Mình không chắc có muốn nhảy lại vào Nguồn Sáng Đời Sống hay không, nhất là sau khi chứng kiến cái chết của người nhảy đó. Hơn nữa, mình bắt đầu lo lắng về ông Gunny. Ông đã đuổi theo Saint Dane tới lãnh thổ Eelong, mục đích là quan sát qua tình hình, rồi trở về Veelox ngay. Vì Aja có máy quan sát tại cổng ống dẫn, mình đã yêu cầu cô báo cho mình biết, ngay khi ông Gunny quan lại. Mình nóng ruột muốn biết ông đã phát hiện được những gì tại Eelong. Mình đoán là có chuyện chẳng lành, một lần nữa mình lại luôn giả định điều xấu nhất.
Khổ nỗi, mình thường đoán đúng.
Nhưng điều nên làm nhất lúc này là tập trung vào Veelox và tin tưởng ông Gunny có thể tự xoay trở được. Mình qua đêm trong phòng ngủ dành cho khách của ngôi nhà này. Phòng ngủ rất đầy đủ tiện nghi thoải mái, và nếu mình có thể “khóa” được tâm trí mình lại, không cho nó hoạt động nữa, thì hẳn mình sẽ có một giấc ngủ tuyệt ngon. Đầu óc mình căng nghẹt những âu lo về ông Gunny và vụ trở lại Nguồn Sáng Đời Sống. Trằn trọc suốt đêm, mình lo lắng chẳng biết ngày mai chuyện gì sẽ xảy ra.
Buổi sáng, bà Evangeline làm một món điểm tâm ngon tuyệt bằng, còn gì khác hơn ngoài… gloid! Nhưng lần này không là ba màu, mà toàn màu cam. Với mình thế là ổn, miễn là đừng có màu xanh dương. Một lần nữa mình ngạc nhiên, vì sao chỉ có một cốc nhỏ chất sền sệt đó lại có thể làm mình no thế. Phải chi có bánh rán chấm si-rô, nhưng gloid cũng tạm được rồi.
Aja đã sẵn sàng trong bộ áo liền quần màu xanh dương. Đưa cho mình bộ lục sẫm, cô giải thích màu lục dành cho những người nhảy ở trong Nguồn Sáng Đời Sống một giai đoạn dài. Mình không muốn kéo dài thời gian trong Nguồn Sáng Đời Sống lâu hơn quá sự cần thiết, nhưng dù sao cũng vẫn phải mặc y phục của Veelox. Vì vậy mình trút bỏ cái quần jean, sơ mi vải để tròng vào bộ đồ mới. Aja cũng đưa cho mình đôi ủng đen nhẹ bẫng. Tuy nhiên, mình vẫn mặc quần đùi bên trong. Luật lệ gì cũng thây kệ, mình không thể không mặc quần đùi.
Trước khi đi, bà Evangeline ôm xiết mình. Lần này thì mình ôm lại bà. Vì mình quí mến bà, hơn nữa bà phải là người rất đặc biệt mới chịu đựng nổi Aja. Bà dặn dò mình:
- Thận trọng nhé, Bobby.
- Bà Evangeline, đừng quên cháu đã hứa với các bạn là sẽ tìm hiểu về phụ tá cho họ.
- Ta hứa.
Mình ôm bà lần nữa để cám ơn, rồi theo Aja ra ngoài. Evangeline nhìn hai đứa mình bước xuống những bậc thềm cẩm thạch, tiến lại cái xe sẽ đưa chúng mình trở lại kim tự tháp Nguồn Sáng Đời Sống.
Aja ngoái lại:
- Tạm biệt dì Vange, xong việc con sẽ về nhà ngay.
Tụi mình lên cái xe ba bánh và đạp trở lại Nguồn Sáng Đời Sống.
Mình bảo:
- Cho tôi biết về Con Bọ Thực Tế đi.
- Tôi sẽ cho cậu một chứng minh thực tế.
- Biết. Nhưng hãy chiều tôi chút coi.
Aja phân bua:
- Để cậu tự thấy sẽ dễ hơn.
- Biết thế. Nhưng biết trước một chút những gì sắp thấy vẫn có ích hơn chứ.
Mình độp lại, giọng lộ chút nôn nóng hãi sợ. Aja thở dài. Mình cảm thấy như cô ta cho mình là một đứa thiểu năng, chỉ cần động não suy nghĩ một chút thôi là chảy cả nước dãi. Cô ta miễn cưỡng cắt nghĩa:
- Đó là một lập trình vi tính. Nguồn Sáng Đời Sống được thiết kế để rút ra tư tưởng của người nhảy, rồi tạo ra cho họ một trải nghiệm hoàn hảo. Con Bọ Thực Tế thay đổi chương trình đó…một chút.
- Bằng cách nào?
- Nó bám vào nguồn dữ liệu, thay đổi để cho sự trải nghiệm bớt hoàn hảo hơn.
- Thật sao? Bằng cách nào?
Aja quát :
- Đó là những gì tôi sắp chứng minh. Cậu sẽ ít hỏi hơn nhiều sau khi tôi chứng minh cho cậu thấy.
Mình không muốn tranh cãi. Đây là màn trình diễn của cô ta. Dù sao mình cũng sắp có được câu trả lời cần thiết rồi. Cứ làm theo những gì cô ta chỉ bảo sẽ đỡ phiền hà hơn. Vì vậy, mình ngậm miệng lại, hai đứa lẳng lặng đạp xe tới kim tự tháp.
Tới nơi, hai đứa theo lối cũ, qua hành lang dài với ánh sáng tím khử trùng phát ớn, rồi tới cái quầy giống quầy bán vé hàng không. Tại đây, mình được đeo một vòng bạc có ba núm bấm. Rất mừng báo cho hai bạn biết, lần này mình không bị lấy máu. Và mình đã sẵn sàng vào hệ thống.
Trong khi chờ đeo vòng kiểm soát, mình nhìn chân dung chú nhóc mà Aja gọi là tiến sĩ Zetlin. Sau khi được trải qua Nguồn Sáng Đời Sống, mình càng không hiểu nổi, làm cách nào mà một đứa trẻ có thể phát minh một thiết bị lạ thường đến thế. Nhưng chẳng phải Beethoven viết những bản giao hưởng năm lên bốn tuổi đó sao?
Rời quầy đeo vòng, tụi mình tiếp tục qua hành lang để vào trung tâm. Lần này, Aja ngừng trước một trạm kiểm soát. Mở cánh cửa kính, tụi mình bước vào căn phòng kỹ thuật cao. Ngồi trên ghế làm việc là một phader nhỏ bé, gầy gò, trông như khoảng mười hai tuổi. Cậu ta đang dán mắt lên bức tường đầy màn hình, vừa chăm chú nhìn từng máy kiểm tra, tìm dấu hiệu trục trặc trong cuộc nhảy, vừa ăn xì xụp gloid màu xanh dương. Khiếp quá.
Aja lên tiếng:
- Ê, Alex, chúng tôi sẽ nhảy đôi. Chị cần em làm phader.
Chú nhóc Alex không rời mắt khỏi màn hình. Mình thấy mặt cậu ta đầy mụn trứng cá. Mình tự hỏi: Chẳng biết gloid màu gì đã tạo ra đống mụn đó.
- Em sắp hết giờ rồi.
Giọng cậu ta the thé như nói bằng giọng mũi.
Aja năn nỉ, hơi có vẻ tâng bốc:
- Nhưng mà em là số một mà Alex. Chị không thích nhảy với bất cứ phader nào khác.
Alex mủm mỉm cười. Aja lấy lòng được chú nhóc rồi. Cô biết cách điều khiển cậu bé này.
Alex hỏi:
- Chị cần một vedder chứ?
- Khỏi. Chỉ là một cuộc nhảy ngắn và êm ả thôi.
Mình khoái câu này.
Lúc đó Alex mới rời mắt khỏi màn hình, ngó hai đứa mình. Ngắm nghía mình chán, cậu ta quay qua nhìn Aja, cười láu lỉnh:
- Thận trọng với những gì chị định làm đó à nghe. Em thấy hết đó.
- Em có biết điều em nói nghe rùng mình sởn gáy thế nào không?
Alex tắt ngay nụ cười, ngượng ngùng nhìn lại màn hình, rồi vừa húp gloid xanh dương vừa nói:
- Đừng ở lâu, hết ca là em nhảy ngay đó.
- Đừng lo.
Aja nói rồi ra khỏi phòng, mình đi theo cô ta. Ra ngoài cô cho mình biết:
- Nó là thằng tưng tửng, nhưng là tay phader khá nhất. Tất nhiên… chỉ thua mình tôi thôi.
- Nếu vậy sao cô không làm phader cho cuộc nhảy của tôi?
- Vì chúng ta cùng nhảy. Cậu không nghe những gì tôi mới nói à?
- Có. Nhưng tôi không nghĩ có thể làm được điều đó.
Mình nói, không giấu nổi sự ngạc nhiên. Thay vì giải thích, Aja bước vào một phòng kiểm soát khác. Một phòng vắng hoe. Không ai ngồi ghế kiểm soát và tất cả màn hình đều đen thui. Cô ta liếc nhanh ra sau về phía hành lang, xem có ai nhìn ngó không, rồi ngồi vào ghế, thành thạo nhấn mấy nút trên bảng kiểm soát gắn trên tay ghế. Lập tức, một phần nhỏ của bảng điện trước mặt lóe sáng đèn tín hiệu. Aja lấy trong túi áo ra cái đĩa bạc nhỏ xíu mà cô gọi là Con Bọ Thực Tế. Lại vội liếc ra ngoài hành lang, cô đứng dậy, tiến tới ấn cái CD tí hon đó vào một rãnh trên bảng điện. Ngồi lại xuống ghế, cô bấm thêm mấy nút, rồi rút đĩa ra, bỏ lại vào túi áo. Nhấn thêm mấy phím trên bàn tính, bảng điện kiểm soát tối trở lại. Mọi việc diễn ra tròn hai mươi giây.
- Nạp xong dữ kiện rồi.
Aja thông báo rồi ra khỏi phòng. Không những cô ta biết chính xác cô ta đang làm gì, mà còn biểu diễn rất tuyệt. Mình hỏi:
- Thật ra cô vừa làm gì vậy?
Aja ném cho mình cái nhìn kiểu: “Câm miệng đi, ngốc.”
Chúng mình bước vào trung tâm kim tự tháp, và một lần nữa mình lại bàng hoàng vì sự đồ sộ của nơi này. Chúng mình lại đi lên bằng thang máy, lại bước qua cây cầu dễ sợ tới đầu bên kia, để tới một căn phòng nhỏ, trống rỗng. Phòng này khác với những phòng mình đã thấy. Nó lớn hơn, và thay vì một, phòng này có tới hai đĩa bạc trên tường. Aja bước thẳng tới bảng kiểm soát, bắt đầu lập trình cuộc nhảy của hai đứa mình.
Mình hỏi:
- Phòng này hoạt động như thế nào? Nghĩa là làm sao chúng ta có thể cùng nhảy được?
Vừa lập trình, Aja vừa đáp:
- Đây là cuộc nhảy của cậu. Nguồn Sáng Đời Sống sẽ thu tất cả ký hiệu, những gợi ý từ cậu. Tôi chỉ là kẻ ăn theo thôi.
- Cô có thể điều khiển những gì xảy ra không?
- Không. Tôi nói rồi. Đây là cuộc nhảy của cậu. Tuy nhiên, tôi cũng vẫn cảm nhận được như cậu. Chúng ta cùng nhập cuộc.
Aja bấm thêm mấy phím, hai đĩa bạc mở ra và hai cái bàn từ từ nhô ra ngoài.
Mình vừa mở miệng:
- Có vài điều tôi không hiểu…
Cô ta ngắt ngang ngay:
- Có khối điều cậu không hiểu.
Mình tỉnh bơ tiếp:
- Nếu người ta ở trong này hàng tháng, hàng năm thì ăn làm sao? Tắm rửa nữa chứ.
Aja chỉ vào trong ống trụ:
- Thấy miếng xốp kia không?
Có hai miếng vuông màu đen gắn trên nóc ống trụ trắng.
- Nếu cuộc nhảy kéo dài thêm, những miếng xốp đó sẽ rơi xuống, và các vedder sẽ gắn chúng lên bụng người nhảy.
Cô chỉ cho mình thấy hai khóa kéo phía trước bộ áo liền quần tụi mình đang mặc. Chúng dài chừng mười phân,vừa đúng với chiều dài của miếng xốp đen.
- Gắn vào bụng? Nghe ghê vậy?
- Không đau đâu. Chúng chỉ nằm ngoài da thôi. Một miếng tiết ra một loại gloid, sẽ thẩm thấu vào hệ tiêu hóa của người nhảy. Miếng kia tống chất thải ra.
Mình ngán ngẩm:
- Vậy là ăn và… ừm… làm việc kia qua những miếng xốp đó?
- Việc kia?
- Cô biết tôi muốn nói gì mà.
- Hệ thống này bỏ qua tiến trình trao đổi chất bình thường của cơ thể, mà sẽ phân tích mọi thứ thành cấu trúc hóa học căn bản, để có thể thẩm thấu qua da. Tôi không biết chính xác điều đó xảy ra như thế nào. Đó không phải là lãnh vực của tôi. Nhưng tôi biết rõ điều này: làm hoàn hảo hệ thống ăn uống là điều cuối cùng trong bài toán khó. Vì một khi người ta có thể sống trong ống trong một giai đoạn dài, họ sẽ không còn lý do để trở ra nữa.
Phát khiếp với ý nghĩ nằm trong một ống tối om, được nuôi ăn và tiêu hóa bằng miếng xốp, nên mình thấy mừng là cuộc nhảy của tụi mình sẽ không kéo dài.
Aja leo lên một cái bàn, nói:
- Đi thôi.
Vừa leo lên bàn còn lại, mình vừa hỏi:
- Tôi phải làm gì?
- Giống như lần trước. Hãy nghĩ đến một nơi cậu muốn có mặt, và chúng ta sẽ đến đó.
- Nhưng Con Bọ Thực Tế sẽ làm nơi đó khác đi?
Aja cười:
- Tất nhiên.
Mình không ưa nổi câu trả lời đó. Mình muốn biết chính xác sự khác biệt là như thế nào, nhưng không còn cơ hội hỏi. Chỉ một giây sau, Aja nhấn vài núm trên cái vòng của cô, và rồi hai cái bàn trôi vào trong ống.
Trước khi đầu mình vào hẳn bên trong, mình chỉ kịp hỏi:
- Cô biết mình đang làm gì chứ?
Aja trả lời bằng một tiếng cười. Hy vọng đó là câu xác nhận. Trong phút chốc, mình đã hoàn toàn nằm trong ống và cánh cửa đã khép lại phía sau.
Mình lại chìm trong tăm tối. Tăm tối với nhiều ý nghĩa. Lần này Nguồn Sáng Đời Sống sẽ đưa mình tới đâu đây?