút mất mát … Đúng vậy, Dương Quá không ở đây, y có đến nơi này hay không? Lúc ấy là mình nói muốn đến Hoa Sơn, bảo y bồi mình. Nhưng hiện tại mình đã đi rồi, y sẽ không có lí do nào đến Hoa Sơn nữa, kia … y có đến đây hay không?


>>Hết chương 13<<