Sáng hôm sau, không chỉ có Harry bị nhòm ngó mà ngay cả tôi cũng như vậy. Tôi vừa từ chối cuộc phỏng vấn của tòa soạn Nhật Báo Tiên Tri, bởi dù có đồng ý thì họ cũng tự mình viết ra những câu chuyện phóng đại sự thật.
Peeves khá hợp cạ với tôi, bởi bộ óc của tôi là quá đủ để giúp nó chọc phá mọi người. Cũng nhờ thế, nó hứa sẽ không chọc phá quá đáng, không hành động và nói năng một cách thô bỉ cũng như tránh tôi ra trong các trò phá phách của nó.
Harry và Ron thì rất hay lạc đường. Không phải họ không thể thuộc nổi bản đồ, mà là vì mấy cái cầu thang cứ tự di chuyển. Ngay cả tôi cũng phải mất nguyên một buổi để định hình lại quy luật chuyển động và cấu trúc của Hogwarts.
Một khi muốn học thì có đủ thứ để học. Harry nhanh chóng hiểu ra rằng pháp thuật còn có rất nhiều điều hay ho khác, chứ không phải chỉ có vẫy đũa phép và đọc mấy câu thần chú tức cười.
Nửa đêm mỗi tối thứ tư, chúng tôi nghiên cứu bầu trời bằng kính viễn vọng. Có những người chán ngấy Thiên văn học nhưng tôi thì lại thấy rất thích thú. Chúng tôi còn được ra nhà kính phía sau lâu đài một tuần ba lần để học cách chăm sóc các thực vật lạ mắt và tìm hiểu xem chúng có công dụng gì.
Lớp học chán nhất là Lịch sử pháp thuật. Tất cả những gì chúng tôi làm là nghe rồi chép, và mọi thứ cứ rối rắm lên. Hermione cũng phải điên đầu với việc này. Đây là lớp duy nhất mà một con ma dạy, giáo sư Binns già nua. Có khi ngủ gục trước lò sưởi phòng giáo viên, sáng hôm sau ông đã vội vã đến lớp, bỏ quên cái xác trong phòng.
Thầy giáo môn Bùa mê là giáo sư Flitwick, một phù thủy nhỏ xíu, phải đứng trên cả đống sách mới nhìn qua được mặt bàn giáo viên. Vào buổi học đầu tiên, giáo sư bắt đầu điểm danh. Khi gọi tới tên Harry Potter, ông rít lên kích động và té lăn đùng xuống nên sau đó ông không điểm danh nữa. Tôi không dám nghĩ tới phản ứng của ông khi tên tôi được cất lên. Có gì đó bất thường trong giới phù thủy mà chỉ có những người sống hẳn trong cộng đồng này mới biết. Thực sự chỉ muốn cất tiếng hỏi, nhưng vì tôi chưa nắm rõ tình hình nên lại thôi.
Giáo sư McGonagall luôn nghiêm khắc. Harry hoàn toàn đúng khi nghĩ không nên lôi thôi với bà.
- Thuật biến hình là một trong những phép thuật nguy hiểm và phức tạp nhất mà các con sẽ học ở Hogwarts. Bất cứ ai quậy phá trong lớp sẽ bị đuổi và không bao giờ trở lại. Ta báo trước rồi đó.
Nói rồi bà biến cái bàn giáo viên thành con heo, và lại biến nó trở thành cái bàn. Mọi người, bao gồm cả tôi, đều kích động hết sức và muốn bắt tay vào làm ngay. Nhưng rồi họ cũng nhận ra rằng, để biến đồ vật thành thú vật thì còn lâu. Không biết tôi có thể giỏi hơn họ được không nhỉ?
Sau khi chép rất nhiều công thức rối rắm, chúng tôi được phát cho mấy que diêm để học cách biến diêm thành kim. Tôi vẫy đũa, lẩm bẩm trong miệng câu thần chú, không ngờ rằng chỉ với lần đầu tiên mà đã biến ra được cây kim không chút lỗi. Giáo sư McGonagall cũng khá ngạc nhiên.
- Trong suốt quãng thời gian dạy học, ta chưa bao giờ thấy trò nào xuất xắc như con. Gryffindor được cộng thêm 10đ.
Tôi mỉm cười, nhưng rồi sực nhớ ra một chuyện.
- Thưa giáo sư, em là thành viên của bốn Nhà.
- À phải. Ba Nhà còn lại, mỗi Nhà cộng thêm 10đ.
Giáo sư McGonagall đi sang chỗ khác kiểm tra kết quả của các học viên còn lại. Trong giọng nói, tôi có thể thấy bà vẫn đề phòng với tôi, nhưng trên hết thì bà vẫn công bằng. Tôi thích tính cách đó của bà, không hề phân biệt đối xử.
Mải suy nghĩ quá, tôi không để ý rằng các Gryffindor khác nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn. Năm nay họ muốn giành Cúp Nhà nên giận là phải.
Cuối lớp học, Hermione đã có thể biến cây diêm thành vật không còn là diêm. Nó có màu bạc và hơi nhọn ở một đầu. Giáo sư McGonagall nở nụ cười hiếm hoi với Hermione. Cô ấy xem chừng rất vui, tôi cũng vỗ tay chúc mừng.
Lớp học mà ai cũng sốt ruột chờ đợi là Phòng chống nghệ thuật hắc ám. Phải, ai cũng vậy, ngoại trừ tôi. Những bài giảng của Quirrell hóa ra lại khá nực cười. Lớp học nồng nặc mùi tỏi. Người ta đồn rằng ông ta xài tỏi để xua đuổi bọn ma cà rồng đã gặp ở Rumani mà ông ta vẫn còn sợ chúng sẽ mò đến thăm. Ông ta nói với chúng tôi là cái khăn vành quấn đầu kia là quà tặng của một ông hoàng châu Phi để tạ ơn đã giúp hoàng thân thoát khỏi một con yêu tinh cái. Mọi người nghe mà không tin lắm. Vì một lẽ, khi Seamus sốt sắng hỏi ông ta đã chiến thắng con yêu tinh cái như thế nào thì ông ta đỏ mặt và nói lảng qua chuyện thời tiết. Mặt khác, họ còn để ý thấy từ cái khăn vành đội trên đầu ông ta toả ra một mùi rất tức cười. Thế mà hai anh em sinh đôi nhà Weasley thì lại khăng khăng cho rằng cái khăn ấy nhồi đầy tỏi, giáo sư Quirrell đội là để tự bảo vệ mình mọi lúc mọi nơi. Chỉ duy nhất một mình tôi, người đã biết tất cả, mới biết được trong chiếc khăn ấy có gì.
Harry nhẹ cả người khi thấy trong chuyện học hành mình cũng không đến nỗi bị bạn bè cùng lứa bỏ xa quá. Trong lớp cũng có nhiều người xuất thân từ giới Muggle như cậu, khi tới trường cũng chưa hề biết gì về phù thủy. Có quá nhiều điều để học ở đây, đến nỗi bọn con trai nhà nòi như Ron cũng phải chạy theo hết hơi.
* * *
Thứ sáu hôm đó là một ngày trọng đại đối với Harry và Ron: hai người lần đầu tiên mò tới được đại sảnh đường để ăn sáng mà không bị lạc và cũng không cần sự hướng dẫn của tôi. Lúc đổ đường vào tô cháo, Harry hỏi Ron:
- Bữa nay tụi mình học môn gì?
- Hai tiết Độc dược học chung với tụi Slytherin. Thầy Snape là chủ nhiệm Slytherin. Nghe nói ông ta thiên vị tụi nó lắm! Để coi bữa nay có đúng như vậy không.
- Phải chi giáo sư McGonagall cũng thiên vị tụi mình nhỉ? - Harry bơ phờ nói.
Giáo sư McGonagall là chủ nhiệm Gryffindor, nhưng không vì vậy mà bà tha cho chúng tôi một đống bài tập cao như núi giống như ngày hôm qua.
- Chuyện đó thì trời có sập cũng không xảy ra đâu.
- Ừ phải. - Ron chán nản đáp lại. - Cậu thì ổn rồi. Nhớ chứ? Cũng là một Slytherin.
- Tớ không chắc.
Mấy ngày vừa qua, cách đối xử của mọi người với tôi đã bình thường hơn, nhưng để kết luận thì còn quá sớm.
Vừa lúc đó thư đến. Harry và tôi giờ đã quen với chuyện không bao giờ nhận được thư. Nhưng nhớ lại buổi sáng đầu tiên, Harry thật sự bị sốc khi chứng kiến hàng trăm con cú túa vào đại sảnh đường giữa buổi điểm tâm, bay qua bay lại tìm chủ nhân, rồi thả xuống những phong thư và bưu kiện. Cho đến giờ, Hedwig và Eric (con cú của tôi) chưa mang về cho chúng tôi một bức thư nào. Thỉnh thoảng chúng cũng bay vào tới đậu trên vai chúng tôi, nhưng là để mổ nhẹ một cái vào tai chủ nhân, xin mẩu bánh mì nướng trước khi bay về ngủ trong chuồng cú chung với những con cú khác trong trường.
Ấy thế mà sáng nay, Hedwig bỗng sà xuống giữa hũ đường và hũ mứt để thả một lá thư vào dĩa của Harry. Cậu mở thư ra đọc ngay tức thì. Nhìn trong thư là những dòng chữ ngoằn ngoèo.
"Harry thân mến!
Ta biết trưa thứ sáu con được nghỉ, vậy con có muốn đến uống một tách trà với ta vào lúc 3 giờ chiều không? Ta muốn nghe con kể về tuần lễ đầu tiên con đi học. Hãy bảo Hedwig hồi âm cho ta.
Hagrid."
Harry mượn chiếc bút lông chim của Ron, viết ngay mấy chữ lên sau mặt lá thư:
"Vâng, cháu rất vui lòng. Hẹn gặp lại bác sau."
Hedwig lập tức mang thư bay đi. Vậy là Harry đã có thứ để trông ngóng rồi. Trên đường đến lớp học Độc dược, tôi không quên nhắc cậu:
- Harry, nếu tớ thêm rễ bột của lan nhật quang vào dung dịch ngải tây, thì tớ được cái gì?
- Ơ, sao tự nhiên cậu lại hỏi mấy thứ đó?
- Nghe cho rõ này, lan nhật quang với ngải tây tạo thành một thứ thuốc ngủ cực mạnh được biết đến dưới tên: cơn đau của cái chết đang sống.
- Wow... cậu giỏi thật đó!
- Đọc chút sách thôi Ron. Câu khác đây, nếu tớ bảo cậu tìm giúp tớ một be-zoar thì cậu sẽ tìm ở đâu?
- Ừm... tớ không biết...
- Be-zoar là sỏi nghiền lấy từ bao tử con dê, có thể giải hầu hết các chất độc. Cuối cùng, nói tớ nghe cây mũ thầy tu với cây bả chó sói khác nhau chỗ nào.
- Hôm nay cậu bị sao vậy Daisy? Có khỏe lắm không? Hay là để tớ đưa cậu đến bệnh xá?
- Không, tớ khỏe. Cây mũ thầy tu với cây bả chó sói là một, còn có tên gọi là cây phụ tử, nhớ kĩ đấy.
Nói rồi tôi chạy tới chỗ Hermione, dặn cô không được quá hăng hái phát biểu bài. Hermione bán tín bán nghi, nhưng cũng gật đầu đồng ý, có lẽ là vì tôi cũng là một Slytherin.