Phá Vân 2: Thôn Hải

Chương 44

“Đúng, tôi biết Cốc Lâm Lâm, tôi ngủ với nó”. Điêu Kiến Phát ngồi trên ghế thẩm vấn, không thể làm gì cười, nói: “Là cha mẹ của nó đồng ý, làm gì? Tính là hiếp dâm sao?”

Bộ Trọng Hoa cách mặt kính pha lê ngồi trong phòng, áo khoác khoác trên vai, một tay chống đỡ thái dương. Chỉ thấy Điêu Kiến Phát vừa dứt lời, trong phòng thẩm vấn mấy cảnh sát hình sự rõ ràng đều có chút muốn đánh hắn, nhưng miễn cưỡng áp chế xuống.

“Anh đảm nhận chức vụ gì trong tà giáo Đức Chúa Trời, trực tiếp online cùng offline theo thứ tự là người nào?” Chủ thẩm cảnh sát hình sự nghiêm túc hỏi.

Chủ thẩm cảnh sát hình sự Khương Văn Quốc tuổi tương đối lớn, qua hai năm nữa sẽ về hưu, là một người cứng nhắc, là người mà trông thấy Thái Lân ngồi xổm trên ghế ăn cơm đều sẽ phê bình cậu hai câu, bình sinh ghét nhất chính là loại lợn chết cũng không sợ nước sôi như Điêu Kiến Phát—— Nếu không phải Bộ Trọng Hoa hiện tại an vị ở bên ngoài nhìn chằm chằm, sau khi Điêu Kiến Phát nói xong câu nói đầu tiên, tư thế bị còng liền nhất định sẽ không còn giống hiện tại.

“Các người muốn để tôi cung cấp thêm những người phạm tội khác trong tổ chức đúng không?”, Điệu Kiến Phát thờ ơ nói: “Được thôi, tôi là tám chín năm trước được bạn bè giới thiệu nhập giáo, bởi vì khui rượu nên giao thiệp rộng, đường sống tương đối tốt, cho nên thăng chức rất nhanh. Đã bị bắt rồi thì cũng không có gì không thể khai, các người mang cho tôi giấy bút, tôi hiện tại có thể đem cấu trúc phân bổ của đám người thuộc giáo hội dưới các huyện thành chủ yếu của thành phố Tân Hải vẽ ra cho các người xem”.

“……” Lão Khương sửng sốt mấy giây, ra hiệu bí thư viên tìm giấy bút cho hắn, gỡ còng tay phải ra cho Điêu Kiến Phát. Điêu Kiến Phát cũng nghiêm túc, trực tiếp cầm bút ngay tại trên giấy vù vù vẽ lên, sau một hồi vẽ ra một tấm bản đồ phân bố giản lược hình lưới, nhân viên chủ yếu cùng chức vị, ngoại trừ thôn Phong Nguyên ra, các ‘nhà tiếp đãi’ ở những thành trấn khác địa điểm đều rõ ràng được liệt ra ở phía trên.

“Tôi như vậy có được tính chủ động phối hợp, lập công chuộc tội không?”

Lão Khương chần chờ, trong tai nghe Bộ Trọng Hoa trầm giọng nói: “Tính”.

“Tính”, Lão Khương trong lòng nhất định, đem tờ giấy kia đưa cho đồng sự ra hiệu đưa ra ngoài, lại chuyển hướng Điêu Kiến Phát: “Anh làm thế nào quen biết Lý Hồng Hi?”

“Lý Hồng Hi tên kia có tám phần nghiện”. Điêu Kiến Phát lắc đầu hừ cười lên, một ý tứ khinh miệt: “Đại khái năm ngoái ngày mồng một tháng năm sau kì nghỉ ngắn hạn, tôi nhàm chán cùng vòng bạn bè ‘sói’ ra ngoài tụ hội, đang tắm trong thành đụng phải hắn. Tiểu tử này nói quê quán là ở huyện thành, kỳ thật chính là nông thôn, nghèo đến rớt mạng lại có đam mê với trẻ con, không biết ném ra bên ngoài mấy lần mới sinh ra hắn, đập nồi bán sắt bao nhiêu lần mới có thể cho hắn tốt nghiệp nghiên cứu sinh. Đại khái bởi vì trong lòng vẫn là tự ti, lại không dám không nịnh nọt người vợ có học thức cao lại biết kiếm tiền, dần dà tâm lý liền méo mó, một bên rêu rao mình là bằng bản lĩnh thật sự phấn đấu đi lên, là người hiếu thuận tiết kiệm lại thành thật, cùng đám người ở quê ăn bám cha mẹ không giống; Một bên lại âm thầm kiêng kị người ta nói hắn xuất thân thấp hèn, quê quán không phải thành phố. Hắn sở trường duy nhất đại khái chính là bề ngoài còn có thể nhìn, lại luôn đối với nữ nhân dỗ ngon dỗ ngọt, dỗ đến nỗi vợ hắn cũng tưởng rằng tình yêu đích thực, hắn lại cảm thấy mình đây là đang nén giận, ẩn núp lấy mưu chờ việc lớn……”

“Cái gì việc lớn?” Lão Khương mẫn cảm cắt ngang hắn.

“Còn có thể là cái gì, ngươi nói hắn hao tổn tâm cơ bẫy được một người phụ nữ ở trong thành phố là vì cái gì?” Điêu Kiến Phát cười nhạo nói: “Hắn đều mặc kệ vợ hắn nhà mẹ đẻ cha vợ mẹ vợ, gọi bọn họ là gia đình’Tuyệt hậu’.”

Lão Khương nhà cũng có con gái một, nghe vậy lật ra ánh mắt chống đối lại không che giấu chút nào.

“Nhưng hắn dạng người này lại là dạng mà chúng tôi yêu thích, cùng dê béo không có gì khác biệt. Bởi vì sợ người đời nói hắn hẹp hòi, cho nên hắn phá lệ tự xưng mình là người giàu có chịu dùng tiền; Chie hận không được chơi hết nữ nhân trên đời, trả thù cho việc các cô ngại nghèo yêu giàu, ham lấy vật chất hư vinh. Kỳ thật hắn nào dám đi’Trả thù’ nữ nhân trong thành? Vài phút náo độc lập cho hắn nhìn. Còn không phải kìm nén quá lâu mới đi tìm Cốc Lâm Lâm một con bé nghèo hèn dưới thôn quê sao?”.

Lão Khương lạnh lùng nói: “Là anh giật dây hắn quen biết người bị hại Cốc Lâm Lâm?”

“Đúng, ban đầu chính là Hùng Kim Chi, sau đó họ Cốc người một nhà đều tin, tại thôn bọn họ họ chính là nhà đáng tin cậy nhất”. Điêu Kiến Phát nói chuyện tà giáo phát triển như xe nhẹ đường quen, thậm chí còn điều chỉnh một chút tư thế ngồi: “Mục tiêu đầu tiên của cách dạy này tại thành trấn nông thôn chính là phụ nữ trung niên, bởi vì đại bộ phận trình độ văn hóa thấp, thời gian trôi qua lại không thuận, đều là những người tin các tin tức trên Wechat như: ‘Lò vi sóng có thể gây nên ung thư’, ‘Không chuyển không phải người Trung Quốc’, ‘Toàn thế giới đều kinh hãi’. Các cô ta một khi nhập giáo, liền sẽ tự phát đối người nhà tuyên truyền, đại đa số đều có thể đem người một nhà lôi xuống nước; Cả nhà xuống nước về sau liền sẽ tự phát đối hàng xóm bạn bè thân thích tuyên truyền, giống như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, địa phương càng vắng vẻ thì càng dễ thất thủ”.

“Hùng Kim Chi đem con trai bà ta đều mang vào trong giáo, duy chỉ có Cốc Lâm Lâm không tin lắm. Cô ta không tin tôi cũng mặc kệ, giáo chúng nhiều như vậy tôi cũng không có rảnh từng người đều quản đến, thẳng đến trung tuần tháng ba tôi đi thôn Phong Nguyên thu’Hiến kim’, Cốc Vĩ mới nói cho tôi đứa con gái này của hắn vài ngày trước rời nhà bỏ trốn, tìm khắp cả dòng họ đều không tìm được, tôi nghe xong đã cảm thấy không tốt.”

“Vì sao?” Lão Khương hỏi, trong lòng đã mơ hồ có đáp án.

Ngoài ý liệu là Điêu Kiến Phát trả lời vô cùng đơn giản: “Bởi vì cô ta biết được nhiều lắm. Coo ta biết thôn Phong Nguyên, biết tôi, biết Cốc Vĩ làm’Tiếp đãi nhà’ Tập trung thu lấy qua bao nhiêu hiến kim. Mà Hùng Kim Chi cũng toàn mắng cô ta ăn cây táo rào cây sung, hoàn toàn không nhớ ơn cha mẹ, cô ta là người có thể làm được chuyện báo cảnh khiếu oan”.

Cảnh sát hình sự hai mặt nhìn nhau, ngay cả mặt kính bên ngoài Bộ Trọng Hoa cũng ngồi dậy, hai đầu lông mày hiện ra một tia hoài nghi.

—— Hắn làm sao không nhắc tới 4 chữ ‘xương người mũ giáp’?

“Thế là tôi mời người khác ăn cơm, dùng tiền, tìm chút quan hệ, không phí quá nhiều công sức liền tra được Cốc Lâm Lâm chạy đến thành phố Tân Hải, trốn ở Lão Xương Bình Khu”. Nói Điêu Kiến Phát cười nhìn nhìn mấy người cảnh sát bọn họ, trong tươi cười tựa hồ chớp động lên mấy phần mỉa mai, nhưng lập tức lại khôi phục lại tự thuật bình thản: “Biết địa chỉ liền thuận tiện rất nhiều, tôi cho Cao Bảo Khang mười vạn tiền để hắn đi’Giải quyết’ Một chút, hắn đã đáp ứng.”

“…… Hắn đã đáp ứng cái gì?” Lão Khương nheo mắt lại lặp lại hỏi.

Điêu Kiến Phát trả lời đương nhiên: “Đáp ứng đi giải quyết Cốc Lâm Lâm đó”.

“Niên Tiểu Bình thì sao?”

Điêu Kiến Phát hỏi lại: “Ai là Niên Tiểu Bình?”

Phòng thẩm vấn đột nhiên lâm vào yên tĩnh, đay rối hoài nghi từ trong đầu mỗi người đồng thời dâng lên.

Xoạt xoạt một thanh âm vang lên, cửa bị đẩy ra, mấy tên cảnh sát hình sự đồng thời quay đầu: “Đội trưởng!”

Bộ Trọng Hoa tay phải đè ép ra hiệu không cần đứng lên, lập tức nhìn thẳng chằm chằm Điêu Kiến Phát, nửa câu nói nhảm không có: “Không cần giấu diếm chúng tôi, Lý Hồng Hi đã khai ra”.

“—— 120 vạn Trần Nguyên Lượng bán cho anh xương cốt nón trụ bây giờ ở đâu?”

Thoáng chốc Điêu Kiến Phát chấn động toàn thân!

Trần Nguyên lượng ba chữ này dường như là chốt mở cảm xúc, khó có thể tin, quả nhiên là thế, giãy dụa do dự…… Đủ loại cảm xúc đồng thời thoáng hiện trên gương mặt kia, lập tức bởi vì cưỡng ép che giấu, trên mặt hắn cơ bắp kỳ quái bóp méo: “Lý Hồng Hi nói cái gì? Tôi không biết, xương người mũ giáp có quan hệ gì với tôi?”

Lão Khương bật thốt lên cả giận nói: “Anh” ——

“Tôi là cho Trần lão 120 vạn, nhưng các người có chứng cứ chứng minh 120 vạn kia là để mua xương người mũ giáp sao?”

Quanh mình hoàn toàn tĩnh mịch, Điêu Kiến Phát nhìn chằm chằm Bộ Trọng Hoa, bờ môi không nhịn được run rẩy, cứ như vậy run rẩy cười lạnh một tiếng: 

“Hoặc là nói, các người có chứng cứ, chứng minh xương cốt nón trụ kia chân thực tồn tại qua sao?”

“Không có chứng cứ”. Bước Trọng Hoa bước nhanh tới, trầm giọng nói: “Xương người mũ giáp từ đầu tới đuôi đều chỉ tồn tại ở trong lời khai Lý Hồng Hi, loại hồ sơ này trình đi lên sẽ bị viện kiểm sát lui trinh thám.”

Hình sự trinh sát chi đội khí áp thấp đến đáng sợ, mấy cảnh sát hình sự sắc mặt khó coi theo sát sau lưng Bộ Trọng Hoa xuyên qua hành lang, Liêu Cương mày rậm khóa chặt ra một chữ Xuyên (川): “Căn cứ vào điều tra kinh nghiệm ban đầu của Trần Nguyên Lượng ở Cục bảo vệ Kinh thánh, hắn tại thập niên 90 đã từng đi đến Tây Tạng để nghiên cứu, ở tại nhà của một người dân chăn nuôi, rất có thể chính là vào lúc này sẽ có một ít bí mật liên quan đến các đồ vật bị giấu. Mấy năm này xương người pháp khí rất hot, hắn đem đồ cất giữ tự mình bán ra là có khả năng, nếu không thì việc thu thập bình thường tuyệt đối sẽ không chống đỡ nổi chi phí tiêu dùng thường ngày và bộ sưu tập ngọc bích ở nhà ông”.

“Nhưng bây giờ không có chứng cứ”. Bộ Trọng Hoa bước chân không ngừng, vẫy Thái Lân: “Cậu lập tức đi tìm đội trưởng Tào đội trinh thám, mời hắn hôm nay nhất định phải bớt thời gian tham dự cuộc họp mở tình tiết vụ án, điều tra các tài khoản bất hợp pháp và các giao dịch ngầm với Trần Nguyên Lượng,, điều tra nguồn tiền ở nước ngoài, nghĩ biện pháp lấy được manh mối người mua. Nếu như Trần Nguyên Lượng liên quan đến tông giáo văn vật đầu cơ trục lợi, xương người mũ giáp hẳn là đồ vật cuối cùng cũng là trân quý nhất mà ông ta cất giữ, trước lúc này ông ta khẳng định không chỉ hoàn thành qua một vụ giao dịch.”

“Đã rõ!”

Thái Lân nhanh như chớp ứng thanh đi, Liêu Cương lo lắng hỏi: “Nhưng cho dù tìm ra ghi chép giao dịch trước đó của Trần Nguyên Lượng, dưới tình huống lão ta cắn chết cũng không nhận, chúng ta làm sao chứng minh được xương người mũ giáp này đã từng đi qua tay của hắn đây?”

“Cậu quên người trọng yếu nhất trong chuỗi chứng cứ này rồi sao?” Bộ Trọng Hoa nặng nề nói.

Liêu Cương vô ý thức: “—— Ai ạ?”

“Cao Bảo Khang”.

Bộ Trọng Hoa đẩy ra cửa phòng làm việc đội hình sự trinh sát, tất cả mọi người nhao nhao đứng dậy: “Đội trưởng!”

“Thông báo cho Trung tâm Tìm kiếm và Cứu nạn Sông nội địa cùng Nền tảng báo cảnh sát 110, thu thập tất cả các báo động về đuối nước ở lưu vực sông Tứ Lí kể từ ngày 2 tháng 5 vụ án phát sinh cho đến nay, đồng thời phối hợp với đồn công an trên cạn mở rộng khu vực lục soát, từ sông Tứ Lí hướng xuống sông Hoàn Thành, kênh đào Nam và cảng Tân Hải, nửa đường có thể điều động tất cả màn hình giám sát thu thập rồi sàn lọc rộng rãi. Mặt khác, để phòng ngừa nghi phạm Cao Bảo Khang chạy khỏi Tân Hải, lập tức đem lệnh truy nã phát cho các tàu điện ngầm, sân bay, bến tàu, nhà ga, bến xe buýt, đường cao tốc, trong vòng hai mươi tư tiếng nếu vẫn không có kết quả, liên hệ Cục thành phố ký phát lệnh truy nã toàn quốc!”

“Rõ!”

Bộ Trọng Hoa bước nhanh xuyên qua văn phòng lớn, chỗ đến người ngã ngựa đổ, tất cả mọi người cấp tốc thu dọn đồ đạc, cơ hồ lập tức tự mình sắp xếp tổ biên chế bắt đầu hành động. Liêu Cương đang kêu các cảnh sát hình sự trong đội lại căn dặn tốt các chi tiết, đột nhiên Bộ Trọng Hoa tới vỗ vai cậu: “Liêu Cương”.

“Có mặt!”

“Dẫn người đi tới chỗ pháp y cục thành phố”, Bộ Trọng Hoa thấp giọng phân phó: “Điều tra tất cả các xác chết không tên được vớt trên sông từ ngày mùng 2 tháng 5 cho đến nay, nếu những xác chết phân huỷ không cách nào phân biệt được, liền tới tìm chủ nhiệm Cảnh lần trước chúng ta mời ăn cơm, lập tức chen ngang tiến hành so sánh DNA”.

Liêu Cương trong lòng mát lạnh: “Chẳng lẽ……”

“Ừ, Cao Bảo Khang còn sống chạy ra khỏi Tân Hải khả năng vô cùng nhỏ.”

Bộ Trọng Hoa thanh âm nhẹ mà u ám, anh quay đầu nhìn về phía cửa sổ thủy tinh, vượt qua đường lớn tấp nập dưới lầu cùng nơi xa thành phố phồn hoa to lớn, chỉ thấy dưới vòm trời màu xám tro, sông Tứ Lí cuồn cuộn, hướng về dòng biển mênh mông Bột Hải chảy xiết mà đi.

“Chúng ta nhất định phải chuẩn bị đối mặt với tình huống xấu nhất, chính là hắn cùng Cốc Linh Niên Tiểu Bình đồng dạng, đều chết vào ngày mùng 2 tháng 5”.

Bộ Trọng Hoa dự cảm bất tường một câu thành sấm.

Cục thuỷ văn, cục giao thông, đội cứu hộ, pháp y, trạm công an đường thuỷ…… Có thể điều động tất cả tài nguyên đều điều động, từ phân cục chi đội đến đội hình sự trinh sát, đại đội an ninh, vô số cảnh lực dưới màn trời mênh mông vất vả bôn ba, nhưng mà Cao Bảo Khang lại như bùn trâu vào biển, tung tích hoàn toàn không có.

Sắc trời từ gần sớm đến hoàng hôn, từ sương chiều đến đen tồi, mấy trăm cuộc điện thoại liên tiếp gọi đến, hơn mười xe cảnh sát gào thét tới lui, nhưng mà giữa vô vàn thông tin như tuyết rơi nườm nượp mà tới, không có một cái nào là tin tức tốt.

“Ngày mùng 2 tháng 5 đến nay báo đến cục thành phố có 14 trường hợp chết đuối trong đó có 12 trường hợp đã được nhận lãnh, còn lại hai thi thể không phù hợp với tuổi tác và đặc thù của nghi phạm, đã bị loại trừ!”

“Đội trục vớt xác lần nữa xác nhận không phát hiện ra vật thể khả nghi nào, Đài báo cảnh 110 cùng đài chết đuối cũng đã kiểm tra kĩ lưỡng, không có trường hợp nào đáp ứng được đặc thù của nghi phạm!”

“Cục thành phố đã ký phát lệnh truy nã toàn quốc, trước mắt sẽ tiếp vào trên trăm loại đầu mối, nhưng đại bộ phận đều không liên quan đến án 502, còn lại tạm thời đang loại trừ!……”

……

“Cao Bảo Khang sống không thấy người chết không thấy xác, tôi nhìn vụ án này hiện tại ai dám kết?!” Bộ Trọng Hoa đứng tại bệ cửa sổ bên cạnh, đưa lưng về phía cửa phòng làm việc của chi đội trưởng, một tay quen thói dán ở lỗ tai, tay kia đỡ đằng sau lưng, tinh thần tỉnh táo trong giọng nói xen lẫn một tia nôn nóng: “Việc bọn người Điêu Kiến Phát sa lưới chỉ đại biểu cho sự bất công mà Cốc Lâm Lâm phải chịu, còn nguyên nhân Niên Tiểu Bình bị hại căn bản không có đầu mối, xương người mũ giáp làm sao có thể cứ như vậy bốc hơi khỏi nhân gian? Lý Hồng Hi lại bảo vệ Điêu Kiến Phát, Điêu Kiến Phát lại bảo vệ Trần Nguyên Lượng, đám người này phía sau liên tiếp phạm tội sự thật vừa nổi lên mặt nước, tôi không có khả năng lại trơ mắt nhìn xem bọn chúng chìm xuống!”

Mấy câuc uối cùng gần như quát lớn, Ngô Vu cau mày từ chỗ mình ngồi đứng dậy, đi đến cửa phòng làm việc của anh, lại chần chờ đứng lại.

“Anh nghe đây, chỉ cần trong 48 Giờ thời hạn giam giữ còn chưa hết, ngoài tôi ra không ai được phép nói chuyện!” Điện thoại bên kia không biết nói cái gì, Bộ Trọng Hoa gằn từng chữ: “Tôi mặc kệ Niên Tiểu Bình là ai, trong nhà còn có thân thích nào, chỉ cần cô bé chết tại trong thẩm quyền của tôi! Tôi liền muốn tra đến cùng!”

Bành một tiếng vang trầm, anh đưa di động đập ngã trên ghế sô pha, kết thúc cuộc nói chuyện.

Bộ Trọng Hoa còn mặc áo sơ mi trắng hai ngày liền không đổi, mơ hồ có thể thấy được cơ bắp cùng xương sườn bên trong. Bởi vì tức giận liên lụy đến vết thương, anh cắn răng duỗi lưng, mới từ phía trước cửa sổ quay người lại, chợt thốt nhiên thoáng nhìn thấy Ngô Vu ngoài cửa.

“—— Cậu đứng ở đó làm gì?”

Đội trưởng Bộ thẳng tắp đứng đấy, ánh mắt rét lạnh, tóc đen lộn xộn, môi mỏng mím chặt, nhìn qua có chút chật vật, ngữ khí cũng không phải quá tốt, tựa hồ như bởi vì một nguyên nhân không rõ ràng mà đặc biết nổi giận.

“……” Ngô Vu thăm dò hỏi: “Anh không quay về nghỉ ngơi một chút sao?”

“Tôi trở về làm gì?”

Giai cấp tinh anh tính tình vẫn còn lớn. Ngô vV nghĩ nghĩ lại hỏi: “Kia…… Anh có phải cũng không ăn cơm?”

Bộ Trọng Hoa dời ánh mắt cứng rắn: “Không cần phải để ý đến, tôi nhịn một hai ngày quen rồi”.

Ngô Vu: “………………”

Ngô Vu khóe miệng có chút run rẩy, tựa hồ muốn quay người rời đi, do dự một chút lại không nhúc nhích. Bộ Trọng Hoa mặt lạnh như băng nhìn cậu, đợi một chút vẫn không thấy cậu rời đi, chốc lát rốt cục nghe cậu do dự ho một tiếng, nói: “…… Hay tôi mang cho anh cá liễu trứng hấp, anh có muốn hay không cũng miễn cưỡng ăn hai miếng được chứ?”

Trong chốc lát biểu cảm Bộ Trọng Hoa tựa hồ có chút trống không.

Ngô Vu từ chỗ mình ngồi xách tới một túi thức ăn, bên trong là hai hộp đồ ăn giống nhau như đúc cá liễu trứng hấp trộn cơm trắng. Hành lá xanh rắc trên quả trứng vàng ươm, sau khi bỏ xương ra, cá liễu phi lê mềm được trộn chung với trứng hấp, vừa mở ra hơi liền xông xông vào mũi thơm phức, dưới ánh đèn phản xạ ra các luồn khói run rẩy.

“Ăn không?” Ngô Vu thăm dò hỏi.

“……” Bộ Trọng Hoa hầu kết hoạt động một chút, ngồi xuống thản nhiên nói: “Ăn chút cũng được.”

Một tủ lạnh chứa đầy các thực phẩm hữu cơ, trong đại não có từng khu vực chuyên môn tính toán mỗi một calo khi cắn vào trong miệng, tầng lớp thượng lưu có phòng tập gym trong nhà thật ra lại khá dễ dãi.

Ngô Vu yên lòng, mở ra đũa đưa cho anh, Bộ Trọng Hoa trong miệng tùy ý, nói: “Cậu đừng đi, ở lại đây ăn cùng đi.”

“Anh ăn rau mùi không?”

“Không ăn.”

Ngô Vu vừa mở ra một hộp rau nhỏ được chủ quán tặng kèm: “Anh cầm rau này đi tắm vậy mà lại không ăn?”

“Tôi chỉ trong một loại tình huống mới cầm rau mùi đi tắm rửa, chính là khi gặp phải thi thể. Dần dà trở thành phản xạ có điều kiện, rau mùi mang ý nghĩa điềm báo trước, đó là sẽ gặp phải thi thể mục rữa”. Bộ Trọng Hoa nói: “Cho nên tôi đề nghị cậu cũng không nên ăn, điềm báo thực sự là điềm xấu…… để qua một bên đi.”

Ngô Vu đã đem rau mùi vẩy lên trứng hấp của, nghe vậy chế nhạo xem xét anh một chút: “Anh làm lãnh đạo còn rất mê tín.”

Chi đội tăng ca đến đêm đã khuya, hai người bọn họ cách bàn làm việc, trước mặt mỗi người là một hộp tối nóng hôi hổi, hơi nóng từ cơm khiến ánh mắt trở nên không rõ ràng lắm. Trứng hấp ngon mềm, cá liễu tươi sạch, ngay cả từng hạt cơm được trộn cũng rất vừa miệng; Ngô Vu ngồi phía đối diện, trong phòng an tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng hô hấp và nhai nuốt nhỏ vụn của nhau.

Nôn nóng cùng tức giận cũng giống như được một miếng vải trắng mềm nhẹ nhàng lau đi, làm nhạt dần thành một vết tích không rõ ràng lắm.

“Vừa rồi anh gọi điện thoại với ai mà nổi lửa lớn như vậy?”, Ngô Vu đang ăn cơm thuận miệng hỏi.

“…… Cục thành phố.”

“?”

“Giục kết án.”

Ngô Vu trong miệng ngậm thịt cá, nhíu mày làm ra biểu lộ không ngoài dự đoán.

“Điêu Kiến Phát mua hung thuê Cao Vảo Khang sát hại Cốc Linh phạm tội sự thật đã rất rõ ràng, khẩu cung vật chứng đều có, cái này không có vấn đề. Nhưng Niên Tiểu Bình vì sao cùng một ngày cũng bị hại, hung thủ vì sao tha cho Hà Tinh Tinh, Lý Hồng Hi tại sao muốn chui vào nhà Cốc Linh ra tay với bạn cùng phòng của cô bé, những bí ẩn này vẫn còn chưa được làm sáng tỏ. Nếu như do áp lực từ Hội nghị Thượng đỉnh tháng bảy mà vội vàng kết án, sẽ chỉ giúp bọn Trần Nguyên Lượng che giấu động cơ phạm tội chân chính”. Bộ Trọng Hoa hít một hơi thật sâu, khàn khàn nói: “Tôi luôn có loại cảm giác, Trần Nguyên Lượng rất chắc chắn Điêu Kiến Phát không dám khai ra mình, bọn hắn đối với cái chết của Niên Tiểu Bình nhất định biết chút ít nội tình.”

Ngô Vu im lặng gật gật đầu, bầu không khí có chút ngưng trọng, hai người đều rơi vào trầm mặc. Chốc lát cậu ăn xong miếng cơm cuối cùng, dùng khăn giấy quệt quệt miệng nói: “Tôi ăn xong rồi, đi ra ngoài hút điếu thuốc, anh cứ từ từ ăn”.

“Làm gì đó?”, Bộ Trọng Hoa lập tức chặn cánh tay trái còn quấn lấy băng gạc của cậu, “Lấy ra, tôi tịch thu”.

Bộ Trọng Hoa đứng dậy cất kỹ hai hộp cơm trống, đũa bẩn cùng giấy ăn dính dầu, lại rút ra khăn tay lau sạch hạt cơm trên mặt bàn Ngô Vu làm rơi, động tác lưu loát không chút nào kiêng kị. Anh đem tất cả rác bỏ vào trong túi nhựa, mới nắm lên chìa khoá cửa phòng làm việc, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Tôi cùng cậu đi xuống dưới”.

Ngô Vu đang móc ra một điếu thuốc ngậm lên miệng, nghe vậy ‘a’ một tiếng: “Anh cũng hút?”

“Không hút”. Bộ Trọng Hoa con mắt không nhìn cậu, cầm lên áo khoác để trên ghế, thò tay vào bên trong túi sờ đến hai cái hộp, mới đi ra văn phòng trước, đưa lưng về phía Ngô Vu thản nhiên nói: “Cho cậu xem một thứ, đi thôi”.