Phá Trận Đồ

Chương 13: 13 Quy Hương



Tuyết xuân bắt đầu tan, ánh nắng ban mai hơi lộ ra, trên lá cây xanh nhạt có hạt sương trong suốt lưu luyến quên về, hàng cây xanh ngắt buông xuống vạn sợi tơ hồng, theo gió trêu chọc tâm tình người qua lại.
Thiếu niên áo trắng tóc bạc dừng chân dưới tàng cây, đưa tay hứng từng giọt sương óng ánh trên mép lá.

Thủy châu chạm vào tay liền kết băng, được y xem như hạt đường bỏ vào miệng nhấm nháp.
Ven đường vài con dã yêu lôi thôi lếch thếch đang nói chuyện phiếm: "Ha, các ngươi nghe nói gì không? Cái tên quái thai Hồ tộc kia quay về!"
"Quái thai?"
"Ta biết! Là cái tên Mộ Tàn Thanh kia! Sách...!cái con hồ ly thối này lang bạt bên ngoài nhiều năm như vậy, ngay cả Hồ vương truyền lệnh triệu hồi cũng không thèm trở về, hiện tại còn dám quay lại Tây Tuyệt?"
"Có cái gì mà không dám? Chưa quá năm trăm năm đã tu thành cảnh giới thất vĩ, hiện giờ Hồ tộc có mấy kẻ dám khinh thường hạ nhục y?"
"Thất vĩ? Không phải nói ngoại trừ Hồ vương tu thành cửu vĩ, mấy yêu hồ cực đỉnh khác cũng chỉ có cảnh giới lục vĩ thôi sao?"
[(*) lục/thất/cửu vĩ: sáu/bảy/chín đuôi.

Mỗ thích để nguyên bản vậy cho đúng cổ phong, chắc hẳn là chư quân cũng đã quá quen rồi]
"Hồ yêu bất quá là thứ dâm tà ti tiện.

Tô Ngu kia có thể tu thành cửu vĩ, toàn bộ là nhờ công lao Yêu hoàng đồng song tu với hắn! Ha ha..

Mộ Tàn Thanh năm đó tự xưng là thanh cao, cự tuyệt tu luyện theo Hợp hoan đạo của Hồ tộc, bây giờ ở bên ngoài vài năm qua tăng nhanh như gió.

Nghe nói đạo thể của y có bề ngoài không tồi, không biết sau lưng đã làm những trò mèo mả gà đồng gì..."
Người thiếu niên ăn xong một giọt sương băng cuối cùng, chậm rãi đi qua bên cạnh bọn họ.
"Mấy kẻ đó nói lời xấu xa như vậy, ngươi nghe không tức giận sao?" Một nhành liễu mềm mại buông xuống bả vai Mộ Tàn Thanh, nâng đầu cành nhẹ nhàng gãi gãi gò má y.
Mộ Tàn Thanh ngẩng đầu, nhìn thấy trên cành liễu to nhô lên một khuôn mặt nữ nhân, hai con ngươi đều là màu xanh lục giống như phỉ thúy.
"Nhận thức vốn là áp đặt lý giải của người khác, ta tức giận hay không đều không thay đổi được, hà tất phải lãng phí thời gian?" Mộ Tàn Thanh nhẹ nhàng xoay xoay tơ liễu bên cạnh "Huống hồ không phải ngài cũng nghe thấy được sao, Liễu cô cô ?"
Liễu Tố Vân, thụ yêu vạn năm duy nhất trong Tây Tuyệt cảnh, bản thể là cây liễu, từng đi theo Yêu hoàng tham gia cuộc chiến Phá Ma, có thể thống lĩnh toàn bộ cây cỏ yêu tinh trong giới, đem hết thảy bộ rễ của chúng nắm giữ trong lòng bàn tay mình, cùng liên hợp khuếch trương, khiến cho rễ cây lan rộng quá nửa đất đai nơi Tây Tuyệt cảnh.
Nàng là thuộc hạ được Yêu hoàng Huyền Lẫm coi trọng nhất, cũng là chiến hữu sóng vai nhiều năm cùng Hồ vương Tô Ngu.

Càng trọng yếu hơn là, nữ yêu này xinh đẹp dịu dàng nhưng lòng dạ lại tàn nhẫn độc ác.
"Thực sự là tiểu hồ ly giảo hoạt! Ta sẽ xử lý đám rác rưởi dám to gan vọng ngôn sau lưng này." Liễu Tố Vân cười khẽ một tiếng "Bệ hạ muốn gặp ngươi, Hồ vương cũng ở đó."
Mộ Tàn Thanh chớp mắt: "Vương thượng triệu kiến ta là chuyện đương nhiên, Yêu hoàng bệ hạ làm sao..."
"Tiểu hồ ly, chớ giả bộ ngoan ngoãn với cô cô ở đây." Liễu Tố Vân dùng cành cây cào cào lỗ tai y "Ngươi ra ngoài ba trăm năm, bây giờ ở thời điểm mấu chốt này lại trở về, cô cô không tin ngươi chỉ trở về mừng bệ hạ thiên tuế đại thọ đâu nha!"
Mộ Tàn Thanh lỗ tai run lên, híp mắt lại nở nụ cười: "Vậy thì phiền cô cô dẫn đường đi."
Liễu Tố Vân khẽ cười một tiếng, một đôi tay bạch ngọc xé vỏ cây thô ráp, từ trong đi ra một nữ tử mặc áo xanh thướt tha, mái tóc đen dài như thác nước được một nhành lá xanh biếc quấn quanh hờ hững.

Nàng quay đầu nhìn lại nở nụ cười chính là phong tình vạn chủng.
Mộ Tàn Thanh đi theo phía sau cách nàng ba bước, hai người tựa như chậm kỳ thực lại rất nhanh mà rời khỏi cánh rừng.

Ngay một khắc sau khi bọn họ biến mất, âm thanh còn đang lải nhải của vài con dã yêu chợt dừng bặt: đám cỏ dưới chân đột nhiên cao vọt lên bao trùm bọn họ trong đó, chỉ nháy mắt lại tản ra.


Phía trong da lông cốt nhục đều không còn dấu vết, chỉ có máu tươi bắn tung toé, rất nhanh đã bị đám cỏ dày như đệm hút sạch sẽ.
Trong Tây Tuyệt cảnh tuy nhiều Yêu tộc, nhưng cũng từng có hoàng triều Nhân tộc thành lập thế lực.

Người và yêu ở thế giới này cùng sinh hoạt trăm ngàn năm, song phương vừa hợp tác vừa đề phòng lẫn nhau, phảng phất như đi ở hai đầu cán cân, hơi không chú ý liền mất thăng bằng.
Bởi vậy, sau khi Yêu hoàng đời trước viên lạc, Nhân tộc chiếm giữ Tây Tuyệt cảnh nhiều năm kia nhân cơ hội phản phệ, vươn mình làm chủ suốt trăm năm.

Mãi cho đến khi tân nhậm Yêu hoàng Huyền Lẫm tập hợp Yêu tộc lại, dẫn quân đem Nhân tộc đó một lần nuốt hết, nâng đỡ con rối thành lập tân triều.

Từ đó, Nhân tộc xem như chủ nhân bên ngoài của Tây Tuyệt, đại quyền lại đều nắm trong tay Yêu tộc phía sau màn.
Bất Dạ yêu đô ở vào vị trí trung tâm Tây Tuyệt, nơi này không có vết tích Nhân tộc sinh hoạt, chỉ có Yêu tộc sinh sôi nảy nở, thỉnh thoảng có hai tộc linh, quái vãng lai, mặc dù náo nhiệt không sánh được với kinh thành nhân gian, phồn hoa cũng không thua nửa điểm.
Cung của Yêu hoàng ở Không Hoa sơn, ngự trị phía trên Bất Dạ yêu đô.
Mộ Tàn Thanh cùng Liễu Tố Vân một đường đến đây thông suốt, theo con hung điểu ba đầu chở thẳng lên đỉnh Không Hoa sơn, cuối cùng dừng lại trước đại điện cung Yêu hoàng.
Y chỉ là con chồn hoang, quanh năm lăn lộn bên ngoài, ít có thời gian ở lâu trong Hồ tộc, nói gì đến cung Yêu hoàng đại biểu cho quyền lực chí cao của Tây Tuyệt.
Cung điện của Yêu tộc không có điêu lan ngọc thế, chỉ có đá tảng làm nền, dây leo rũ xuống đỉnh.

Trên cột đá có mãng xà vảy đen mắt đỏ lưỡi phun ra nuốt vào, dưới hồ nước giao tộc thân người đuôi cá theo làn sóng múa hát.

Thỉnh thoảng có đàn bướm bay lên, đập cánh tung xuống lân phấn muôn màu muôn vẻ, theo hơi nước bốc lên biến ra hàng ngàn hàng vạn cảnh đẹp như trong mộng.
Các loại hộ vệ Yêu tộc khoác lân mang giáp tuần tra qua lại, không hề che giấu nanh vuốt của mình.

Đám cung tỳ hoặc kéo đuôi dài hoặc khép nhẹ cánh từ trên sàn nhà trải thảm bằng hoa cỏ đi qua, ngay cả một cánh hoa cũng không giẫm nát.
Lúc này đã qua thời điểm Yêu hoàng thượng triều, đại môn chính điện đóng chặt.

Mãng xà trên cột đá hướng về phía tây thè ra lưỡi rắn, Liễu Tố Vân liền dẫn Mộ Tàn Thanh đi hướng Thiên điện.
Thiên điện trong ngoài đều không có người hầu hạ, chỉ có một nam tử thân mặc y bào màu sẫm lười biếng ngồi dựa vào trên vương tọa mạ vàng, năm ngón tay thon dài thỉnh thoảng gãi gãi lông cho con mèo nhỏ đang nằm nhoài trên đầu gối mình.
Hắn vóc người thon gầy, màu da như ngọc, ngũ quan có loại yêu dã diễm lệ khó phân biệt nam nữ.

Mái tóc đen đầy đầu được một cây trâm vàng tùy tiện búi lại, hai chân không mang giày, ở trên mắt cá chân buộc một sợi dây đỏ treo khóa ngọc, khiến người liếc mắt nhìn liền không thể dời đi.
Mộ Tàn Thanh gặp qua Tịnh Tư phong thái như tiên nhân, cũng đã gặp Cơ Khinh Lan trong vẻ đẹp ngầm mang sát khí.

Hai người này đều là mỹ nhân, lại cũng không giống như người này, vừa nhìn đã khiến tâm động.
Y ổn định tâm thần, thu hồi ánh mắt, thầm nghĩ người này sợ là Hồ vương Tô Ngu.
Đúng như dự đoán, sau khi Liễu Tố Vân cáo lui đi ra, tiện tay đóng cửa điện, nam tử áo sẫm mỉm cười mở miệng: "Nghe nói tộc ta rốt cuộc có yêu tu thành thất vĩ, bổn vương không khỏi vui mừng, đã sớm muốn gặp mặt ngươi một lần, hôm nay có thể xem là thỏa lòng."
Âm cuối của hắn như một chiếc lông vũ nghịch ngợm, gãi thẳng vào chỗ ngứa trong lòng người.

Mộ Tàn Thanh rũ mắt cúi mặt, chắp tay hành lễ, nói: "Thất vĩ yêu hồ Mộ Tàn Thanh, ra mắt Hồ vương Tô Ngu điện hạ.

Không biết Yêu hoàng bệ hạ hiện tại ở nơi nào?"
"Cái tên ngốc kia ...!dĩ nhiên có chuyện của mình, không cần quản hắn!" Tô Ngu đem con mèo đặt lên vương tọa, theo bậc thang đi xuống, ngón tay ngoắc cằm y lên "Ai nha, quả nhiên dáng dấp không tệ, bổn vương rất thích."

Mộ Tàn Thanh ngửi được một mùi thơm như lan như xạ, không khỏi lui về phía sau, lỗ tai lại đỏ lên.
Tô Ngu ý cười càng sâu: "Căn cốt tốt, tu vi cao, chỉ là da mặt có chút mỏng.

Ai nha...!mấy cái tôn ti bối phận đều là thứ quy củ thối tha của Nhân tộc, chúng ta chỉ nhìn thực lực nói chuyện, không cần gò bó như vậy."
"Điện hạ!" Mộ Tàn Thanh nghiêng đầu đi "Không biết lần này triệu kiến ta, là có gì phân phó?"
Tô Ngu trái lại đúng mực, cũng không muốn đem y đùa đến xù lông, rút tay lui một bước, ý cười dạt dào: "Đương nhiên là có chuyện tốt phải nói cho ngươi.

Thứ nhất là...!chủ ý của bệ hạ."
Lúc nửa câu sau thanh âm chuyển lạnh, Mộ Tàn Thanh trong lòng ngưng trọng, ngẩng đầu chỉ thấy lòng bàn tay Tô Ngu có một đám sương mù bay lên, ở giữa không trung ngưng hình thành một con giao long giương nanh múa vuốt.

Không chờ y kịp suy nghĩ, giao long liền phát ra một tiếng ngâm đinh tai nhức óc, nhào về hướng Mộ Tàn Thanh!
Mộ Tàn Thanh cả kinh, theo bản năng giơ tay một chưởng tiến lên nghênh tiếp, không ngờ lại vồ hụt.

Giao long kia vừa mới tiếp xúc liền hóa trở lại thành sương mù, chui vào lòng bàn tay y.
Nơi đó nhất thời truyền đến một trận đau nhói, phảng phất như có vô vàn lưỡi đao dài nhỏ xuyên qua da thẳng vào cốt tủy, khí huyết trong kinh mạch không ngừng đảo lộn, khiến cho xương khớp cũng đau, trong nháy mắt thẳng tới dưới xương sườn, sau đó tim truyền đến đau đớn như bị vỡ ra.

Mộ Tàn Thanh hít vào một ngụm khí lạnh, đột nhiên khuỵu xuống, ngón tay đè lên ngực bấu vào máu thịt, thiếu chút nữa đem xương sườn cũng bẻ gẫy!
"Xuỵt ...!không phải sợ, nhịn một chút liền qua."
Tô Ngu ngồi xổm xuống nắm chặt tay y, Mộ Tàn Thanh đau đến hận không thể lăn lộn đầy đất.

Thật vất vả chịu đựng qua một lúc, liền cảm thấy một dòng nước nóng từ tim thông suốt toàn thân, xoa dịu cái đau tan xương nát thịt vừa nãy.
Y tựa như có cảm giác, kéo áo ra nhìn.

Chỉ thấy trên ngực xuất hiện một đồ đằng Giao long, đôi mắt màu xanh sẫm dường như sống động, thỉnh thoảng chợt lóe lên ánh sáng nhàn nhạt.
"Đây là...!"
Tô Ngu hài lòng nở nụ cười: "Là Phá Ma chú ấn của Linh tộc.

Một khi tiếp nhận nó chính là tiếp nhận Phá Ma pháp lệnh, nó sẽ chỉ dẫn ký chủ đi tìm nơi có ma khí."
Ma...
Một phen đối thoại với Cơ Khinh Lan trong Vạn Nha cốc hiện lên trong đầu, Mộ Tàn Thanh trong lòng giật nảy, trên mặt lại tỏ vẻ kinh ngạc nói: "Phá Ma...!Trên đời này làm sao còn có Ma?"
Tô Ngu hỏi ngược lại: "Ngươi biết ma là cái gì không? "
Mộ Tàn Thanh nói: "Là thứ sinh ở Quy Khư địa giới, dưới trọng đục cực ác, thích hút hồn mà sống, bản tính tham uế."
"Ngươi nói như vậy cũng không sai, mà quá phiến diện." Tô Ngu dựng thẳng lên một ngón tay "Lai lịch của ma, phải từ Quy Khư địa giới nói về...!"
Tam quang gồm nhật (mặt trời), nguyệt (mặt trăng), tinh (ngôi sao).

Tam tài gồm Thiên (Trời), Địa (Đất), Nhân (con người).
Đời này thiên hạ chia làm ba thế giới.


Trên có Nguyên Sơ Thiên giới, dưới là Quy Khư Địa giới, ở giữa là Huyền La Nhân giới.
Theo truyền thuyết Nguyên Sơ Thiên giới vốn là một mảnh hư không vô tận, nơi Thượng thanh Vô Vi, chính là thế giới vô sắc dục, vô hình tướng, vô vật chất, vô ý thức.

Nhật nguyệt tinh đều theo mệnh trời pháp tắc chuyển vận.

Thần tộc ở nơi đây ra đời, siêu phàm ở ngoài luân hồi, vượt lên trên chúng sinh, hành xử theo thiên đạo pháp chỉ tuần hoàn, giữ gìn trật tự tam giới, hưởng hương khói cung phụng của phàm nhân, ban phúc cho người tin tưởng;
Kẹp ở giữa trời đất là Huyền La Nhân giới chiếm diện tích cực lớn, phân ra năm cảnh: Trung Thiên, Bắc Cực, Tây Tuyệt, Đông Thương cùng Nam Hoang.

Sinh linh chia thành bốn tộc: người, yêu, linh, quái;
Quy Khư địa giới là nơi những thứ nhơ bẩn ô trọc ngưng tụ, hỗn độn vô minh cũng vô trật tự.

Trong đó có năm cái hắc uyên (*), sâu không thấy đáy, vĩnh viễn không có ánh mặt trời, dẫn lục hợp trọc khí đi vào.

Ngày qua ngày hắc uyên càng tăng trưởng mở rộng, từ giữa sinh ra Ma tộc, là tà ám tập hợp từ ô uế, tội ác, cùng vọng niệm, sinh khổ ách tai hoạ.
[(*) hắc uyên: vực thẳm tối đen]
"Năm vực thẳm kia gọi là Thôn Tà uyên (*), toàn bộ âm trọc tà khí từ Huyền La nhân giới sản sinh đều bị chúng hấp thu, tẩm bổ ma vật." Tô Ngu nhàn nhạt nói "Mới bắt đầu, ma vật không có đạo thể hoá hình, cũng không mở ra linh trí, chỉ là dựa vào bản năng ở trong Thôn Tà uyên gặm nuốt trọc khí mà sống, vì vậy các tộc khác đối với chúng cũng không có địch ý, mà xem như công cụ làm sạch bầu không khí nhân gian.

Thế nhưng..."
[(*) Thôn Tà uyên: vực thẳm nuốt tà khí, chữ thôn ở đây ý nghĩa là thôn tính, nuốt vào, chứ ko phải là thôn làng nhé]
Ma vật cả ngày lẫn đêm nuốt âm sát trọc khí, đem tàn dư linh hồn tích chứa trong đó cũng ăn sạch sẽ, rốt cuộc chậm rãi thức tỉnh ý thức tự thân, từng bước một phát triển lớn mạnh.
"Trọc khí ác sát, ma vật bản tính dĩ nhiên cũng là tham lam ác tướng.

Bọn họ không tiếp tục cam tâm chui nhủi dưới lòng đất, cũng không vừa lòng với trọc khí chìm xuống, muốn nuốt chửng càng nhiều huyết nhục tươi sống lẫn linh hồn mạnh mẽ, liền liên tiếp từ hai bờ Thôn Tà uyên bò lên trên."
Dừng một chút, Tô Ngu nhìn vào mắt Mộ Tàn Thanh "Ngàn năm trước Ma tộc tràn lên thế gian làm ác, Huyền La giới tử thương vô số.

Vì vậy tứ tộc hợp lực cùng nhau chống lại ma họa.

Cuối cùng Thiên môn mở ra, Thượng thần giáng lâm, dẫn dắt chúng ta mở ra Phá Ma chiến, đem Ma tộc giết hơn quá nửa, phần còn lại cũng đều bị đuổi về Quy Khư địa giới, dùng Huyền La ngũ ấn niêm phong lại Thôn Tà uyên, tạo thành Ngũ cảnh phong ma trận."
Mộ Tàn Thanh khó hiểu, hỏi: "Nếu đã được phong bế, tại sao hiện giờ còn muốn cho ta tiếp được Phá ma chú ấn?"
"Bởi vì, có cá lọt lưới nha." Tô Ngu nói "Vừa nãy ta từng nói với ngươi, Thôn Tà uyên là trọng địa câu thông hai giới.

Sau khi nó bị phong bế, Ma tộc không lên được, trọc khí của nhân giới cũng không thể tiếp tục chìm xuống, chỉ có thể ở trong Huyền La giới tàn phá bừa bãi, nảy sinh tội dục vọng tưởng.

Vì vậy thế gian nhân họa từ từ tăng nhanh, tử hồn nếu không thể may mắn được Linh tộc dẫn độ, cũng chỉ có thể hóa thành ác quỷ làm hại nhân gian.

Giữa tai họa hoành hành, người có cơ duyên cũng có thể tu thành thân bán ma.

Những năm gần đây, Ngũ cảnh Tứ tộc tuy rằng va chạm không ngừng, thế nhưng ở trên phương diện xử lý Ma tộc từ trước đến nay luôn thống nhất: nếu như gặp phải tu sĩ luyện ma, nhất định phải tru sát."
Trên mặt Tô Ngu lộ ra một tia sát ý, phảng phất một mũi nhọn sắc bén xé rách lớp da, làm cho lòng người phát lạnh.
Mộ Tàn Thanh đưa tay sờ sờ chú ấn trên ngực mình, nhẹ giọng nói: "Như vậy lần này, Linh tộc là muốn chúng ta truy sát ma tu?"
"Nếu chỉ là ma tu, chọc thủng trời cũng không làm kinh động Ngũ cảnh Tứ tộc.

Lần này là từ Linh tộc Tam bảo sư phụng chân thần ngự lệnh, muốn chúng ta truy sát một cái ma vật chân chính." Tô Ngu nhìn chằm chằm vào mắt y "Bốn mươi bảy ngày trước, ngươi tại Trung Thiên cảnh Vạn Nha cốc độ Thiên kiếp?"
Tay trái lồng trong tay áo của Mộ Tàn Thanh lặng yên nắm chặt thành quyền, y ngẩng đầu lên: "Không sai! Cửu tử nhất sinh, may mắn qua ải !"

"Tại sao muốn đi nơi đó?"
"Lúc đó đột phá cảnh giới ở ngay phụ cận, kiếp vân đột ngột ập tới, không kịp đến nơi khác chuẩn bị.

Ta sợ mang tai vạ cho sinh linh vô tội, liền không còn cách nào khác phải đi đến nơi hoang vu kia."
"Có gặp cái gì không đúng không?"
"Lôi kiếp hung hiểm, ta không rảnh quan tâm chuyện khác.

Bất quá..." Mộ Tàn Thanh chần chờ một chút" Ta độ chính là Thiên kiếp, nhưng mà bảy đạo kiếp lôi qua đi mây đen vẫn không tiêu tan, thiếu chút nữa khiến ta bị tươi sống xé ra."
Tô Ngu đặt tay lên bụng y, quả nhiên có thể điều tra được kiếp lôi dư lực vẫn còn quanh quẩn trong cơ thể yêu hồ.
Hắn nhếch miệng: "Ngươi thật đúng là mạng lớn!"
Mộ Tàn Thanh cười khổ nói: "Sau đạo kiếp lôi thứ tám, ta đã vô lực phản kháng, trực tiếp ngất đi, lúc tỉnh lại còn không ngờ mình có thể sống sót."
Tô Ngu nhìn chằm chằm đôi mắt y nửa ngày, đột nhiên mỉm cười: "Bổn vương tin ngươi."
Mộ Tàn Thanh thấp thỏm hỏi: "Câu hỏi này của Điện hạ, chẳng lẽ có liên quan đến ma vật ?"
"Bổn vương cũng không biết tỉ mỉ, chỉ biết Linh tộc truyền tin nói trong Vạn Nha cốc có một ma vật bị phong ấn nhiều năm, ở bốn mươi bảy đêm trước thoát vây mà ra, bây giờ đã không biết tung tích.

Đầu mối duy nhất là kiếp vân đêm đó." Tô Ngu nói "Tin tức ngươi tu thành thất vĩ quá khéo, bổn vương chỉ cần quay về tộc tra một cái huyết khế liền có thể xác định là ngươi.

Đã như thế, cho dù ngươi cũng không biết nội tình ma vật, tóm lại cũng đã thả ra mối họa.

Việc này minh bạch một điều: Phá ma chú ấn dĩ nhiên bản thân ngươi phải tiếp."
Mộ Tàn Thanh thở dài nói: "Phải."
"Chớ mang vẻ mặt đưa đám, điều này cũng là một chuyện tốt nha." Tô Ngu nhếch nhẹ khóe môi "Lần này, Linh tộc vì đuổi bắt ma vật này bỏ ra vốn lớn, mang pháp ấn làm giải thưởng.

Lúc xưa ta cùng với bệ hạ đều có tâm tranh giành Bạch Hổ ấn trả nó về nguyên bản Tây Tuyệt cảnh, dẫn dắt Yêu tộc tiến thêm một bước, đáng tiếc là cùng báu vật vô duyên.

Ngươi nếu như có thể đoạt được ấn này, chẳng phải là một chuyện tốt sao?"
Dừng một chút, không chờ Mộ Tàn Thanh nói chuyện, khóe môi Tô Ngu khẽ hất lên: "Ma vật trốn đi, chân thần tức giận.

Linh tộc hiện đang khắp nơi tìm kiếm kẻ độ kiếp đêm đó chuẩn bị vấn trách.

Ngươi thân là Yêu tộc, tốt xấu gì cũng là hậu bối có thiên phú lớn nhất của bổn vương, nếu có thể phát triển tiền đồ, ta cùng bệ hạ cũng không muốn đem chuyện này nói cho Linh tộc tự gây phiền phức, đúng không?"
Mộ Tàn Thanh trong lòng chấn động, trên mặt thần sắc khẽ biến, tối nghĩa nói: "Ta hiểu được."
"Hài tử ngoan! Đi nghỉ ngơi một chút, ngày mai lên đường." Tô Ngu ghé vào tai y, tiếng cười ám muội "Bổn vương ở Noãn Ngọc các chuẩn bị vưu vật cho ngươi đón gió tẩy trần, tuyệt đối không nên khách khí.

Nếu như là yêu thích cũng có thể mang theo bên người."
"...!Đa tạ ý tốt của Điện hạ!"
Bạch y yêu hồ không hề có một tiếng động lui ra khỏi Thiên điện, bên trong liền khôi phục hoàn toàn tĩnh mịch.

Trường minh đăng treo lơ lửng trên trần tỏa ra ánh sáng lung linh, trên tường lại chỉ phản chiếu bóng một mình Tô Ngu, có chút cô đơn khó giải thích được.
"Ngươi thật sự tin y sao?" Con mèo nhỏ nằm nhoài trên vương tọa đột nhiên mở miệng, âm thanh trầm thấp.
"Đứa nhỏ này nói dối không nháy mắt, còn không gạt được cáo già ta đây." Tô Ngu khẽ cười một tiếng, quay người đi về vương tọa, ôm lấy con mèo nhỏ lông đen kim văn kia "Bệ hạ nha, đêm qua sau khi ngài nhận được truyền tin của Địa pháp sư, đến tột cùng là biết được cái gì, không chỉ tùy tiện vận dụng Thiên nhãn cấm pháp khiến cho bản thân gặp phải phản phệ, lại còn để ta đưa lễ gặp tiểu hồ ly như thế? Cho dù y có thiên phú bản lĩnh, nhưng hiện giờ vẫn còn quá non."
"Hồ ly ngốc, ngươi không hiểu..." Lời đến khóe miệng lại nuốt xuống, con mèo nhỏ nhắm mắt lại, móng vuốt mềm mại vỗ nhẹ lên lưng bàn tay hắn "Chỗ Noãn Ngọc các, sắp xếp xong xuôi chưa?"
"Phân phó của ngài, ta có cái nào chưa từng tận tâm tận lực?" Tô Ngu đem con mèo nhỏ ôm vào trong lòng, quay lại nằm lên vương tọa "Nếu ngài không muốn nói, vậy trước tiên ngủ một giấc đi, ta vẫn luôn ở đây.".