Nhất thời, trong rừng chỉ còn lại tiếng thở hổn hển nhẹ nhàng của Phong Băng.
Sở Thiên Nhai cầm kiếm đứng im.
Nghe thấy tiếng hô hấp như đang cố gắng chịu đựng đau đớn của nàng, trái tim của y thắt lại.
Mũi Lam tinh đó đâm sâu vào trong, còn Phong Băng lúc đó khí tụ toàn
thân, do đó không xuyên qua người nàng được, hiện giờ, nhất định nàng
nhất định đang rất đâu đớn phải không?
Hắn không dám động, mục tiêu của đối phương chính là Phong Băng sau lưng hắn, nếu thêm một vệt Lam tinh nữa, nàng đang bị thương, liệu có tránh
được không?
Kể từ khi lần đầu tiên nhìn thấy Phong Băng, hắn đã hoàn toàn quyết định tuyệt không thể để cho ai có thể làm tổn thương nàng trước mặt hắn.
Nhưng mà hiện giờ, hắn hoàn toàn không chắc chắn, một chút cũng không chắn chắn.
Mũi ám khí vô ảnh vô tung đột nhiên phát ra vừa rồi hiện giờ vẫn khiến hắn vẫn còn sợ hãi.
“Tinh Tinh Mạn Thiên, Lam Nguyệt kinh hồn. Một kích tuyệt sát của Nguyệt Hồ, tiểu nữ lĩnh giáo rồi”. Phong Băng bình tĩnh nói.
Nhị thập bát tinh túc của Tinh Tinh Mạn Thiên án theo nhật nguyệt ngũ
hành chia thành bảy tổ, mỗi tổ bốn người. Phân biệt là Hoàng Kim, Tử
Mộc, Lục Thủy, Xích Hỏa, Thanh Thổ, Lam Nguyệt, Chanh Nhật. Với thực lực của Ngụy công tử, tự nhiên sớm biết được các tin tức tình báo về Minh
tướng quân. Phong Băng vừa rồi đề cập, một là nói cho Sở Thiên Nhai biết hư thực của đối phương, hai là cũng biểu hiện mình bị thương không
nặng, để hắn đỡ bận tâm.
Khu rừng vẫn chìm vào im lặng chết chóc, không một chút âm thanh đáp lời.
Sở Thiên Nhai tinh thần phấn chấn, đối phương chần chừ không dám xuất thủ tiếp, có lẽ là chỉ có bốn người của Lam Nguyệt đến.
Sự đáng sự của sát thủ chính là dưới tình huống đối phương không chút
phòng bị, còn võ công bản thân chưa chắc đã đạt tới hóa cảnh.
Trước mắt mặc dù đối phương có bốn người, còn bên mình thì một người đã
bị thương, nhưng vừa rồi là ám xứ ám toán minh xứ, hữu tâm đấu vô tâm.
Hiện giờ bản thân cùng Phong Băng liên thủ, đều có phòng bị, cuộc chiến
này thắng phụ còn chưa rõ.
Bọn người kia chính là Nguyệt Hồ, Nguyệt Lộc, Nguyệt Ô và Nguyệt Yến trong Lam Nguyệt
Lam Nguyệt thủ lĩnh là Nguyệt Hồ dẫn thủ hạ phụng lệnh Minh tướng quân
đến đón Thương Tình Phong. Khi đến nơi phát hiện Thương Tình Phong đã
thành thi thể trên đất, lại nhìn thấy Phong Băng và Sở Thiên Nhai. Sở
Thiên Nhai xuất đạo chưa lâu, Nguyệt Hồ không nhận ra. Nhưng Phong Băng
lại là thủ hạ đắc lực dưới trướng Ngụy công tử. Nguyệt Hồ sợ không đón
được Thương Tình Phong không dám về phục mệnh, liền quyết định ám sát
Phong Băng.
Nhưng không ngờ rằng một kích tuyệt mệnh tận dụng hết biến hóa thiên
thời của Nguyệt Yến, lại bị kẻ kia ngăn được, lúc đó mới biết người này
võ công cực cao. Cần phải biết rằng Tinh Tinh Mạn Thiên xuất thủ cực
hiếm khi thất bại, cho dù không trúng cũng một đòn rồi rút. Nhưng lần
này cảm tưởng như đã hoàn toàn đắc thủ, cuối cùng lại thất bại, không
thể không nảy ra ý định rút đi.
Nhưng mà Sở Thiên Nhai kiếm đã ra khỏi vỏ, sát khí đầy mặt. Lúc này mà
rút đi chắc chắn không thể qua được cảm giác mẫn duệ của hắn. Nguyệt Hồ
trong lòng than khổ, nhưng ở vào thế cung đã lắp tên, chỉ biết cùng ba
người chia nhau phục binh bất động, chờ đợi cơ hội phát động đợt tập
kích thứ hai.
Sở Thiên Nhai từ khi xuất đạo đến nay, điều thiếu sót duy nhất chính là
kinh nghiệm lâm địch. Trải qua cuộc chiến với Thương Tình Phong, Vô Nhai vừa sơ hiện đã một chiêu phá địch, tín tâm và đảm lược đại tăng, chính
là trạng thái đỉnh cao của kiếm thủ. Lúc này, Phong Băng lại bị thương
trước mặt mình, càng căm hận kẻ thù, nỗi đau từ trong lòng sinh ra, cho
dù là Tinh Tinh Mãn Thiên danh mãn giang hồ, chưa từng bao giờ thất bại
cũng không dám trực diện đối đầu.
Sở Thiên Nhai vận công toàn thân, cảm giác càng thêm rõ ràng, đã phát
hiện được vị trí của ba địch nhân, nhưng không dám cường hành xuất thủ.
Đối phương đều là những sát thủ thân kinh bách chiến, rất giỏi chớp cơ
hội. Chỉ cần một chút bất cẩn, xuất thủ có chút sai lầm, thì hắn sẽ phải vùi thây tại đây hôm nay.
Nhất thời cả hai bên đều không bên nào dám xuất thủ trước, rơi vào trạng thái bế tắc.
Phong Băng dần dần cảm thấy tay trái tê dại, liền biết rằng Lam tinh có
tẩm độc, có lẽ đối phương đợi đến khi nàng bị độc phát thì sẽ tiến hành
công kích. Lúc đó Sở Thiên Nhai một mình chọi bốn, chỉ sợ càng thêm vô
vọng. Tuy biết rằng xuất thủ trước sẽ bất lợi, nhưng không thể không
xuất thủ, tốc chiến tốc quyết được.
“Vụt”. Thiên Thu Tác của Phong Băng cuộn tới một cây đại thụ cách đó ba trượng.
Thiên Thu Tác là độc môn tuyệt học của Hàn Mai sư thái ở Hội Quân Sơn,
sư phụ chân chính của Phong Băng. Tác (thừng) dài ba trượng hai xích,
kình lực âm nhu, chính là binh khí tuyệt diệu dành cho viễn công.
Kình khí của Thiên Thu Tác khiến lá cây rụng bay đầy trời, một nhân ảnh
mặc dạ hành y bay vụt lên, kiếm quang của Sở Thiên Nhai cũng vừa kịp đến nơi. Binh khí hai bên va vào nhau giữa không trung, một tiếng hô thảm
phá tan sự trầm mặc chết chóc của khu rừng. Đạo ảnh tử đó đột nhiên rớt
xuống đất, máu từ mi tâm chảy ra ồng ộc.
Đồng thời, hai nhân ảnh từ hai hướng trái phải lao lên tập kích Phong
Băng, có thể thấy mục tiêu chủ yếu của đối phương vẫn là Phong Băng.
Thiên Thu tác uốn ngược lại, cùng hai người giao chiến mấy chiêu, nhưng
lại không nghe thấy tiếng binh khí va chạm vào nhau, lần lượt biến
chiêu.
Trong chớp mắt, hai bóng người đó lại ẩn vào trong rừng.
Sở Thiên Nhai nhất kích sát địch, tinh thần đại chấn, vừa rồi đối phương sử dụng hai thanh vũ khí ngắn giống như Nga Mi thích, thấy đòn tấn công của mình lao tới lại không tránh mũi kiếm, ngược lại lách người lại gần cận công, hung hãn phi thường. Nếu như không phải Phong Băng xuất thủ
làm đối phương kinh sợ vọt lên, bản thân chưa chắc đã một đòn đắc thủ.
Cho dù như vậy, hắn cũng phải liên tiếp phát ra bảy chiêu, mới bắt đầu
phá khai môn hộ đối phương, rồi dùng một chiêu Vô biên vô tế đâm vào mi
tâm của địch nhân.
Phong Băng miễn cưỡng hóa giải đòn tập kích của hai người, đã cảm thấy
khí huyết trào dâng, liền biết chất độc đã từ từ phát tác, lập tức ngưng thần ngầm vận công.
Sở Thiên Nhai trong lòng hiểu rõ, đối phương tùy đều cũng là nhất lưu
cao thủ, nhưng sau khi bị giết chết một người, sĩ khí đại giảm, hai
người còn lại chỉ bằng võ công thì không đáng ngại, bản thân lấy một
địch hai cũng tuyệt đối nắm chắc phần thắng, chỉ là còn cần đề phòng Lam tinh tàn độc kia thôi.
Hắn đột nhiên nhìn thấy Phong Băng cước bộ lảo đảo, lập tức vô cùng kinh sợ.
Chỉ trong một khắc thất thần, Lam quang tái hiện.
Lam tinh tốc độ cực nhanh, Sở Thiên Nhai không kịp vung kiếm ngăn lại,
trong lúc hoảng hốt vội vàng ngửa người ngã ra sau, Lam tinh vụt qua
trên mặt, hắn cảm thấy rõ chân tóc bị kình phong quét qua đau rát.
Một bóng hắc ảnh từ trên không lao xuống, trong tay cầm một cây rìu dài năm thước, bổ vào mặt hắn.
Sở Thiên Nhai chỉ thấy đối phương hai mắt vằn máu, nghiến răng cắn nát
cả môi, trong lòng thầm kinh sợ, tả chưởng thu hồi bảo vệ trước ngực,
hữu kiếm vung lên.
“Keng” một tiếng, mũi kiếm của Sở Thiên Nhai không ngờ bị một cú bổ cực
mạnh đó chấn gẫy, tay trái mới vất vả đỡ được cán rìu, thuận thế xoay
mạnh, lưỡi rìu bổ xuống đất, tóe lửa, kiếm của hắn đã nhanh chóng đâm
vào bụng dưới của đối phương.
Đồng thời, Phong Băng cũng đã ngã lăn ra đất.
Bốn người trong Lam Nguyệt, Nguyệt Hồ giảo quyệt, Nguyệt Ô mạnh mẽ, Nguyệt Yến linh hoạt.
Còn Nguyệt Lộc, Nguyệt Lộc là một kẻ tràn ngập hận thù.
Y hận tất cả, hận thiên, hận địa, hận phong, hận vũ, thậm chí hận cả bản thân.
Ngoại trừ sư phu Quỷ Thất Kinh, đến thủ lĩnh Lam Nguyệt là Nguyệt Hồ, y cũng không phục.
Nguyệt Lộc rất coi thường Nguyệt Ô, bởi vì không ngờ Nguyệt Ô lại cùng
người nữ duy nhất trong Lam Nguyệt là Nguyệt Yến yêu nhau.
Là một sát thủ, bản thân không nên để lộ tình cảm ra ngoài, đương nhiên càng không thể động chân tình.
Nhưng mà y không thể không thừa nhận, thiên sinh thần lực của Nguyệt Ô
cùng Cầm Thiên Phủ không phải thứ mà y có thể dễ dàng chống đỡ.
Còn có Nhu Thủy Thứ của Nguyệt Yến và kỹ xảo âm nhu dùng để phát Lam tinh.
Vừa rồi đầu tiên là Nguyệt Yến phát ra Lam tinh khiến Phong Băng bị
thương, bằng vào kỳ độc tẩm trên Lam tinh, y cho rằng có thể dễ dàng chế trụ hai người này. Nhưng mà đầu tiên là Thiên Thu Tác của Phong Băng
khiến Nguyệt Yến kinh sợ vọt lên, một chiêu của Sở Thiên Nhai giết chết
Nguyệt Yến giữa không trung, khiến y vô cùng kinh sợ.
Nguyệt Ô thấy Nguyệt Yến đã chết, đại nộ xuất thủ muốn giết chết Sở
Thiên Nhai. Sở Thiên Nhai trước hết né được Lam tinh, sau lại dùng kiếm
đỡ được Cầm Thiên Phủ, một kiếm cuối cùng đâm vào chỗ yếu hại của Nguyệt Ô, khiến y càng thêm sợ hãi.
Nhưng mà y cũng càng thêm hận.
Hận Nguyệt Hồ vì sao lại đa sự hạ lệnh đối phó hai người này; Hận bản
thân vì sao lại không có được võ công cao như thế; Hận bản thân vì sao
chỉ có thể vĩnh viễn làm một sát thủ không dám gặp người khác; Hận bản
thân vì sao lại không có năng lực giết chết Sở Thiên Nhai.
Y càng hận Phong Băng, từ giây phút đầu tiên nhìn thấy nàng, y đã hận
không thể đè nữ tử có dung mạo như hoa kia xuống mà hành hạ; y hận ánh
mắt thân thiết của nữ tử đó nhìn Sở Thiên Nhai, hận nàng vì sao nàng lại chính là người mà Tướng quân hạ lệnh phải giết, cũng hận bản thân vì
sao khi nhìn thấy nàng tim lại đập nhanh lên như vậy...
Những thứ không thể có được, thì hãy khiến cho chúng biến mất vĩnh viễn.
Vào lúc Phong Băng ngã xuống đất, Nguyệt Lộc không còn kiềm chế được
nữa, gầm lên một tiếng, phi thân bay ra khỏi chỗ nấp, lao về phía nàng.
Nguyệt Lộc không phát ra Lam tinh trong tay trái của y, y muốn khiến nữ
tử mà từ cái nhìn đầu tiên, khiến y hận mình tại sao tim lại đập nhanh
lên như thế chết dưới đao trong tay phải của hắn; y muốn nhìn thấy thân
thể của nàng biến thành hai khúc thê thảm dưới đao của y, chỉ có như vậy mới có thể tiêu trừ được hận ý trong lòng y.
Nhưng lúc này, Sở Thiên Nhai vẫn còn nằm trên đất, vẫn một búa toàn lực
của Nguyệt Ô làm cho khí huyết nhộn nhạo, ai có thể cứu được Phong Băng.
Tinh quang trên thân đao nhẹ nhàng chiếu vào trong mắt nàng.
Nàng nhìn thấy hận ý trong mắt đối phương
Nàng nhìn thấy một ống cơ quan tinh xảo ở tay trái đối phương, thì ra
Lam tinh được phát ra từ vật này, không trách kình đạo lại có thể mạnh
như vậy, không trách chỉ có thể một đòn rồi rút, nếu không phải là như
thế, những vệt sao đầy trời thực sự không để cho ai có cơ hội thoát được
Hàng nghìn ý niệm lướt qua trong đầu Phong Băng, nhưng thân thể nàng lại nhẹ nhàng dịch sang bên trái ba xích, tránh được một đao trí mệnh của
Nguyệt Lộc, Thiên Thu Tác nhẹ nhàng cuốn lấy cổ của y...
Thì ra đó là kế của nàng???
Nguyệt Lộc trong lòng lạnh toát.
Y hận nữ tử đã xinh đẹp như thế, làm sao lại còn có thể thông minh như thế?
Y hận bản thân vì sao trước hết không dùng Lam tinh bắn nàng.
Y càng hận Nguyệt Hồ, lão đại vì sao đến giờ còn chưa xuất thủ?
Sau đó, hận ý của y bị một sợi dây thừng giống như am hiểu thiên cơ cắt đứt...
Sở Thiên Nhai thấy Phong Băng gặp nguy hiểm, vô cùng kinh hãi, nhưng lại không thể làm gì được. Vừa rồi giữa không trung giết chết Nguyệt Yến,
né tránh Lam tinh tập kích, kiếm chặn một đòn nặng của Nguyệt Ô, tuy chỉ xảy ra trong chớp mắt, nhưng hắn đã dùng hết bổn lĩnh bản thân, muốn
cứu Phong Băng chỉ là lực bất tòng tâm mà thôi.
Sau đó Phong Băng dùng kế giết chết Nguyệt Lộc, khiến cho ám khí của
địch nhân chưa kịp phát ra đã ộc máu ra chết, không kìm được vừa kinh
hãi, vừa thán phục.
Phong Băng cười hi hi nhìn hắn : “Coi như là bình thủ a?”.
“Bình thủ cái gì?”.
“Ngươi giết một tên, ta giết một tên. Còn một tên cả hai cùng xuất thủ...”
Sở Thiên Nhai không kìm được tiếng cười, trong lúc sinh tử quan đầu như vậy, nàng vẫn còn tính toán với hắn.
Từ trước đến giờ chưa có ai đùa vui với hắn cả, sư phụ trước giờ chỉ
khiến y sợ, sau khi hắn xuất đạo lại toàn là người khác sợ hắn.
Ngưng thần tử tế nghe ngóng, không còn động tĩnh gì nữa.
Vừa rồi tuy kinh hiểm vạn phần, sinh tử chỉ cách một hơi thở, nhưng lúc
này giai nhân bên cạnh cười đùa vui vẻ, thực sự có thêm chút phong tình.
Nghĩ đến đây, trên mặt Sở Thiên Nhai cũng xuất hiện nét cười.
“Thương thế của tỷ sao rồi?”.
“Không quan trọng, ta đã vận công chế ngự chất động, chỉ cần tìm một nơi thanh tĩnh nghỉ ngơi nửa ngày là ổn”.
“Lam Nguyệt lẽ ra có bốn người, không biết trong ba người này có ai là Nguyệt Hồ không?”.
“Hi hi, nhìn thấy Sở đại hiệp đại triển thần uy, xem ra y đã bị dọa chạy mất rồi”.
“Vẫn là khổ nhục kế của Phong nữ hiệp cao minh. Tinh Tinh Mãn Thiên xuất thủ tuyệt không thất bại, lần này đủ để dọa cho Phong sư tỷ sợ mất mật. Chỉ tiếc là sau này thiên không chỉ có băng phong thiên lý, không còn
tinh tinh mạn thiên nữa, không khỏi làm cho chư thần tịch mịch...”
“Ha ha, thật nhìn không ra sư đệ cũng biết nói chuyện như vậy...”
Phong Băng đột nhiên nín bặt, trải qua một trường sinh tử, quan hệ của
nàng với Sở Thiên Nhai vô hình trung dường như thân cận hơn nhiều, không ngờ trong lúc không để ý đã thay đổi cách xưng hô
“Hiện giờ tỷ định đi đâu?”.
“Tất nhiên là trở về chỗ Công tử phục mệnh, chỉ tiếc là Tật Phong Câu đã..”
“Trên đang bị thương, chi bằng... đệ có thể tiễn tỷ một đoạn” trong lòng Sở Thiên Nhai trỗi dậy một cảm giác lưu luyến.
“Hi hi, ta chỉ sợ đệ nhìn thấy Công tử, không nhịn nổi lại muốn xuất thủ thôi”.
Nàng vẫn bảo hộ cho Ngụy công tử như vậy. Sở Thiên Nhai thở dài trong
lòng. Vốn muốn nói hắn tiễn nàng đến nơi cần đến sẽ đi ngay, rồi lại
nghĩ có lẽ nàng sợ mình tiết lộ nơi ẩn náu của Ngụy công tử. Nghĩ đến
đây, trong lòng nguội lạnh.
Phong Băng là người thông minh, nhìn vẻ mặt của hắn tự nhiên biết trong
lòng Sở Thiên Nhai đang nghĩ gì. Đáng tiếc là không thu được người này
làm trợ thủ cho Ngụy công tử, nếu không việc chống lại sự truy sát của
Minh tướng quân sẽ chắc chắn hơn một phần.
Tiếc là, tất cả đều đã được vận mệnh chú định chăng? Phong Băng thầm thở dài trong lòng, tiếng thở dài chỉ có nàng biết được.
Nàng có chút choáng váng, cũng không biết là do vết thương tê đi, hay là vì nguyên nhân nào khác?
“Đệ giúp ra rút Lam tinh ra”.
“Rút thế nào?”.
“Dùng kiếm của đệ”.
“Rẹt” một tiếng, Phong Băng dùng tay phải xé áo trên vai trái ra, lộ ra vết thương máu me đầm đìa.
Nhất thời Sở Thiên Nhai chỉ nhìn thấy làn da trắng nõn của nàng...
Trước giờ hắn chưa bao giờ nhìn thấy thân thể nữ nhân.
Nhưng lúc này, nữ tử mà hắn vừa nhìn thấy đã thầm động tâm lại...
Bờ vai tròn trịa, làn da trắng cùng màu hồng yêu dị...
Dưới ánh trăng, trong mắt hắn, huyễn hóa thành một cảm giác dụ hoặc kiều diễm...
Hắn vội vàng quay mặt đi.
Vô thức nhắm mắt lại.
Đạo Lam quang thứ ba, đột ngột xuất hiện vào thời khắc yếu mệnh đó.