*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
A Đẩu móc ra cái diện cụ bạc mà trăm cay nghìn đắng mới làm được, đeo lên cho Ách thị, tấm tắc nói: “Tay nghề thật sự chưa được khéo lắm, xem ta tốt với ngươi chưa”
Ách thị thờ ơ liếc nhìn tay A Đẩu một cái.
A Đẩu vội ngượng ngùng giấu cái tay đầy vết thương ra sau lưng, cười nói: “Đương nhiên, bộ dạng ngươi vốn cũng đã…”
A Đẩu ngắm nhìn Ách thị hồi lâu, chỉ cảm thấy thật khó mà coi hắn như một gã thị vệ bình thường được; hắn khác hẳn so với những người A Đẩu quen biết, gương mặt anh tuấn mà thon gầy kia, mang theo một cổ khí chất sơn lâm, hoặc là mãnh thú như liệp báo, diều hâu ngủ đông.
Hàng mày hắn thô dày mà đen sậm, đôi môi khúc chiết kiên ngạnh, khác biệt so với khí chất nam tử vĩ ngạn quen thuộc, bao dung hết thảy của Triệu Vân.
Dường như Ách thị được sinh ra là để cướp đoạt, giết chóc và phá hủy, chẳng khác nào một con mãnh thú phục trong bóng tối.
A Đẩu lại nhìn hồi lâu, nuốt một ngụm nước miếng, nói: “Thật con mẹ nó đẹp trai”
Ách thị đứng lên đi vào gian trong, A Đẩu đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó cười to nói: “Ngươi đỏ mặt kìa! Không phải vừa nãy ngươi đỏ mặt đó chứ!”
Đang muốn đuổi theo trêu chọc một trận thì chợt có người gõ cửa.
A Đẩu làm cái vẻ mặt quỷ treo cổ*. [*xem hình minh họa bên dưới]
Sau khi vào Ích Châu, Triệu Vân bề bộn sự vụ quân chính, hơn nữa đại chiến vừa ngừng; người dạy Khương Duy, Lưu Thiện luyện võ mỗi ngày đã được bàn bạc xong, đổi thành Mã Siêu. Triệu Vân thỉnh thoảng vẫn tới kiểm tra, miễn cho A Đẩu lười biếng trốn tập.
Niên kỷ Mã Siêu chỉ mới ngoài hai mươi, gặp phải hai tên thái tử đảng, trong đó lại có một con tiểu quỷ, mỗi ngày đều thấp thỏm lo lắng, sợ dạy không tận trách. Bản thân sư phụ mới có võ công dũng mãnh, nhưng bản lĩnh dạy đệ tử chỉ thường thường bậc trung, A Đẩu nhìn vào trong mắt, liền châm chọc không thôi. Cứ khoái gây hấn chọc ghẹo, có một dạo quan hệ sư đồ căng thẳng tới nỗi Lưu Thiện muốn khích Ách thị xuất mã, dùng một ngón tay đè chết Mã Siêu.
Chiếu theo đạo lý của Triệu Vân, truyền đạo thụ nghiệp tức là sư; đừng nói niên kỷ so với ngươi lớn hơn, cho dù nhỏ hơn ngươi, nhưng chỉ cần dạy ngươi thì đã là sư phụ ngươi rồi, A Đẩu đành phẫn nộ đi ra mở cửa. Cửa vừa mở liền không hòa nhã nói: “Cái gì, giờ Dậu rồi mà còn bắt ta đi khiêng gạch hả?”
Mã Siêu quan sát A Đẩu vài lần, nói: “Đi theo ta”
A Đẩu hết cách, đành theo Mã Siêu xuyên qua hành lang, Mã Siêu lại nói: “Chỉnh sửa y quan lại, ở đó cười ngu cái gì”
Trong lòng A Đẩu thầm đáp lại một câu “Liên quan cái rắm gì tới ngươi”, theo Mã Siêu đi vào đại thính trong phủ, Mã Siêu chấp tay nói: “Tiểu chủ công đã thỉnh đến” Rồi lui sang một bên.
A Đẩu lười biếng liếc vào phòng, thấy mấy người Gia Cát Lượng, Triệu Vân, Pháp Chính đang vây quanh một thiếu niên như quần sao nâng nguyệt, thiếu niên kia xấp xỉ tuổi mình, môi hồng răng trắng, giữa mi mục mang theo phong độ của người trí thức.
Triệu Vân nói: “Đây chính là đồ nhi ta Công Tự, Công Tự qua đây” Ngoắc tay với Lưu Thiện, đồng thời chỉ chỉ khóe miệng, A Đẩu hiểu ý lập tức chùi nước miếng bên khóe miệng, chậm rì rì lết qua.
Gia Cát Lượng nói: “Hai người các ngươi đều là con cháu thế gia, xưng huynh gọi đệ là được”
Thiếu niên kia cũng chẳng câu thúc gì, lúc chắp tay cũng rất ra dáng, y hệ một văn sĩ trẻ tuổi, nói: “Nếu vậy, Tư Mã Chiêu kiến quá hiền huynh”
A Đẩu vừa thấy thiếu niên ôn nhu như nữ tử này, lập tức có cảm giác mình đã trở thành một vĩ trượng phu, liền nhiệt tình nói: “Hiền huynh Lưu Thiện, tự Công Tự, chào ngu đệ”
Xưng hô “Ngu đệ” vừa thốt, thiếu niên kia sững sờ tại chỗ, biểu tình của mọi người trên phòng cũng thê thảm không đỡ nổi.
A Đẩu hồi thần, nói: “Ngươi tên gì?”
“Tư Mã Chiêu…”
“…”
Tên ẻo lã này vậy mà chính là thái tổ khai quốc triều Tấn tương lai Tư Mã Chiêu, kẻ công hãm Thành Đô, giam lỏng mình ở Lạc Dương, còn tứ phong “An Lạc công” sao? A Đẩu vô ý thức sờ bội kiếm bên hông, nhưng lại sờ vào khoảng không, bèn quay đầu khắp nơi tìm các món thần khí như ghế gãy, gạch đá…Ý niệm duy nhất trong đầu chính là dù có liều mạng máu tươi năm bước cũng phải tự tay đánh chết tên này ngay tại chỗ!
Đương nhiên, có Triệu Vân Gia Cát Lượng ở đây, ý tưởng này sẽ chỉ là si tâm vọng tưởng, không thể trở thành hiện thực.
Cả nhà Tư Mã Chiêu là vọng tộc Hà Nội, đều là danh sĩ Xuyên Trung cùng thời với Pháp Chính, có giao tình mấy đời; cứ mỗi dịp cuối năm cả nhà sẽ mang lễ vật nhập Xuyên, trao đổi tin tức với tộc Pháp thị, năm nay lại có thêm thứ tử: Tư Mã Chiêu cùng đi theo đoàn xe.
Khoản nợ giữa ba phương thế lực Tào Tháo và Lưu Bị, Tôn Quyền còn chưa tính xong, lúc này có phái sứ giả đến cũng chỉ dư thừa, là Tôn Tào kháng Lưu, hay Tào Lưu diệt Tôn? Hay là liên minh Ngô Thục đã được kí kết từ lâu sau trận chiến Xích Bích?
Hết thảy thế cục vẫn chưa sáng tỏ, gia tộc Tư Mã được phái đi, lễ đội lấy quan hệ cá nhân làm mục đích, không thể nghi ngờ chính là một cú đột phá cực hảo. Tuổi tác Tư Mã Chiêu còn nhỏ hơn Lưu Thiện, nhưng cách ăn nói, suy nghĩ lại nho nhã hữu lễ, rất có phong phạm đệ tử thế gia, sau khi tới Thành Đô, hẳn sẽ được các sĩ tộc yêu thích bội phần.
Bởi thế, những ai đã từng gặp qua Tư Mã Chiêu và Lưu Thiện, trong lòng đều hình thành nên sự so sánh rõ rệt.
Ngày đó Mã Siêu dạy thuật bắn cung, A Đẩu lơ đãng, suy nghĩ phải làm sao mới có thể tiên hạ thủ vi cường, diệt thằng con hoang Tư Mã Chiêu kia, đầu xuôi đuôi lọt, tránh cho ngày sau Tư Mã Chiêu binh lâm Thành Đô, bắt mình về Lạc Dương làm An Lạc công.
Hạ độc? Thôi quên đi, có Pháp Chính Bàng Thống Gia Cát Lượng ở đây, hạ hạc đỉnh hồng nói không chừng cũng giải được tuốt.
Mưu sát? Dẫn hắn lên núi Nga Mi chơi, sau đó đẩy xuống vách đá luôn? Đừng nói đến mình có bản lãnh này hay không, lỡ Triệu Vân không an tâm, đi theo, vậy thì càng không có khả năng.
Ám sát? Kêu Ách ba chặt rụng đầu hắn xuống? Vậy rủi, không, Gia Cát Lượng nhất định có thể tra ra được là ai làm…A Đẩu rùng mình một cái, khó khăn lắm mới chiêu được một vị võ tướng, vinh hoa phú quý còn chưa ban mà đã hại hắn bị chém đầu thì oan ức cho hắn quá.
Một mặt suy tính, một mặt bắn tên, tên kia nghiêng tới nghiêng lui, toàn không trúng đích, chỉ thấy giáo lại trên sân ôm đầu chạy trối chết, sợ trúng phải độc thủ của tiểu chủ công.
“Nghĩ ngợi cái gì! Nghiêm túc chút đi!” Mã Siêu lớn tiếng mắng.
A Đẩu bị dọa nhảy dựng, buông lỏng dây cung, chợt cao hứng phấn chân kêu: “Bắn trúng rồi!”
Mã Siêu tức giận nói: “Trúng mục tiêu kế bên thì có! Còn cà lơ phất phơ nữa sẽ phạt ngươi luyện tới tối!”
Khóe miệng A Đẩu hơi run rẩy, lại nhìn qua Khương Duy đã xong việc đang cười trộm kế bên.
A Đẩu trưng bộ mặt khóc tang ra nói: “Bắn trúng hồng tâm ba lần mới được phép nghỉ…Lão tử làm gì có bản lãnh đó chứ”
Luyện một hồi, chợt thấy hai người bên ngoài giáo trường, A Đẩu lập tức lên tinh thần, cười hô: “Sư phụ!”
Người tới chính là Triệu Vân, nhưng bên cạnh còn có Tư Mã Chiêu đi theo, hai người nói nói cười cười, A Đẩu vừa chứng kiến sắc mặt liền âm trầm, nhất thời có cảm giác như đồ của mình bị người ta cướp mất.
“Ta dẫn Tử Thượng đi dạo quanh phủ, các ngươi tự luyện tiễn đi” Triệu Vân mỉm cười nói.
Đã tới rồi thì làm gì có chuyện thả cho đi? A Đẩu thấy Tư Mã Chiêu thân thể yếu ớt, cố ý khiêu khích, nói: “Luyện bắn tên, ngu đệ biết không?” Thấy sắc mặt Triệu Vân bất thiện, đành sửa miệng: “Hiền đệ qua đây chơi thử chứ?”
Tư Mã Chiêu cũng là tâm tính hài tử, hớn hở nhận cung tên Lưu Thiện đưa cho, cười nói: “Ngu đệ chỉ theo Uyên thế thúc học chút đỉnh thôi”
Lập tức kéo cung phóng tiễn, một tiễn trúng ngay giữa hồng tâm!
Triệu Vân và Mã Siêu đều nhịn không được hoan hô: “Hảo!”
A Đẩu mất mặt đến độ muốn chui xuống đất, Tư Mã Chiêu cư nhiên theo Hạ Hầu Uyên học tiễn kỹ!
Một tiễn của Tư Mã Chiêu được cả sân trầm trồ khen ngợi, Triệu Vân thấy sắc mặt A Đẩu xanh mét, hiểu tâm tư hắn, cười nói: “Công Tự lúc bé thể nhược, cho nên ta cố ý lơi công khóa, đúng là sư phụ lười biếng rồi”
Ngụ ý chính là muốn ôm lấy sự mất mặt của A Đẩu vào người mình, lại dịu dàng nói: “Tới, hôm nay giải thích rõ cho ngươi nghe, phải dụng tâm nhớ kỹ”
Triệu Vân nhận lấy cung tiễn từ Tư Mã Chiêu, đứng sau lưng A Đẩu, để hắn tựa vào lồng ngực mình, hai tay ôm A Đẩu, nhẹ nhàng đặt cung vào tay hắn, rồi khom người, nhỏ giọng nói bên tai A Đẩu: “Hạ Hầu Uyên từng nói, thuật bắn tên lấy mắt làm tâm, lấy tâm làm tay; nhưng sư phụ cho rằng, điều này chỉ là tầm thường”
“Làm sao để đạt tới thượng thừa? Phải dùng ‘Tâm’ để ngắm bia, từ tâm tới tay, chỉ cách một tầng, đương nhiên thoải mái tự nhiên hơn so với dùng ‘Nhãn’ ngắm bia, cách tới hai tầng”
Chợt hai người buông dây cùng lúc, mũi tên bay “Vèo” đi, trúng ngay đuôi mũi tên mà Tư Mã Chiêu bắn lên bia lúc trước, chẻ nó ra làm hai!
“Quá mạnh mẽ!” Tư Mã Chiêu nhịn không được khen ngợi.
“Hiểu chưa?” Triệu Vân nhìn A Đẩu đang ngơ ngác xuất thần, lại mỉm cười nói: “Thêm lần nữa nhé?”
A Đẩu chưa kịp hồi thần, Triệu Vân đã cầm tay hắn kéo cung lần nữa: “Lần này tới ngươi bắn tên, lấy tâm làm tay, chớ bị hai mắt che mờ”
Tay A Đẩu hơi run rẩy, nhưng cảm thấy rằng, tuy Triệu Vân bảo hắn thả tên, song thực tế là cố ý nhường, chỉ giúp hắn nhắm chuẩn bia, lại hơi lệch qua chút, A Đẩu hiểu ý, buông tay, mũi tên thứ ba bắn trúng đích, cách hồng tâm không xa mấy. Bèn cười nói: “Hiểu chưa”
Những người đứng xem ai cũng đinh ninh rằng mũi tên này là do A Đẩu bắn ra, nhưng nào biết đây là do Triệu Vân vớt vát mặt mũi cho hắn, chỉ nghe Tư Mã Chiêu tán dương không ngớt miệng: “Thiên hạ đều bảo trong thần tiễn thủ, Vân thúc đứng thứ ba, hôm nay chứng kiến mới biết danh bất hư truyền! Tử Thượng được mở rộng tầm mắt rồi”
Triệu Vân vội khiêm tốn nói: “Nói vậy sao được, tài bắn cung của Từ tướng quân, Hạ Hầu tướng quân mới cao minh, chút bản lĩnh này của Tử Long chỉ đủ dạy đồ đệ”
Nào ngờ A Đẩu vừa nghe thứ hạng này, liền nhịn không được hiếu kỳ nói: “Sư phụ đứng thứ ba? Vậy trước đó là ai?”
Tư Mã Chiêu cười nói: “Tài bắn cung của Hoàng Trung Hoàng lão tướng quân là thiên hạ đệ nhất, danh hiệu này đã được công nhận”
Mã Siêu nghe hắn ca ngợi tướng Thục, trong lòng cao hứng nói: “Đương nhiên rồi, trong quân đều truyền rằng Hoàng tướng quân là tiễn thần”
A Đẩu co giật khóe miệng, thầm nghĩ cái danh hiệu “Tiện thần” này không có cũng chả sao, may mà sư phụ không phải “Tiện thần*”. [*‘Tiễn’ với ‘tiện’ đều phát âm là jiàn]
Lại nghe Tư Mã Chiêu nói: “Phụ thân bảo, trên đời này, tài bắn cung xếp thứ hai ngoại trừ Ôn hầu thì không còn ai khác, Ôn hầu xạ kích Viên môn(1), một tiễn bắn trúng mũi kích Phương thiên họa cách xa hơn trăm bước. Bình thường có thể bắn trúng thì chẳng hiếm lạ gì, nhưng thế cục khi ấy, không cho phép thất thủ, bình tĩnh dửng dưng, tùy tiện nói ra, liền trúng mũi kích, quả không tầm thường”
Lữ Bố từng bảo Lưu Bị, Kỷ Linh ngừng chiến, liền khoe khoang rằng, nếu bắn trúng, Lưu Bị và Kỷ Linh không được đánh nữa; đó là áp lực tâm lý cực lớn, nếu một tiễn không trúng sẽ mất sạch mặt mũi. Trong lời nói của Tư Mã Chiêu cũng ngầm cho rằng Lữ Bố tài hơn Hoàng Trung.
Mã Siêu tuy bất bình, nhưng dù sao cũng nên bất kính với người đã chết, nên gật gật đầu, không bình luận thêm nữa.
Triệu Vân mỉm cười nói: “Vì để giải trừ trận chiến giữa chủ công và Kỷ Linh, Lữ Bố đã dùng diệu kế này, tài bắn cung như thần, Tử Long tự nhận thấy bản thân không bằng Lữ Phụng Tiên”
A Đẩu nghe đến nhiệt huyết sôi trào, than thở: “Chỉ hận ta sinh ra quá muộn, hắn chết sớm quá, chưa kịp kết giao với người này”
Tư Mã Chiêu lại nói: “Còn có, Thái Sử Từ ở Giang Đông, Hạ Hầu Uyên ở Lạc Dương, Từ Hoảng, Trương Liêu thế huynh đều là những tay thiện kỵ xạ, tiểu đệ không nói nữa, Công Tự huynh thỉnh”
A Đẩu cầm cung, biết không thể nào bắn được như vừa rồi nữa, chi bằng thấy tốt rồi thì nên thu tay, chợt nghĩ tới một chuyện, nói: “Ta tới tư phòng kêu thị vệ của ta, xem thử hắn thế nào” Nói xong cất bước chạy.
“Ách ba, đi theo ta” A Đẩu thấy Ách thị đang ngồi xổm ngoài cửa phòng mình, bưng bát mì lạnh hồng du*, đang tính gắp bỏ vào miệng, có lẽ do đói bụng nên tới trù phòng trộm điểm tâm. Vội nói: “Đừng ăn nữa! Lão tử bị khi dễ kìa! Tới giúp ta trút giận, xong sẽ dẫn ngươi đi ăn một bữa ngon” [*một loại gia vị Tứ Xuyên, làm từ hoa tiêu, hồi, sơn nại, hành, tỏi, gừng, đường]
Ách thị chùi chùi miệng, theo A Đẩu đi tới giáo trường, bấy giờ ánh mắt của mọi người trên giáo trường đều tập trung vào người hắn.
Hai mắt Tư Mã Chiêu tỏa sáng, chắp tay nói: “Vị thế huynh này đại danh là?”
A Đẩu nói: “Hắn tên…Ừm, hắn tên Kinh Trầm Kích, hắn không nói chuyện được, thất lễ rồi” A Đẩu tùy tiện đặt cho hắn một cái tên, đỡ phải suốt ngày kêu Ách ba Ách ba.
Ách thị khoanh tay, thờ ơ, làm như không thèm quan tâm tới những chuyện ngoài thân.
A Đẩu vỗ cung vào ngực hắn, nói: “Trầm Kích, bắn một mũi cho Tư Mã ngu…Hiền đệ coi thử đi”
A Đẩu từng tận mắt chứng kiến Ách thị ném đá giết địch, nên lòng tin đối với hắn gần như mù quáng, không thua gì Triệu Vân, Ách thị ước lượng cung, lắc đầu, ném cung sang một bên. Chê cung này sức kéo không đủ, sau đó liếc thấy cự cung phá thành đặt bên cạnh giáo trường.
Cây cung sắt kia là do Gia Cát Lượng đích thân thiết kế và chế tạo, phải ba người hợp lực mới có thể kéo nổi, trường tiễn cao bằng một người, chuyên dùng để công thành, chỉ thấy Ách thị lấy cây cung kia, dưới sự chứng kiến của mọi người, chân đạp cự cung, tay kéo dây sắt, ghìm khuỷu tay xuống, trường tiễn ‘keng’ lên dây.
Lần này còn không một tiễn bắn nát bia ngắm sao! A Đẩu mừng như điên, thần lực trời sinh a, quá dũng mãnh rồi!
Ách thị giẫm giẫm, một cước đứng vững, thân thể xoay tròn một chỗ, ưu mỹ đến cực điểm mà kéo cây cự cung kia thành một vầng trăng tròn! Mọi người có mặt cùng reo hò một tiếng như oanh lôi san bằng mặt đất, chợt Ách thị chuyển thân buông dây, mũi tên kia vô cùng thần tốc bay tới bia ngắm, A Đẩu chỉ thấy trước mắt hoa lên, trường tiễn đã lướt qua một loạt bia ngắm, bay khỏi giáo trường, sau đó vượt qua tường rào, biến mất tiêu.
“…”
Khúc dạo đầu thanh thế hoàng tráng như vậy, lại đổi lấy một cái kết cục dở khóc dở cười, ngay cả bia ngắm cũng chả trúng!
Ách thị lười biếng quăng cung, khoanh tay đứng sau lưng Lưu Thiện, mọi người hai mặt nhìn nhau, đều cắn răng nhịn cười, sợ Lưu Thiện thẹn quá hóa giận.
A Đẩu nói: “Ngươi ngươi ngươi…Bắn thêm lần nữa, lần này nghiêm túc chút…”
Triệu Vân cười nói: “Được rồi, chớ có hồ nháo. Thần lực của Trầm Kích huynh hơn người, thỉnh thoảng mất chuẩn xác cũng không có gì đáng ngạc nhiên”
Tư Mã Chiêu hiếu kỳ vô cùng, không ngừng đánh giá Trầm Kích, đang muốn nói gì đó thì lại nghe một tiếng chuông vang từ xa truyền lại.
Triệu Vân nói: “Ăn tối thôi, giải tán đi, Công Tự ngươi còn cần phải chăm học khổ luyện hơn nữa, biết chưa?”
A Đẩu hết cách, đành phải phẫn nộ kéo Ách thị rời đi, dọc đường không ngừng mắng chửi tên Ách ba làm xấu mặt này, chợt nghi ngờ nói: “Hôm nay mặt trời còn chưa xuống núi, sao chùa Lão Quân ngoài thành lại gõ chuông sớm như vậy? Mới ăn cơm trưa, lão tử vẫn chưa đói tí nào”
Phía tây Thành Đô dựng một ngôi chùa Lão Quân, chính là chỗ của đạo sĩ nhập thế trên núi Thanh Thành, thờ cúng Thái Thượng Đạo Đức Thiên Tôn. Mỗi ngày hương khói không ngừng, ban đêm lúc gõ chuông báo thì tiếng chuông ngân vang khắp toàn thành, chưa từng sai giờ, trong phủ Thành Đô đã sớm quen với ba tiếng chuông vang mỗi ngày của chùa Lão Quân, nên không hề bố trí nhật quỹ hay tích lậu*. [*đồng hồ nhật quỹ: dựa vào bóng của mặt trời để ước lượng giờ giấc; tích lậu: đồng hồ nước; xem hình minh họa bên dưới]
Nhưng hôm nay cơm tối dọn sớm hơn bình thường tới một canh giờ.
Gia Cát Lượng về đến nhà, thay quan phục, thấy đồ ăn đầy bàn, thắc mắc nói: “Ăn cơm chiều sớm quá vậy? Ngay cả đèn dầu còn chưa thắp nữa”
Hoàng Nguyệt Anh dịu dàng cười nói: “Nghe người trong thành bảo, hôm nay không biết từ đâu bay tới một mũi trường tiễn do ngươi chế tạo, bắn trúng miệng chuông đồng trên nóc chùa Lão Quân, còn ghim sâu vào, đám đạo sĩ hì hục ra sức mà vẫn không sao nhổ xuống được, đành mặc kệ nó luôn”
Gia Cát Lượng gật gù nói: “Có lẽ lúc thao luyện mất chuẩn xác, không cẩn thận phóng bay đi”
Hoàng Nguyệt Anh lại cười nói: “Mất chuẩn xác mà lại vừa vặn ghim ngay chuông đồng sao, thật quá ly kỳ; tám phần là trong đầu kẻ phóng tên chỉ muốn được ăn cơm tối sớm chút”
Gia Cát Lượng buồn cười nói: “Đây là thiên ý sao?”
Tối đến, Tư Mã Chiêu rốt cuộc bị hạ độc thủ.
Đầu tiên là giấy cửa bị thọc một lỗ nhỏ, sau đó chuẩn bị pháp bảo độc môn chuyên dùng để giết người cướp của của Hoàng Nguyệt Anh, nhang canh năm, đốt ra một chấm đỏ, đâm vào trong lỗ nhỏ. Tư Mã Chiêu ngủ đến say sưa, thị vệ canh giữ bên ngoài đã mềm nhũn ngã xuống.
Lát sau, cửa phòng bị đẩy “Két” ra, một kẻ mặt che khăn đen nhảy vào, một “Kẻ thần bí” cực kỳ thần bí. Hắn rón ra rón rén nhảy qua thi thể…Á bậy, thân thể thủ vệ. Tiếp theo khiêng Tư Mã Chiêu lên, thân pháp linh hoạt, từ cửa chính ngông nghênh đi ra ngoài, khá khen cho khí phách của một vị đại hiệp!
A Đẩu khiêng Tư Mã Chiêu, đi một hồi, dừng nghỉ mệt, đi đến thở hồng hộc, mắng: “Trời đánh nó, nặng quá vậy…”
Chợt thấy chỗ hành lang uốn khúc có một thân ảnh cao lớn, liền thầm kinh hãi, ngay sau đó nhận ra là Ách thị, mới thở phào nhẹ nhõm, nói: “Sao ngươi không ngủ mà theo ra làm gì? Mau trở về!”
Không gọi Khương Duy, Trầm Kích là do sợ âm mưu bại lộ sẽ liên lụy bọn họ chịu phạt, bất quá trước giờ tai mắt Ách ba vốn minh mẫn. Cư nhiên quên mất cái gốc rạ này, A Đẩu ra sức đuổi, nhưng Ách thị không chịu đi.
A Đẩu bất đắc dĩ, đành nói: “Tốt lắm, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng gánh…Ngày nào đó bị vạch trần ta với ngươi chết chung là được” Ra lệnh cho Ách thị: “Ôm tên này ra hậu viện, mệt chết lão tử rồi”
Ách thị không biết A Đẩu muốn làm gì, chỉ nghĩ đây là trò đùa của thiếu niên, liền giúp hắn mang Tư Mã Chiêu đặt vào một góc hậu viện.
Nơi đó cách chỗ ở của người trong phủ rất xa, vốn là một viện hoang, chưa từng được quét tước, trong viện đầy cỏ dại, trên mặt đất lả tả nào dây thừng, roi ngựa, xích sắt, vải rách…đương nhiên đại hiệp đã sớm chuẩn bị đâu ra đấy, bên cạnh lại có một miệng giếng, có thể thấy đã chọn được một nơi rất tốt. Dễ dàng tiền dâm hậu sát, rồi vứt xác xuống giếng, phục vụ theo dây chuyền, chu đáo thân thiện.
A Đẩu hấp ta hấp tấp cột Tư Mã Chiêu vào một cái cây tán nghiêng, múc một thùng nước giội lên mặt Tư Mã Chiêu, thế là Tư Mã Chiêu tỉnh dậy, muốn biết chuyện tiếp diễn thế nào, mời đón xem chương sau.
—————————————
_ Về tiêu đề: nghĩa là dã tâm lộ rõ ra ngoài, ai nhìn vào cũng biết
_ Mặt quỷ treo cổ:
(1) Ôn hầu là Lữ Bố, về việc bắn kích Viên môn: Viên Thuật thấy Lã Bố ngã theo mình lại sai Kỷ Linh mang 3 vạn quân tấn công Tiểu Bái để diệt Lưu Bị. Lã Bố chỉ mang 1000 quân bộ và 200 quân kỵ tới Tiểu Bái, bắt hai bên phải hòa giải. Ông sai cắm kích từ xa 150 bước và giao hẹn sẽ bắn tên, nếu trúng vào ngạnh kích thì hai bên phải giảng hòa. Sau đó Lã Bố lùi lại giương cung bắn trúng ngay ngạnh kích. Mọi người đều khâm phục. Lưu Bị cảm ơn ông, còn Kỷ Linh thấy Lã Bố kiêu dũng không dám trái ý phải mang quân về; **