Phá Vân 2: Thôn Hải

Chương 2

Chương 02

Edit: Sabi

Thành phố Tân Hải.

Cơn mưa xối xả cọ rửa bờ đê, nước sông chảy xiết, ồ ạt chảy về phía hoàng hôn xa thăm thẳm.

“Anh đã nói với em rồi, đừng tích cực như thế nữa, có làm đến mười hai giờ cũng không ai cho em thêm hai đồng đâu, cái đám người đó rất xấu!” Thiếu niên nghiêng dù, nửa người đã bị nước mưa xối ướt, nước mưa chảy theo bắp chân gầy guộc đen nhẻm nhỏ vào đôi giày thể thao rách nát, mỗi một bước chân đều như giẫm vào nước bùn, “Đưa em đến dưới lầu rồi anh về, nếu không lát nữa lại bị ba em nhìn thấy!”

Thiếu nữ dưới ô mặc một bộ quần áo lao động màu xanh đậm rộng thùng thình, ôm chặt cánh tay, giọng nói khẽ run rẩy: “Quản lý có trả thêm cho em bốn mươi tệ……”

Thiếu niên nặng nề “Haizzz” một tiếng.

Cậu muốn nói thêm gì đó nhưng lại nuốt vào trong, hồi lâu sau lại dặn: “Vậy em cất tiền cho kỹ, đừng để ba em nhìn thấy lại lấy đi đánh bạc.”

“Em…..Em biết.”

Thiếu nữ theo phản xạ dùng sức kéo quai đeo cặp sách: “Đợi em dành dụm đủ tiền, em sẽ đưa mẹ em rời khỏi nơi này đi về quê, dù làm ruộng cũng tốt hơn ở đây, em nghe người ta nói……..”

Sột soạt, sột soạt.

Một tiếng động nhỏ vụn truyền tới, thiếu niên bỗng nhiên dừng bước, quay đầu lại.

“Em nghe thấy tiếng gì không?”

Thiếu nữ lảo đảo đứng vững, mù mờ lắc đầu, bị vẻ căng thẳng của thiếu niên dọa sợ: “Gì cơ?”

Đêm khuya, chuyến xe buýt cuối cùng từ khu công nghiệp đến ngoại ô đã lên đường. Vùng đất hoang vu tối om, đèn đường không bật, màn mưa trắng xóa che khuất tầm nhìn; cỏ hoang cao đến bắp đùi đung đưa qua lại được dưới cơn mưa xối xả, tựa như một bầy người lùn đang lảo đảo lắc lư đi tới.

Xào xạc, xào xạc.

“……….” Thiếu niên nghĩ mình nghe nhầm, nhưng không dám lùi về phía sau, do dự một lúc lâu mới hét lên thăm dò: “Này, có ai không?!”

Trong cơn mưa như thác đổ không có ai đáp lời cậu.

“Gió……. Chắc là gió………” Thiếu nữ thấp thỏm bất an, lại siết chặt quai cặp sách: “Đi, đi thôi……..”

Gió lạnh buốt thổi trên mặt sông tanh mặn, lông tơ sau lưng thiếu niên đột nhiên dựng đứng, cậu dùng sức nuốt nước bọt: “Đi thôi.” Sau đó kéo cô bé vội vàng quay đầu, mới đi được hai bước liền nghe thấy……

Sột soạt.

Sột soạt.

Giống như một loài bò sát to lớn từ trong bụi cỏ đang nhanh chóng bơi tới gần, hai đứa trẻ không hẹn mà cùng sững lại, sau mấy giây cậu trai cứng đờ nghiêng đầu sang, ý của ánh mắt đó là em cũng nghe thấy?

Trong bóng tối không thấy rõ gương mặt tái nhợt của cô bé, phải mất một lúc lâu sau mới thấy cô bé hơi gật đầu.

“………..” Thiếu niên thở dốc, đảo mắt nhìn quanh một vòng, khom người tùy tiện nhặt một cục đá bẩn thỉu nắm chặt trong tay, xoay người hét lên: “Ai ở đó?! Ra đây cho ông!”

Cơn mưa trắng xóa đất trời, xung quanh không có ai trả lời. Nửa phút sau, bả vai cảnh giác căng chặt của thiếu niên mới hơi thả lỏng một chút, ra hiệu cho cô bé nắm chặt tay mình, nhỏ giọng nói: “Chỗ này có gì đó không ổn, chúng ta đi mau……….”

Ngay tại lúc này.

Sột soạt………….!

Bụi cây gần kề lắc lư dữ dội, dự cảm nguy hiểm ập tới kiến hai đứa trẻ đồng thời run lên, nhưng chưa kịp lùi về phía sau thì đã muộn. Một bóng quỷ khổng lồ gần như đứng lên ngay trước mặt họ, ánh đèn đường xa xa hắt xuống mặt sông, theo đó nửa bên xương cốt trắng hếu bất thình lình hiện ra, da thịt đã thối rữa sạch bong, hai lỗ mũi chỉ còn lại hai cái hố đen sì, răng trên răng dưới xếp hàng lộ ra, hai hốc mắt nhìn thẳng về phía bọn họ, tiến lên từng bước từng bước………

Đó không phải là người sống.

Đó là một bộ xương khô!

“Aaaaaaaaaa…………!”

Tiếng hét tê tâm phế liệt phá vỡ màn mưa, phía xa tàu hỏa chạy qua đường sắt, tiếng xình xịch xình xịch hòa lẫn tiếng mưa, át luôn chút dư âm cuối cùng.

***

Ngày hôm sau.

“Aaaaaaaaaa……….”

Tiếng hét điên cuồng vang vọng khắp hành lang, rầm rầm! Cánh cửa bị đẩy mạnh ra, bắn lên tường, vôi vữa bay đầy trời, một người đàn ông cường tráng vung vẩy con dao thái vọt vào cửa thoát hiểm, lao xuống lầu như con bò điên.

“Đậu má!” Cảnh sát mặc thường phục lao ra khỏi nhà, đuổi theo mấy bước, dứt khoát giờ bộ đàm lên: “Báo cáo đội trưởng Bộ báo cáo đội trưởng Bộ, kẻ tình nghi cầm dao thoát khỏi tầm kiểm soát, đang chạy vào lối thoát hiểm đột phá vòng vây, yêu cầu lập tức tiếp viện! Lặp lại lần nữa, yêu cầu tiếp viện!”

“Đã bảo mày lên lớp phải ngoan ngoan nghe giảng, làm bài tập cái kiểu gì đây, ba ngày hai bữa làm bà đây bẽ mặt, sớm biết thế này tao đã không sinh ra cái thứ như mày……..” Bên ngoài khu chung cư, người phụ nữ vừa chống xe điện, vừa chọc chọc vào trán con mình, vừa đẩy cửa chống trộm ra chuẩn bị đi vào, đã thấy một khuôn mặt hung thần ác sát từ phía đối diện lao ra khỏi lối thoát hiểm, ánh dao loang loáng nháy mắt đã tới trước mặt, cô không khỏi sợ hãi thất thanh hét lên: “Aaaaaaa!!”

Tiếng hét chói tai của người phụ nữ truyền ra bên ngoài tòa nhà, đến bên xe cảnh sát.

Ngô Vu bất ngờ quay đầu, giây kế tiếp như tên rời cung, phóng về phía cửa hành lang!

Cớm đã đuổi tới rồi, cái con mụ chết tiệt này còn nhảy ra chặn cửa! Đôi mắt đục ngầu của người đàn ông cường tráng đảo một vòng, cầm con dao bắt lấy đứa con nít đang sợ đến ngây người, ngay lúc con dao thái bổ xuống, người phụ nữ liều mạng ôm lấy đứa trẻ đẩy về phía sau, dùng bả vai gầy trơ xương nghênh đón lưỡi dao, trong chớp mắt gió lạnh lướt qua tai!

Rầm!

Cửa sổ tầng hai vỡ tan tành, một bóng người từ trên trời hạ xuống, cuốn theo vô số mảnh kính vỡ, đạp ngay vào đầu tên đàn ông khiến gã ngã lăn quay!

“Đệt………” Người đàn ông cường tráng đập đầu xuống nền xi măng, máu bắn đầy mặt, tác dụng của ma túy đá và cơn đau đớn  đồng thời kíƈɦ ŧɦíƈɦ gã khiến gã hoàn toàn nổi điên, cầm con dao vọt tới bổ liên tục về phía người vừa đạp gã. Nhưng người vừa tới cũng không phải dạng vừa, không hề chậm trễ lăn một vòng rồi đứng dậy, nghiêng đầu tránh được lưỡi dao, ngọn tóc bị cắt chưa kịp rơi xuống đất, anh ta đã bắt lấy cổ tay của người đàn ông nọ, “Rắc rắc!” âm thanh thanh thúy lúc xương bị gãy vang lên, tiếng hét thảm thiết của người đàn ông và tiếng con dao thái rơi xuống đất đồng thời vang lên!

“Giơ tay lên cấm nhúc nhích!”

“Đội trưởng Bộ!”

Tiếng bước chân rầm rập chạy tới, bọn cảnh sát hình sự rối rít lao xuống lầu. Bộ Trọng Hoa đè sau gáy người đàn ông, “Ầm!” một tiếng, đập mạnh cái khuôn mặt dữ tợn điên cuồng của người đàn ông cường tráng nọ vào hộp chữa cháy, sau đó xách cái đầu máu tươi đầm đìa ra, lấy còng tay ra lạch cạch còng lại, thuận tay ném cho nhân viên cấp dưới.

Nữ cảnh sát trung niên Mạnh Chiêu, nữ cảnh sát duy nhất của chi đội làm công việc hiện trường sải bước tiến lên: “Không sao chứ, đội trưởng Bộ?”

Trên mặt và cổ của kẻ tình nghi là máu tươi lẫn với mảnh vụn thủy tinh, đau đến mức hét lên như lợn bị chọc tiết, bị hai cảnh sát trùm đầu lại, áp giải ra khỏi hành lang. Dây cảnh giới do hành động khẩn cấp chưa kịp kéo ra cuối cùng cũng được kéo ra, ngăn cách khoảng đất trống trước hành lang, có năm sáu “con buôn” bị trùm đầu ngồi bên cạnh hai chiếc SUV chuyên dụng của cảnh sát, mỗi tên đều như chó nhà có tang, quần chúng trên đường đi làm về ghé xem náo nhiệt chen chúc bên ngoài vạch xanh trắng.

Mà bên kia, hai mẹ con nhà kia được cảnh sát tập sự đỡ dập, đứa con nít vừa hít mũi vừa khóc lớn: “Mẹ, mẹ không sao chứ, mẹ sau này con nhất định sẽ làm bài thật tốt……..”

Bộ Trọng Hoa không trả lời Mạnh Chiêu, anh thu hồi tầm mắt, mặt lạnh như tiền.

“Người mới đâu?”

Mấy tên cảnh sát xung quanh: “…………..”

Ngô Vu lợi dụng không ai chú ý tới lặng lẽ lùi về phía sau.

Nhưng chân cậu vừa bước được một bước, Bộ Trọng Hoa cứ như sau gáy có mắt quay đầu lại, ánh mắt nghiêm khắc ghim chặt vào cậu, sau đó vươn tay xách lấy cổ áo của cậu, kéo Ngô Vu từ sau đám người lên, chỉ về phía hai mẹ con nọ:

“Tôi bảo cậu quan sát xung quanh tiểu khu, đừng để ai đi vào tòa nhà, cậu đã làm cái quái gì?!”

Ngô Vu bị bất ngờ không kịp đề phòng bị kéo lại vài bước, Mạnh Chiêu thấy tình hình không ổn, lập tức tiến lên giải thích: “Đội trưởng Bộ cậu nghe chị nói, mấy đứa tập sự Trương Tiểu Lịch tạm thời đổi điểm giám sát với Ngô Vu, cửa tiểu khu không liên quan đến cậu ấy…….”

“Tôi hỏi sao cậu không trả lời?!”

Ngô Vu cố gắng ngửa đầu ra sau, chật vật giải thích: “Đội trưởng, anh nghe tôi giải thích………”

Bộ Trọng Hoa nghiêm nghị quát: “Tôi hỏi cậu đã làm cái quái gì!”

Anh cao hơn Ngô Vu nửa cái đầu, tiếng quát chấn động cả hành lang, người xung quanh im thin thít, không một ai dám lên tiếng.

“………….” Cuối cùng Ngô Vu thành thật rũ mắt xuống: “Xin lỗi đội trưởng, lần sau tôi sẽ chú ý.”

Mặt mũi của đội trưởng Bộ không phải loại khiến người khác cảm thấy dễ gần.

Dù ở thành phố phương bắc Tân Hải này thì chiều cao của anh cũng coi như khá nổi bật, đi hay đứng đều có thể tạo cho người khác cảm giác áp bức như bị kim châm. Lúc còn học trong học viện cảnh sát, anh vẫn luôn là đội viên chủ lực của đội bóng rổ khoa, khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú đó được bầu là nam thần suốt bốn năm liền của khoa trinh sát hình sự, về sau có một lần tham gia làm nhiệm vụ còn gây ra náo động ở hệ thống nội bộ công an Hoa Bắc, nhưng vì tính cách thích làm theo ý mình lại không để ai vào mắt, nên ấn tượng đầu tiên để lại cho người khác vĩnh viễn là sợ hãi nhiều hơn so với yêu mến.

Bộ Trọng Hoa nhìn Ngô Vu với ánh mắt lạnh lùng thờ ơ, xung quanh nhất thời an tĩnh.

Một lúc lâu sau, cuối cùng anh cũng chậm rãi thả tay ra, đẩy Ngô Vu ra sau.

Ngô Vu lảo đảo nửa bước, Bộ Trọng Hoa không nhìn cậu nữa, rút mảnh thủy tinh ghim ở bắp tay ra, thuận tay lau máu đi, xoay người đi về phía xe cảnh sát: “Tổ ba ở lại thu thập hiện trường, những người khác quay về đội sắp xếp nhận dạng, người chỉ điểm nói trên người mấy thằng cháu này có án cũ, lấy vân tay và ADN đi chạy cơ sở dữ liệu một lần đi. Bảo mấy người lão Tiền trước khi thẩm vấn thì mang tài liệu tới gặp tôi, sau đó thông báo cho đội chống ma túy của phân cục Ngũ Kiều bảo họ cử người tới hỗ trợ……..Thái Lân!”

Cậu cảnh sát mặc thường phục lúc trước hò hét cứu viện từ trên lầu vội vàng lao xuống: “Có!”

“Sắp xếp thẩm vấn thâu đêm, đêm nay không ai được về, người nào về ngày mai không cần tới nữa!”

Thái Lân không dám nói nhảm: “Rõ!”

Mấy cậu cảnh sát thực tập Trương Tiểu Lịch vẻ mặt như đưa đám, ba chân bốn cẳng đỡ Ngô Vu ra phía sau: “Anh Tiểu Vu, xin lỗi nhé, tối mai bọn em nhất định sẽ mời anh đi ăn cơm………….”

Ngô Vu vừa gia nhập vào đội không lâu, đã là người hiền lành không cần xưng tên của toàn bộ phân cục Nam Thành rồi, đối với việc bị lãnh đạo nhắm vào và khiển trách cũng rất cam chịu, vừa ho khụ khụ vừa khoát tay tỏ ý không sao.

Thái Lân vỗ vỗ chị Mạnh, nhỏ giọng hỏi: “Người mới tới này thực ra cũng không tồi, sao anh Hoa cứ suốt ngày kiếm cớ mắng mỏ người ta vậy chứ?”

“Người mới” Ngô Vu mới được điều tới thành phố Tân Hải tròn hai tháng, có lẽ ở thành ủy cũng có chút bối cảnh, là đích thân lãnh đạo cục thành phố lên tiếng nhờ vả đội trinh sát hình sự. Tuy là một người đi cửa sau, nhưng bình thường đi làm quẹt thẻ, tan ca chấm công rất đúng giờ, ít nói, trung thực biết điều, trong công việc không quá nổi bật cũng không cản trở ai, nếu không phải thường xuyên bị Bộ Trọng Hoa giáo huấn, thì có thể nói cậu ta chẳng có tí cảm giác tồn tại nào trong đội, là một cái phông nền vừa tầm thường vừa xứng đáng với chức vụ.

Chị Mạnh thở dài: “Toàn đội chỉ có mình cậu ấy là được nhét vào bằng quan hệ, chú cảm thấy lấy cái tính tình trong mắt không thể chứa nổi một hạt cát của đội trưởng Bộ, thì còn có thể chịu đựng cậu ấy bao lâu?”

Thái Lân hít vào một hơi.

Chị Mạnh bất đắc dĩ nhỏ giọng: “Đợi chính cậu ấy không chịu nổi rời đi vậy.”

Trên vùng đất trống nhỏ trước khu chung cư người đến người đi tất bật hối hả, mỗi một chỉ thị đều được lan truyền và thi hành một cách nhanh chóng. Mấy tình nghi khẩn nài kêu oan, cảnh sát hình sự tới tới lui lui như con thoi, chụp ảnh làm bằng chứng, thu gom kiểm tra tài liệu, liên lạc với Cục, lập biên bản tạm giữ……..Mọi việc diễn ra theo thứ tự mạch lạc rõ ràng.

Trong một góc của hiện trường, Ngô Vu nhìn trộm thời gian trên di động, bảy giờ rưỡi.

“Sao vậy anh tiểu Ngô?” Trương Tiểu Lịch cũng khá lanh lợi: “Nhà anh có việc hả?”

Ngô Vu do dự “Ừ” một tiếng.

Tuy hay bị đội trưởng mắng, nhưng Ngô Vu vẫn rất được lòng đồng nghiệp, nhã nhặn trầm tĩnh, thận trọng ít nói, cho tới bây giờ cũng không xảy ra tranh chấp với ai, ai cũng có thể dùng ca đêm tẻ nhạt dài dằng dặc đổi ca ngày cho cậu; tuy năng lực nghiệp vụ không được nổi trội cho lắm, nhưng là một anh trai nhỏ không nề hà làm chân chạy việc vặt mua cơm mua nước, mới tới có hai tháng đã gom đủ một trăm lẻ tám tấm thẻ người tốt của toàn thể chi đội trinh sát hình sự.

“Không sao đâu, anh lén chạy về đi.” Trương Tiểu Lịch nhỏ giọng nói: “Tối nay tám giờ đội trưởng Bộ có cuộc hẹn gặp mặt bàn chuyện với viện kiểm sát rồi, em vừa nghe anh ấy nói chuyện điện thoại xong, lát nữa là anh ấy phải đi rồi. Đêm nay em trực ban giúp anh, trở về chúng ta đừng nói với ai là được, nha.”

Ngô Vu hơi do dự, tuy cậu mới tới hai tháng, cũng đã hiểu rất rõ tính khí của vị lãnh đạo trẻ tuổi này, nói một là một, dùng từ bá đạo để hình dung là còn nhẹ đấy.

Nhưng mà………..

Cậu mở lại cái tin nhắn vừa nhận được lúc chiều: “Chín giờ, chỗ cũ, khởi điểm năm mươi ngàn.”

Ngô Vu liếc mắt, Bộ Trọng Hoa đang đứng bên xe cảnh sát cách đó không xa, mẹ đứa bé nọ đang nắm chặt tay anh ta cảm kích đến rơi nước mắt, vẩy không ra.

Người này nghe nói xuất thân ưu tú, nổi tiếng khắp vùng Hoa Bắc, là thượng cấp có tương lai đầy triển vọng, ở trong lòng anh ta đừng nói là năm chục ngàn, năm mươi đô la Zimbabwe cũng không đáng giá.

Cuối cùng Ngô Vu cũng quyết định, thở dài, vỗ vỗ vai Trương Tiểu Lịch: “Cảm ơn cậu nhé.”

Trương Tiểu Lịch đáp lại cho cậu ánh mắt yên tâm cứ giao cho em, nhìn thấy bóng dáng cậu chợt vụt ra khỏi dây cảnh giới, biến mất ở cửa tiểu khu, trong lòng không khỏi cảm thấy tự hào vì có thể báo đáp được anh tiểu Ngô, có cảm giác ngay cả cái huy hiệu cảnh sát trước ngực cũng tươi sáng hơn.

“Cám ơn, cám ơn, cám ơn đồng chí cảnh sát! Người tốt cả đời bình an, cả đời bình an! Nếu không có anh thì con trai tôi đã thật sự tiêu đời rồi, anh cảnh sát anh tên gì, số hiệu của anh là bao nhiêu? Trở về tôi muốn viết thư khen ngợi cho cục công an các anh, tôi phải trao cờ thưởng……..”

Trên khuôn mặt tuấn tú của Bộ Trọng Hoa không có biểu tình gì, dùng băng gạc ấn lên miệng vết thương trên cánh tay, chị Mạnh vội vàng chạy lên dìu đỡ người phụ nữ đang nói năng lộn xộn, dỗ chị ta đi chỗ khác.

“Sếp ơi, mấy người anh Tiến đã đến viện kiểm sát rồi, chúng ta cũng đi luôn chứ?” Thái Lân từ trong xe ló đầu ra: “Em đưa anh đi?”

Bộ Trọng Hoa gật đầu không nói, lại phân phó với cấp dưới mấy câu, mới ấn cái băng gạc dính máu kia lên xe. Chiếc Wrangler SUV màu đen chạy ra khỏi tiểu khu, vòng qua cổng rẽ vào khu phố tấp nập.

“Sếp, em nói với anh cái này, hôm nay Ngô Vu gánh mìn thay mấy tên thực tập sinh kia đó.” Thái Lân vừa lái xe vừa liếc trộm sắc mặt của Bộ Trọng Hoa, thận trọng nói: “Cái tên Ngô Vu nọ em thấy cũng tạm được, tuy có hơi ít nói nhưng được cái thành thật, không ỷ vào bối cảnh làm ẩu làm càn, liệu sau này có thể lưu lại đội chúng ta không anh?”

“Không giữ.”

“Hả?”

“Công việc hiện trường của trinh sát hình sự không phải nơi làm bàn đạp cho bất cứ kẻ nào.” Bộ Trọng Hoa lạnh lùng nói: “Những tên vào đây nhờ đi cửa sau, không có tên nào có thể vượt qua nửa năm, dứt khoát rời đi sớm cho xong chuyện.”

Thái Lân còn muốn khuyên giải đôi câu, lại đột nhiên thoáng thấy Bộ Trọng Hoa nhìn thấy gì đó, cậu nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe……..

Bên lề đường bên ngoài tiểu khu, một chiếc xe buýt đang chậm rãi chạy tới trạm dừng, một bóng người quen thuộc chen chúc trong đám người leo lên xe.

Chính là Ngô Vu.

Thái Lân: “…………….”

Bầu không khí đột nhiên đọng lại, bên tai chỉ còn lại câu nói “Người nào về ngày mai khỏi cần tới nữa!” vào mười phút trước, Thái Lân thực sự không dám nhìn sắc mặt của sếp mình.

Trên khuôn mặt lạnh lùng của Bộ Trong Hoa không nhìn ra biểu tình gì, anh lôi di động ra, nhanh chóng gọi vào một dãy số, khoảnh khắc bên kia điện thoại vang lên tiếng của Mạnh Chiêu, bối cảnh là hiện trường ồn ào lộn xộn ở cổng tiểu khu: “A lô? Đội trưởng Bộ?”

“Nói với cục trưởng Hứa,” Bộ Trọng Hoa nhấn mạnh từng câu từng chữ, rõ ràng như mảnh băng: “Ngày mai Ngô Vu không cần đi làm nữa.”

“Chờ đã, đội trưởng Bộ!…………”

Một cơn ớn lạnh chui lên đầu Thái Lân, cậu nhìn thấy Bộ Trọng Hoa kết thúc cuộc gọi, rồi nhẹ nhàng cất điện thoại lại vào túi.