Phá Trận Đồ

Chương 34: 34 Hư Thực



Mưa to không ngớt, tiếng sấm chớp đì đùng.
Hơn trăm tên thủ vệ Yêu tộc rút binh khí đem Noãn Ngọc các bao vây bốn phía.

Một cái đuôi hồ ly đỏ như lửa từ sau lưng Tô Ngu xuất hiện giữa trời, nhanh như tia chớp đánh úp về phía Mộ Tàn Thanh.

Y theo bản năng mà né tránh, lại cảm thấy được trên tay nhẹ bẫng: cái đuôi kia như cánh tay linh hoạt cuốn lấy thủ cấp chết không nhắm mắt trong lòng bàn tay y.
Tô Ngu khép đôi mắt Liễu Tố Vân lại, lạnh giọng nói: "Mộ Tàn Thanh, ngươi bị ma vật lừa gạt phạm vào sai lầm lớn, hiện tại bó tay chịu trói, bổn vương tạm có thể tha tính mạng ngươi."
"Ma vật?" Mộ Tàn Thanh cúi đầu nhìn cả người đầy vết máu của mình "Ma vật gì?"
"Người ngươi mang về kia!" Ánh mắt Tô Ngu lạnh lẽo "Hắn bị ma vật đoạt xác, mê hoặc tâm trí ngươi.

Ngươi nhìn dáng vẻ hiện tại của mình, còn chưa hoàn toàn tỉnh ngộ sao?!"
Mộ Tàn Thanh quay đầu lại nhìn về phía Noãn Ngọc các cửa phòng hé mở, Văn Âm chắc còn ở trong đó ngủ mê man.

Thanh âm của Tâm Ma lại một lần nữa biến mất, không biết núp ở nơi nào thưởng thức trò hay này.
Dung mạo, thanh âm, khí tức của Tô Ngu không giống giả bộ, thi hài đầy đất máu đọng chưa tan, yêu lực trong cơ thể cũng còn đang xao động.

Hơn nữa Tâm Ma quấy phá, nếu như nói là sau khi y mất khống chế tâm thần tự tay tạo thành cục diện trước mắt, e là Mộ Tàn Thanh cũng không tìm ra lời biện giải.
Cái gọi là đánh cuộc, lẽ nào chính là y có thể mất khống chế đột nhiên dâng lên sát ý? Nhưng mà nếu thật sự y mất khống chế, tại sao giết mấy người này lại không thương tổn Văn Âm? Liễu Tố Vân tu hành ngàn năm, chính là đại yêu tiếng tăm lừng lẫy trong Tây Tuyệt cảnh, làm sao lại dễ dàng chết trên tay y như vậy?
"Đêm nay Thụ tiên tìm đến bổn vương, nói rằng nàng từ trên thân thể người kia điều tra ra ma khí, vì thấy ngươi tình ý khác thường cố tình không nói rõ tại chỗ, thỉnh bổn vương tự mình đến nghiệm chứng.

Nhưng mà mấy ngày gần đây Yêu hoàng bệ hạ bế quan, bổn vương chấp chưởng đại quyền không thể phân thân, liền để nàng đi đến đây thăm dò lại, không ngờ tới..." Tô Ngu xiết chặt năm ngón tay, "Mộ Tàn Thanh, ngươi là thế nào khiến yêu lôi trong cơ thể nàng tự bạo?"
Lôi pháp từ trước đến giờ có thể nói là khắc tinh của Yêu tộc, đặc biệt là đối với thân mộc yêu của Liễu Tố Vân.

Nếu như y xuất kỳ bất ý dùng lôi đình tấn công chỗ yếu hại, cho dù là Thụ yêu vạn năm cũng phải ăn thiệt.

Đã như thế, khó trách Liễu Tố Vân đến chết cũng không tin được.
Trong lòng trăm ngàn ý nghĩ nhanh chóng chuyển qua, ánh mắt Mộ Tàn Thanh liền rơi vào trên thủ cấp Liễu Tố Vân, một luồng bi thống khó có thể áp chế dâng trào, xé rách vài chỗ mềm mại trong lòng y.
Mộ Tàn Thanh từ nhỏ du lịch bên ngoài, hiếm ở tại Tây Tuyệt cảnh lâu, quan hệ cùng đồng tộc cũng không tính là thân mật, lại hợp nhãn duyên với Liễu Tố Vân.

Nữ yêu này xem y như hậu sinh vãn bối, từ trước đến giờ đối xử với y rất tốt, bây giờ kết cục lại không chết tử tế được.
Y lẩm bẩm nói: "Ta không có giết Liễu..."
Nói đến một nửa, Mộ Tàn Thanh đột nhiên khàn đi.

Ký ức y nhớ rõ nhất chỉ dừng lại ở thời điểm tĩnh tọa nhập định.

Lúc khí hải sinh dị biến, nguyên thần tựa như đặt trong hỗn độn, ý thức vừa tỉnh táo vừa mờ mịt, ngay cả mẩu đối thoại cùng với Tâm Ma đó cũng không thể xác định đến tột cùng là thật hay giả.

Mãi đến tận lúc nguyên thần trở về cơ thể, mới kinh hãi phát giác bốn phía đã đảo lộn nghiêng trời lệch đất.
Y nhìn về phía tóc trên vai đã hóa thành đen như mực, cho dù không soi thủy kính, cũng có thể đoán được dáng dấp mình bây giờ e là như ác quỷ.
Kinh nghi, phẫn nộ cùng bi thống đồng loạt ở trong lòng Mộ Tàn Thanh mãnh liệt đảo lộn, khiến cho khí huyết quay cuồng, một dòng máu từ khóe miệng tràn ra: "Ta...ta không biết mình làm cái gì.

Vừa nãy thời điểm nhập định...!đúng là có ma vật xâm lấn khí hải."

Sắc mặt Tô Ngu càng lạnh hơn: "Ma vật gì?"
"Hắn tự xưng là Tâm Ma..." Mộ Tàn Thanh theo bản năng mà đưa tay đặt lên ngực, vừa như nghi vấn, vừa như tự nói "Tại sao ta lại có Tâm Ma?"
"Vạn vật trong thế gian nếu như sinh linh trí, trừ phi đoạn tuyệt thất tình lục dục, bằng không trong lòng đều sinh ma chướng.

Chỉ là người tu hành chúng ta đều dùng tu tâm làm đầu, cố ý khắc chế tội dục của bản thân." Thanh âm của Tô Ngu phảng phất như những mũi băng nhọn, thẳng tắp đâm vào tim Mộ Tàn Thanh "Ngươi thiên tư hơn người, tuổi tác tu hành ngắn ngủi cũng đã có cảnh giới thất vĩ.

Nhưng mà ngươi chưa từng chân chính hưởng qua thất tình, dục vọng đối với ngươi mà nói chính là một con độc xà ngũ sắc chiếm giữ trong lòng.

Ngươi biết rõ phải xa rời nó lại không nhịn được muốn tiếp cận nó.

Hiện tại...!ngươi rốt cuộc đã đem nó thả ra."
...!Ta là Tâm Ma, là Ma ngươi giấu ở đầu tim.
Hai thanh âm đến cuối vậy mà trùng làm một.

Ánh mắt Mộ Tàn Thanh thoáng tan rã, tâm trí cơ hồ dao động "Ta...!tại sao ta muốn đem nó..."
"Vì phàm nhân kia a." Tô Ngu cười nhạo một tiếng "Lúc trước ta đem hắn đưa cho ngươi, một là mượn tay ngươi xử lý phiền phức, hai là nhân cơ hội cho ngươi nếm thử tình dục ngọt ngào cay đắng, tránh sau này vấp ngã.

Nhưng mà ta không ngờ tới, ngươi không chỉ động chân tâm với một phàm nhân, lại còn sinh ra vọng niệm."
"Vọng niệm...!gì?"
Tô Ngu nhìn y, nụ cười như cánh hoa ngâm độc nở ra: "Ngươi không đành lòng thấy hắn tuổi xuân tươi đẹp rút hết thành xương khô, muốn cho hắn mãi mãi bên người, cho dù ngươi biết rõ ràng...!hắn đã sớm phải chết!"
"Hắn..." Chú văn trên cổ vào thời khắc này hơi nóng lên; Gương mặt tươi cười, âm thanh ôn nhu của Văn Âm chợt lóe qua trước mắt, lời phản bác của Mộ Tàn Thanh đã vọt tới bên môi lại miễn cưỡng nuốt trở vào.

Trong lòng y mịt mờ đến không nhận ra diễm sắc đúng vào lúc này chiếu lên mặt nước, trong nháy mắt lan ra cả một hồ nước nồng đậm rực rỡ.
Mộ Tàn Thanh chậm rãi ngồi xổm xuống, một tay chống đất, đôi vai hơi run, thần sai quỷ khiến mà nói: "Văn Âm...!hắn mặc dù mắt mù tâm sáng, ôn nhu lương thiện lại không hề nhu nhược yếu đuối, hắn vốn không làm sai bất cứ chuyện gì...!hắn không đáng chết..."
Tô Ngu đi tới trước mặt y, khom lưng túm lấy tóc khiến cho y ngẩng đầu, gằn từng chữ: "Tham sân si, cầu bất đắc, ngươi là rơi vào tầng nào?"
Đồng tử Mộ Tàn Thanh đột nhiên co lại.

Tô Ngu kéo y dậy, khiến cho y quay mặt về hướng Noãn Ngọc các.

Ánh lửa nhân ngư chúc xuyên qua bóng đèn lưu ly, đổ xuống thành những điểm sáng loang lổ, trong đêm tối sấm vang chớp giật này tựa như mang đến ấm áp khôn cùng.
Leng keng mấy tiếng, bọn thủ vệ giơ đao lên đỉnh đầu, trải ra một con đường bằng gươm đao lạnh lẽo, thẳng tới trước cửa Noãn Ngọc các.
"Ngươi ý khó bình cũng thế, không cam lòng cũng thế, hắn đều là người nên chết...!Ngươi bởi vì hắn tâm sinh vọng niệm, khiến cho ma vật đầu độc thần trí, đây mới là sai lầm lớn." Tô Ngu kề sát bên tai y nhẹ giọng nói "Ngươi tu hành đến nay thực sự không dễ, vì thế không đáng phải "thân tử đạo tiêu".

Hiện tại bổn vương cho ngươi cơ hội quay đầu: đi đi, giết hắn! Chém chết thân thể chứa đựng ắt ma vật tự tan.

Bổn vương sẽ khiến Yêu hoàng bệ hạ xử lý nhẹ tay với ngươi."
Thân thể Mộ Tàn Thanh chấn động, một thanh đoản đao được nhét vào tay y.

Tô Ngu ở sau lưng nhẹ nhàng đẩy một cái.

Khi y bước ra bước thứ nhất, liền có vô số huyết ảnh từ giữa những thi hài đầy đất xoay quanh mà ra, hóa thành từng cái từng cái oan hồn tướng mạo khủng bố, giương nanh múa vuốt ở bên cạnh y dây dưa, vừa muốn ăn sống nuốt tươi máu thịt y, lại vừa sợ hãi không dám tiến lên.
Y nhìn thấy Liễu Tố Vân, nữ tử khắp người cháy đen đem đầu mình cắp bên hông, cặp mắt kia thẳng băng băng nhìn sang, khóe miệng mấp máy lại không hề phát ra một tiếng động, tựa hồ là không trách y, lại giống như thúc giục y nhanh chóng động thủ.
Mộ Tàn Thanh như con rối bị giật dây đi vào trong phòng.


Văn Âm chẳng biết đã tỉnh từ lúc nào, nằm ở trên giường nghiêng đầu nhìn y, mi mục cong cong, cười như trăng non.
Đợi y đến gần, nam nhân mắt mù giật giật mũi, âm thanh còn có chút khàn khàn: "Trên người ngài sao lại có mùi máu như vậy? Là bị thương sao?"
Đương khi nói chuyện, hắn ngồi dậy, sờ soạng mấy lần mới nắm lấy tay trái Mộ Tàn Thanh, hoảng sợ: "Lạnh quá! Đã xảy ra chuyện gì?"
Văn Âm đem cái tay kia nhét vào trong chăn mình sưởi ấm.

Mộ Tàn Thanh cúi đầu nhìn hắn: chỉ cần một đao có thể xé rách da thịt móc tim ra.

Dùng tốc độ của mình, thời điểm trái tim lấy ra để trong lòng bàn tay hẳn là vẫn còn đập.
Nam nhân mắt mù hồn nhiên không biết những ý nghĩ này của y, chỉ là có chút kỳ quái: "Tại sao ngài không nói chuyện?"
Thời điểm Văn Âm lo lắng khẽ cau mày, khiến cho lòng người xao động còn hơn cả gợn sóng trên mặt hồ, ôn nhu như cầm sư cúi đầu đánh đàn lần đầu gặp gỡ.

Người như vậy làm thế nào lại là ma vật?!
Một tia chớp ở trên trời loằng ngoằng lóe qua.

Tô Ngu vô thanh vô tức đứng sau lưng Mộ Tàn Thanh, chỉ cười không nói, một cái tay hóa thành móng vuốt hồ ly để gần bên gáy y, tựa như đang chờ đợi cái gì.
Mộ Tàn Thanh rốt cuộc mở miệng: "Văn Âm, ngươi sợ chết không?"
"Ta?" Văn Âm sửng sốt một chút, sau đó cười nhẹ "Ta vốn tưởng rằng mình đã chết, là ngài đem ta kéo lại nhân gian.

Những kẻ đã từng là chí thân của ta đều coi ta như rơm rác, Văn Âm dĩ nhiên cũng không trân trọng.

Nhưng mà hiện giờ cái mạng này là do đại nhân ban cho, Văn Âm như nhặt được chí bảo, nào có đạo lý không yêu quý? Ta dĩ nhiên là sợ chết, trừ phi..."
"Trừ phi cái gì?"
"Trừ phi ngài ban cho ta cái mạng này cũng muốn giết ta." Văn Âm ngẩng đầu lên.

Rõ ràng là đôi mắt trống rỗng vô thần, lại làm cho Mộ Tàn Thanh có loại chật vật bị nhìn thấu tâm can.
Tay cầm đao của Mộ Tàn Thanh run lên.

Y nhìn gương mặt Văn Âm, vào đúng lúc này phát hiện mình lại như lữ khách lạc đường đến bên cạnh vách núi, lui một bước chính là cùng đường mạt lộ, tiến một bước lại là tan xương nát thịt.
Tô Ngu tựa hồ nhận ra được sự do dự của y, móng tay đã cắm vào da thịt, một dòng máu tươi chậm rãi chảy xuôi xuống dưới, y rõ ràng cảm nhận được đau đớn, căn bản không giống trong mộng.
Văn Âm ôm cái tay trong chăn kia, bỗng dưng nở nụ cười.

Cùng lúc đó, tiếng cười của Tâm Ma cũng ở trong đầu vang lên: "Ngươi muốn giết ta sao? Cần phải nhìn cho rõ ràng, nghĩ cho cẩn thận nha."
Lời còn chưa dứt, một tia sáng lạnh lẽo ở dưới ánh nến lóe lên liền qua, máu tươi bắn tung toé ở trên tấm màn lụa vẩy ra những đóa hoa đỏ thắm.
Nụ cười của Văn Âm trong khoảnh khắc cứng ngắc như mặt nạ.

Tô Ngu giang hai cánh tay đem người ngã xuống ôm vào trong ngực, tức giận nói: "Ngươi điên thật rồi sao?!"
Đoản đao trở tay đâm vào trong ngực chủ nhân.

Mộ Tàn Thanh tận lực thả ra chân khí hộ thân, hậu quả chính là lưỡi dao thế như chẻ tre, trực tiếp xuyên qua lồng ngực y, nửa điểm đường sống cũng không lưu lại.
Trong miệng y đều là máu, vậy mà vẫn còn có thể cười được, nói: "Ngươi không phải giấu ở trong lòng ta sao? Ta đem cả trái tim đều móc ra, ngươi còn có thể ẩn nấp nơi nào?"

Tô Ngu đè lại vết thương máu chảy như suối, nổi giận quát: "Ngươi nổi điên làm cái gì?"
"Đều là giả." Mộ Tàn Thanh đẩy hắn ra, thân thể loạng choạng, ánh mắt quét qua gương mặt Văn Âm cùng Tô Ngu "Ngươi, Văn Âm, người sống lẫn tử thi bên ngoài, nơi này từng viên ngói từng hòn gạch, bao gồm cả ta đứng ở đây ...!toàn bộ đều là giả!"
Tô Ngu cau mày, Văn Âm cũng giống như bị doạ hoảng sợ: "Đại nhân, ngài đang nói cái gì?"
Mộ Tàn Thanh dùng bàn tay đẫm máu chạm vào hắn, sờ vào ấm áp, quả thật là nhiệt độ người sống nên có, liền ngay cả chân tóc của hắn hơi hơi xám trắng cũng có thể thấy rõ, cùng bộ dáng trước khi xảy ra chuyện đêm nay không hề sai biệt.
Nguyên nhân chính là như vậy, y mới phát hiện không đúng.
Yêu hồ trí nhớ từ trước đến giờ cực kỳ tốt.

Chỉ cần y chịu nghiêm túc ngẫm lại, có thể nhanh chóng đem bất kỳ chuyện lớn chuyện nhỏ mà y đã gặp qua ở trong đầu bày ra rõ rõ ràng ràng.

Bởi vậy sau khi kinh hoảng ngắn ngủi, Mộ Tàn Thanh rất nhanh ép mình đảo ngược những hình ảnh trong đầu, phát hiện một vài chỗ không đúng.
Khi y tỉnh lại, đầu tiên là ngửi được mùi thơm, sau đó nhìn thấy quang ảnh xuyên qua bóng đèn lưu ly che trên nhân ngư chúc chiếu lên tường.

Bóng đèn kia là tự tay y phủ xuống, mùi thơm cũng là Linh Tê hương lúc chạng vạng y đặt vào trong đỉnh.

Hai việc này nhìn như không có gì dị thường, vì vậy cũng không gây sự chú ý của y.
Mãi đến tận lúc Mộ Tàn Thanh nhìn thấy thi hài đầy đất ngoài cửa.

Y không biết mình bị vây bao lâu trong khí hải, thế nhưng muốn giết chết nhiều Yêu tộc như vậy, trong đó lại có bậc đại yêu ngàn năm như Liễu Tố Vân, cho dù là xuất kỳ bất ý, cũng phải bỏ ra một khoảng thời gian.

Khoảng thời gian đó quá dư để một khối hương liệu to bằng móng tay đốt không còn gì; Cho dù có tàn hương cũng không thể thơm ngào ngạt như lúc y vừa nhập định được.
Ngoài ra, cửa sổ Noãn Ngọc các có không ít chỗ điêu khắc, rèm cửa tơ lụa tuy rằng chắn gió cũng không đủ che sáng.

Thời điểm ánh chớp xuyên qua nó chiếu vào, ánh sáng mờ mịt của nhân ngư chúc lý ra phải bị nhấn chìm trong bạch quang của tia chớp.

Nhưng mà vừa nãy sấm sét nổ vang, Mộ Tàn Thanh nhìn thấy quang điểm trên tường không thay đổi mảy may.
Sau khi phát hiện điểm này, trong đầu y nhanh chóng nhớ lại tất cả những gì mình thấy sau khi tỉnh lại, ngạc nhiên phát hiện bao gồm Liễu Tố Vân, tất cả người chết đều là kẻ y gặp trong hai ngày nay, ngay cả quần áo cũng không thay đổi, vẫn duy trì dáng dấp như trong ấn tượng của y.
"Nếu như thị giác, khí vị cùng quang ảnh cũng có thể làm giả, như vậy những thứ khác còn có thể là thật sao?" Mộ Tàn Thanh tay đè lên vết thương.

Đau đớn làm trán y túa mồ hôi lạnh, nụ cười lại càng lúc càng lớn "Hiện tại, ta dùng một đao kia chứng minh...!E rằng cảm giác đau rất chân thực, mà thân thể này của ta cũng chỉ là giả."
Y buông thả toàn bộ chân nguyên hộ thể, không khác gì thể phách phàm nhân, một đao kia không hề hoa mỹ mà xuyên qua tâm mạch, cho dù là thất vĩ yêu hồ cũng sống không quá hai ba hơi thở.

Nhưng y hiện tại tuy rằng đau đến tê tâm liệt phế, vẫn còn có thể đứng ở chỗ này nói chuyện.
"Tất cả trong thế giới này, bao gồm cả thân thể ta đều là giả.

Thứ duy nhất chân thực chính là ý thức của ta.

Mà ngươi từ trong trí nhớ của ta chiết xuất cấu tạo ra ảo cảnh chân thật nhất ..." Mộ Tàn Thanh đau đến hít vào một ngụm khí lạnh "Từ thật làm giả, lại dùng giả đánh tráo, ngươi thật sự là có thủ đoạn cao cường.

Nhưng đáng tiếc hàng giả chính là hàng giả, vĩnh viễn không thể xem là thật."
Trong lúc nói chuyện mồ hôi lạnh đã thẩm thấu vào trong xương thịt, Mộ Tàn Thanh quả thật nghĩ mà sợ.

Cái câu "thua" kia của Tâm Ma tại thời điểm y mờ mịt tượng trưng đánh cuộc kết thúc, trên thực tế cuộc chơi vừa mới bắt đầu.

Chỉ là vì lừa y vào trước là chủ mà đem cái gọi là động cơ phát điên để ở trong lòng, lúc sau được "Tô Ngu" nhìn như ép hỏi dẫn dắt trở nên thuận lý thành chương.

Nếu như y bỏ qua mấy chi tiết nhỏ không đáng chú ý đó, liền thật sự bị ma vật này vây vào trong.
Tâm Ma mượn lời "Tô Ngu" điểm ra ý nghĩ tối tăm mới vừa nảy sinh trong lòng y, lại thông qua ngôn hành cử chỉ của "Văn Âm" đem y mang tới nơi đầu sóng ngọn gió tiến thoái lưỡng nan.
Vừa nãy nếu như y giết "Văn Âm", chính là bỏ qua chân tình; Nếu là vì "Văn Âm" giết "Tô Ngu", chính là quẳng đi tâm thị phi thiện ác, vô luận loại nào cũng là đem mình ném vào lạc lối.
Giả thành thật thì thật cũng thành giả, vô vi thì nơi nào cũng là không.
Vẻ phẫn nộ trên mặt Tô Ngu tiêu thất.


Hắn cười vỗ tay, Văn Âm trên giường cũng duỗi tay ôm ngang lưng y, hai người đồng thời mở miệng, âm thanh hợp thành một: "Đùa với ngươi quả nhiên quá vui.

Nhưng ngươi không sợ bản thân đánh cược sai sao?"
Mộ Tàn Thanh chỉ cảm thấy cánh tay ôm lấy mình như con rắn lạnh lẽo trơn trượt, khiến người sởn cả tóc gáy.

Y lấy lại bình tĩnh, nói: "Ta nếu là chút gan ấy cũng không có, còn dám đùa với ngươi sao?"
"Khá lắm..." Hai người cùng nhau nở nụ cười "Lần này, lại là ngươi thắng!"
Vừa dứt lời, hai bóng người này liền như là sương khói tản ra.

Cùng lúc đó, xung quanh như tan ra thành một vũng mực nước, đọng lại thành một bóng đen nuốt lấy mọi thứ trước mắt.

Mà thân thể của Mộ Tàn Thanh từ lòng bàn chân nhanh chóng biến mất, dung nhập vào mảnh hắc ám dày đặc này, mất đi mọi ý thức.
Bên trong khí hải, giữa lốc xoáy điên cuồng xoay tròn có một đốm trắng từ từ hiện ra, phảng phất như thần châm định hải, chân khí không tiếp tục tụ lại nơi này mà chậm rãi quay về trở về vị trí cũ, màu đen ô nhiễm khí hải cũng nhanh chóng biến mất, trong nháy mắt gió êm sóng lặng, phảng phất chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nguyên thần Tâm Ma đang ôm yêu hồ rốt cuộc buông tay ra, ý do vị tẫn ở trên ấn đường Mộ Tàn Thanh chọt chọt vài cái, lúc này mới hóa thành sương mù tan biến trong vô hình.
Trên nhuyễn tháp Mộ Tàn Thanh rốt cuộc mở mắt ra.

Nội tức y chưa bình phục, lúc này phun một ngụm máu ra ngoài.

Nhưng mà sau khi phun ra, vận hành chân khí kinh mạch không hề vướng víu, ngay cả thương thế trước đó cũng đều chuyển biến tốt.
Y nhìn ngụm máu đen trên mặt đất kia thần người ra một lát, cảm thấy chính mình lại vừa làm một giấc mộng hoang đường ly kỳ, tuy rằng cơn giận còn sót lại chưa tiêu, cảm giác kích thích lưu lại khiến cho y bật cười.
Mộ Tàn Thanh đè tay lên ngực, nơi đó không có miệng vết thương, chú ấn cũng không còn phát nóng.

Y lắc lắc đầu nói "Cái Tâm Ma kia ...!thực sự là quá đáng ghét!"
"Đại nhân...!khụ...!đang nói người nào vậy?" Trên giường đột nhiên truyền đến thanh âm yếu ớt.

Mộ Tàn Thanh ngẩng đầu, chỉ thấy Văn Âm vẫn luôn mê man vậy mà thật sự tỉnh lại.
Y hơi sửng sốt, đi tới bên giường thăm dò.

Văn Âm tựa hồ cũng mới vừa tỉnh dậy, thần sắc đều còn có chút mông lung, thanh âm nói chuyện so với con muỗi không lớn hơn bao nhiêu, chỉ là theo bản năng mà đáp lại y.
..."Lần trước ngươi thắng, lần này ngươi nếu như vẫn có thể thắng, ta không chỉ thả nguyên thần ngươi trở về cơ thể, còn đưa ngươi một thứ tốt."
Thức tỉnh một người vốn nên ngủ say đến chết đi kia, chính là lễ vật của Tâm Ma sao?
Thời khắc này Mộ Tàn Thanh không thể nói được mình có cảm giác gì.

Cho dù vừa rồi thật sự chỉ là một giấc mộng, nhưng mà trong lòng mình nảy sinh ý nghĩ gì cũng xác xác thực thực bị bóc trần, hiện giờ lúc chính chủ thật sự tỉnh lại, mầm mống kia chui từ dưới đất lên liền bắt đầu sinh trưởng.
Y nhìn Văn Âm, muốn nói cái gì lại không thể nào mở miệng.

Trái lại nam nhân mắt mù lòng dạ nhạy bén cố sức đưa tay ra: "Thanh âm ngài nghe có vẻ rất mệt mỏi.

Ta ngủ bao lâu rồi?"
Mộ Tàn Thanh chần chờ một chút, nắm chặt bàn tay hắn rõ ràng đã gầy đi một vòng, thấp giọng nói: "Mơ thấy ác mộng thôi.

Ngươi tỉnh lại là tốt rồi!"
Ánh sáng Nhân ngư chúc rơi vào trong đôi mắt trống rỗng của Văn Âm, đôi mắt âm u đầy tử khí kia như sống lại, chớp động một tia sáng nhạt.
Lần này đánh cuộc là ngươi thắng, nhưng ta cũng không có thua.
Văn Âm tại thời điểm nhắm mắt lại thầm nghĩ, yêu hồ xác thực thông minh lớn mật, nhưng y rốt cuộc còn quá trẻ, không biết trên cõi đời này giỏi lừa dối người nhất chính là chân tướng.
Bất quá, sắp tới bọn họ còn có nhiều thời gian chậm rãi chơi, thứ Mộ Tàn Thanh không hiểu, hắn cũng không keo kiệt dạy cho y một chút.
Tương lai còn dài, nóng vội không bao giờ là quy tắc của kẻ săn mồi lão luyện..