Phá Băng Áp Bách

Chương 17: Sinh thần nguy cấp

*cảm thấy viết H quá nhiều... ta không phải cuồng râm đâu huhu*

*đây là sau khi chị Hạ bị áp, cũng áp lại chị Tần... coi như huề đi!*

*à còn nữa... bèn lược bớt nhiều chữ =)) chân thành tạ lỗi nha*

"Tử Nhiễm, em có điện thoại kìa."

Tần Sở Hàm một bên xem TV thì điện thoại của Hạ tổng vang lên inh ỏi. Người kia còn đang ở trong bếp tiếp tục kiếp thê nô (nấu cơm) cũng đành tắt bếp đi ra.

"Alo."

"Tiểu Nhiễm, em còn nhớ mai là ngày gì không?"

Thanh âm Vương Y Dạ vang lên bên kia đầu dây khiến Hạ tổng một trận sởn gai óc. Nguyên lai không phải nàng sợ, mà là ghét phiền phức. Từ nhỏ liền bị đeo bám như cao su làm Hạ Tử Nhiễm có phần e dè...

"Ah..."

"Đầu gỗ! Là sinh nhật chị đó!"

Vương tiểu thư quát tháo. Sinh nhật nàng quan trọng như thế mà tên kia cũng quên cho được! Chứng tỏ nàng chẳng có tí phân lượng nào trong lòng Hạ tổng hết!

"Mai 7 giờ tối, biệt thự nhà chị!"

Hạ Tử Nhiễm còn chưa kịp nói gì thì Vương ngang ngược đã cúp ngang điện thoại. Tần Sở Hàm liếc mắt thấy sắc mặt người yêu không tốt chút nào, liền bỏ miếng táo đang ăn dở mà đứng lên kéo tay Hạ tổng hỏi thăm

"Làm sao đấy? Ai gọi?"

"Vương Y Dạ... Ngày mai là sinh nhật nàng..."

Hạ Tử Nhiễm bất đắc dĩ đáp lại, đôi mày không quên nhíu chặt tỏ vẻ không ưng. Tần Sở Hàm thấy thế liền chọn mi hôn lên trán Hạ tổng một cái ôn nhu

"Mai dự tiệc sinh nhật mang tôi theo nhé!"

"Chị muốn đi?"

Hạ tổng tròn mắt ngạc nhiên. Có lẽ mâu thuẫn lần trước khiến lão bà nhà nàng với Vương Y Dạ có phần chán ghét, lần này đòi theo... Không biết là chuyện tốt hay xấu đây.

"Ân."

Nhìn thấy Tần đại minh tinh kiên quyết ánh mắt, Hạ tổng cũng biết không thể ngăn được con người cứng đầu này.

----------

"Alo"

Trầm sắc lang sau một đêm bị áp đến chết đi sống lại thì rút ra một kết luận thật thấm thía lòng người: âu là thụ bị dồn đến đường cùng cũng phản công nga!!!!! Nhớ đến bộ dáng cường đại của tiểu Kỳ hôm qua trên thân, lại còn ngang nhiên dùng dây thừng buộc tay Trầm Giai khóa mọi phản kháng mà nàng bất giác sống lưng lạnh ngắt một đường. Không nhắc thì thôi, nhắc đến là đau thắt lưng muốn lìa đi lập tức.

"7 giờ tối mai sinh thần tôi! Cậu phải đến!"

Vương Y Dạ cúp máy cái rụp.

"Ai đấy...?"

Tiểu Kỳ mơ hồ nhận ra thanh âm Trầm Giai vang lên nên liền mở mắt hỏi dò. Nguyên lai tối qua cũng đã trút hết khí lực mới làm tên kia nở rộ đã khiến nàng có phần mệt mỏi không thôi. Ngón tay đáng thương đến bây giờ vẫn còn tê rần vì cuộc hoan ái phóng tục.

"Là Vương Y Dạ, bạn của tôi. Mai là sinh nhật nàng!"

Trầm Giai uể oải lại nằm xuống giường trở lại. Thắt lưng thật đau chết đi được.

"Ai?"

"Bằng hữu từ bé của tôi và Nhiễm Nhiễm. Một cô tiểu thư ngang ngược rất ái mộ Nhiễm."

Tiểu Kỳ âm trầm đánh giá Vương Y Dạ theo lời kể của Trầm Giai. Vì tò mò mà Lý Á Kỳ thủy chung buộc Trầm Giai kể hết sự tình, nhỡ đâu là tình nhân của sắc lang kia muốn dấu nàng thì sao. Nhưng bất quá sau khi nghe xong câu chuyện, nàng không khỏi thấy thương cho lão công nhà mình. Từ đó Trầm Giai liền có biệt danh "hài tử bị đoạt bim bim" [cái biệt danh có hơi...]

"Mai đi cùng tôi nhé!"

"Để chị đi một mình rồi phóng điện lung tung sao?"

Tiểu Kỳ gắt gao liếc xéo Trầm Giai. Bác sĩ Trầm tuy bị áp đảo nhưng lại vô cùng vui vẻ ôm lấy thân hình tiểu Kỳ mà vùi đầu vào cổ nàng, tham lam hít lấy mùi hương dị thường mê hoặc...

----------

7 giờ tối tại biệt thự nhà Vương Y Dạ.

Vốn dĩ nhà họ Vương kinh doanh về lĩnh vực y tế, chính bản thân Vương Y Dạ cũng là phó viện trưởng của bệnh viện Tân An nên khách nhân đến dự tiệc đa phần có xuất thân từ lĩnh vực y tế. Không là bác sĩ nổi tiếng khoa này thì cũng là kỳ tài khoa khác, từ tim mạch đến gan phèo thần kinh xương khớp đều quy tụ đủ về. Ai nấy đều thưởng thức buổi tiệc có một không hai về độ xa của chủ nhân buổi tiệc. Nhưng cũng chính nàng, là người không vui duy nhất trong buổi tối này.

Vì sao? Vì người nàng ái mộ kia hôm nay thật đẹp, nhưng dắt theo lại là một nữ nhân khác xinh đẹp không kém. Hai người cứ liếc mắt đưa tình, tay nắm tay níu thật khiến Vương Y Dạ muốn nổi điên bùng cháy. May là hôm nay rất đông khách, bất quá là gĩư lại chút thể diện cho viện trưởng Vương - ông nội nàng mà tạm thời nuốt cục tức xuống. Còn cái tên bạn lâu năm kia thì như thê nô! Không ngừng gắp rồi đứt thức ăn cho một con quỷ lùn tí hon...Hừ!

"Hình như nàng có gì đó không vui?"

Thanh âm mạnh mẽ trung tính vang lên từ phía sau thu hút sự chú ý của Vương Y Dạ. Vừa quay ra thì một thân ảnh có phần quen thuộc lại lạ lẫm hiện ra trước mắt. Đó là một nữ nhân thân váy vàng đồng bó sát, để lộ ra đường cong mê người. Tóc ngắn được khéo léo búi ra sau, gương mặt tinh tế với đôi lông mày rậm mang theo bảy phần khí tức khó áp đảo.

"Cô đây là..."

Vương Y Dạ có phần lúng túng. Hình như nàng không nhận thức được người này, tuy có điểm quen thuộc.

"Vương tiểu thư thật mau quên. Tôi họ Liễu, tên Hạ Vũ."

Liễu cảnh quan đưa tay bắt lấy ngọc thủ Vương Y Dạ, không quên kèm theo khuyến mãi là nụ cười chói mắt trên môi. Vương Y Dạ vẫn là bất động. Lần trước gặp mặt cũng chỉ là lướt qua mà thôi, nàng cũng nhận thức Liễu Hạ Vũ là có vài phần tư sắc đi. Nhưng còn hôm nay, ngũ quan tinh xảo với cơ thể thập toàn hoàn mỹ này khiến nàng bất đồng rất nhiều so với khi mặc cảnh phục.

"Liễu cảnh quan, thật thất lễ..."

Vương Y Dạ ngẫm nghĩ đứng hình cả buổi mới lên tiếng được một câu khách sáo. Bất quá biểu tình kia khiến Liễu Hạ Vũ dán mắt không thôi. Vương Y Dạ đột nhiên nghĩ đến lí do Liễu Hạ Vũ ở đây, liền không khỏi một trận nghi hoặc.

"Liễu cảnh quan, chẳng hay là khách nhân nào mời cô đến? Hình như chúng ta chưa..."

Phụtttttt

Lời nói còn chưa hoàn thành thì đèn đã tắt phụt. Chung quanh là một mảnh tối tăm khiến Vương Y Dạ không sợ trời không sợ đất phá lệ hoảng loạn.

Tiếng la hét bắt đầu nảy sinh, rất nhiều người bắt đầu loạn lên chạy về phía cửa lúc này đã bị đóng chặt. Tiếng vỡ của thủy tinh ngày càng nhiều, Liễu Hạ Vũ một bên liền đoán sự tình không đơn giản. Nàng tiến lên nắm chặt cổ tay Vương Y Dạ để phía sau che chở. Bản tính là cảnh sát có kinh nghiệm, Liễu Hạ Vũ tin chắc lần này người gây rối có thù oán với chủ nhân buổi tiệc - không ai khác chính là nữ nhân sau lưng nàng. Trong cơn hoảng loạn la hét, Hạ Tử Nhiễm cũng nhíu chặt chân mi mà ôm chặt lấy Tần Sở Hàm, vạn nhất có chuyện gì nàng cũng sẽ ra sức bảo vệ. Trầm Giai cũng cùng một bộ dáng, vừa che chở cho tiểu Kỳ vừa an ủi nàng không được khóc...

Vương Y Dạ lúc này tái mét mặt mày. Nguyên lai muốn tìm người giúp đỡ nhưng Liễu Hạ Vũ nhanh tay bịt miệng nàng lại. Nếu mở miệng lúc này, chẳng khác nào vạch trần vị trí của mình cho địch.

10 phút sau, đèn trong sảnh đột nhiên sáng trở lại. Chỉ là có một điều thật kỳ lạ, giữa đại sảnh lại có cảnh tượng rợn người hiện ra.

"Ahhhhhh....Chết....Có người chết!"

Một giọng the thé hét lên, tay không ngừng chỉ vào một cơ thể nằm trong vũng máu giữa sảnh. Liễu Hạ Vũ lập tức chạy đến hiện trường, theo sau là Vương Y Dạ mới lấy lại được tí huyết sắc trên mặt.

Một tờ giấy ghi những chữ rất đơn giản được dùng dao ghim lên trán người chết.

"Có thù tất báo!"

P/s: ta bệnh liệt giường rồi... Có lẽ 1,2 ngày nữa không có chap mới... huhu
Mọi người vote, comment nhiệt tình ủng hộ ta đi T_T