Không ai nói gì thêm suốt trên đường trở về khách sạn Manhattan Tower. Mình nghĩ, cả ba đều đang cố quên sự thật là ngày mai sẽ có một thảm họa xảy ra. Winn Farrow sẽ châm ngòi nổ, gây ra một trong những kết cục bi thảm bỉ ổi nhất trong lịch sử. Hắn sẽ làm nổ tung phi thuyền Hindenburg chìm trong lửa; những đoạn phim thời sự trầy xước về những con người tuyệt vọng cố nhảy khỏi khoang hành khách để thoát thân; cả hình ảnh một phóng viên truyền thanh đang loan tin phi thuyền sắp tới, bỗng ráng tập trung tinh thần để diễn tả sự kinh hoàng của vụ cháy nổ.
Cái khoảng khắc nổi tiếng trong lịch sử đó sẽ xảy ra trong ngày mai. Vấn đề là, tụi mình sẽ phải làm gì?
Về tới khách sạn, Gunny ngồi lại trong xe, nói:
-Hai đứa lên phòng đi. Ta có người bạn có thể sửa chữa xe này như mới. Để ông Caplesmith biết vụ này, chúng ta sẽ nuốt không trôi đâu.
Gunny rồ ga, vọt đi. Còn lại hai đứa bên hè đường. Spader hỏi:
-Nuốt món gì mà không trôi?
-Chỉ là một cách diễn tả thôi, nghĩa là sẽ rất rắc rối.
-Tiếc thật. Mình đang đói đây.
Tụi mình vào qua ngả bếp, vơ một ít trái cây. Hóa ra mình cũng đang đói. Bây giờ phải tìm cách trở về phòng mà không để cho tên nào trong đội vệ sĩ của Max Rose nhìn thấy. Phải có kế hoạch né cho khéo.
Mới qua khỏi được nửa căn bếp, hai đứa đụng đầu ngay với gã túm được chúng mình hôm qua. Bộ thằng cha này không bao giờ về nhà sao? Hắn oang oang:
-A, nhìn này. Hai đứa mày trông cứ như vừa từ mặt trận về. Lại còn bốc mùi phát khiếp lên nữa chứ.
Mình làm ra vẻ ngầu, gắt lên:
-Tránh ra, tụi tôi phải đi thay đồ và còn…
Thằng du đãng túm hai đứa mình, đẩy tới thang máy. Chắc mình chưa đủ ngầu. Sau đó chúng mình bị xô vào phòng khách của Max Rose. Kế hoạch né Max Rose của tụi mình khéo thế đấy. Tên cô hồn ra lệnh cho hai đứa:
-Không được đụng chạm vào bất cứ thứ gì. Tụi bay kinh tởm quá.
Hắn bỏ đi. Mình có chút thời gian tính toán sẽ nói gì với Max Rose. Spader nói ngay:
-Tụi mình phải cho hắn biết tất cả.
-Hay quá! Cho hắn biết tôi từ tương lai tới đây như thế nào, và vì vậy nên tôi mới biết Hindenburg sẽ nổ vào ngày mai ra sao ư? Tuyệt vời!
-À…cậu không thể nói vậy…
-Đúng.
-Nhưng nếu cho hắn biết Winn Farrow sắp cho nổ khinh khí cầu, Rose có thể cho đàn em đến ngăn chặn. Chúng sẽ làm việc đó thay tụi mình!
Có lẽ Spader nói đúng. Nếu nhiệm vụ của tụi mình là ngăn chặn Farrow và Saint Dane phá hủy Hindenburg thì phải lợi dụng mọi sự trợ giúp, cho dù đó là sự trợ giúp từ một băng đảng du đãng. Đây có thể là một giải pháp thật sự dễ dàng. Nhưng mình không hiểu sao mình vẫn thấy e ngại khi phải nói với Max Rose về những gì sắp xảy ra. Sau cùng mình bảo Spader:
-Có thể anh có lý. Nhưng đừng nói gì với hắn vội. Để khi nào tụi mình thông suốt mọi chuyện đã.
-Không còn thời gian đâu, Pendragon! Chúng ta cho hắn biết sớm chừng nào hắn càng sớm có cơ hội chặn đứng Saint Dane chừng đó.
-Ý anh là chặn đứng Farrow?
-Sao cũng được. Hô hây! Nhưng phải cho Max Rose biết tất cả!
-Không.Chưa đến lúc. Đừng nói gì hết, được chứ?
Spader chưa kịp nói gì thêm cánh cửa cuối phòng đã mở, và Max Rose cùng bước vào với Harlow. Cả hai đều mặc đồ ngủ bằng lụa. Ngạc nhiên chưa? Thấy hai đứa mình, Max Rose cười tươi rói, nói oang oang:
-Buck! Flash! Tuyệt thật! Hai cậu còn sống!
Thì rõ ràng là mình chưa chết.
Tới gần hai đứa, Harlow hít nhẹ, chun mũi hỏi:
-Hai em nghịch lửa hả?
Spader nói ngay:
-Không. Nhưng Farrow thì có.
Mình trừng mắt với Spader, mong anh ta ngậm miệng.
Rose và Harlow buông mình trên ghế đệm chờ nghe báo cáo. Rose lên tiếng:
-Muốn mời hai cậu ngồi, nhưng nói thật nhé, hai cậu bốc mùi quá.
Mình bảo:
-Không sao. Hay để tụi tôi đi tắm và thay đồ xong sẽ kể ông biết những gì đã xảy ra?
Spader nhìn mình. Như mọi khi, anh chờ mình nói trước. Nhưng đứng trước Rose, đầu óc mình như mít đặc, không biết phải nói gì. Rose tiếp:
-Thấy hai cậu chưa chết, tôi đoán ông bạn Winn đã lo cho công việc làm ăn, mà tôn trọng đề nghị của tôi rồi, đúng không?
Mình cần bịa ra một chuyện, để còn có thời gian nghĩ ra cách tốt nhất để xử lý thông tin. Nhưng đầu óc mình như trống rỗng. Chỉ một giây sau, Spader đã thông thốc nói:
-Winn Farrow sẽ cho Hindenburg nổ tung.
Mình nhắm mắt. Pằng! Xong rồi. Spader đã khai hỏa. Mọi tính toán không còn trong tay mình nữa.
Max Rose kinh ngạc, nhảy dựng lên:
-Hắn sẽ…?
Không nói hết câu, hắn nóng nẩy nện gót tới lui.
Tin nổi không? Không chỉ ngạc nhiên, trông hắn còn tỏ ra sợ hãi nữa. Mình thật không ngờ. Max Rose là một gã thậm chí không hề chớp mắt khi nhìn thẳng vào mũi súng của tay sát thủ. Vậy mà lúc này, mới chỉ nghe Hindenburg có thể bị cháy bùng, hắn sợ đến bấn loạn. Bực dọc sải bước tới quầy rượu, Max Rose tự rót một ly. Lần này không pha thêm nước khoáng. Hắn cần rượu nguyên chất. Cực mạnh. Hắn hỏi để biết rõ thêm chi tiết:
-Sao? Nó định làm gì?
Mình không trả lời. Bây giờ màn trình diễn đã thuộc về Spader. Spader nói:
-Hắn có những trái hỏa tiễn khiếp lắm. Chỉ cần bắn một trái. Bùm! Khinh khí cầu sẽ nổ tung.
-Các cậu nghĩ trò đó có hiệu quả không?
-Cứ nhìn chúng tôi đây này. Hắn nã có một phát vào khu nhà giết mổ với chúng tôi ở trong đó. Cả ngôi nhà chẳng còn lại gì.
Nốc cạn ly rượu, Rose chùi miệng bằng tay áo choàng. Tay hắn run run. Harlow đứng dậy, nhẹ nhàng đến bên hắn, bình tĩnh nói:
-Đừng lo, Maxie. Farrow ngu lắm, không đủ khả năng làm chuyện đó đâu.
Rose bắt đầu túa mồ hôi, hắn gắt lên với ả.
-Thế sao? Nhưng nếu nó gặp may? Cô có biết tài sản của tôi bao nhiêu trên quả bóng to đùng đó không?
Mình hỏi đại:
-Khinh khí cầu đó chuyển đến cái gì ạ?
Mình nghĩ, Rose sẽ không trả lời, nếu không vì quá bối rối. Hắn trợn mắt nhìn mình, nói:
-Tiền công của ta. Ta đã làm cả đống việc cho tụi Đức. Đã chuyển cho chúng từ trang thiết bị, dụng cụ, sắt thép và đủ thứ khác nữa. Tất cả đáng giá hàng nhiều triệu đô-la. Ta trắng tay, nợ nần vì mấy thằng Quốc xã khốn kiếp đó. Nếu không nhận được số tiền đó, thì sẽ…
Hắn không nói hết câu. Nhưng mình biết, dù là chuyện gì cũng chỉ sẽ là chuyện rất thê thảm cho Max Rose. Hắn sợ là phải. Mình hỏi:
-Sao chúng không viết cho ông một ngân phiếu hay một thứ gì đó?
-Đâu có dễ vậy được. Vụ làm ăn này không ai muốn để lại dấu vết. Vì vậy phải tìm đủ mọi cách. Trên khinh khí cầu có tiền mặt. Rất nhiều tiền mặt. Chúng cũng gửi cho ta trái phiếu và nhiều kim cương. Kim cương không một tì vết. Thậm chí ta còn sẽ nhận được mấy bức tranh của những danh họa đã chết, đáng giá bạc triệu! Đó là cách thức chúng muốn chi trả và ta đã đồng ý. Tất cả đều được chuyển đến bằng khinh khí cầu đó, để lách thủ tục thuế. Thật là một kế hoạch thối tha.
Bây giờ thì mình đã biết Winn Farrow định nói gì khi bảo sẽ đập trúng yếu huyệt làm Max Rose đau đớn nhất. Nếu Farrow phá hủy Hindenburg, công việc làm ăn của Max Rose coi như tiêu luôn. Thê thảm hơn, căn cứ vào vẻ khiếp đảm của Rose, mình có thể nói: Vụ này sẽ là hồi kết của chính bản thân Max Rose.
Harlow dịu dàng trấn an:
-Không sao đâu, Maxie. Anh sẽ tìm ra cách giải quyết mà.
Rose uống thêm ngụm rượu cho bình tĩnh lại, rồi khẽ bảo hai đứa mình:
-Hai cậu khá lắm. Tôi sẽ không quên đâu. Giờ thì ra ngoài, tôi cần có thời gian để suy nghĩ.
Thời gian suy nghĩ! Hừ. Mình cũng đã cần chút thời gian đó. Ước gì mình đã có thêm thời gian suy nghĩ, trước khi để Spader nói huỵch toẹt mọi chuyện với Max Rose. Giờ thì cả chuỗi tình thế đảo ngược mà mình không thể kiểm soát. Tất cả chỉ vì mình đã không đủ thời gian suy nghĩ.