Part Of Me

Chương 17: Kẻ lạ

Ray cùng mẹ ngồi xem lại những bức ảnh của gia đình trong tập album ảnh kỉ niệm. Giọng mẹ dịu dàng, ngọt ngào rót từng lời êm tái vào chiếc tai nhỏ nhắn của Ray. Cậu ngó theo từng cái chỉ tay của mẹ, cậu thấy mình lúc ba tuổi thế nào, bốn tuổi ra làm sau, năm mười tuổi có lần cậu khóc nhè và bị bố John chụp đúng khoảnh khắc ấy. Cậu nghe tim mình nhói lên một hồi dữ dội khi nghe mẹ nhắc tới bố John. Giọng mẹ Ray cũng lạc hẳn đi, mắt bà đỏ hoe, và một giọt lệ của sự thương xót đã rớt xuống.

“Mẹ không ngờ cả bố John và mẹ Aly của con lại ra đi như thế.” Bà lại sụt sùi dữ dội hơn.

“Thôi nào mẹ, chuyện này dù gì cũng đã xảy ra rồi, mẹ đừng quá buồn đau như thế. Dẫu gì thì cũng đâu có níu kéo lại được.” Ray nói mà giọng cũng nghẹn lại. Cậu muốn đưa tay để vỗ về an ủi mẹ, nhưng không thể, cậu cảm thấy bất lực bởi tấm thân này.

“Mẹ nhớ mãi cái nụ cười không lẫn vào đâu được của bố John của con. Nhớ những lần cậu ta chọc tức Aly khiến cô ấy nỗi cơn tam bành. Toàn những kỉ niệm đẹp, khó quên.” Bà lại khóc dữ dội hơn khi nhắc đến những kỉ niệm xưa.

“Bố John, và mẹ Aly là những con người đáng để chúng ta tự hào. Họ đã ra đi kiên cường và anh dũng lắm thưa mẹ. Con biết mẹ rất buồn, nhưng xin mẹ đừng quá như thế. Họ sẽ không yên nếu thấy mẹ như thế đâu.”

Mẹ Ray ôm xiết lấy cậu vào lòng rồi nói trong thút thít. “Cả con nữa, tại sao lại như thế này? Mẹ vẫn không thể chấp nhận, không hề muốn chấp nhận một điều như thế này.”

“NHƯNG BÀ PHẢI CHẤP NHẬN ĐIỀU ĐÓ THÔI, THƯA BÀ!”

Một giọng nói vang lên như sấm, và nó khiến mọi sự tập trung, cả những ánh mắt của Ray và mẹ cậu phải đổ dồn về hướng đó. Ray trông thấy một gã đàn ông cao to, vạm vỡ, nước da đen sạm, và người cũng như trên mặt đầy những vết sạo. Hắn có một cặp mắt quái ác, rực lên những ánh sáng đỏ như một ngọn lửa cháy bập bùng. Kế bên cạnh gã là một cô gái nhỏ nhắn, đến kế gã như bị mất hút bởi cái sự đồ sộ đó. Cô ả cũng có một nước da đen, tóc nhuộm vàng, và ánh mắt nhuốm một màu xanh lục tà ác.

“Các người là ai, sao lại tự tiện vào nhà người khác như thế hả?” Mẹ Ray thét lên đầy vẻ bực tức, bà đứng phắt dậy và ngay lập tức toàn thân như bị đông cứng, không thể cử động được.

“Ta được lệnh của Tà Ác đến đây mời Ray tới viếng thăm lãnh địa của ngài một lần.” Gã to xác nói bằng cái giọng ồn ào của mình.

Triết Nam dường như vẫn chưa hiểu câu hỏi của Mark. Cậu ngó trân trối người đối diện với mình bằng cặp mắt đầy sự khó hiểu trong đó.

“Ý cậu là sao?”

“Anh cứ nói cho tôi biết. Thực sự trong tiền kiếp, anh là người đã giết Ray Thanh Long, hay chính Ray đã giết anh.”

“ĐIỀU ĐÓ KHÔNG QUAN TRỌNG VÀO LÚC NÀY THƯA NGÀI. ĐIỀU QUAN TRỌNG BÂY GIỜ LÀ MỜI HAI NGÀI HÃY CÙNG CHÚNG TÔI ĐẾN CHỔ CỦA TÀ ÁC ĐẠI NHÂN.”

Một giọng nói trong trẻo phát ra từ phía sau một bụi cây gần nơi hai người đang trò chuyện. Và bước ra khỏi nơi ấy là hai cô gái với trang phục lạ lùng.

“Các người là ai?” Mark hỏi, đồng thời cậu đang quan sát đối phương. Cô đầu tiên có mái tóc màu tía cắt ngắn tới nửa cổ. Cô mặt một chiếc áo thổ cẩm với những hoa văn kì lạ trên đó. Điều đáng để Mark chú ý nhất vào lúc này là bộ móng khá dài màu tía, và cặp mắt cũng cùng một màu như thế.

“Các người là gì của tên Tà Ác?” Triết Nam cũng không thể rời mắt tới hai đối phương bí ẩn của mình. Cậu quan sát, và thấy lo lắng bởi cô nàng tóc xoăn màu bạc. Cô ả khoác trên mình một bộ áo mỏng tanh gần như trong suốt và những hoa văn cùng màu chỉ che chắn đủ những nơi cần được che chắn. Cả đôi môi, lẫn cặp mắt của cô nàng cũng cùng một tông màu như thế.

“Chúng tôi chỉ đến đây vì mệnh lệnh. Và mệnh lệnh đó là phải đưa cho bằng được hai người đến gặp Tà Ác đại nhân.” Cô ả tóc trắng nói chuyện như không muốn hé miệng.

“Nếu chúng tôi không muốn tới đó thì sao?” Giọng Triết Nam đầy vẻ bực tức pha lẫn sự ngạo mạn thách thức.

“Thế thì chúng tôi đành thất lễ vậy.” Cô nàng có đôi mắt màu tía biến mất sau khi dứt câu.

Tất cả mọi không gian nơi công viên Ray Juu bỗng dần trở nên trắng dã. Mark và Triết Nam để ý thấy cái bóng của cô ả kia màu trắng, và nó dần loan ra mỗi lúc mỗi to hơn, lớn hơn và nó đã bao trùm lấy một không gian khá rộng, ôm trọn lấy cả hai người vào trong đó.

“Tôi nghĩ rằng phải dung lời mời kiểu này mới có thể thỉnh được hai vị.” Vẫn là kiểu nói không muốn để lệ kẽ răng của cô nàng tóc trắng.

Từ đâu trong cái không gian trắng xóa ấy, một đốm màu tía thình lình xuất hiện và nó với hình dạng một mũi tên bay thẳng hướng Triết Nam mà lao tới. Tiếp sau đó, là một mũi nữa, và chẳng mấy chốc cả không gian trắng xóa tràn ngập những mũi tên màu tía bay tứ tung và mục tiêu của nó là hai vị khách. Triết Nam nhanh chóng tạo xung quanh mình một kết giới bằng lửa kiên cố, và Mark cũng đã làm như thế.

“Bọn chúng có vẻ khó nuốt đây.” Triết Nam lầm rầm.

“Bọn này là ai?” Mark thắc mắc.

Những sợi tua màu cam chói lọi từ cái cống gần Rich Perfect xuất hiện và nó ôm trọn lấy cửa tiệm. Cả không gian bên trong bỗng sầm lại và chỉ được chiếu rọi bằng mấy cái đèn màu trang trí.

“MỜI CÔ KELLY – PHI ÂU THEO CHÚNG TÔI ĐẾN GẶP TÀ ÁC ĐẠI NHÂN.”

Giọng nói từ đâu đó phát ra, và một cô nàng trồi người ra từ một bức tường đối diện với cả bọn Q Bích. Cô nàng khoác trên người một chiếc áo bằng lưới màu chàm nhạt nhẽo, và cặp mắt cùng màu đang xoáy sâu vào Phi Âu.

“Tà Ác chưa chết sao?” Phi Âu kinh ngạc hỏi trong sự điếng người.

“Ngài Tà Ác là đấng vĩnh cữu, đâu phải nói chết là dễ dàng như mọi người nghĩ. Nhưng đó không phải là chuyện để chô thắc mắc. Tôi hi vọng cô hãy ngoan ngoãn theo lời mời của tôi đến gặp ngài Tà Ác đại nhân.” Giọng nói nhỏ nhẹ của cô ả nhưng chưa đựng đầy những ý đồ thâm hiểm.

“Nếu nói không thì sao?” Mel lên tiếng thách thức.

Một cái tua màu cam xuất hiện từ bức tường phía sau cô, đã tát một cái rỏ đau vào mặt Mel rồi mất hút vào bên trong.

“Đó chỉ là cảnh cáo” Đôi mắt màu chàm lóe lên một sự nguy hiểm khôn lường. “Thế nào, cô có muốn đi cùng chúng tôi không cô Phi Âu?”

“Lũ khốn khiếp tay chân của tên Tà Ác cặn bã, dù thế nào ta cùng theo bọn mày đâu.”

Một cái tua lại xuất hiện từ một bức tường gần đó của tiệm Rich Perfect và quấn lấy cánh tay phải của Phi Âu mà xiết chặt. Cô nàng như điên tiết cả lên, thanh kiếm từ bàn tay của cô vươn dài ra và chem. phăng sợi tua mà cam đó.

“Bọn mày là lũ nào, tại sao lại đi phục tùng cho tên khốn khiếp đó.” Phi Âu lăm le mũi kiếm vào mặt cô nàng có cặp mắt màu chàm kia.

“Khá đấy!” Cô ả vỗ tay với vẻ mặt khiêu khích dữ dội, rồi ả bắt đầu bước từng bước nhẹ nhàng, điệu bộ tới mỗi lúc mỗi gần hơn. Chiếc áo lưới màu chàm của ả dần rơi tuột khỏi người và từ những sợi chỉ đan nên lúc nhúc những thứ gì đó gớm ghiếc, nhầy nhụa bắt đầu chuyển động. Nó phòng thẳng tới và úp chặt vào mặt của Phi Âu khiến cô nàng không thể thở được một tí nào cả. Q Bích thấy thế liền định dùng những lá bài có niệm thuật băng giá của mình mà ném thẳng vào cái thứ nhầy nhụa ấy nhưng bị một sợi tua màu cam khác từ trong tường phóng ra cản lại. May mắn là cái thứ kinh tởm kia đã bị Mel chặt đứt.

“Anh không sao đấy chứ?”

“Cám ơn cô, tôi không sao.”

Cô ả với đôi mắt màu chàm trông có vẻ trở nên giận dữ dữ dội, đôi mắt màu chàm ấy cứ như muốn nuốt sống cả Q Bích lẫn Mel. Ả hớn hở trông thấy Phi Âu quằn quại giẫy giụa trông bất lực.

“Trông cô quằn quại như thế thật đáng yêu đấy.” Ả nhếch mép cười khinh khỉnh. “Ta tuân lệnh Tà Ác đại nhân chỉ lại đây bắt lấy con công xấu xí này thôi, bọn người thì vẫn được bình an, yên tâm đi.” Nói xong cô ả búng tay một phát to, một số sợi tua màu cam trồi lên từ mặt đất ôm lấy cô ả lẫn Phi Âu chui xuống mặt đất. Rich Perfect được trả lại trạng thái ban đầu, ánh sáng đã có thể chiếu rọi vào bên trong.

“Theo cô nghĩ bọn chúng là ai?”

Mel nhìn Q Bích đầy lo ngại, chỉ có một cái lắc đầu thay cho điều cô muốn nói. Cả hai nhìn nhau lo lằng.

Những mũi tên màu tía vẫn cứ đan dày lấy cái không gian màu trắng tinh kia. Mark và Triết Nam vẫn phải cố thủ dữ dội trong lưới bảo vệ bằng lửa do chính họ tạo ra. Cô nàng với cặp mắt trắng dã vẫn im lặng đứng đó chăm chú theo dõi những động tĩnh diễn ra trong cái không gian được tạo ra từng bóng của mình. Những mũi tên màu tía thưa dần hơn, rồi cuối cùng cũng biến mắt. Cô ả với đôi mắt màu tía trồi ra từ một góc không gian trắng, nói những lời rít qua kẻ răng như chẳng chịu hở một tí nào.

“Bọn này chỉ muốn mời hai người đến gặp Tà Ác đại nhân theo đúng lời yêu cầu của đấng vĩ đại. Bọn ta không muốn mạnh tay với bọn mi. Hãy chấp nhận để bảo toàn mạng sống.”

Cả Triết Nam và Mark đã có thể trồi đôi cánh của mình ra khỏi cơ thể, và đây chính là một trong những thứ vũ khí đắc lực hiện giờ của họ đang hâm dọa kẻ thù. Triết Nam vẫn nói bằng cái giọng khinh khỉnh miệt thị của mình.

“Tà Ác là cái thứ chỉ đáng bỏ đi, hắn không xứng để ta đến gặp hắn. Cho nên, bọn mi hãy quên ý định mời bọn ta đến đó là được rồi đấy.”

Mark nhìn Triết Nam đồng tình, nhưng ánh mắt anh cũng chứa đầy nỗi lo ngại trong ấy. Mark vẫn im lặng, và chăm chú theo dõi hành động của cô ả mắt trắng vẫn đang đứng im lặng tại một góc không gian.

“Bọn ngươi nghĩ rằng nếu nói không đến là có thể không đến sao?” Cô ả mắt tía mỉm cười bí ẩn, vỗ tay như tán thưởng cho câu nói vừa rồi của Triết Nam.

“Tất nhiên!”

“Bọn ngươi không thấy rằng bọn ngươi đang đứng trong không gian Bạch Thuật của Bạch Nhãn sao. Đây đã là cái túi để túm các người một cách dễ dàng mà đem về choc ho Tà Ác rồi.”

Triết Nam lẫn Mark đều đã nhận ra được rằng cái không gian này được tạo ra từ cô ả được gọi là Bạch Nhãn, nhưng cả hai chưa hề nghĩ cái không gian này có thể bắt được họ. Giờ đây Mark và Triết Nam thấy rằng cái không gian màu trắng khi đang co lại dần, nhưng nó không có nghĩa là để trả lại cái không gian của công viên Ray Juu, mà là cả hai đang bị giam giữ trong một cái chốn quái quỉ nào đó.

“Cái chuyện quái quỉ gì đang diễn ra thế này.” Triết Nam lo lắng quay quắt nhìn xung quanh. Cậu thấy cô ả mắt tía vẫn đứng đó mỉm cười đắc thắng.

“Thật ra khi nãy ta tạo ra những mũi tên kia không phải với mục đích tấn công các ngươi. Ta biết với lực công kích từ những thứ ấy làm sao có thể làm gì các người, ta đã chọn một cách khác, thông minh hơn nhiều, và ta đã đúng.” Cô nàng vẫn nở nụ cười đắc thắng, nhìn con mồi bằng cặp mắt của kẻ mạnh hơn. “Nhưng mũi tên kia đã phá bỏ những lien kết giữa không gian thực, tức là công viên Ray Juu này, thế nên các người đang đứng trong một không gian mà chính do Bạch Nhãn tạo ra. Chịu trói đi, nhóc con.”

Triết Nam quay sang như muốn bảo Mark làm một chuyện gì đó, nhưng anh ta cũng chẳng nói là sẽ làm gì. Rồi ngay sau đó, Triết Nam bung đôi cánh của mình lớn ra, túm lấy Mark và bay lên không trung, anh thì thào vào tai cậu. “Mark nghe đây, nếu cứ tiếp tục cả hai chúng ta sẽ bị tóm, cho nên tôi sẽ là người ở lại, cậu hãy đi gặp mọi người.”

“Anh điên à, làm sao có thể như thế được, một mình anh thì làm sao đối chọi lại được hai tên đó.” Mark cãi lại.

“Tất nhiên là chưa chắc tôi đấu lại họ, nhưng tôi dám chắc họ không dám làm gì tôi cho đến khi tôi gặp được Tà Ác. Cho nên hiện giờ tôi sẽ còn được an toàn. Việc cậu làm bây giờ là phải chạy ra khỏi nơi đây.”

“Bằng cách nào chứ?”

Triết Nam liếc nhìn cô ả mắt tía đang cười tự đắc say đắm nhìn con mồi của mình cố tìm cách thoát khỏi chốn này mà lòng anh ta bừng bừng cơn giận dữ. “Con ả kia, sẽ có lúc ta sẽ dập nát cái nụ cười đáng ghét kia tên môi mi.” Anh lầm rầm rồi bắt đầu thi triển.

Bạch Nhãn như phát hiện ra việc làm khả nghi gì đó của Triết Nam, cô ả định ra hiệu cho đồng đội nhưng đã quá trễ so với những gì anh đang thực hiện. “KHỔNG VŨ PHÁ KHÔNG!” Triết Nam hét lên, và anh bung đôi cánh của mình ra thật lớn, lớn hết cỡ. Từ đó những chiếc lông vũ sặc sỡ màu đỏ cam được bắn ra bay tung tóe khắp cái không gian màu trắng này. Nó bay lượn và cuối cùng gom lại một chổ và cắm phập vào nơi đó. Cái không gian trắng xóa bị rách toạt ra một lỗ khá lớn, và Triết Nam đã ném Mark về phía đó trong tiếng gào đầy sửng sốt và tức giận của cô ả mắt tía.

“Hãy đi tìm mọi người, tôi sẽ cố giữ chân bọn này.”

Mark đưa mắt nhìn Triết Nam đầy cảm kích xen lẫn nỗi lo lắng, rồi anh cũng lao vút bằng đôi cánh xé gió của mình ra ngoài qua cái lỗ rách toạt trên không gian kia. Bạch Nhãn cố bít lại khoảng hỏng đó nhưng đã quá muộn vì Mark đã thoát được ra ngoài. Cô ả mắt tía thì nhìn Triết Nam đầy điên tiết, ả gào lên cau có.

“Thế nào, đừng quên ta cũng có thể xé không gian để tìm kiếm một không gian khác. Đó là một trong những tuyệt kĩ của tộc Không Tước Juu bọn ta.” Triết Nam nở một nụ cười đắc thắng như trêu tức kẻ địch.

“Khốn khiếp!”

Mark cảm thấy trong lòng bỗng chộn rộn một cảm xúc khó tả. Anh cảm thấy bất an, nên những nhịp đạp đất, những nhịp chạy của anh như xé gió mà đi thật nhanh. Mark linh tính có điều chẳng lành đang xảy ra, và tức tốc anh vội lao về nhà như một mũi tên.

Căn nhà trước mắt anh vẫn bình thường không một chút động tĩnh gì. Nhưng khi bước vào, anh kinh hoảng khi thấy mẹ mình nằm song soài dưới đất mà bất tĩnh.

“Mẹ! mẹ! mẹ ơi! Mẹ tỉnh dậy đi, chuyện gì vậy mẹ? Ray! Ray em có ở đấy không?” Mark gào lên, tay cậu cứ lay mạnh cơ thể người mẹ trong tay.

“Mark, con đấy hả?”

“Mẹ, mẹ sao thế này?” Mark gào lên trong lo lắng, mắt cậu dò xét khắp căn phòng tìm kiếm Ray và những điều khác lạ có thể diễn ra. “Chuyện gì xảy ra vậy mẹ?”

“Có kẻ lạ mặt vào đây, nó bắt em con đi rồi.” Giọng mẹ Mark thều thào mệt mỗi.

“Ray bị bắt đi rồi à?” Mark lặp lại, vẻ mặt sửng sốt nhưng anh cũng tiên liệu trước được chuyện này.

Bốn kẻ lạ mặt khác đang bước từng bước mạnh bạo, đều trên cái không gian rộng khắp một màu đen. Một gã cao to da trắng, tóc trắng và đôi mắt mà xanh biếc. Gã thứ hai có nước da đen đúa, tóc quăn, và cặp mắt màu đồng. Gã thứ ba có nước da vàng của người Á Đông, gã có đôi mắt mà hồng. Người cuối cùng là một cô gái da màu, tóc dài mượt mà, thân hình gợi cảm và cả hai hốc mắt chẳng có gì. Tất cả bốn con người ấy đang bước từng nhịp đều đặn, từ tốn, nhưng cũng tạo nên một cảm giác lo lắng cho người khác.

“Xin chào những vị truyền nhân đáng kính” Cô gái nói.

“Họ đã đến tận nơi đây kiếm chúng ta rồi đấy.” Du Chỉ lo lắng nhìn hai bạn của mình.

“Tôi không hiểu sao tà Ác có thể nhanh chóng triệu tập được họ nhỉ?” Phi Á Tiên chẳng màng đến sự hiện diện của những người lạ, mắt vẫn đăm đăm nhìn những ngón tay của mình bị những sợi tơ số phận ghì chặt đến chảy máu.

“Hắn đúng là một kẻ đầy mưu mô và khó lường.” Piro nói khi tay vẫn cứ xoa xoa, cố làm lạnh và giải từ chất độc trong con rùa bằng đá thạch anh khi nãy đã hút ra từ người Du Chỉ.

“Chúng tôi đây đây để mời ba vị đến gặp Tà Ác đại nhân của chúng tôi.” Cô nàng nói, giờ thì cũng chẳng thèm đến ý tới những vị khác mời. Cô đưa đôi mắt chẳng có gì của mình rảo khắp ba gã lực lưỡng kế bên mình, rồi đưa tay vuốt ve bộ ngực của cả ba.

“Ta từ chối và hai bạn ta cũng thế.” Du Chỉ đóp chát ngay lập tức.

“Thế thì chúng tôi phải dung biện pháp mạnh hơn để mời ba người rồi.” Cô ả cay độc nói.

Du Chỉ, Phi Á Tiên lẫn Piro chẳng ai them để ý tới những gì cô ả với hốc mắt rỗng tuếch kia nói gì. Ai cũng lo làm việc mình vẫn làm trước khi có sự xuất hiện của những người lạ này. “Thế sao!” Cả ba đồng nói như một lời thách thức.