Phá Quán Tử Phá Suất

Quyển 5 - Chương 75: Đều là kẻ lưu lạc thiên nhai

Lại nói hôm đó gần cuối năm, Nguyệt Anh Khổng Minh cáo lão về Xuyên, Gia Cát Khổng Minh được phong “Vũ hầu”, toàn bộ Thành Đô đều trở thành địa bàn của hắn.

Nguyệt Anh sau một phen kéo cờ chiếm núi, làm áp trại phu nhân đâm nghiện, bèn lấy tiền riêng, dùng thổ tiêu trộn với than củi, lưu huỳnh, lấy phương pháp điều chế “Thuốc nổ” mà A Đẩu dùng khi phá Hán Trung chế thành ba ngàn viên pháo đỏ thẫm, đem đốt ở cửa thành Thành Đô. Lại mua thêm trăm rương kẹo vừng rải cho đám hài đồng vây quanh, tiếng pháo nổ kết thúc một năm, khung cảnh rộn ràng, quốc thái dân an.

Mùa đông ở Xuyên Trung khắc nghiệt, băng tuyết mắc đầy cành đào, phủ Thành Đô đã sớm sửa thành Hầu phủ, hôm đó Khổng Minh và danh sĩ Xuyên Trung tọa viên ngắm tuyết, còn Nguyệt Anh thì mở mấy bàn mạt chược với các phu nhân của danh sĩ, một bên thì không ngừng niệm hai năm tám vạn, một bên thì huyên thuyên truyền thụ thuật khống chế sư tử Hà Đông. Chợt nghe thủ thành hấp tấp tới báo:

“Tình hình Nam Cương phản loạn còn chưa định…Mà quân Man tử đã vượt qua Phàn Chi Hoa, đang nhắm vào Thành Đô!”

Thế là Vũ hầu truyền lệnh, rút toàn bộ Thục quân ở Xuyên Trung về, lần đầu tiên Gia Cát Lượng hủy kỳ nghỉ đông, khi đó trong thành gấm Thục trải dài, xác pháo đỏ thẫm, bách tính đều trèo lên đầu tường, nghênh đón Man quân sắp đưa tới cửa.

Xác pháo rải đỏ ngoài thành, cổng thành đóng chặt, bách tính già trẻ chen chúc đến nước chảy không lọt, nhìn thấy bao nhiêu là tượng binh, ngưu binh Man nhân xếp thành một hàng, bèn châu đầu xoi mói, ngạc nhiên không thôi.

Mạnh Hoạch vốn đang dương dương tự đắc, một đường thế như chẻ tre đánh tới ngoại thành Thành Đô, ai ngờ lại bị coi thành động vật quý hiếm mà thưởng thức, tức khắc điên tiết kêu la oa oa. Mạnh Hoạch không nói hai lời, trèo lên cự tượng, giục nó từ từ tiến lên phía trước, hét vọng vào trong thành: “Gia Cát Lượng mau đầu hàng! Không thôi đại quân ta hi lý hồ đồ úm ba la xông thẳng vào đạp các ngươi thành bánh thịt luôn! Mau hàng!”

Đợi hắn kêu gào hết nửa ngày, Gia Cát Lượng mới phe phẩy quạt lông, ung dung nói: “Các hương thân phụ lão, đã xem đủ chưa?”

Quần chúng vây xem tỏ ý đã rất mãn nhãn rồi, Gia Cát Lượng bèn cười nói: “Mở cổng thành”

Nguyệt Anh nhón chân, đứng trên song cửa thành môn trông ra chốc lát, lúc này xoay người qua giao cho một hài đồng hai món đồ, căn dặn thỏa đáng, xong lệnh nó ra ngoài thành.

Mạnh Hoạch thấy cổng thành từ từ mở ra, chúng Man nhân đều hít vào một hơi lãnh khí.

Người xuất thành là ai thế kia? Một tiểu đạo đồng nhanh nhẹn, thông minh lanh lợi, mi thanh mục tú lạ hoắc, có lẽ là tráng đinh của chùa Tam Thanh trong thành tạm thời bị kéo ra trận, đạo đồng hít nước mũi, cười hì hì đi tới chỗ con voi to mà Đạp Đột đang cưỡi, nãi thanh nãi khí nói:

“Hầu gia phu nhân lệnh…ta, tới ra mắt đại vương!”

Man quân chỉnh chỉnh tề tề xếp thành phương trận, trong đó voi trước trâu sau, lại thêm bao nhiêu là hổ báo nhốt trong ***g, phát ra tiếng thở phì phì không dứt, chỉ đợi Mạnh Hoạch thét một tiếng là sẽ lập tức thả thú công thành.

Mạnh Hoạch nhìn đạo đồng nọ chốc lát, thấy tay trái nó cầm một cái que dài mảnh, tay phải thì cầm một cái ống to ngắn, không biết muốn giở trò bí hiểm gì, nhưng nghĩ rằng chỉ cần giật dây cương, thì đã có thể dễ dàng đạp nó thành bánh thịt, cho nên chẳng lưu tâm mấy, bèn vô lại nói:

“Tới đây làm gì? Có gì cứ nói! Phía sau đều là đại quân Vân Nam của chúng ta, có sợ không? Sợ hay không!”

Đạo đồng yên tâm gật gật đầu, dùng cái que dài mảnh bên tay trái thọc vô cái ống ngắn bên tay phải, vung tay ném vào con voi to dưới khố Đạp Đột, nói: “Đùng!” Ngay sau đó bịt hai lỗ tai chạy vào trong thành.

Mạnh Hoạch ha ha cười to, thình lình cái ống kia nổ tung, phát ra một tiếng long trời lở đất!

Mạnh Hoạch cười hết nổi!

Thoáng chốc con voi kia bị kinh hách, nhấc mạnh chân trước lên, hú vang một tiếng, quay đầu bỏ chạy!

Mạnh Hoạch còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị vứt khỏi chỗ ngồi, chỉ còn một cái chân mắc trên lưng voi, bị đong đưa lơ lửng váng đầu hoa mắt, bắt không dính dây cương, vội hét lớn: “Tiêu rồi! Nhường đường!”

Tọa kỵ của Mạnh Hoạch rất sang quý, vốn là tượng vương trong đám voi của Nam Man, nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, tượng vương ngưỡng thiên hú dài, bị kinh hách, bèn xông vào trận tượng quân, vô số chiến tượng bắt đầu sợ hãi theo, một chỗ bại, chốn chốn tan tác, đột biến thình lình phát sinh, tượng trận không công mà tự phá, tự giẫm đạp lên nhau.

Tượng quân loạn thành một đoàn, ngưỡng thiên kêu vang, không biết giẫm bẹp bao nhiêu là Man ngưu, bao nhiêu tráng sĩ, chỉ hận gió thổi đìu hiu sông Dịch lạnh, Man quân còn chưa chiếm nhà xong thì lúc này đều trở thành vô số thịt bằm thịt viên dưới móng voi sừng trâu.

Gia Cát Lượng khiêm tốn cười cười, lấy mục địch ra, tiếng địch trầm bổng du dương, âm lan ngàn dặm, mục đồng ở khắp thành đồng loạt thổi địch, tiếng địch giao hòa, xuyên qua bầu trời bao la, biển tuyết giá buốt, không khỏi khiến cho lòng người sảng khoái!

Đầu xuân trời xanh quang đãng, dưới bầu trời hổ báo đua nhau bỏ chạy, vạn tượng giẫm loạn, bách thú hoảng hốt kêu vang trong tiếng nhạc đệm, xuân ca tứ tỷ có thơ làm chứng thế này: “Trúc biếc khóc mặc ngân, chiến ca tiễn ly nhân…” Thật đúng là hay cho một phen cảnh sắc thê mỹ kinh thế, thảm tuyệt nhân gian!

Khúc kết, Khổng Minh cười vang nói: “Mạnh Hoạch tướng quân! Hãy thay bản hầu truyền lời! Đợi mừng năm mới xong, Hoàng Nguyệt Anh sẽ đích thân giữ ấn soái, rồi sẽ xử đẹp bà nương nhà ngươi! Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, sau này còn gặp lại!” Đoạn về thành ăn bánh tổ, không thèm để ý tới nữa.

Vũ hầu một pháo oanh nát vạn tượng trận, tọa kỵ của Mạnh Hoạch liều mạng chạy loạn một mạch, quăng thảy khiến hắn kêu khổ thấu trời, mặt mũi bầm dập, chẳng những vậy còn thân mật tiếp xúc với không biết bao nhiêu là nhánh cây đá tảng, khi trốn khỏi ngoại thành Thành Đô mấy chục dặm, kiểm kê thương vong, thấy phe mình cư nhiên tổn hao non nửa, dư binh ai nấy đều mang thương tích.

Mạnh Hoạch ức đầy bụng không có chỗ xả, vừa thẹn vừa tức, chỉ hận không thể bẻ giáo tự sát, sau khi làm bộ làm tịch một trận bị thủ hạ liều chết ngăn cản, bại quân về trại, tới chỗ Chúc Dung phu nhân chịu phạt.

Nhưng họa vô đơn chí, khi đi tới Xuyên Nam lại gặp phải đại quân Lạc Dương ùn ùn tiến tới, hơn nữa còn có đệ tử thân truyền của Khổng Minh, thiên tử Hán gia đương triều áp trận, hoàng kỳ tung bay, tam quân sĩ khí ngất trời.

Kinh Trầm Kích, Triệu Tử Long lĩnh binh, y như hổ rình mồi mà ngăn chặn con đường vào Điền.

Điều này khiến Mạnh Hoạch như gặp phải sấm giữa trời quang.

“Chỗ đó chỗ đó…thảy vài miếng vỏ chuối ở trước miệng hố bẫy…”

“Ngà voi rất quý hiếm nha, mọi người, ra sức làm việc a…đừng làm gãy…”

A Đẩu xoắn tay áo, đứng trên một con dốc nhỏ chỉ huy loạn xạ, vệ binh vây lớp lớp xung quanh như thiết dũng, Kinh, Triệu hai người phái hơn vạn lính bao quanh A Đẩu, đoán rằng Mạnh Hoạch chắc sẽ không ngu đến nỗi xông vào nơi đông người nhất đâu, lúc này mới yên tâm tiến lên nghênh chiến.

Triệu Tử Long lĩnh quân rải dầu hỏa ở trên đường, Kinh Trầm Kích ở phía xa dùng cung ngăn địch, vạn tiễn cùng phát, đồng thanh reo vang.

“Thượng tướng quân Triệu Tử Long ở đây_____!”

“Cẩm y thái úy Kinh Trầm Kích ở đây_____!”

“Mạnh Hoạch_____! Mau bó tay chịu trói, lãnh tội theo ta về Lạc Dương_____!”

Mạnh Hoạch vừa nghe thấy tiếng rống này, tức khắc linh hồn bé nhỏ bay mất bảy phần, đang muốn đầu hàng, nhưng tượng vương dưới khố không chịu nghe lời, co cẳng chạy, Triệu Vân vung tướng kỳ, kỵ binh liên tục trùng sát, giết đến Mạnh Hoạch vứt mão ném giáp. Trầm Kích huýt sáo một cái, một người một ngựa múa cương kích, xông lên quát lớn: “Chạy đi đâu_____!”

Ngưu trận hoảng hốt xúm đến bọc hậu, tượng vương điên cuồng xông thẳng vào, cũng không biết đụng bay bao nhiêu là quân mình bao nhiêu là quân địch.

Một con chiến ngưu ò ò bay tới!

Triệu Tử Long và Kinh Trầm Kích giục ngựa ào ào chạy tới!

Nhị tướng vung thần binh, quát lớn một tiếng, Ngân long thương Phương thiên họa kích xuất thủ! Nháy mắt chống đỡ con chiến ngưu hơn ba trăm cân kia! Kế tiếp cả hai ghìm khí quát lớn, hiệp lực ném nó bay thẳng ra ngoài!

Man ngưu váng đầu hoa mắt ưu nhã múa bốn vó giữa không trung, lướt qua đầu của tất cả binh lính, bay về phía Mạnh Hoạch.

Sừng trâu sắc nhọn nhắm ngay mông tượng vương, phập một tiếng cắm thật sâu vào.

Tượng vương ngửa đầu lên trời, lệ nóng mãnh liệt tuôn trào trong gió.

“Giữ nó lại! Nó đang nhắm vào…” Trầm Kích sợ đến lạnh cả sống lưng.

Triệu Vân thét to: “A Đẩu_____!”

A Đẩu cưỡi trên lưng một tên cấm vệ, nói: “Cao lên chút nữa, trẫm nhìn không rõ…Bà nội nó, con tượng vương đó khủng thật…Sao nó nhắm qua phía bọn mình vậy kìa?”

Tượng vương điên cuồng xông tới, hơn ngàn người đuổi theo phía sau, Xích thố và Đích lô dốc toàn bộ sức lực từ lúc bú sữa tới nay liều mạng chạy, A Đẩu cười hì hì nói: “Đuổi theo đuổi theo…Ách ba! Lấy kích bạo cúc…”

Chợt A Đẩu ý thức được không ổn, lập tức kêu gào: “Không xong! Chạy mau a!”

Trên mông con tượng vương kia cắm một con trâu đực kêu ò ò, như xe lu ầm ầm nghiến qua hơn nữa sườn dốc, lao xuống triền núi, chạy thẳng vào trong rừng.

Kỵ binh xông vào trong rừng, tức khắc bị vướng nhánh cây, người ngã ngựa đổ té loạn xà ngầu, Xích thố đè lên Đích lô, Triệu Vân phải phí sức lực thật lớn mới vặn được cái chân Trầm Kích đang gác trên ngực mình ra, thở dốc mấy tiếng, nói: “Điểm binh…Đuổi theo”

Trầm Kích choáng váng đầu óc bò dậy, gọi binh lính tới, đang muốn chỉnh quân truy kích, đột nhiên phát hiện ra một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng_____Hoàng thượng mất tiêu rồi!

Chạy ước chừng nửa ngày, Mạnh Hoạch lắc lư muốn chết dở trên lưng voi, con Man ngưu kia mới ò một tiếng rớt xuống, bị chân sau của tượng vương giẫm một cái, lập tức bay thẳng về phía chân trời, hóa thành một vì sao lấp lánh.

Mạnh Hoạch thở hồng hộc bò xuống, lảo đảo đi lên phía trước, chợt thấy trên ngà voi mắc một người, không ngừng chao đảo.

Hai mắt A Đẩu như khoanh nhang muỗi quay tròn tròn, vất vả lắm mới định thần lại, cùng Mạnh Hoạch liếc nhau một cái, một lớn một nhỏ đều sững sờ.

“Ta chỉ là thế thân thôi…Khi nãy hoàng đế không có ở đó, ta giả trang thành hắn, ngươi muốn bắt hoàng đế mà, bắt ta làm gì…” A Đẩu ngậm một cọng rơm, ôm cái eo xích lõa cường tráng của Mạnh Hoạch, ngồi trên lưng tượng vương đong đưa đong đưa.

“Ngươi câm miệng cho taaaaa”

Một trận đại bại, Mạnh Hoạch bị đánh tơi bời hoa lá, lúc này cắp đuôi xám xịt về nhà.

A Đẩu nói: “Bắt ta cũng vô dụng thôi, giờ thả ta trở về điiiii”

Mạnh Hoạch đáp: “…@%#^&$

A Đẩu tức giận quát: “Nói tiếng Hán”

Mạnh Hoạch phản xạ có điều kiện ngồi thẳng người, nói: “Không được, bại trận cũng phải có chiến lợi phẩm đem về, bằng không biết ăn nói sao”

A Đẩu ô ô mấy tiếng, cầu xin: “Thịt của ta vừa chua vừa cứng, mấy ngày rồi chưa tắm, khó ăn lắm đóóooo”

Mạnh Hoạch tức giận nói: “Hổ vương tộc chúng ta trước giờ không ăn thịt ngườiiii!”

A Đẩu “Ờ” một tiếng, đầu Mạnh Hoạch lại cúi gầm xuống, có lẽ đang nghĩ về nhà sẽ phải chịu khốc hình quỳ bàn xát đội ống nhổ gì đây, trong lòng bi ai.

Mạnh Hoạch “Aiz_____” thở dài một tiếng, A Đẩu hiếu kỳ nói: “Ngươi không phải là đại vương sao? Đại vương mà còn sợ bị mắng?”

Mạnh Hoạch ủ dột nói: “Ngươi không biết đâuuu, bà nương dữ lắmmm_____”

Đi đi ngừng ngừng, Mạnh Hoạch có vẻ hết sức quen thuộc đối với địa hình Nam Cương, vừa vào Thập Vạn Đại Sơn liền dễ dàng bỏ rơi truy binh, mang theo chiến lợi phẩm Bắc phạt duy nhất của hắn – hoàng đế Đại Hán – về nhà.

Man di trong Thập Vạn Đại Sơn vốn là bộ lạc liên hợp, Nam Cương chưa khai hóa, vẫn lấy xã hội mẫu hệ làm cơ sở như cũ, tục truyền Chúc Dung phu nhân chính là hậu duệ của Cửu Lê tộc Hỏa thần thượng cổ, chưởng quản đại quyền ba mươi sáu động, sử dụng hai cây đại đồng chùy, hơi chút không vui liền kêu Mạnh Hoạch tới quyền đấm cước đá một trận…

Sau khi bị bắt vào Hổ vương trại, A Đẩu liền bị nhốt vào trong một cái động, nhàm chán mà đánh giá xung quanh, thuận tay vỗ vỗ lớp da hổ trên giường đá, sắc trời dần tối, có nam tử Man tộc đưa cơm tới, đều là mấy món thịt nướng, A Đẩu liền không khách khí ăn hết.

Lát sau trời tối hẳn, ngoài động truyền tới tiếng cãi vả ầm ĩ, giống như ai đó lớn tiếng mắng nhiếc, nghe cả nửa ngày, một câu cũng chả hiểu, chờ đợi thật lâu, cuối cùng Mạnh Hoạch cũng xách một vò rượu trở về.

Trên mặt Mạnh Hoạch in rõ năm dấu ngón tay, say khướt nói: “Ngươi không được ra ngoài, bà nương mà thấy sẽ giết ngươi nga”

A Đẩu thấy Mạnh Hoạch bị tát, chỉ cảm thấy hết sức buồn cười, thấy ngoài cửa động mọc không ít bụi sen đá*, thuận tay hái vào, nhai nhai rồi đắp lên mặt Mạnh Hoạch, Mạnh Hoạch uể oải nói: “Sau lưng cũng có nữa, thoa thoa cho đại vương với” [*xem hình minh họa bên dưới]

A Đẩu thấy sau lưng hắn đầy thương tích, đồng tình không thôi, đoán chừng là do bại trận trở về bị ăn một trận roi gai, bèn thuận tay đắp lên, thầm nghĩ tên đại vương này dẫu sao cũng là chủ của một trại, vậy mà phải chịu bao nhiêu là uất ức.

Quả nhiên Mạnh Hoạch uống hết bầu rượu xong, liền vò mẻ chẳng sợ nứt nữa, khóc ầm nói: “Đánh giặc còn không bằng đi săn heo núi nữa, làm nam nhân thật vất vả màaaa_____”

Kế tiếp gục vào ngực A Đẩu ô ô khóc không ngừng.

Khoảnh khắc đó, trên mặt A Đẩu_____quang huy thánh mẫu vụt sáng chói.

Cứ thế qua mấy ngày, A Đẩu mới biết được chỗ mình ở, cư nhiên chính là khuê phòng của Mạnh Hoạch. Mạnh Hoạch ban ngày ra ngoài chẳng biết làm chuyện gì, tối trở về cũng không quấy rầy, nhường A Đẩu ngủ trên giường, còn mình thì trải tấm da dê lên mặt đất, thuận miệng huyên thuyên về tập tính sinh hoạt của heo núi, rồi xích thân lõa thể nằm ngủ.

A Đẩu biết mấy mãnh tướng Triệu Vân Trầm Kích nhất định sẽ tới cứu, Chúc Dung phu nhân gì đó cũng đều là pháo hôi thôi, Hoàng Nguyệt Anh chỉ cần một cây chổi lông gà là đã có thể quét sạch tổng trại chủ ba mươi sáu động tới chân trời, bèn không lo lắng làm gì nữa, thoải mái ăn no ngủ say, rảnh rỗi còn cùng thị vệ thủ trại đánh bạc, trải qua cuộc sống lữ du nhàn nhã.

Nhưng có một điểm A Đẩu lại nghĩ không thông, Mạnh Hoạch này không phải được kêu là áp trại tướng công của Chúc Dung phu nhân sao? Bộ không cần ngủ chung à? Chẳng lẽ Chúc Dung phu nhân thích làm ban ngày hơn?

Cuối cùng, hắn hỏi ra miệng luôn.

“Đại vương” A Đẩu nghiêm túc nói: “Hỏi ngươi vấn đề này”

Mạnh Hoạch đeo diện cụ Man tử, gật gù đắc ý ở trước gương, nói: “Gì? Hán nhân các ngươi lợi hại thật, biết làm gương đồng nữa”

A Đẩu nghiêm túc nói: “Ngươi thất sủng rồi sao?”

Mạnh Hoạch mờ mịt nói: “Trư sủng?” Hắn tháo mặt nạ xuống, đưa mặt sát vào gương, kế tiếp hét quang quác lên, suýt nữa dọa A Đẩu vãi ra quần.

“Ta có một cọng tóc bạc! Ta không muốn sống nữaaaaa!”

“…”

A Đẩu nói: “Ngươi ngươi ngươi…Ngươi thành thật trả lời, rốt cuộc ngươi có phải là tướng công của Chúc Dung phu nhân không, sao lại không có tiền đồ như vậy, nam nhân là phải hùng mạnh có biết chưa! Buổi tối ngươi không cần ngủ chung sao?! Thu phục nàng ta ở trên giường a!!”

“Tiểu gia dạy ngươi? Tiểu gia thường bị người ta làm đến…Phi phi, tiểu gia thường làm người ta đến độ thần hồn điên đảo, phiêu phiêu dục tiên, dạy ngươi mấy chiêu này, để ngươi thu phục nàng ta!”

Nghe được lời này, Mạnh Hoạch giống như bị khơi gợi chuyện thương tâm, chỉ thấy Man vương anh vĩ thân dài tám xích kia đi ra ngoài động, ngẩng đầu hướng nguyệt ai oán thở dài nói: “Tiểu gia, ngươi không hiểu đâu”

A Đẩu dấu chấm hỏi đầy đầu, tràn đầy tò mò mà nhìn Mạnh Hoạch, Mạnh Hoạch xoay người qua, cởi giáp da bên hông ra, ném xuống mặt đất.

Ánh trăng chiếu rọi lên thân thể không một manh vải của Mạnh Hoạch, làn da màu đồng sắc, bắp thịt quấn bện đều ửng sắc màu khỏe mạnh, tựa như thoa vào một lớp dầu.

A Đẩu nuốt nước miếng, mặt thoắt cái đỏ bừng.

Mạnh Hoạch nói: “Tiểu gia, ngươi thoạt nhìn thấy hài lòng không”

“…” Cơ thịt trên mặt A Đẩu co rút.

Mạnh Hoạch đưa tay dò xuống dưới háng, xoa xoa vật kia, đùa nghịch mấy cái, than thở: “Nàng ta không hài lòng”

A Đẩu hít một hơi, nói: “Lớn như vậy…Cái kích thước đó…mà Chúc Dung phu nhân vẫn không hài lòng?!”

Mạnh Hoạch ngượng ngùng nói: “Bà nương dữ quá, đại vương cương không nổi”

Chén mâm giá nến trong động ngã ì đùng, A Đẩu nháy mắt bật ngửa, miệng sùi bọt mép, gian nan vịn giường bò dậy, nói: “Tốt lắm!”

Nửa canh giờ sau.

Mạnh Hoạch trần truồng khoanh chân ngồi trên giường, đối diện A Đẩu, bắt đầu tuân theo “Bí thuật tiên sư Tả Từ” mà tiểu gia truyền thụ để luyện Cửu chuyển thần dương công kia.

“Chân khí chuyển xuống…qua khí hải, rót vào đan điền…” A Đẩu lẩm bẩm niệm: “Hiện tại ngươi có cảm giác được phía dưới bụng…”

Mạnh Hoạch tiếp lời: “Có một luồng liệt hỏa đang hừng hực thiêu đốt!”

A Đẩu nói: “Đúng! Chính là như vậy” Chợt nuốt nước miếng, đưa tay vê hai viên đậu trên ***g ngực Mạnh Hoạch, vê đến Mạnh Hoạch đỏ mặt tía tai, vật kia dựng lên, A Đẩu vừa lòng gật đầu nói: “Luyện xong hai đợt công pháp, ngươi sẽ có thể đi điều giáo bà nương mình”

Mạnh Hoạch vốn là người luyện võ, dễ dàng nắm vững cách tu tập công pháp nội gia, lúc này trong bụng nóng bỏng, quả thật muốn bội phục A Đẩu sát đất, nhịn không được nói: “Tiểu gia, ngươi luyện thường lắm hả, nhất định là rất hảo rất cường đại a”

A Đẩu nói: “Chuyện đó đương nhiên! Sư phụ ta một đêm bảy lần…Thôi, ngươi cứ chăm chỉ luyện là được” A Đẩu miệng thì nói không ngừng, một tay thì cầm vật kia của Mạnh Hoạch, tay còn lại sờ mó lung tung trên ***g ngực cường tráng của người ta, ăn sạch đậu hủ, xong mới nói tiếp: “Nói phải giữ lời a, giải quyết Chúc Dung phu nhân xong, ngươi phải thả ta về nhà, không được đổi ý đấy”

Mạnh Hoạch cười hắc hắc nói: “Tất nhiên rồi”

A Đẩu nhìn no mắt, sờ đã tay, tuy chưa hài lòng lắm, nhưng sợ chọc cho dục hỏa hắn cháy mạnh quá, mình trái lại gặp tai ương, nên đành thu tay lại đi múc hai gáo nước đá uống, để mặc Mạnh Hoạch tự mình luyện công.

Quá nửa đêm, chợt nghe thị vệ thông truyền, có khách tới thăm, Mạnh Hoạch liền vội vã quấn giáp, đeo diện cụ lên, vươn thẳng lưng đi ra tiếp khách.

Trong Hổ vương trại, ban đêm thủ vệ mệt mỏi hơn ban ngày không ít, Mạnh Hoạch chân trước vừa đi, A Đẩu liền chuẩn bị chuồn. Lúc này không chuồn thì đợi tới chừng nào nữa?

A Đẩu thuận tay kéo sàng đan trải trên mặt đất, ưu nhã đoan trang mà giũ nó lên trên giường đá, trải rộng ra.

A Đẩu lấy vàng bạc trong động đặt vào, gom hết tất cả chung chén mang hơi thở nghệ thuật Man Cương chuẩn bị mang về Lạc Dương làm đặc sản phân phát cho thân bằng hảo hữu. Thu gom nửa ngày, cuối cùng vén hai góc của bọc vải to vác lên lưng, thắt thành cái nút kết, xong lon ton chạy ra ngoài động, lủi mất như một làn khói.

Đêm tối mịt lặng gió, A Đẩu toàn chọn nơi vắng người mà chạy, chạy tới trước cửa Hổ vương trại, thấy thành công ở ngay trước mắt, hết sức mừng rỡ, chợt nghe thấy một giọng nói hết sức quen thuộc truyền tới:

“Cha mi, ngươi ăn một lần năm sáu viên, không sợ nổ bung chết cháy sao”

A Đẩu vác cái bao vải to kia, co cẳng chạy ra ngoài đại môn sơn trại, hô to: “Cam đại ca cứu ta_____!”

Mạnh Hoạch “A ha ha ha” mấy tiếng, nói: “Đại vương hiện giờ cái gì cũng không sợ_____”

Lời chưa dứt, Cam Ninh và Mạnh Hoạch đồng loạt sững sờ, lồi mắt nhìn về phía A Đẩu.

“…”

Khóe miệng A Đẩu co rút, đưa mắt nhìn Mạnh Hoạch, thì ra “Khách” tới thăm chính là Cam Ninh!

Cam Ninh nhìn nhìn Mạnh Hoạch, rồi đánh giá A Đẩu, liền bừng tỉnh đại ngộ.

A Đẩu thành khẩn nói: “Cam đại ca, ta có miếu thờ trinh tiết a”

Chốc lát sau:

“Ngươi không phải thứ tốt_____” Mạnh Hoạch tức đến kêu la quang quác, một tay xách bao vải, một tay xách A Đẩu mang về trong sơn động, lại ô ô nói: “Đập bể hết mấy cái mâm chén rồi! Tấm gương mẹ để lại cho ta, ngươi cũng chôm!” Tiếp theo đau lòng mà đem từng món đồ trang trí treo lại chỗ cũ.

A Đẩu hắc hắc cười trừ, nói: “Thì lần tới ta sẽ đi một mình…không trộm đồ của ngươi nữa”

Mạnh Hoạch “Ờ” một tiếng, A Đẩu vội khoát tay nói: “Không không không, hở? Chẳng phải hôm nay ngươi đi bồi lão bà sao?”

Vừa được A Đẩu nhắc nhở, lúc này Mạnh Hoạch mới nhớ ra, bèn hung ác nói: “Còn chạy nữa ta sẽ ăn sạch ngươi!”

Nói xong Mạnh Hoạch đắc ý xơi luôn năm sáu viên xuân dược Cam lão bản bán cho, tinh thần tỏa sáng mà “A” một tiếng, đoạn như một cơn lốc lao vù ra khỏi sơn động, đi tìm Chúc Dung phu nhân.

Thần công xuân dược song kiếm hợp bích, Mạnh đại vương mặc giáp ra trận đâyyyyy.

Cam Hưng Bá đuổi theo thăm dò, cuối cùng tìm được tung tích thiên tử, mang A Đẩu đi không được, bèn trở về bẩm báo với Hoàng Nguyệt Anh Triệu Vân Kinh Trầm Kích, muốn biết sau đó thế nào, thỉnh hạ hồi phân giải.