Phá Vân 1

Chương 46

Chương 46

Edit: Sabi

"Áo máu, thùng giấy, băng dính bọc bên ngoài không ai được phép di chuyển, tất cả mang đi lấy dấu vân tay cộng thêm giám định lý hóa; đưa số điện thoại của Thân Hiểu Kỳ cho đội kỹ thuật, bảo chủ nhiệm Hoàng làm thêm một lần tam giác định vị nữa, tôi muốn biết đứa trẻ này đang ở đâu; một người gọi điện thoại cho Kinh Văn Bảo nói bọn họ liên lạc với trường học và giáo viên của Thân Hiểu Kỳ, yêu cầu họ cung cấp danh sách những người tham gia lần dã ngoại này cùng với thông tin của những người giám hộ, làm ngay đi!"

Tiếng hét của Nghiêm Tà vọng khắp hành lang, tất cả những cảnh sát trực ban đang ở lại văn phòng Cục lên tiếng đáp lại rồi lập tức hành động, tất cả mọi người đều bắt đầu bận rộn.

"Lão Nghiêm,"Cao Phán Thanh vội vã chạy lại, nhỏ giọng hỏi: "Có cần gọi điện thoại cho cục phó Ngụy không?"

Nghiêm Tà không trả lời ngay, mà nhìn sang ba Thân.

Ba Thân đang bấm điện thoại gọi cho con trai hết lần này đến lần khác, bên kia điện thoại lại vẫn luôn vang lên giọng nói cứng nhắc, nhắc nhở người dùng đang ở ngoài vùng phủ sóng, nhìn biểu cảm của cặp vợ chồng này cũng đủ biết thần kinh của họ đã bị kéo căng đến mức sắp đứt rồi.

"Từ từ hẵng gọi cho lão Ngụy," Nghiêm Tà nhỏ giọng nói với Cao Phán Thanh, "Anh gọi điện thoại nói đám người Mã Tường quay lại cho tôi."

Cao Phán Thanh gật đầu đáp ứng rồi xoay người chạy đi.

"Tại sao số điện thoại của con anh lại nằm ngoài vùng phủ sóng, con trai anh đi dã ngoại ở đâu?"

"Núi Thiên Tung." Mẹ Thân nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của Nghiêm Tà, lo lắng không yên nói: "Lúc đầu tôi cũng chưa từng nghe qua địa danh này, sau đó mới biết là khu du lịch mới được khai thác ở phía Đông Nam, sáng hôm qua sau khi tụi nó tới nơi, chúng tôi có nói chuyện qua điện thoại nhưng đường truyền lại luôn bị gián đoạn, tụi nó bảo là do tín hiệu ở trong núi không tốt."

Nghiêm Tà hất cằm chỉ về hướng phòng xét nghiệm lý hóa hỏi: "Thùng giấy kia xuất hiện khi nào, ở đâu, được phát hiện như thế nào?"

"Buổi trưa sau khi chúng tôi trở về có gọi điện thoại cho thằng bé, buổi tối từ công ty đi ra thì, thì.........tín hiệu ở chỗ thằng bé vốn dĩ đã không tốt............."

Mẹ Thân gấp đến mức lắp ba lắp bắp, ngay cả nói chuyện cũng không rõ ràng. Nghiêm Tà không khỏi cau mày lại, muốn nói với bà ta cái gì đó, nhưng trên hành lang đang có rất nhiều người qua lại khiến hắn hơi do dự. Nghĩ ngợi một lúc hắn dùng tay ra hiệu, nói: "Đi theo tôi trước đã."

Mẹ Thân không hiểu nên kéo ba Thân đi cùng, hai người theo sau Nghiêm Tà vào một phòng họp nhỏ.

"Những lời tôi nói ra sau đây là vi phạm quy tắc," Nghiêm Tà đóng cửa lại, nói ngay vào điểm chính: "Nhưng nhìn anh chị hoảng sợ như vậy, tôi cũng không đành lòng, tôi tạm đưa ra thông báo trước vậy. Máu trên chiếc áo kia có mùi hơi khác so với máu người, khả năng con trai của anh chị xảy ra chuyện không may là không lớn."

Mẹ Thân như nhặt được sinh mệnh mới, kích động đến mức thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi: "Hả?"

Nghiêm Tà gật đầu.

"Vậy cũng có thể ngửi ra sao?"

Nghiêm Tà nghĩ thầm, tôi đã từng ngửi qua rất nhiều loại máu người, có máu tươi, có loại máu đã biến chất, có loại máu của thi thể đã thối rữa, có loại máu đã đông đặc, còn nhiều hơn số tiết canh mà đời này tôi đã ăn nữa là, sao có thể không ngửi thấy được. Người tên Giang Đình kia càng đáng sợ hơn kìa, không cần ngửi chỉ cần nhìn là đã biết máu động vật luôn........

Nhưng hắn cũng không nói ra mấy lời này, chỉ đơn giản: "Hiện tại vẫn chỉ là suy đoán, muốn xác định rõ hơn thì phải chờ kết quả giám định lý hóa nữa. Anh chị phát hiện ra thùng giấy trước cửa công ty vào buổi tối sao?"

Mẹ Thân cuối cùng cũng hơi bình tĩnh lại, mặc dù âm cuối vẫn còn hơi run rẩy: "Đúng, đúng, vốn dĩ tối nay chúng tôi có một bữa tiệc rất quan trọng, lúc từ trong công ty đi ra............."

Thân Hiểu Kỳ là một đứa trẻ xuất thân từ gia đình khá sung túc, gia đình cậu ta mở một công ty thời trang, giống như Giang Đình nói, nếu tên bắt cóc chỉ đòi hai triệu, có khả năng cảnh sát cũng sẽ không nhận được báo án, hiện tại tiền có lẽ cũng đã tới tay gã.

Buổi trưa trên đường từ Cục công an trở về, hai vợ chồng nhà họ Thân hoảng sợ gọi điện thoại lại cho con trai, bảo cậu ta nhanh chóng trở về. Nhưng Thân Hiểu Kỳ nói, cậu ta và bạn học đã hẹn tối nay sẽ tổ chức "hoạt động" gì đó, cho dù muốn quay về trước thời hạn thì sớm nhất cũng phải đợi đến sáng sớm ngày mai mới có thể lên đường, hơn nữa tín hiệu điện thoại vào buổi tối có lẽ cũng không tốt.

Hai vợ chồng nhà họ Thân bắt con trai phải cam đoan hết lần này đến lần khác rằng sẽ ngoan ngoãn ở lại trong trang trại vui chơi, nếu như ra ngoài hoạt động tập thể cũng phải đi cùng bạn học, tuyệt đối không được tách ra đi một mình, lúc này mới rầu rĩ cúp điện thoại, trở lại công ty.

Buổi tối sau khi tan làm, hai vợ chồng có một hợp đồng rất quan trọng cần phải ký trong buổi tiệc tối nay, nên cố ý xuất phát sớm, ai ngờ mới ra tới cửa thì đã nhìn thấy cái thùng giấy đựng áo máu được đặt ngay ngắn trước cửa công ty từ bao giờ.

Kho hàng của công ty nhà họ Thân đặt ở khu công nghiệp, nhưng phòng làm việc lại được đặt ngay dưới lầu tiểu khu nhà mình, tính toán là thuận tiện bớt chuyện, xung quanh không giống như những văn phòng chính quy có lắp đặt camera đầy đủ. Nếu như có người cố ý đem áo máu bỏ vào thùng giấy đặt ở đó, lại thần không biết quỷ không hay tránh camera chạy đi, từ mặt kỹ thuật mà nói, chuyện này hoàn toàn có thể làm được.

Nhưng chỗ đáng sợ là, sao đối phương lại biết được địa điểm làm việc của nhà họ Thân, hơn nữa còn vừa vặn bắt được Thân Hiểu Kỳ ngay lúc điện thoại di động mất liên lạc?

Nếu như câu chuyện lúc trưa còn có thể là điện tín lừa đảo, thì bây giờ, mục tiêu gây án đã trở nên rất rõ ràng.

"Tút...! Tút...!"

Âm thanh nhắc nhở số thuê bao quý khách gọi đang nằm ngoài vùng phủ sóng đột nhiên biến mất, tinh thần của tất cả mọi người đồng thời chấn động. Toàn thân ba Thân run rẩy, điện thoại đang cầm trên tay thiếu chút nữa tuột xuống, mấy giây sau bên kia thực sự truyền đến tiếng nói:

"A lô, ba?"

Chân mẹ Thân đột nhiên mềm nhũn, may mà có Nghiêm Tà kịp thời đỡ không thì chị ta đã ngã ngồi xuống đất rồi.

Đúng lúc này, sau lưng vang lên tiếng kẽo kẹt , Giang Đình đẩy cửa ra.

".................." Trong tiếng rống của ba Thân, Nghiêm Tà bay nhanh về phía cửa, khép cửa lại, nhỏ giọng hỏi: "Sao anh sang đây?"

"Không phải anh nói cục trưởng Lữ và cục phó Ngụy của các anh không có ở đây sao," Giang Đình bình thản như không: "Bánh bao đâu?"

Nghiêm Tà lúc này mới phát hiện trong tay mình trống trơn, bánh bao không biết đã bị hắn vứt ở cái xó xỉnh nào rồi.

"Đậu, người anh sao yếu ớt vậy, đợi chút tôi kêu giúp anh một phần.............."

Giang Đình nhìn ba Thân, người đang vừa vội vừa tức, đột nhiên giơ tay ngăn Nghiêm Tà lại, đi lên trước.

"Con không biết ba mẹ đang rất lo lắng sao? Đừng đi đến nơi điện thoại di động không bắt được tín hiệu nữa, ngoan ngoãn đợi ở khách sạn cho ba! Liên hoan? Liên hoan gì? Hôm nay còn có người đem một cái áo máu đặt trước cửa!............."

"Thân tiên sinh?" Giang Đình mở miệng xác nhận.

Ba Thân vừa quát con trai vừa ngẩng đầu lên "Hả?" một tiếng.

Giang Đình chỉ chỉ điện thoại di động: "Gọi video."

Ba Thân như ở trong mộng tỉnh lại, thầm nghĩ cũng may đầu óc đồng chí cảnh sát này nhanh nhạy, ông lập tức yêu cầu con trai cúp máy rồi gọi lại lần nữa.

Phản ứng của Thân Hiểu Kỳ có chút không vui, nhưng lại không lay chuyển được ba mẹ có thần kinh đang bị tàn phá của mình, vì vậy sau một lúc video mới được kết nối, chỉ thấy trong cảnh trí xuất hiện khuôn mặt của một cậu bé rất khí khái: "Alo, ba, như vậy đã được chưa?"

Ngón cái Giang Đình chống dưới cằm, bàn tay nắm lại che nửa bên mặt, hàm răng cạ nhẹ vào gốc ngón trỏ - đây là động tác theo thói quen lúc anh suy nghĩ.

Nghiêm Tà đi tới bên cạnh anh, phát hiện ra đôi mắt lộ ra dưới mũ lưỡi trai của anh đang nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động trên tay ba Thân.

"Ba với mẹ sẽ đi đón con ngay bây giờ, quá nguy hiểm! Đừng nói gì nữa!"

"Ôi trời, ba, là người ta đùa dai thôi, ba với mẹ cũng đã báo cảnh sát hai lần............."

"Sao con không ở lại khách sạn? Còn bạn học của con thì sao? Sao con lại ra ngoài một mình?"

Thân Hiểu Kỳ không ngừng kêu khổ: "Buổi tối có một buổi liên hoan đốt lửa trại, con chỉ đang ra ngoài nhặt củi thôi? Con bảo đảm sáng mai sẽ lên đường về nhà, sáng sớm đi ngay!"

***

"Sao rồi?" Nghiêm Tà nhẹ giọng hỏi.

Tầm mắt của Giang Đình vẫn không rời khỏi màn hình điện thoại: "Anh cảm thấy sao?"

"Một thằng nhóc ở độ tuổi này, lại vừa mới thi cử xong, gấp gáp muốn sống thử cuộc sống tập thể ở bên ngoài cũng là chuyện bình thường, còn lại thì chưa nhìn ra cái gì khác."

Giang Đình gật đầu, đột nhiên cúi xuống bên tai Nghiêm Tà, thì thầm: "Nhìn ánh mắt của thằng bé ấy."

Luồng hơi ấm áp nói là lướt nhẹ qua, chi bằng nói là đánh thẳng vào màng nhĩ và mạch máu của Nghiêm Tà, ầm ầm ầm rung chuyển mỗi một sợi thần kinh. Có khoảng mấy giây, biểu cảm và đầu óc Nghiêm Tà hoàn toàn trống rỗng, tim đập như trống bỏi, mỗi một chữ của Giang Đình đều lọt vào lỗ tai nhưng ý nghĩa lại thật lâu không truyền đến não bộ.

"Nghiêm Tà?"

"............"

Giang Đình kéo giãn khoảng cách một chút: "Anh sao vậy?"

"............" Ánh mắt của Nghiêm Tà rơi thẳng vào môi của Giang Đình, tựa như vẫn còn đang lâng lâng, sau đó hắn di chuyển ánh mắt nhìn vào màn hình điện thoại di động: "................Ừ ừ."

Ừ ừ?

Giang Đình nhướng mày, chưa kịp hỏi xảy ra chuyện gì thì cửa phòng họp nhỏ đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, cốc cốc cốc, sau đó bị Hoàng Hưng đẩy ra: "Lão Nghiêm!"

Nghiêm Tà như được đại xá, ngay cả ba Thân kết thúc cuộc nói chuyện video cũng không kịp đáp lại, vội vàng khoát tay chặn hai vợ chồng lại, hỏi Hoàng Hưng: "Có kết quả rồi?"

"Ừm, đây là kinh độ vĩ độ nơi xuất hiện tín hiệu điện thoại của Thân Hiểu Kỳ, còn đây là bản đồ vùng phụ cận." Chủ nhiệm Hoàng liếc thấy Giang Đình mặc thường phục, nhưng vì hôm nay trong Cục thành phố cảnh sát mặc thường phục quá nhiều, nên cũng không quá để ý, ngón trỏ vội vàng chỉ vào kết quả định vị cho Nghiêm Tà: "Chà, núi Thiên Tung nằm ở vùng ngoại ô phía đông nam thành phố Kiến Ninh, vừa được khai phá thành khu du lịch vào đầu năm nay, trên bảng này ghi là địa điểm du lịch , đây là danh sách các hộ gia đình đã đăng ký chuyển qua kinh doanh các loại khu nghỉ dưỡng và nhà trọ gia đình. Nghe nói phong cách và diện mạo nguyên bản của núi Thiên Tung được bảo tồn rất tốt, nhưng vì chưa tuyên truyền nên tạm thời vẫn chưa trở thành địa điểm du lịch nổi bật thu hút học sinh sinh viên. Nhưng anh đoán sẽ không lâu nữa đâu."

Nghiêm Tà nhận lấy tập tài liệu kết quả định vị, lật vài tờ, lẩm bẩm nói: "Không đúng."

Hoàng Hưng hỏi: "Chỗ nào không đúng?"

"Điểm du lịch này mới mở, còn chưa bắt đầu tuyên truyền, mấy đứa trẻ vừa tốt nghiệp cấp hai sao lại nghĩ đến việc đi đến chỗ này?"

Hai vợ chồng nhà họ Thân ngơ ngác nhìn nhau, cũng không giải thích được tại sao.

"Cũng dễ hiểu mà," trong nhà Hoàng Hưng có một đứa con trai suốt ngày bị giáo viên gọi lên nói chuyện, tương đối có nhiều kinh nghiệm: "Thời kỳ phản nghịch của thiếu niên ấy mà, luôn muốn tỏ ra khác biệt với người bình thường, chuyên môn thích chạy đến những chỗ thể hiện những sở thích độc đáo của tụi nó, miễn cưỡng có thể hiểu được."

Nghiêm Tà khẽ hít vào một hơi, vẻ hồ nghi trên mặt không giảm.

Đột nhiên sau lưng mọi người truyền tới một giọng nói: "Không đúng."

Nghiêm Tà quay đầu lại.

Giang Đình vẫn duy trì tư thế tay che nửa mặt như vừa rồi, từ đôi mắt trễ xuống tự nhiên, cơ mặt thư giãn, trên mặt mang theo loại biểu cảm đặc trưng của y - chính là khuôn mặt không có cảm xúc.

"Không đúng chỗ nào, đồng chí cảnh sát?" Ba Thân vội vàng thỉnh giáo, lại vỗ trán một cái: "Ôi trời, cậu xem tôi này, còn chưa biết tên gọi của cậu?"

Giang Đình trời sinh đã có một loại khí chất trầm tĩnh, ổn định như lão cán bộ, khiến ông Thân tưởng anh là cấp trên của Nghiêm Tà, không thì ít nhất cũng là người đứng đầu một tổ đội.

"Tôi là bạn anh ta," Giang Đình đón lấy ánh mắt nghi hoặc của Hoàng Hưng, điềm nhiên như không ra hiệu cho Nghiêm Tà.

Rõ ràng là không muốn chỉ làm bạn với tôi, Nghiêm Tà nghĩ thầm.

"Tuy thời kỳ dậy thì của thiếu niên chủ yếu là phản nghịch, nhưng tâm lý khoe khoang cũng tương đối mạnh. Đối với những đứa trẻ chưa bao giờ ra khỏi cửa, điểm dừng đầu tiên luôn là các khu du lịch nổi tiếng được tuyên truyền rộng rãi trên internet, hơn nữa sẽ chia sẻ nhiều lần trong vòng bạn bè để thu hút sự chú ý của họ. Chọn núi Thiên Tung, thứ nhất là đi lại bất tiện, thứ hai là không thể khoe khoang, khả năng trở thành lựa chọn cho chuyến du lịch đường dài đầu tiên là rất nhỏ."

Giang Đình xoa xoa ấn đường, dường như đang suy nghĩ gì đó, rồi đột nhiên quay ngoắt: "Nhưng mà cũng có khả năng có một loại tình huống khác."

"Tình huống gì?"

"Có người đặc biệt muốn đi, hơn nữa có thể chính là thủ lĩnh của nhóm người này."

Hai vợ chồng nhà họ Thân theo bản năng lắc đầu, nhưng sau đó lại lưỡng lự, mẹ Thân vặn ngón tay nói: "Con trai chúng tôi..........chơi bóng rổ, bơi lội, hình như là một đứa trẻ khá nổi bật trong đám bạn học................"

Ba Thân cũng nói: "Chúng tôi còn cho nó tiền tiêu vặt, thỉnh thoảng thằng bé còn đưa bạn học đi ăn cơm, uống nước..............."

Có lẽ nhìn thấy vẻ mặt tế nhị của mấy cậu cảnh sát, ba Thân còn vội vàng bổ sung thêm một câu: "Nhưng tính cách thằng bé rất tốt, chưa bao giờ có mâu thuẫn với người khác, chứ đừng nói là bắt nạt các bạn học trong lớp! Nếu để chúng tôi phát hiện ra sẽ bị đánh chết!"

"Hai anh chị suy nghĩ xem, tại sao Thân Hiểu Kỳ muốn đi núi Thiên Tung?" Giang Đình lười quan tâm đến vấn đề bạo lực học đường đang như mạch nước ngầm phun trào trong không khí, nhàn nhạt nói: "Có thể chọn đúng thời gian này ra tay, giải thích rõ nhà hai anh chị không hề hay biết gì về tình huống này, nói cách khác, có thể loại bỏ khả năng diện thoại lừa đảo thông thường."

Đáng thương cho hai vợ chồng nhà họ Thân, thần kinh vừa mới buông lỏng lại lần nữa bị kéo căng, hai vợ chồng hoảng loạn nhìn nhau, bắt đầu nhỏ giọng tính toán xem nhà mình trên thương trường có đắc tội qua người nào không, có hay không tỏ vẻ giàu có trước mặt ai khiến họ tổn thương, có khả năng trêu chọc phải kẻ tiểu nhân nào đó không.

"Này, bông hậu cảnh sát," Nghiêm Tà quay đầu lại thấp giọng hỏi: "Anh mới bảo tôi nhìn cái gì?"

"Ánh mắt."

"Ánh mắt làm sao?"

"..........." Giang Đình nhẹ giọng nói: "Trình độ chuyên môn của anh lúc cao lúc thấp thật khiến tôi kinh ngạc."

Làn hơi ấm áp lần nữa lướt nhẹ qua cổ Nghiêm Tà, đốt cháy tai hắn.

May mắn hôm nay hắn đi coi mắt, đi đôi giày da thủ công, Giang Đình đi theo chỉ tùy tiện đi một đôi giày đế mềm, Nghiêm Tà cao hơn anh gần mười centimet, hơn nữa Giang Đình cũng sẽ không rỗi hơi ngẩng đầu lên nhìn lỗ tai của người đàn ông khác, nên không phát giác tai hắn đỏ.

"Bối cảnh trong video, tán cây rõ ràng thấp lùn và rậm rạp, không giống như sinh trưởng ở chỗ có dấu vết của con người, nhưng đây có thể chính là môi trường đặc trưng của núi Thiên Tung. Điều làm tôi chú ý hơn là, ánh mắt lóe lên của đứa nhỏ này, như có như không tránh đối mặt với ba mình, đồng thời trong lúc nói chuyện cậu ấy quay đầu lại hai lần, giống như đang chú ý đến thứ gì đó."

Dây thần kinh cảnh sát hình sự của Nghiêm Tà trong nháy mắt bị chạm đến: "Cậu ta đang tránh cái gì?'

"Khó nói lắm, tôi cảm thấy trạng thái của đứa nhỏ này hình như thuộc về một loại trạng thái hưng phấn (tăng động). Giang Đình suy nghĩ một lúc lại nói: "Nhưng cũng có thể là do tôi quan sát quá kỹ."

"Lão Nghiêm! Hú!" Chủ nhiệm Hoàng cúp điện thoại, ngoắc tay nói: "Anh nói này, đã kết quả giám định lý hóa của cái áo máu kia rồi!"

Không chỉ Nghiêm Tà, mà ngay cả hai vợ chồng nhà họ Thân cũng bị hấp dẫn sự chú ý: "Sao rồi anh cảnh sát?"

"Trên thùng giấy tạm thời vẫn chưa lấy được dấu vân tay, băng dính thì cần tiến hành thêm một bước giám định nữa. Còn áo máu," Hoàng Hưng dừng lại một chút, tựa như có chút hoài nghi, nhưng vẫn nói hết câu: "Không phải máu người, mà là của một loại.............gia cầm."

Hai vợ chồng nhà họ Thân lập tức thở phào nhẹ nhõm, đáy mắt toát lên vẻ vui mừng.

Đây là biểu hiện rất bình thường, tuy hai vợ chồng nghi ngờ nhà mình bị kẻ biến thái theo dõi, nhưng ít ra không biến thái đến mức dùng máu người ngâm quần áo, có thể coi như trong cái rủi có cái may.

Nhưng Nghiêm Tà lại không nghĩ như vậy: "Tôi thấy phản ứng này của anh thì loại gia cầm này không phải là gà hay vịt chứ?"

Chủ nhiệm Hoàng ngập ngừng: "Không, là một loại đại bàng..........có khả năng là đại bàng đuôi trắng."

Trong mắt mọi người đều hiện lên tia nghi ngờ, mẹ Thân theo bản năng thốt ra một câu: "Đại bàng gì cơ?"

"Đại bàng đuôi trắng, là một loài chim dữ, rất lớn, ở thế kỷ trước đã từng bị đe dọa có nguy cơ tuyệt chủng trên toàn thế giới, sau đó tuy số lượng đã khôi phục, nhưng ở khu vực nước ta nó vẫn là một chủng loại được bảo vệ ở mức cao nhất." Hoàng Hưng giải thích: "Kỹ thuật của Cục thành phố chỉ có thể giám định là một loại gia cầm, nhưng chúng tôi muốn tiến thêm một bước để có được thông tin chi tiết hơn, vừa lúc Trần Xử về Sở nên mới nhờ ông ấy đem đi đối chiếu một chút, cho nên kết quả vừa rồi là của phòng lý hóa Sở."

Nghiêm Tà nhìn Giang Đình, người sau khẽ lắc đầu, tỏ ý mình cũng không có suy nghĩ nào khác.

"Trước tiên gọi điện cho Cục lâm nghiệp đã." Nghiêm Tà chỉ đành nói, "Chỗ máu này phải giết đến mấy con đại bàng lận chứ đùa."

Hoàng Hưng gật đầu, mới vừa nhấc chân lên, sau lưng lại đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại.

Nghiêm Tà theo bản năng sờ túi quần của mình, sau đó theo âm thanh tìm kiếm - tầm mắt mọi người lần lượt quay lại, chỉ thấy chiếc điện thoại di động mà ba Thân đặt trên bàn đang reo lên ầm ĩ.

Trên màn hiện lên một chuỗi con số không theo thứ tự thông thường.

"Chính là nó, chính là nó!" ba Thân chỉ điện thoại di động, nghiến răng nghiến lợi: "Số điện thoại tống tiền lúc sáng cũng là thế này! Chính là thằng cháu biến thái kia!"

"Nhận đi, cố gắng kéo dài thời gian thương lượng, đừng để đối phương cúp máy." Nghiêm Tà quyết định thật nhanh: "Đại Hoàng! Lắp đặt máy móc bắt đầu theo dõi định vị, nhanh lên!"

Lời còn chưa dứt, chủ nhiệm Hoàng đã giống như sau mông có lửa lao ra ngoài, Nghiêm Tà cầm điện thoại di động lên ấn nút nghe, đưa cho ba Thân, trao cho ông ta một ánh mắt khích lệ.

"..........." Ba Thân hít một hơi thật sâu, điều chỉnh xong cảm xúc: "A lô?"

Môt giây kế tiếp ông bị một giọng nói tàn nhẫn đã bị biến âm cắt ngang:

"Ông báo cảnh sát sao?"