Hai tên Death Knight được triệu hồi biến mất ở phía bên kia cánh cổng. Chúng gầm rú với niềm vui sướng giết chóc, theo sau là tiếng khóc lóc của những kẻ sắp cận kề cái chết. Khi cổng thành dần dần đóng lại, nhờ độ dày của cánh cổng, những âm thanh của cuộc thảm sát ở phía đối diện cũng chỉ làm màng nhĩ của bạn cảm thấy hơi nhoi nhói.
“Giờ thì mọi việc sẽ ổn cả.”
Những Death Knight không được tạo nên từ xác chết có một khoảng thời gian tồn tại nhất định. Dù vậy, nếu như sức mạnh của quân đội Quagoa đúng như những gì mà lũ Quagoa bị bắt kia nói ra, thì số lượng cũng không phải vấn đề quan trọng. Nếu kẻ thù quá yếu, chúng chắc chắn sẽ rút lui để tập hợp lại lực lượng sau khi chịu tổn thất quá lớn.
Mình chưa muốn chúng rút quân vội. Nếu chúng xây dựng một căn cứ, hiểm nguy sẽ luôn thường trực. Như vậy, Vương quốc Dwarven sẽ phải tiếp tục hợp tác với mình. Mình có nên ra lệnh cho lũ Death Knight “nhẹ tay” một chút không nhỉ… Sẽ thật phiền phức khi không thể giành lấy chiến thắng với cách biệt quá lớn.
Trong khi trầm ngâm suy nghĩ, Ainz liếc nhìn vị Tổng chỉ huy, người đang nhìn anh với nụ cười méo mó trên khuôn mặt. Ainz không hiểu nổi vì sao ông ta lại có nụ cười kinh hãi như thế — và trong khoảnh khắc đó, anh bất chợt nảy ra một một ý tưởng.
Ông ta chắc hẳn đã quen với diện mạo của mình, vậy có thể là vì tiếng gào hét của lũ Quagoa ngoài kia. Tốt thôi, tiếng kêu la ai oán của người sắp chết quả thật rất khó chịu.
Ainz thấy rằng anh ta không nên để tâm đến tiếng la hét của kẻ thù quá nhiều. Nhưng mà, anh ta sẽ không còn là con người — hoặc nói đúng hơn là Dwarf — nếu anh ta không cảm thấy vậy.
Làm sao một người như thế này lại trở thành tổng chỉ huy quân đội nhỉ? Điều này thật đáng lo ngại.
Ainz biết anh đang suy nghĩ quá nhiều về việc này, nhưng anh vẫn tiếp tục liếc nhìn vị Tổng chỉ huy. Ngay lúc đó, Gondo bỗng xuất hiện.
“Vậy, thưa Bệ Hạ, thần xin phép quay về nhà một lát.”
“Ahh, được thôi. Ông sẽ giúp ta sắp xếp một vài việc chứ?”
“Tất nhiên. Thần sẽ chuẩn bị chúng và gửi chúng đi. Sẽ ổn chứ nếu thời gian hay bất kỳ chi tiết nào chưa được chỉnh sửa? Thần có thể trông cậy vào phép thuật của ngài nếu chuyện gì bất ngờ xảy ra, phải không?”
Ainz đập tay với Gondo. Họ đã bàn rất nhiều điều trước khi đến đây, và điều đó đã có hiệu quả tốt đẹp.
Gondo, ông ta đang nói quá nhiều…
Ông ta có xu hướng độc chiếm cuộc đối thoại, và nói như thể sẽ không bao giờ ngừng lại. Đây hẳn là kết quả của việc bị ám ảnh quá lâu về sự thất truyền của kĩ thuật rune và sau đó bị lưu đày. Đó cũng là lý do vì sao ông ta cứ lảm nhảm về nó suốt với Ainz — người cũng hứng thú với chủ đề đó — như một con đập vỡ.
Ainz hiểu cảm giác của ông ta, bởi vì có những lúc Ainz cũng muốn trò chuyện với những người cùng chung sở thích với anh. Tuy nhiên, anh không muốn kéo dài cuộc độc thoại này.
Gondo vỗ nhẹ lên chiếc túi ma thuật của mình và bắt đầu bước đi.
Vị tổng tư lệnh có vẻ muốn nói gì đó với Gondo, nhưng cuối cùng không gọi ông ta lại.
“Vậy, chúng ta nên làm gì đây? Có lẽ là nên chờ một chút trước khi mở cổng và xem kết quả trận chiến chăng?”
Vị tổng tư lệnh chắc hẳn đã đoán trước được câu hỏi của Ainz. Ông ta trả lời ngay lập tức như thể ông đã chuẩn bị sẵn câu trả lời.
“Thật là bất kính nếu như để quốc vương của một quốc gia chờ đợi ở đây. Tôi nghĩ chúng ta nên đến Phòng Hội đồng và giới thiệu đề nghị của ngài với mọi người.”
“Sao chúng ta không xem qua kết cục của cuộc chiến trước?”
“Tôi nghĩ thông báo sự hiện diện của Bệ Hạ sẽ quan trọng hơn. Tôi đã gửi một tin nhắn cho Hội đồng trong lúc bị tộc Quagoa tấn công. Có lẽ họ đang tranh cãi về cách giải quyết tình hình hiện tại. Tôi nghĩ rằng chúng ta nên đến đó trước khi bọn họ trở nên hoảng loạn và đưa ra các quyết định tồi tệ.”
“Ta hiểu rồi. Nếu đúng như thế, ta không có gì phản đối. Vậy, phiền ông dẫn dường.”
“Vâng. Tuy nhiên, những ma thú của Bệ Hạ chắc chắn sẽ làm khiếp sợ người dân của chúng tôi. Thật xấu hổ nhưng liệu ngài để chúng ở lại đây không? Chúng tôi sẽ chăm sóc chúng cẩn thận nếu người cho biết những điểm cần lưu ý…”
Ainz nhìn về phía Aura, người đang gật đầu.
“Vậy ta sẽ để chúng ở lại đây.”
Ainz chỉ một góc nhỏ ở khu căn cứ bằng ngón tay xương xẩu, vị tổng tư lệnh gật đầu đồng ý.
“Thêm nữa, không cần thiết phải chăm sóc chúng. Người của ta sẽ lo liệu việc đó. Ta sẽ chọn ra 3 người trong số họ để đồng hành cùng ta.”
Ainz chọn Shalltear, Aura và Zenberu. Anh ra lệnh cho những người còn lại đợi tại đây.
Vị tổng tư lệnh nhìn có vẻ nhẹ nhõm hơn. Có lẽ ông ta không muốn thấy undead đi nghênh ngang trên đường phố.
“Vậy, chúng ta đi chứ?”
“À, xin mời ngài”
Ainz và thuộc hạ của anh bước đi đầy tự hào qua thành phố Dwarven, đi trước là vị tổng tư lệnh. Những ánh nhìn vừa tò mò vừa khó chịu tập trung hết vào anh, trong khi những người mẹ Dwarven che giấu con họ ngay khi nhìn thấy Ainz. Điều này khiến anh hơi thất vọng.
Tất nhiên, anh có thể không cần để lộ danh tính mình nếu anh muốn.
Nếu anh đeo một chiếc mặt nạ, sẽ có ít người nhìn chằm chằm vào anh hơn. Tuy vậy, có một lý do mà anh không chọn che dấu khuôn mặt mình.
Anh muốn thông báo cho toàn thể cư dân trong thành phố chuyến viếng thăm của anh. Không có nhiều khả năng có người chơi ở đây bởi họ đã phải tìm kiến sự giúp đỡ từ bên ngoài để chống lại cuộc xâm lăng như thế này.
Thế nhưng, không loại trừ việc có một vài người chơi cấp thấp ở đây, hoặc những vật phẩm mà họ đã để lại.
Giống như viên pha lê phong ấn ma pháp đó.
Nhằm tránh bị tấn công bởi một số vật phẩm như vậy, anh buộc phải nghênh ngang đi tới thành phố. Như vậy, họ sẽ không thể sắp xếp việc gì mờ ám.
Thêm vào đó, dù anh vẫn chưa quyết định đoàn đại sứ anh sẽ gửi đi, nhiều khả năng anh sẽ phải chọn lũ undead. Vì vậy, anh muốn họ quen dần với nó.
“Tuy vậy, dường như không ai lo lắng cả, kể cả đó là cuộc xâm lăng của tộc Quagoa.”
Ainz hỏi vị tổng tư lệnh câu hỏi đó sau khi nhìn hai người Dwarf mặt đỏ bừng lảo đảo bên ngoài một quán rượu, hai cánh tay khoác lên vai nhau.
Mùi rượu không thể nào nhầm lẫn được nồng nặc quanh họ.
“Đó là vì người dân vẫn chưa biết tộc Quagoa đã tấn công.”
“Vậy… lý do là gì?”
Xem ra hệ thống phòng vệ của họ cuối cùng đã thất bại.
Vị tổng tư lệnh dường như đọc được suy nghĩ của Ainz, ông trả lời:
“Tộc Quagoa hành quân quá nhanh, cho nên thông tin chưa kịp lan truyền. Dựa trên quyết định của Hội đồng, việc này sẽ được thông báo trong vòng 1 giờ đồng hồ.”
“Hm.Ta đã ra lệnh cho thuộc hạ chiếm lại cây cầu, một khi họ chiếm được, thành phố sẽ được an toàn trong khoảng thời gian này, đúng chứ? Đây sẽ là một yếu tố khá quan trọng khi chúng ta bắt đầu giao thương buôn bán với nhau.”
“Thật khó nói. Dựa trên số lượng của kẻ thù, tôi không biết khi nào chúng sẽ tiến quân một cách nghiêm túc. Một cây cầu được chiếm lại, chúng tôi cần phải tăng cường phòng thủ, điều tra con đường hành quân, và đề ra kế hoach chống lại chúng.”
Trong thâm tâm, Ainz mỉm cười một cách nham hiểm.
Xem ra sẽ có rất nhiều cơ hội để anh lợi dụng đất nước này. Nếu thế, tốt nhất cứ để lũ Death Knight của anh tiếp tục đánh chiếm cây cầu.
“—Cái gì?!”
Giọng nói của Ainz làm cho vị tổng tư lệnh run sợ.
“Aiiiee! Có, có chuyện gì vậy, thưa Bệ Hạ?!”
“Không, không có gì. Chuyện bên này. Không cần để ý. Không cần hỏi thêm.” Ainz nhấn mạnh những từ này hàm ý muốn chấm dứt mọi câu hỏi.
Phản ứng này — không giống Ainz tí nào — là do anh đang rơi vào trạng thái mất bình tĩnh.
Không có hồi âm nào từ hai Death Knight anh triệu hồi, điều đáng lẽ phải xảy ra bên trong Feoh Gẽr.
Chỉ có duy nhất một nguyên nhân.
—Death Kight đã bị đánh bại.
Hoh!
Death Knight khá yếu nếu so với Ainz. Tuy vậy, nếu xét theo tiêu chuẩn của thế giới này, chúng là những đối thủ khó nhằn ngay cả với những kẻ mạnh nhất của một quốc gia. Bất kỳ ai có thể đánh bại hai Death Knight thì không phải dạng vừa đâu.
Thêm nữa, hồi âm của chúng biến mất gần như cùng một lúc.
Việc chúng bị tiêu diệt cùng một lúc có phải là một phần của một kế hoạch được chuẩn bị kỹ càng trước không?
Hay ai đó đánh bại chúng với ma thuật diện rộng?
Hay một cá nhân nào đó với sức mạnh siêu việt chỉ đơn giản phẩy tay một cái là huỷ diệt chúng?
Dù câu trả lời là gì đi nữa, chắc chắn một thực thể hùng mạnh đã xuất hiện, ngoại trừ tên ma pháp sư đeo mặt nạ kỳ quái anh đã bắt gặp trong thủ đô Vương quốc.
Ai có thể một mình đánh bại những Death Knight chuyên về phòng ngự chắc hẳn trên cấp 45.
“Điều đó có nghĩa là mình đã bị phát hiện?’
Vị tổng tư lệnh nhìn Ainz như thể phản ứng với những lời lầm bầm của Ainz, nhưng anh không có thời gian để lo lắng về ông ta.
Một thực thể hùng mạnh, chưa rõ danh tính thì nhiều khả năng sẽ là người chơi. Nếu kẻ thù là người ngang cấp độ với Ainz, hai tên Death Knight sẽ chỉ là trò trẻ con với hắn.
Nếu có một thực thể liên-quan-đến-người-chơi ở đây mà không liên quan đến Dwarf, thì có nghĩa họ ở phe của Quagoa? Vậy, có phải họ là những kẻ đã tẩy não Shalltear không?”
Một ngọn lửa bùng lên trong lồng ngực anh.
Mối căm thù vẫn âm ỉ cháy bỗng biến thành một ngọn lửa khủng khiếp, tựa như ai đó đổ thêm dầu vào chúng. Dù vậy, chúng vẫn được kiềm chế một cách nhẹ nhàng.
“Không, không thể nào. Nếu họ có liên quan, thành phố Dwarven đã sụp đổ từ lâu. Rất có
thể đó là một cá nhân xuất chúng đến từ thế giới này. Dù vậy, mình không thể loại trừ việc không có sự liên quan nào. Nếu là thế, mình cần phải thay đổi kế hoạch.’
Ainz ban đầu đã hi vọng rằng cuộc chiến giữa Quagoa và Dwarf vẫn tiếp diễn.
Với kẻ thù không đội trời chung, tộc Quagoa xuất hiện trước mắt, Dwarf có thể sẽ chấp nhận sự chi phối của Ainz. Tuy nhiên, để tộc Quagoa tự do — cho chúng quá nhiều thời gian — sẽ rất nguy hiểm.
Nếu chúng là một chủng tộc có thể sản sinh ra các cá thể mạnh mẽ, khi mà bây giờ chúng chỉ có thể đánh bại Death Knight, ai biết được chúng sẽ tiêu diệt thứ gì khác trong tương lai? Ngay bây giờ — trong khi anh vẫn có thể giải quyết được chúng — điều tốt nhất sẽ là nô lệ chúng hoặc tận diệt chúng hoàn toàn.
Lựa chọn thứ hai sẽ phù hợp hơn cả.
Thật tình, mình rất muốn kiểm soát tộc Quagoa, và để chúng đe doạ Dwarf từ trong bóng tối, nhưng… Một sai lầm có thể dẫn đến những tình huống chết người. Sẽ an toàn hơn nếu mình không làm như thế.
“Bệ Hạ, Phòng Hội đồng ở đằng trước.”
Khi anh nhìn theo hướng vị tổng tư lệnh chỉ, một toà nhà rất lớn — chắc chắn là thế nếu xét theo tộc Dwarf, nhưng vẫn khá lớn nếu theo tiêu chuẩn của Ainz — lọt vào tầm mắt.
Vị tổng tự lệnh nói ngắn gọn với lính gác, và họ để Ainz và những người khác đi qua không một chút nghi ngờ.
Lý do họ từ bỏ sự nghi ngờ Ainz và thuộc hạ của anh trong khi vẫn nhìn chằm chặp chắc chắn là bởi vị tổng tư lệnh đã thể hiện uy quyền của mình.
“Vậy, thưa Bệ Hạ, tôi sẽ đi báo cáo mọi việc đến Hội đồng. Liệu ngài có thấy phiền khi đứng đợi ở đây một lát không?”
Không có lý do gì để từ chối cả. Thêm vào đó, sẽ khá rắc rối nếu ông ta không giải thích sự giúp đỡ của Ainz đối với quốc gia này.
“Vậy, chúng ta sẽ đợi ở đâu?”
Vị tổng tư lệnh liếc sang những người lính gác, và một người bước lên phía trước.
“Phòng, phòng đợi ở hướng này. Xin hãy để thần hộ tống ngài đến đó.”
“Thế à. Vậy ta sẽ để chuyện đó cho ngươi.”
Tên Dwarf — người mà cả cơ thể lẫn lời nói đều run lẩy bẩy — dẫn họ đến một căn phòng khá chật hẹp. Nói đi cũng phải nói lại, có lẽ là nó không quá chật hẹp cho một Dwarf. Nó vừa với kích thước của Shalltear và Aura. Tuy nhiên, họ lại có Zenberu, người có thân hình to lớn đi theo. Chỉ đứng đợi ở trong đó thôi sẽ rất ngột ngạt với anh ta.
Từ việc người lính đã xem xét Zenberu trước khi đem anh ta đến đây, thì đây hẳn là căn phòng VIP rộng lớn và xa hoa nhất trong toà nhà. Hẳn là thế, bởi các đồ vật trang trí xung quanh đều được chạm trổ một cách tinh tế và sống động.
Ainz đã từng chế tạo mô hình đại diện những đồng đội cũ của anh, nên anh hiểu rất rõ sự khó nhọc trong việc tạo ra những bức tượng phức tạp. Một vật nào đó có thể rất đẹp đẽ khi nhìn tổng thể nhưng lại xấu xí khi nhìn trực tiếp.
Ainz cầm lên một bức tượng nhỏ — một Dwarf cưỡi trên lưng một con thằn lằn.
Tộc Dwarf quả thật có tay nghề thủ công rất đáng kinh ngạc. Mm, mình cũng muốn sở hữu những kỹ năng đó… Mình tự hỏi mình có nên làm lại mô hình đại điện không nhỉ? Nếu là vậy, liệu mình có làm chúng đẹp hơn sau khi luyện tập? — tốt thôi.
Ainz quyết định gọi tên Zenberu, người có vẻ đang lạc lõng ở nơi này.
“Zenberu, hãy tiếp tục đi với chúng ta thêm chút nữa.”
“Ah, thưa Bệ Hạ, thần muốn ở lại đây hơn, nếu người không phiền. Thật lòng mà nói, nói chuyện với những người quyền cao chức rộng khiến thần thấy đau đầu.”
Một sự chuyển biến băt ngờ. Nó rất khác so với việc anh đã cư xử trong suốt chuyến đi. Có lẽ anh ta đã thay đổi cách nói chuyện kể từ khi đặt chân đến Quốc gia Dwarven.
“.. Ngươi là người đứng đầu một bộ lạc, ta nói đúng chứ?”
“Shalltear-sama, một người có thể tốt việc này nhưng dở việc kia. Với lại, thần sẽ thấy áy náy nếu như bản thân làm điều gì làm phiền lòng Bệ Hạ.”
Ainz hiểu rõ ý của Zenberu, nhưng anh vẫn lắc đầu.
“Không, ta sẽ đưa ngươi theo. Nếu chuyện gì xảy ra, ta sẽ không thể bảo vệ ngươi nếu ngươi ở quá xa. Ta không nghĩ rằng sẽ có nguy hiểm nào, nhưng sự cẩn thận không bao giờ thừa. Mặc cho những gì chúng ta biết, chúng ta có thể đang nằm trong địa phận của kẻ thù. Hãy luôn luôn ghi nhớ điều đó.”
“Vâng! Thần sẽ khắc ghi chúng vào trong trái tim mình!”
Dù anh không nghĩ rằng tộc Dwarf sẽ làm hại người đã từng cứu giúp đất nước của họ, anh vẫn nhắc lại để an toàn hơn.
Chuyện gì thế này? Shalltear hành xử rất tốt hôm nay.Chuyện gì xảy ra nhi?
“Ah, vậy, thưa Bệ Hạ… Thần nên làm gì đây?”
“Hm? Thực lòng mà nói, chỉ cần lắng nghe chúng ta thôi. Dù chuyện gì xảy ra cũng không được phép ra tay.”
Ainz gật đầu khi Zenberu tỏ vẻ đã hiểu.
“Rất tốt. Giờ thì — Aura, Shalltear, hai ngươi hãy xem thử quần áo ta đã chỉn chu chưa?”
Người lính tộc Dwarven chỉ họ đường đi sau khi họ đã chỉnh trang y phục xong xuôi.
***
Ainz được dẫn đến một căn phòng nơi những Dwarf đã đợi sẵn.
Hào nhoáng trong bộ trang phục của mình, Ainz ưỡn ngực sải bước về phía trước. Lưng thẳng, đầu ngẩng cao, và mang phong thái của một vị vua. Vầng hào quang ở phía sau anh tỏa sáng nhẹ nhàng, như một sự thay thế cho từ nước hoa. Chắn chắn không ai dám khinh thường anh sau những sự chuẩn bị cầu kỳ này.
Anh mang theo một cây đũa phép (wand) — tượng trưng cho vương trượng hoàng gia — được dắt ngay thắt lưng. Nó đã được yểm phép thuật bậc 1, nhưng anh không có ý định sử dụng nó, nên sẽ không có vấn đề gì.
Sau khi xem xét bản thân từ trên xuống dưới, anh cảm thấy dáng vẻ này thật sự không phù hợp với mục đích tạo dựng mối quan hệ bằng hữu, nhưng Aura và Shalltear lại rất ưng thuận.
Vấn đề ở đây là cả hai người họ quá sùng bái Ainz, nên anh cảm thấy mình không thể chỉ dựa trên ý kiến đó được.
Do đó, anh hỏi ý kiến Zenberu.
Sau một lúc do dự — do việc bị hỏi về những thứ nằm ngoài hiểu biết của mình — Zenberu cuối cùng cũng nói gì đó đại loại như “Diện mạo của người chắc chắn sẽ gây ấn tượng cho bất kỳ ai.” Ainz nghe lời anh ta, và đi đến đây.
Tuy nhiên, khuôn mặt những Dwarf anh gặp đều tái mét, lộ đầy vẻ căng thẳng. Tất nhiên, đó là một phản ứng bình thường trước mặt một vị vua.
“Chào mừng chuyến viếng thăm của Bệ Hạ, vua nước Sorcerer!”
Anh nghe thấy tiếng thông báo của một Dwarf ở phía bên kia cánh cửa.
Khi cánh cửa mở ra, Ainz tiến vào bên trong.
Nó trông giống một phòng họp, và ở đó có tám Dwarf.
Bất chợt, anh bỗng nhớ tên, chức vụ, ngoại hình và những nét nổi bật từ miệng vị tổng tư lệnh.
Người đầu tiên là Đại Tư tế của Đại Địa Thần điện, giám sát mọi thứ liên quan đến ma thuật. Ông ta có ảnh hưởng khá lớn đến những ma pháp sư hệ divine lẫn hệ arcane.
Người thứ hai là Đại sư rèn đúc, kiểm soát mọi sản phẩm của ngành rèn.
Người thứ ba là vị tổng tư lệnh đã dẫn họ đến đây. Ông chịu trách nhiệm cho mọi vấn đề liên quan đến an ninh và quân sự. Ông từng chỉ huy những binh lính Dwarven, nhưng sự thật rằng quân đội anh có trong tay chỉ dưới 100 người khiến danh hiệu này chả khác gì một trò đùa.
Người thứ tư là Người quản lí sản xuất thực phẩm, điều hành mảng công nghiệp và những ngành công nghiệp không liên quan đến cơ khí.
Người thứ năm là Thư kí chính phủ, người phụ trách những thứ nằm ngoài quyền hạn pháp lý của những Bộ trưởng khác.
Người thứ sáu là Đại sư bia rượu, người nằm trong Hội đồng chỉ đơn giản vì không thể nào không có một vị trí dành cho thức uống có cồn yêu thích của người Dwarven.
Người thứ bảy là Master of Caves and Mines, người nắm giữ quyền lực cao nhất trong thành phố bởi vì ông ta có ảnh hưởng đến mọi hoạt động đào mỏ và khai thác các nguồn tài nguyên.
Trong quá khứ, từng có một tổ chức tên là Merchant’s Guide, thế nhưng sự thiếu hụt của các thương nhân lẫn giao thương buôn bán khiến cho chức vụ Hội trưởng Thương nghiệp giờ chỉ là chức vụ danh dự phụ trách đối ngoại.
Có tổng cộng 8 người.
Ainz từ từ quét mắt qua từng người. Bảy người họ nhìn trừng trừng vào anh. Người cuối cùng — vị tổng tư lệnh — trông có vẻ khá mệt mỏi, ánh mắt của hai người gặp nhau.
Ainz tỏ ra bản thân đang rất bình tĩnh, nhưng tâm trí anh lại đang rất hỗn loạn.
Oi! Thế quái nào mình phân biệt được từng người họ? Một số có bộ râu ngắn hơn số khác, cơ mà chẳng phải chúng đều tương tự nhau sao? Lẽ nào ông ta nói dối mình? Không, chắc hẳn là do cách nhìn của ông ta. Mình nên làm gì đây?
Ký ức của Zenberu từng miêu tả tất cả họ với những khuôn mặt y hệt nhau, thế nên ban đầu Ainz cứ nghĩ đơn giản là do Lizardmen xem tộc Dwarf đều như nhau. Anh còn cảm thấy khả năng nhận diện khuôn mặt của Zenberu cần phải cải thiện nhiều. Tuy nhiên, xem ra không phải như thế
Xin lỗi vì đã nghi ngờ ngươi, Zenberu. Ngươi đã luôn nói sự thật với ta.
Trong thế giới này, chẳng có dịp để thực hành việc trao đổi danh thiếp trước một cuộc gặp mặt, một thực tế khó chịu mà anh phải chấp nhận. Hôm nay, Ainz cũng cảm thấy như thế, và anh tập trung hết sức lực của mình.
Tiếp theo sẽ là một bài giới thiệu mà anh đã luyện tập rất nhiều lần. Điều cần phải lưu tâm là anh có 2 Thủ Vệ đằng sau mình và một thuộc hạ của thuộc hạ của anh. Anh không thể nào để mình thành thằng hề trước mặt họ được.
…Giá như mình không dẫn 3 người bọn họ đến đây…
Thế nhưng, nỗi hối hận của anh chẳng đáng gì cả. Dù sao thì ván đã đóng thuyển cả rồi.
Dù vậy — trong khi anh vẫn còn loay hoay với sự chuẩn bị của mình, không có bất kỳ dấu hiệu rằng cuộc đối thoại sẽ bắt đầu. Sự im lặng bao trùm cả một phút sau sự xuất hiện của Ainz.
Chuyện gì đang diễn ra thế này? Điều phổ biến nhất mà một công ty thường làm để bắt đầu là người quản lý sẽ giới thiệu nhân sự chứ nhỉ? Chẳng phải vị tổng tư lệnh sẽ giới thiệu trước sao?… Hay là mình phải bắt đầu trước? Mình không quá hiểu về mấy vụ xã giao này và mình cũng chẳng muốn xuất hiện quá thô lỗ.
Chiếu theo lễ nghi phép tắc thông thường thì người dưới quyền không thể nói chuyện với nhà vua một cách trực tiếp. Điều đó cần phải có sự cho phép hay đại loại thế. Hay nói cách khác, nhà vua là một thực thể quyền quý. Như vậy, nếu Ainz mở lời trước, liệu rằng người Dwarf sẽ xem thường anh không?
Sau khi xem xét qua bộ dạng người Dwarf, câu trả lời là có hay không đây?
Nếu vậy, mình nghi ngờ có ai đó sẽ xem nhẹ mình, bằng chứng là tính hình đất nước hiện tại cũng như những việc mình đã làm. Mà nếu chuyện đó thật sự xảy ra, mình có thể nói rằng mình sẽ không thể đàm phán với một lũ hề như bọn họ.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Ainz bắt đầu bài diễn thuyết của mình.
“Ta là người cai trị của Vương quốc Sorcerous, Vua Pháp Thuật Ainz Ooal Gown.”
Đám Dwarf nhốn nhào cả lên, như thể họ vừa được cắm điện.
“Chúng tôi, chúng tôi chào đón ngài, vị vua của Vương quốc Sorcerous, Bệ Hạ Ainz Ooal Gown. Chúng tôi có thể có vinh hạnh mời ngài ngồi xuống được chứ? Phía bên kia có chỗ ngồi cho cả thuộc hạ cao quý của ngài.”
Ainz gật đầu, sau đó anh thực hiện điều mà anh gọi là “vị trí của cậu bé trong sinh nhật”. Anh ngồi xuống với một phong thái tự tin, vương giả, sử dụng chuyển động mà anh đã tập nhiều lần. Shalltear, Aura và Zenberu ngồi phía sau anh.
“ Vậy, chúng thần xin giới thiệu về bản thân. Trước hết, thần là —”
Và như thế, những Dwarf lần lượt giới thiệu về họ.
Màn mở đầu dường như chẳng có rắc rối nào xảy ra, thế nhưng Ainz vẫn không kiềm chế được nỗi sợ hãi của mình.
Chỉ riêng chuyện nhớ tên tám người bọn họ đã cực kỳ khó khăn rồi, chưa kể chúng còn gắn với các biệt hiệu và việc phải nhớ mặt bọn họ nữa thì đúng là một thách thức.
Tên thì rất dễ nhớ, nhưng cộng thêm một biệt hiệu thì không dễ chút nào. Những thứ đại loại như liệu rằng đó là Master of Caves and Mines hay Master of Mines and Caves càng làm mọi thứ tồi tệ hơn.
Dù vậy, Ainz vẫn xoay sở để nhớ được hết. Có lẽ anh chẳng thể nào làm được điều đó nếu như vị tổng tư lệnh không nói trước cho anh.
“Xin cho phép chúng tôi thay mặt cả nước cảm ơn ngài. Nếu như không nhờ Bệ Hạ, đất nước này sẽ bị diệt vong.”
Những lời này xuất phát từ vị Master of Caves and Mines. Những người còn lại cũng gật đầu hưởng ứng.
Thành viên của Hội đồng sẽ lần lượt luân phiên nhau nắm quyền, và vị lãnh đạo hiện tại là Master of Caves and Mines.
“Không cần bận tâm. Giúp đỡ người gặp khó khăn là chuyện bình thường mà thôi.”
“Bệ Hạ quả thật là một người rộng rãi. Chúng tôi chắc chắn sẽ cố gắng hết sức để giải quyết mọi vấn đề nào đang quấy rầy ngài. Dù thế, tôi sợ rằng chúng tôi sẽ chẳng làm được gì nhiều cho một người cao thượng như ngài, người đã cứu đát nước này thoát khỏi sự diệt vong chỉ với hai quân lính của mình.”
“Không hẳn. Đất nước của ta quả thật rất mạnh về mặt quân sự. Tuy nhiên, chúng ta vẫn còn rất yếu về những lĩnh vực khác. Ta sẽ rất biết ơn nếu các ngươi có thể giúp đỡ ta những mặt này.”
“Tôi hiểu. Chúng thôi rất vui mừng khi được phục vụ ngài Bệ Hạ — cũng như Vương quốc Sorcerous. Dù vậy, trước hết, liệu Bệ Hạ có thể nói cho chúng thôi biết lý do của cuộc viếng thăm đến đất nước này không, nếu điều đó không làm ngài khó chịu. Vị tổng tư lệnh có nói từ trước, nhưng chúng thần vẫn muốn được nghe trực tiếp từ ngài.”
Vị Master of Caves and Mines nheo mắt một chút.
Chúng tôi sẽ nhìn thấu mọi lời giả dối. Sự quyết tâm đầy mạnh mẽ của ông ta hiện lên rõ ràng.
Mình không thể mong chờ tất cả bọn họ đều nghĩ tốt về mình… Tốt thôi, xét trên sự khác biệt quá lớn về sức mạnh giữa 2 quốc gia, bất kỳ ai cũng sẽ cẩn thận.
Điều này cũng áp dụng đối với Ainz. Nếu guild top đầu trong YGGDRASIL — Seraphim — đề nghị một WI và muốn thương lượng, Ainz sẽ nghi ngờ rằng đây có thể là một cái bẫy.
Do đó, anh không cảm thấy phiền lòng trước phản ứng của tộc Dwarf.
“Trước hết, ta muốn thiết lập một mối quan hệ thân thiện giữa 2 quốc gia. Sau đó, ta muốn thực hiện một cuộc trao đổi.”
“—Là vậy sao.”
“Ta từng nghe nói từ một trong đồng hương các ngươi rằng thức ăn chủ yếu của Dwarf là nấm và thịt, ta nói đúng chứ? Ta có thấy vài thứ trông như nông trại ở dưới chân núi trồng rau quả tươi, thế nhưng số lượng của chúng rất ít và chất lượng có vẻ khá tệ. Quốc gia của ta có thể cung cấp rau quả tươi và — liệu các ngươi có tí hứng thú nào với rượu bia của con người và Vương quốc Sorcerous không?”
Đôi mắt của những Dwarf sáng bừng lên khi đề cập đến chủ đề này. Một phản ứng rất tự nhiên.
“Ta cũng nghe được rằng đất nước này có trao đổi với quốc gia của con người ở phía đông, nhưng có vẻ mọi chuyện chẳng đi tới đâu.”
“Quả thật như thế. Chỉ tính riêng việc vận chuyển đã rất tốn kém rồi. Hiện tại, chúng tôi đang phát triển một vật phẩm ma thuật có thể chuyên chở số hàng hóa không giới hạn.”
Vị Merchant’s Guildmaster đưa ra câu trả lời.
“Ta hiểu. Vậy có phải có rất ít đoàn lữ hành thương mại của người Dwarf bởi vì sự nguy hiểm của đường núi không?”
“Vâng, đúng như vậy.”
Một người Dwarf khác trả lời.
“Chúng thần không thể mang quá nhiều hàng hóa vì độ dốc và hiểm họa đến từ đường núi. Không những thế, di chuyển theo nhóm sẽ theo hút sự chú ý của quái vật. Có những con sẽ tấn công bất kể số lượng con mồi của chúng. Đặc biệt, rất khó để đối phó với những con tấn công trên không.”
Quả thật vận chuyển theo cách truyền thống tốn rất nhiều công sức. Đế quốc chỉ thực hiện vài cuộc trao đổi với người Dwarf cũng bởi lợi ích mà nó mang lại rất ít.Tuy nhiên, đó chính xác là lý do khiến cho họ là một đối tác thương mại rất hấp dẫn đối với Vương quốc Sorcerous.
Không may thay, thứ hàng xuất khẩu nổi bật nhất mà Vương quốc Sorcerous có thể tự hào lại là undead. Thế nhưng, với quốc gia Dwarven, ngay cả thức ăn bình thường cũng bán tốt.
Thật là một đối tác thương mại trên cả tuyệt vời.
Ainz thầm mỉm cười một cách xấu xa trong khi anh đưa ra câu hỏi của mình.
“Nếu mọi việc là như thế, vậy ta càng đề nghị các ngươi nên thiết lập mối quan hệ ngoại giao với ta — với Vương quốc Sorcerous, như vậy ta có thể xuất khẩu thực phẩm.”
“…Chúng tôi vẫn chưa biết chính xác vị trí của Vương quốc Sorcerous. Liệu chúng tôi có thể tự mình vận chuyển hàng hóa đến đó không?”
“Sẽ khá nguy hiểm nếu để các ngươi tự mình vận chuyển hàng hóa. Ta thấy rằng quốc gia của ta sẽ chịu trách nhiệm về việc xây dựng một tuyến đường thương mại thích hợp đẻ người của quốc gia các ngươi có thể chuyên chở sản phẩm một cách an toàn. Nếu việc đó hoàn thành, việc vận chuyển hàng hóa sẽ dễ dàng hơn. Tất nhiên, chúng ta sẽ không dùng những loài yếu đuối như ngựa, mà sẽ sử dụng những con thú có sức bền khác.”
“Đó có phải….là undead?”
Một trong những người Dwarf, với nét mặt đầy sự ghê tởm, hỏi câu hỏi đó.
Ainz nhớ ra anh ta chính là vị Đại sư rèn đúc.
“Chính xác.Ta đề nghị sử dụng undead để chuyên chở, bởi chúng sở hữu sức mạnh để tự bảo vệ mình và không bao giờ mệt mỏi. Chúng chắc chắn sẽ là phương tiện vận chuyển tốt nhất. Sự thật, quốc gia của ta đã sử dụng, và phản hồi từ cư dân là chúng làm việc rất tốt. Bên cạnh đó, còn có những ưu điểm khác trong việc sử dụng undead—”
Ngay trước khi Ainz chuẩn bị tuôn ra một bài diễn thuyết đầy hào hứng, vị Đại sư rèn đúc liền cắt ngang.
“—Không phải rằng undead sẽ tấn công sinh vật sống sao?”
Ainz thầm bĩu môi một cái, nhưng anh phản ứng với sự tự tin cao nhất.
“Đó là điều mọi người thường nghĩ về undead trung cấp. Và sự thật đúng là như vậy. Những undead rất ghét và sẽ tấn công sinh vật sống. Tuy nhiên!”
Ainz đặc biệt nhấn mạnh từ đó.
“Dưới sự cai trị tuyệt đối của ta, những undead của Vương quốc Sorcerous sẽ không gây ra rắc rối nào cho các ngươi. Các ngươi không cần bận tâm về điều đó.”
Vị Đại sư rèn đúc há hốc mồm. Anh ta có vẻ như chưa tin hết những gì Ainz nói.
Anh ta chắc hẳn có ký ức xấu về việc undead giết hại gia đình mình, hay đại loại thế. Khi Ainz xem xét khả năng đó, anh quyết định sử dụng con át chủ bài.
“Không những thế, quốc gia của ta có thể cung cấp nguồn lao động.”
“Nguồn lao động?”
“Trong chuyến hành trình, ta có nói chuyện với một số người ta giải cứu khỏi tộc Quagoa—”
Ainz không dự định sẽ làm việc đó, tất cả hoàn toàn là sự ngẫu nhiên, vậy nên anh quyết định dùng nó như một ân huệ đối với họ.
“— Và ta có nghe qua về công việc của khu mỏ ở đất nước này. Việc đó lũ undead có thể lo liệu được.”
“Cái gì? Chúng thật sự có thể làm được sao?”
Vị Master of Caves and Mines tròn xoe mắt, xem ra ông ta đã mắc bẫy.
“Tất nhiên. Ta đã thí nghiệm việc đó ở quốc gia con người, và nó thành công. Thực tế, chủ của những khu mỏ đã từng thuê chúng còn yêu cầu thêm nhiều nữa.”
Anh đã được nghe điều này từ Albedo khi anh gửi một [Message] cho cô ấy, nên đó không phải là một lời nói dối.
“Vậy là ngài từng làm những việc như thế ở quốc gia con người…”
Vị Master of Mines and Carves lầm bầm trong sự kinh ngạc.
“Có vẻ như vương quốc của ngài khá thân thuộc với loài undead…”
“Mn, chà, chúng ta chỉ biết về những đặc tính chung của chúng…”
Ainz cao giọng để đáp lại vị Đại Tư Tế của Đại Địa Thần điện.
“Vậy, ta tin rằng ta không cần thể hiện các undead làm việc tốt như thế nào đâu nhỉ?”
Những người Dwarf trao đổi ánh mắt với nhau, và họ bắt đầu nói, lần lượt từng người một.
“Chúng thần có thể hiểu được điều đó. Nếu chúng thần có thể kiểm soát undead một cách an toàn…”
“Có thể tái phân bổ lại nguồn nhân lực cho việc đào mỏ là một đề nghị rất hấp dẫn.”
“Tuy nhiên…”
Câu nói vừa thốt ra rất có thể sẽ kéo theo việc liệu họ thật sự có thể tin tưởng được lũ undead.
Việc họ cảm thấy mâu thuẫn với một phương thức khác xa hoàn toàn với những gì họ từng làm từ trước đến nay cũng là chuyện bình thường.
Suy cho cùng, đây chỉ đơn thuần là một dịp để anh giới thiệu sản phầm của mình, không hẳn là một nỗ lực để bán được hàng. Vì vậy, nếu họ chấp nhận việc thuê nhân công undead, điều đó chắc chắn sẽ làm anh vui lòng.
“Hừm, ta chỉ muốn nói rằng ta có thể cung cấp nguồn nhân công như thế. Ta hiểu nỗi ác cảm của các ngươi với undead—”
“—Thưa Bệ Hạ, tôi muốn hỏi một câu hỏi về undead trước khi quyết định. Liệu chúng tôi có thể sử dụng chúng như lực lượng phòng vệ không?”
Câu hỏi của vị Tổng tư lệnh gây nên sự huyên náo trong nội bộ người Dwarf.
“Tổng tư lệnh, sẽ rất nguy hiểm nếu chúng ta phụ thuộc vào sức mạnh quân sự của quốc gia khác để giữ hòa bình!”
“Tôi biết chứ. Dù vậy, undead của vương quốc Sorcerous thật sự rất mạnh. Nếu như có họ ở xung quanh, chúng ta sẽ không phải sợ bất kỳ cuộc tấn công nào của tộc Quagoa nữa. Ngoài ra, việc dùng họ như một hàng phòng vệ cuối cùng cũng đem lại rất nhiều lợi ích. Điều quan trọng nhất mà chúng ta cần phải xem xét, chính là sự an nguy của quốc gia. Ngay bây giờ, pháo đào phòng ngự đã mất, chúng ta cần thêm sức mạnh, hơn hết thảy.
“Ngay cả như thế, ông không nghĩ rằng sẽ nguy hiểm hơn nếu chúng ta để quốc gia khác bắt thóp được mình sao?!”
“Tôi nói rồi, đây không phải là lúc để nói về những việc như thế!”
Vị Đại sư rèn đúc và Tổng tư lệnh gườm gườm nhau.
“… Chúng ta sẽ nói về việc đó sau. Mọi chuyện sẽ được thảo luận lại khi còn mỗi chúng ta. Đây không phải là những lời nên nói trước mặt Bệ Hạ, người đã bỏ rất nhiều công sức để đến đây. Xin lỗi vì sự lộn xộn này, thưa Bệ Hạ. Lời đề nghị rất hấp dẫn của người sẽ còn tiếp tục gây ra rất nhiều tranh cãi, vì thế chúng tôi sẽ rất biết ơn nếu người cho phép tạm thời bỏ qua việc đó. —Cuối cùng, liệu tôi có thể biết được Bệ Hạ mong muốn điều gì từ quốc gia này không? Tôi cảm thấy rằng chúng tôi gần như không có gì để trao đổi cả.”
“Chắc chắn là không. Đầu tiên, ta cần khoáng thạch. Nguồn dự trữ của vương quốc ta có giới hạn.”
“—Tôi hiểu,” vị Merchant’s Guildmaster mỉm cười. “Vậy đó là lý do ngài đề nghị về nguồn nhân công undead. Nếu chúng tôi có thể khai thác quặng với một số lượng lớn, khi đó ngài sẽ có nguồn cung dồi dào. Nói cách khác, ngài muốn kiểm soát giá cả của khoáng thạch, thần nói đúng chứ?”
Ainz chưa hề nghĩ xa đến thế, nhưng anh gật đầu và giả vờ mọi chuyện đúng như thế.
“Quả thật là vậy. Xem ra ngưoi đã hiểu ý của ta.”
Thì ra là thế, người Dwarf dường như đã hiểu ra vấn đề.
“Ngoài ra, ta cũng rất thích vũ khí và áo giáp được chế tạo bời quốc gia các ngươi. Ta có nghe nói vũ khí của người Dwarven cực kỳ chất lượng.”
Tất cả những ai Ainz từng hỏi qua về vấn đề đều đồng ý như thế.
Tuy nhiên, việc chế tạo vũ khí và áo giáp khá là đắt đỏ. Nếu họ mua từ người Dwarf, thợ rèn ở vương quốc Sorcerous sẽ thất nghiệp. Nếu như giữa 2 quốc gia có sự khác biệt rõ rệt về trình độ khoa học kỹ thuật, đó sẽ là cơ hội tốt để cải thiện công nghệ ở quốc gia của anh thay vì ngu ngốc mua cả hàng tấn vũ khí và áo giáp cao cấp.
Bên cạnh đó, nếu không có sự cạnh tranh, các thợ rèn ở vương quốc Sorcerous sẽ chẳng chịu trau dồi kỹ năng của họ. Những vũ khí và áo giáp mua từ người Dwarf là thuốc kích thích tốt nhất cho vấn đề đó.
Đương nhiên, cũng có nhiều cách để đạt được điều đó, ví dụ như thu thuế hoặc tương tự. Một trong số đó có thể đảm bảo anh thu được lợi nhuận từ những Dwarf và không cần liên tục nhập khẩu hàng từ họ, đám còn lại thì khá là đau đầu.
Đơn giản hơn hết là cứ giao mọi việc cho Albedo và Demiurge. Dù vậy, Ainz vẫn có kế hoạch của riêng mình.
Anh muốn hạ giá bán cho Công hội Mạo hiểm giả vừa mới thành lập, hoặc là cho thuê chúng.
Giá rẻ sẽ rất hấp dẫn đối với các mạo hiểm giả, và giữ cho họ sống sót sẽ có lợi cho vương quốc Sorcerous. Nếu họ có thể bán hàng chất lượng tốt với giá thấp, họ cũng có thể tăng tỉ lệ sinh tồn của các mạo hiểm giả.
“Trong khi chúng tôi chưa cảm ơn Bệ Hạ vì đã chia sẻ tất cả mọi thứ với chúng tôi, có những câu hỏi không thể trả lời ngay lập tức được, đặc biệt là các vấn đề về khí tài chiến tranh. Mong người cho chúng thần thêm thời gian để bàn bạc về việc này.”
“Được chứ. Cứ bàn bạc đến khi các ngươi có thể đưa ra kết luận. Ta sẽ không thất vọng đâu, kể cả khi chúng ta chưa thể bắt đầu trao đổi ngay được. Thuộc hạ của ta đã được trang bị vũ khí cấp cao. Ta chỉ muốn có được áo giáp và vũ khí cho người của ta.”
Được rồi, Ainz nghĩ.
Đây là thời khắc quan trọng, Đã đến lúc hoàn thành mục đích của anh khi đến thành phố này.
“Chúng ta sẽ bàn về vấn đề tộc Quagoa chứ?”
Sự căng thẳng bao trùm cả căn phòng.
“Việc đối phó với cuộc xâm lăng của tộc Quagoa chỉ đơn thuần là quyết định cá nhân. Điều đó đúng chứ, Tổng tư lệnh?”
“Đúng thế.”
“Vậy, chuyện gì sẽ xảy ra nếu ta không xuất hiện?:
“Nếu không có sự giúp đỡ của Bệ Hạ, chúng tôi buộc phải dựa vào cổng kia để ngăn chặn bước tiến của kẻ thù. Nếu cánh cổng bị phá hủy, chúng tôi sẽ huy động người dân tham gia vào một trận chiến sống còn để câu giờ cho trẻ em chạy trốn. Tôi nghĩ mọi việc sẽ diễn ra như thế.”
Một vẻ cay đắng hiện lên trên khuôn mặt của tất cả người Dwarf.
Có lẽ là nhờ báo cáo trước đó của Tổng tư lệnh, nhưng việc không xuất hiện sự phản đối hay ý kiến phản bác nào đã nói lên sự xuất sắc của những người ngồi ở đây.
Không ai trong số họ là những người theo chủ nghĩa lý tưởng, cảm xúc hay lợi ích cá nhân. Nếu có người nào như thế ở đây, đặc biệt khi họ sở hữu quyền lực hay sự ảnh hưởng, họ sẽ lãng phí thời gian một cách vô ích trước khi các vấn đề cơ bản nhất được giải quyết, nghiến răng ken két cho đến khi cuộc họp kết thúc. Sự thật rằng không ai như thế ở đây quả là đáng khen.
“Vậy, hãy giải thích cho ta chi tiết hơn. Trận chiến sống còn này sẽ kéo theo điều gì?”
“Rất khó để trả lời bởi chúng tôi vẫn chưa nắm rõ sức mạnh của kẻ thù. Thế nhưng — giả sử có 1000 Quagoa — chúng tôi sẽ rơi vào tình thế vô cùng khó khăn. Đẩy lùi được chúng cực kỳ khó, và những gì chúng tôi có thể làm là khiến quốc gia này suy yếu bởi sự giảm sút nguồn tài nguyên và nhân lực.”
Tại sao mọi chuyện lại kết thúc như thế này, vị Tổng tư lệnh lẩm bẩm.
Căn nguyên có lẽ là việc pháo đài ở Great Rift rất kiên cố. Người Dwarf đã trở nên kiêu ngạo, tự tin rằng “mọi chuyện sẽ ổn cả chừng nào họ còn có nó”.
Ainz cũng cảm thấy thế.
Anh đã phải nếm trái đắng bởi sự bất cẩn của Shalltear.
“Nếu chúng thần chỉ có một quân át chủ bài trong tay, khi nó bị đánh bại, mọi thứ coi như xong. Do đó, thần nghĩ chúng thần sẽ cần thêm một quân át chủ bài khác, đó chính là sức mạnh của Bệ Hạ.”
Ainz đưa tay ra hiệu cho người Dwarf đang muốn nói tiếp im lặng. Vị Tổng tư lệnh đang là người làm chủ cuộc đối thoại, nhưng Ainz vẫn chưa vẫn chưa nói xong.
“Tộc Quagoa đã bị đẩy lui tạm thời, nhưng Feoh Gēr vẫn chưa hoàn toàn yên bình. Đó là những gì ta nghĩ.”
Nét mặt của người Dwarf thật là chua xót.
Sau khi chắc rằng mọi người đã hiểu rõ được quan điểm của mình, Ainz quyết định nắm bắt cơ hội và nói.
“Không có ta, sẽ rất khó khăn để chống lại cuộc xâm lăng sắp tới. Ngay cả với một người như ta, sự hủy diệt của một quốc gia mà ta sắp thương mại với sẽ cực kỳ khó chịu. Thế các ngươi nghĩ sao? Các người không sử dụng sức mạnh của ta sao? Dựa trên sức mạnh của quốc gia của ta, ta có thể đảm bảo rằng quốc gia các ngươi sẽ không bao giờ bị tấn công nữa… À, ví dụ như, ta có thể giúp lấy lại thủ đô cũ các ngươi, nơi đang được tộc Quagoa dùng làm tổ.”
Mọi người dường như đang rùng mình.
Đây là một phản ứng hoàn toàn khác.
Vị The Master of Caves and Mines liếm môi.
“Thưa Bệ Hạ, ý ngài là những việc như thế có thể thực hiện được sao?”
“Nếu ta có chuẩn bị, thì được chứ.”
Vị Đại sư rèn đúc khoanh hai tay lại trước khi ông ta nhìn trừng trừng vào Ainz.
“… Mọi thứ thật quá lý tưởng. Tại sao ngài lại giúp đỡ chúng tôi nhiều như thế? Ngài muốn gì từ chúng tôi?”
“Này, anh nói hơi quá rồi đấy.”
Vị Đại sư rèn đúc khịt mũi trước lời nói của người đồng nghiệp.
“Nó giống như đưa một chai rượu quý cho một người xa lạ. Liệu các anh nghĩ rằng không có bất kỳ sự ràng buộc nào sao?”
“Ngg!”
“Một câu hỏi hợp lý. Vậy để ta thành thật với ngươi. Sỡ dĩ ta muốn giúp đỡ bởi vì ta tin rằng thành lập mối quan hệ ngoại giao với đất nước các ngươi sẽ tốt hơn với tộc Quagoa. Ta tin rằng những quý ông của đất nước này là những con người hiểu chuyện và đạo lý, và các ngươi đang nợ ta món nợ của lòng biết ơn. Bây giờ — xem xét việc bên nào sắp thắng và bên nào sắp thua. Ai sẽ tỏ ra chân thành hơn nếu ta cho họ mượn sức mạnh của ta?”
“Mn. Hóa ra là như thế.”
“Ngoài ra, ta không muốn món nợ này được trả bằng lời, mà bằng hiện vật. Điều này dẫn đến một lý do khác.”
“Tôi hiểu, vậy mọi thứ là về chuyện thanh toán. Nếu thế, ngài muốn vàng, kim loại quý hiếm hay các loại quặng mới? Hay là ngài muốn cả quyền khai thác khoáng sản luôn?”
Tất nhiên. Ainz muốn nói thế, nhưng anh kịp thời nuốt 2 chữ đó vào lòng và chống sự thôi thúc muốn nói chúng ra.
“Không, ta muốn một thứ khác biệt. Ta muốn tuyển mộ các nghệ nhân rune của đất nước các ngươi đến với ta.”
Đám người Dwarf đồng loạt nháy mắt.
“Sao nào? Có chuyện gì quá khó hiểu chăng?”
Vị Đại sư rèn đúc cau mày sâu hơn so với những người khác.
“… Bởi vì giáp và vũ khí rune là những vật phẩm rất hiếm ở vương quốc Sorcerous. Nói cách khác, chúng rất có giá trị. Do đó, ta nghĩ tới việc tuyển mộ nghệ nhân rune để họ sản xuất vũ khí rune ở quốc gia của ta.”
“Ngài sẽ bắt họ làm nô lệ sao?
Ainz ho hắng vì lời lẽ quá to tiếng của vị Đại sư rèn đúc.
“Ta sẽ không làm nhưng việc như thế. Các ngươi không nghe ta nói à? Ta đã bảo rằng ta muốn mở rộng mối quan hệ ngoại giao và bắt đầu thương mại với nhau, đúng chứ? Các ngươi thật sự nghĩ rằng ta sẽ sử dụng người dân của quốc gia bạn bè như nô lệ..? Thực lòng mà nói, ta có hơi thất vọng. Tất cả những gì ta muốn chỉ là chiêu mộ nghệ nhân rune và để họ sản xuất vật phẩm có khắc rune mà thôi.”
“Trong trường hợp đó, sẽ như thế nào nếu chúng thần cung cấp cho người những vật phẩm có khắc rune tốt nhất?”
“…Không. Như thế chẳng đáng để đầu tư. Nếu các người muốn sử dụng sức mạnh của ta, các ngươi phải để nghệ nhân rune đến làm việc ở vương quốc Sorcerous và để chúng ta độc quyền kiểm soát các sản phẩm của họ. Đó là những gì quốc gia ta muốn và cái giá sẽ là lấy lại thủ đô cũ của các ngươi. Khi nào ta nhận được câu trả lời?”
Người Dwarf nhìn lẫn nhau.
“Tôi hiểu. Có lẽ là ngày mai—”
“Sẽ khá là phiền phức đấy,” lời của vị Tổng tư lệnh cắt ngang. “Đừng quên rằng thành phố đang vẫn còn đứng trước nguy cơ bị tấn công bởi tộc Quagoa. Ngay cả khi Bệ Hạ đây đồng ý đánh bại tộc Quaoga, ngài ấy cũng sẽ cần thời gian để tập hợp lực lượng. Một việc cấp bách như thế này, chúng ta không thể chờ đến ngày mai. Chúng ta nên đưa ra câu trả lời ngay lúc này.”
Ainz nhìn qua những người Dwarf ngồi trong phòng.
“Thật không đúng lúc để ta nói lắm. Dù vậy, nếu như các người thật sự ở trong hoàn cảnh “ngàn cân treo sợi tóc”, việc phải hoàn thành các giao kèo đưa ra trước đó của ta sẽ khá phiền phức đấy. Nếu như tình hình trở nên tệ hại, ta phải thêm vào đó một số điều kiện. Suy cho cùng, người ta phải trả nhiều tiền hơn cho những công việc vào phút cuối.”
“Mn. Tổng tư lệnh nói rất đúng, và lời nói của Bệ Hạ rất đáng cân nhắc. Vậy, thưa Bệ Hạ, chúng tôi xin lỗi vì sự áp đặt vừa rồi, liệu ngài có thể chờ đợi chúng tôi một lát không? Chúng tôi sẽ đi đến kết luận nhanh nhất có thể.”
“Ta không phản đối. Vậy, ta sẽ đợi ở đây.”
Sau đó, Ainz đứng dậy, cùng với thuộc hạ bước ra khỏi phòng.
***
Căn phòng vẫn bị bao trùm bời im lặng thậm chí sau khi Vua Pháp Thuật đã rời khỏi. Sau đó không lâu, ai đó thở ra, nhờ đó sự căng thẳng trong phòng cũng giảm đi.
“Chuyện, chuyện quái quỷ gì thế này?!”
“Đó là một con quái vật quá sức tưởng tượng! Tổng tư lệnh, con quái vật đó khiến tôi dựng cả tóc gáy. Hắn quả thật rất đáng sợ.”
“Tôi tưởng chừng như mình đã tè hết ra quần!”
Người Dwarf bắt đầu la hét. Họ xổ hết ra những gì đã phải kiềm nén lại từ nãy đến giờ.
“Chúng ta nên làm gì đây? Hắn là hiện thân của cái ác. Nếu như chỉ một trong những điều hắn nói là sự thật, điều đó cũng khiến ta sợ mất vía đi.”
“Thế quái nào một người có bầu không khí tà ác vậy có thể nhân từ được? Nhìn hắn xem, không biết hắn đã giết bao nhiêu sinh vật sống cho tới bây giờ?”
“Mn. Hắn chắc chắn đã giết quá nhiều sinh mạng đến mức hắn có thể nhớ được. Và nghĩ đến việc sao khuôn mặt xương xẩu đó có thể thốt ra những lời bình thường như vậy.”
“Hắn chắc chắn chuẩn bị vũ khí cho một cuộc xâm lăng lớn. Cho đội quân hắc ám của hắn.”
“Ngoài ra, tôi ghét cái cách hắn dễ dàng đồng ý và hiểu mọi chuyện. Có cảm giác như hắn rất giống một con quỷ đánh cắp linh hồn người khác bằng các bản giao kèo.”
Họ nhất trí trong việc từ chối lời đề nghị của Vua Pháp Thuật. Nhiều người trong số họ đồng ý rằng không thể tin được lời của một undead.
“Dù thế, lời đề nghị của Bệ Hạ rất hấp dẫn đối với đất nước chúng ta. Trước hết, chúng ta sẽ bị tận diệt nếu không xử lí vấn đề tộc Quagoa. Thêm vào đó, Vua Pháp Thuật là người duy nhất có thể cứu chúng ta.”
Tổng tư lệnh là người duy nhất phản đối.
Lời nói của ông ta khiến các Dwarf không thể nuốt trôi được.
“Để tôi làm rõ lại lần nữa. Liệu có cách nào khác để giải quyết tộc Quagoa chỉ với sức mạnh của chúng ta không?”
“Không có cách nào hết. Với sự giúp đỡ của Vua Pháp Thuật, chúng ta có thê lấy lại pháo đài, nhưng có quá nhiều việc cần phải làm. Ngay bây giờ, đó là tất cả những gì chúng ta có thể hi vọng. Nếu như Bệ Hạ không đến đây, tộc Quagoa đã tràn ngập trong thành phố.”
“Nếu Vua Pháp Thuật nói sự thật, vậy cũng có dấu hiệu của tộc Quagoa ở Feoh Raiđō.”
Những người khác ôm đầu.
“…Nếu như chúng ta chỉ việc mượn sức mạnh của Vua Pháp Thuật rồi sau đó giả vờ như không biết gì hết?”
“Việc đó chỉ khiến con quái vật ấy tức giận thêm. Thậm chí tôi cũng sẽ không vui nếu bị đặt ở tình huống đó. Suy cho cùng, chúng ta chỉ là những kẻ chỉ quan tâm đến mượn sức mạnh quân sự vì lợi ích của chúng ta thôi.”
“Dù thế, một sự trùng hợp quá hoàn hảo. Có khi nào Vua Pháp Thuật là người giật dây mọi chuyện không?”
“Rất có khả năng, nhưng chúng ta không có bằng chứng. Chúng ta chỉ có thể đoán thôi.”
“Điều quan trọng ở đây là Vua Pháp Thuật chọn chúng ta chứ không phải tộc Quagoa. Nếu chúng ta khiến hắn không hài lòng, chúng ta sẽ tự treo cổ mình. Cố gắng điều tra hắn cũng rất nguy hiểm.”
“… Liệu Vua Pháp Thuật có uống gì không?”
“Ông nghĩ rằng hắn có thể?… Tôi đoán chúng ta không thể tin một kẻ không thể uống đâu.”
“Tuy vậy…”
Vị Merchant’s Guildmaster im lặng từ nãy đến giờ đột nhiên lên tiếng.
“Tôi tin rằng những gì chúng ta có thể làm chấp nhận những gì Vua Pháp Thuật nói. Mọi chuyện hoàn toàn hợp lý. Nếu tôi là hắn, tôi cũng chọn người Dwarf hơn là tộc Quagoa.”
Nếu hắn có một đội quân dễ dàng hủy diệt tộc Quagoa, vậy giúp đỡ tộc Quagoa giết người Dwarf sẽ không ích lợi gì lắm.
“Hắn nói hắn muốn cho chúng ta thuê nhân công undead. Chẳng phải tốt hơn hết là chiếm hẳn các quặng mỏ luôn sao?”
“Chà, cũng không ích lợi bằng việc bắt chúng ta làm nô lệ… Bên cạnh đó, chúng ta tường tận ngọn núi này, đúng chứ?”
“Tôi hiểu. Rất có thể như thế. Hắn thấy rằng chỉ mình hắn khai thác quặng mỏ sẽ rất rắc rối, nên hắn để chúng ta làm việc đó. Do đó, hắn gửi một món quà để làm hài lòng chúng ta.”
“..Tuy vậy, sau khi nói chuyện với Vua Pháp Thuật, tôi có cảm giác mọi chuyện sẽ ổn cả nếu như chúng ta vẫn còn trao đổi với hắn. Nói cách khác, hắn không có ý định bóc lột chúng ta bằng những giao kèo không công bằng?”
“Nếu đúng thế, tôi có thể hiểu vì sao hắn lại đưa ra những điều khoản quá hào phóng. Dù sao thì liệu có ổn không khi chấp nhận lời đề nghị của hắn?”
“Sao ông lại nói vậy?”
“Bởi vì chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau. Chừng nào Vua Pháp Thuật còn muốn khoáng sản, hắn sẽ bảo vệ chúng ta. Chúng ta có thể xem Vua Pháp Thuật như một thương nhân có niềm đam mê với rượu, đại loại thế.”
Ý kiến chung nhất đã chuyển từ “giao lưu với hắn rất nguy hiểm” sang “chúng ta sẽ an toàn khi nào chúng ta vẫn còn giá trị”. Tuy nhiên, trong sự đổi thay này, một Dwarf nói một cách lạnh lùng.
“…Các người dự định trở thành thú cưng cho con quái vật undead đó?
Mọi ánh mắt đổ dồn về người đàn ông luôn phản đối Ainz ngay từ ban đầu — vị Đại sư rèn đúc.
“Đây không phải là câu hỏi về tốt hay xấu. Ngay lúc này, đất nước chúng ta đang ở trong cuộc khủng hoảng sống còn. Nếu chúng ta không làm gì, chúng ta chắc chắn bị tiêu diệt.”
“… Và một mình chúng ta không thể đánh bại tộc Quagoa.”
“Vậy, nếu nhờ Đế quốc giúp đỡ thì sao? Chúng ta từng buôn bán với họ trong nhiều năm. Chẳng phải an toàn hơn sao? Chúng ta không có bất kỳ thông tin gì với vương quốc Sorcerous, các người biết chứ.”
“Kể cả nếu chúng ta nhờ Đế quốc giúp đỡ, họ cũng không có cơ hội đánh bại tộc Quagoa. Chúng là đối thủ khó nhằn cho những ai sử dụng vũ khí. Điều tối quan trọng là con người không thể nhìn thấy trong bóng tối và họ không thích hợp cho các cuộc chiến dưới lòng đất. Họ có thể có cơ hội nếu chúng ta dẫn dụ được chúng lên mặt đất, nhưng chúng ta chẳng có cách nào cả.”
“Vậy giao thương với vương quốc Sorcerous là lựa chọn duy nhất của chúng ta. Trong bất kỳ trường hợp nào, chúng ta sẽ yêu cầu sự trợ giúp, và để vấn đề giao lưu lại sau khi chúng ta đã thấy vương quốc Sorcerous. Các người nghĩ thế nào?”
“Đó là cách làm an toàn nhất. Dù thế nào, chúng ta đang làm ăn với họ trong việc đánh bại tộc Quagoa, đúng chứ? Vậy, nếu chúng ta không thực hiện một thỏa thuận với họ, chúng ta sẽ phải trả thêm tiền cho các dịch vụ khác? …Tôi thậm chí không dám nghĩ đến cái giá mà họ sẽ đặt ra cho việc cứu một đất nước.”
Tất cả mọi người đều nhăn mặt.
“Tôi đoán cách duy nhất để cứu đất nước này là chấp nhận lời đề nghị của hắn. Điều đó đồng nghĩa với việc chúng ta phải phụ thuộc vào sức mạnh của Vua Pháp Thuật trong vài thập niên tới.”
Giữa các tiếng thì thầm của sự thảo luân, vị Master of Caves and Mines lẩm bẩm câu gì đó đại loại như, “Sử dụng nhân công undead nghĩa là họ có thể tiếp tục cho đến hết những thập niên tới.” nhưng chẳng ai quan tâm đến ông ta. Bởi vì một tuyên bố khác lọt vào tai họ.
“Các người có lẽ đã quên mất thứ gì quan trọng. Tôi phản đối việc này. Tôi sẽ không để người dân của tôi ra đi và trở thành nô lệ!”
“Nô lệ?”
“Các nghệ nhân rune!”
“Vua Pháp Thuật đã nói họ sẽ không trở thành nô lệ rồi kia mà?”
“Thật chứ? Liệu các người thật sự tin những gì hắn nói?!”
Bị khiển trách, người Dwarf hỏi câu hỏi đó cúi gằm đầu.
“Thôi nào. Chúng ta không thể loại trừ khả năng đó.”
Ngay cả khi tất cả những gì Vua Pháp Thuật đưa ra là sự thật, bất kỳ ai biết đến undead sẽ không thể tin chúng.
“Con tin, thì sao?”
“Không. Hắn không cần ưu tiên nghệ nhân rune trong trường hợp đó. Thay vào đó, hắn chỉ cần yêu cầu gia đình chúng ta mà thôi.”
“Vậy, liệu chúng ta có thể từ chối vấn đề về nghệ nhân rune và hỏi có bất kỳ thứ gì sẽ được dùng như khoản thanh toán thay thế không? “
“… Có báu vật nào sẽ thay đổi suy nghĩ của hắn không?”
“Không, Dù sao, nếu chúng ta chiếm lại được thủ đô và kho báu vẫn còn nguyên, chúng ta có thể làm điều đó.”
“Không, hắn sẽ không chấp nhận đâu. Chúng ta sẽ cần sức mạnh của hắn để lấy lại Thủ đô Hoàng gia, đúng chứ? Nếu chúng ta đưa cho hắn trong hoàn cảnh như thế, chúng ta sẽ nói gì khi hắn hỏi, ‘Có phải các ngươi lấy những báu vật này từ thành phố ta chiếm lại cho các ngươi khong?’ Liệu đó có phải là thỏa thuận tốt nếu chúng ta là hắn?”
“…Thực lòng mà nói, tôi nghĩ sẽ ổn cả thôi nếu chúng ta chấp nhận các điều khoản của hắn.”
Đại sư rèn đúc nhìn trừng trừng Merchant’s Guildmaster.
“—Nô lệ!!”
“Đó chỉ là ý kiến của cá nhân anh. Vua Pháp Thuật đã bảo hắn sẽ không biến họ thành nô lệ! Những gì chúng ta cần làm là gửi một người giám sát sang đó để chắc chắn. Và quan trong hơn cả… Điều này sẽ khá là…. Chạm khắc rune là một công nghệ lỗi thời. Nó có thể biến mất bất kỳ lúc nào, nên tôi không nghĩ đó sẽ là vấn đề. Khá rẻ cho những gì chúng ta nhận được, đúng chứ?”
“Nhưng chúng ta sẽ mất toàn bộ ngành thủ công này, các người không nghĩ đến sao?
“Dù vậy, đây là thời điểm thích hợp nhất để bán chúng.”
“Tôi phản đối!”
Đại sư rèn đúc sủi bọt mép hét lên.
“Đó có phải kết quả từ logic, không phải từ cảm xúc chứ? Trông không giống thế lắm.”
“Tôi thật không hiểu tại sao các người quá tin tưởng Vua Pháp Thuật!!”
Ngay lúc này, vị Tổng tư lệnh nói một cách lạnh lùng, Đã từng giáp mặt với tộc Quagoa trên chiến trường, ông ta hiểu tình hình của đất nước hơn ai hết. Do đó, ông không muốn tốn thì giờ tranh cãi và chỉ lặng lẽ quan sát, những cuối cùng mọi thứ đã vượt quá giới hạn.
“Bỏ vấn đề niềm tin sang một bên, thành phố này chắc chắn bị tiêu diệt nếu chúng ta không mượn sức mạnh từ Vua Pháp Thuật. Những gì ông đang làm là đục thủng chiếc phao cứu sinh cuối cùng mà chúng ta có.”
“Nói gì thế, đồ hỗn láo hay xía chuyện kia?!”
“Tôi là người chịu trách nhiệm vấn đề quân sự của quốc gia này. Và tôi nói rằng cách duy nhất để bảo vệ thành phố là sức mạnh của Bệ Hạ! Ông muốn thành phố này bị diệt vong sao? Nếu không, hãy đưa ra một giải pháp có thể đánh bại tộc Quagoa mà không dùng đến sức mạnh của ngài! Đồ già cả ngu xuẩn!”
“Ngươi! Ngươi bắt đầu gọi con quái vật đó là Bệ Hạ kể từ khi ngươi bước vào đây. Ngươi muốn phản bội quốc gia này phải không?”
Đại sư rèn đúc nắm lấy cổ áo của Tổng tư lệnh.
“Hết sức nhảm nhí, đồ già cả loạn trí này? Ông muốn đánh nhau?! Mọi chuyện rất tự nhiên nếu gọi ai đó với nhiều sức mạnh một cách kính trọng! Ông là người duy nhất không thể tin được! Hắn ta có thể dễ dàng hủy diệt đất nước này, ông biết chứ! Nếu ông nói tôi phản bội đất nước này, vậy ông đang gây nguy hiểm cho người dân đấy!”
Tổng tư lệnh cũng nắm cổ áo Đại sư rèn đúc luôn, và họ đối đầu nhau.
“Oi! Đó là quan điểm bất đồng duy nhất, nhưng đừng đánh nhau!”
Những người Dwarf khác nhanh chóng kéo đến để can ngăn.
Dù thế, 2 người họ vẫn lườm lườm nhau, như thể họ đang chuẩn bị cho vòng 2.
“Trường hợp này, tốt nhất là bỏ phiếu. Nếu bất kỳ ai không đồng ý, chúng ta sẽ thảo luân sau. Nó sẽ có nhiều tính xây dựng hơn là một cuộc ẩu đả.”
“Vậy chúng ta sẽ bỏ phiếu cho gì đây?”
“Trước hết, liệu rằng chúng ta có nên để nghệ nhân rune đến vương quốc Sorcerous để đổi lấy sức mạnh của Vua Pháp Thuật không. Ai đồng ý, giơ tay lên.”
Mọi người đều giơ tay trừ vị Đại sư rèn đúc.
“Mn. Vậy, vấn đề tiếp theo. Liệu chúng ta có muốn thiết lập mối quan hệ với vương quốc Sorcerous và bắt đầu giao thương? Ai đồng ý, giơ tay lên.”
Kết quả vẫn y như lần trước.
“Như vây, cuộc bỏ phiếu về Vua Pháp Thuật — Bệ Hạ đã được quyết định. Xin lỗi, Tổng tư lệnh, nhưng bây giờ anh có thể gọi ‘Bệ Hạ’ trở lại được rồi.
Phần 2
Ainz và đoàn người một lần nữa được mời đến Phòng Hội đồng. Sau khi tiến vào phòng, họ chỉ thấy một Dwarf đang tỏ ra bực bội trong khi những Dwarf khác thỉ lại đầy thiện chí. Tổng tư lệnh cũng có vẻ khá thoải mái.
Nói cách khác, tất cả mọi thứ đã phát triển như anh hy vọng. Ainz mỉm cười trong lòng.
“Hãy chấp nhận lời xin lỗi chân thành của chúng tôi vì mỗi lần đều làm phiền ngài đến đây. Sau cuộc thảo luận, chúng tôi đã quyết định tiến hành dựa theo mong muốn của bệ hạ. Đầu tiên, chúng tôi sẽ dựa vào lòng nhân từ của Bệ hạ với vấn đề liên quan đến việc đóng quân của quân đội. Sau đó, chúng tôi sẽ đẩy mạnh quan hệ ngoại giao và bắt đầu mậu dịch với quốc gia của Bệ hạ. Chỉ là lựa chọn hàng hoá giao dịch và các phương pháp giao dịch cần phải tiếp tục đàm phán tỉ mỉ. ”
“Đó là điều đương nhiên. Trước tiên, ta sẽ nhanh chóng cung cấp cho các ông binh lực cần thiết để mau chóng đoạt lại pháo đài và chống lại bất kỳ cuộc xâm lược nào của tộc Quagoa. Còn về những điều khoản quan hệ ngoại giao, mấy ngày nữa, ta sẽ gửi một đại diện đến đây, và đến lúc đó, ông hãy tiếp tục thảo luận về vấn đề này.”
Ainz thở phào nhẹ nhõm.
Anh đã trao cái nhiệm vụ yêu cầu những kiến thức liên quan này cho Albedo. May mắn thay, họ không có muốn lập tức quyết định những điều trên ngay tại đây.
“Tiếp đến là vấn đề về giá cả của Bệ hạ cho việc đoạt lại vương đô; đưa những nghệ nhân rune của chúng tôi đến Vương quốc Sorcerous. Chúng tôi sẽ chấp thuận điều đó ở tại đây. Tuy nhiên, chúng tôi muốn gửi một nhóm kiểm tra đến Vương quốc Sorcerous để xem nhưng người đồng bào của chúng tôi sẽ được đối xử như thế nào, và cũng để xác nhận phúc lợi của họ. Chuyện này được không? ”
“Tất nhiên. Vương quốc Sorcerous sẽ chấp nhận sự viếng thăm của đoàn kiểm tra. ”
Giờ thì những Dwarf trông có vẻ đã giảm bớt được rất nhiều sự căng thẳng trong họ.
Họ dự định tiến hành thị sát nơi làm việc? Không, nhiều khả năng là họ muốn để xem Vương quốc Sorcerous có tuân thủ hợp đồng lao động giữa hai nước hay không.
Thông thường mà nói, hợp đồng lao động không bao giờ được tuân thủ.Tuy nhiên, mình thề là mình tuyệt đối sẽ không cho phép bất cứ ai có kết cục như Herohero-san.Mình sẽ xây dựng một hợp đồng với các điều khoản mà ngay cả những Dwarf cũng sẽ phải cảm thấy khâm phục, để cho những nghệ nhân rune tập trung vào công việc của họ như phát triển kĩ thuật hay mấy chuyện đại loại thế.
Ainz gật đầu với những Dwarf đang quan tâm tới những người đồng nghiệp của họ.
Không, tất cả điều này là nhờ có Quagoa.Vì chúng đã đánh hạ pháo đài nên mới có tình trạng hiện nay.Nếu chúng không tấn công Vương quốc Dwarven vào thời điểm này, mọi thứ cũng sẽ sẽ không diễn ra thuận lợi như này.Chuyện mời chào các nghệ nhân rune chắc chắn sẽ tiêu tốn rất nhiều thời gian và chi phí.Giờ thì mình cảm thấy có tội lỗi vì đã tiêu diệt lũ Quagoa…
Rốt cuộc cũng không thể lấy ân báo ân sao.
“Vậy thì Bệ hạ định bao giờ bắt đầu việc tái chiếm Vương đô?”
“Umu … Càng sớm càng tốt.”
Tuy rằng khả năng Quagoa, kẻ đã đánh bại các Death Knight, là một người chơi rất thấp, nhưng anh không thể hoàn toàn loại trừ khả năng đấy. Anh phải xác minh điều này càng sớm càng tốt.
“Vậy chúng tôi xin nhờ cả vào ngài. Để tộc Dwarf chúng tôi có thể lấy lại Feoh Berkanan giống như một giấc mơ trở thành sự thật. Tôi chắc chắn mọi người sẽ thể hiện ra sự vui mừng của họ trước sự giúp đỡ hết sức của Bệ hạ. Nói vậy có chút gượng gạo nhưng những cảm xúc đó đến từ trái tim của mỗi người.”
Nói cách khác, nếu mình không thể đoạt lại thủ đô của bọn họ, quan hệ ngoại giao cũng sẽtrở nên khó khănhơn.Nó không giống như họ đang cố gắng áp đặt cho mình, nhưng nó nghe rất ích kỷ.
“Ta hiểu rồi. Vậy thì ta sẽ đẩy nhanh việc chuẩn bị”, Ainz gật đầu. Sau đó, anh nhớ tới một chuyện
“Ồ đúng rồi, ta có một yêu cầu. Ta không biết mấy người có quan tâm đến nó hay không.”
“Đó, đó là yêu cầu gì, thưa Bệ hạ?”
Những Dwarf hoảng sợ hỏi lại. Ainz cảm thấy không biết làm thế nào trước thái độ sợ hãi của họ. Rõ ràng là anh đã không nói bất cứ điều gì khiến họ phải sợ hãi như thế. Một mặt lo lắng về việc liệu anh đã làm một cái gì đó kỳ lạ, một mặt anh nói:
“Ta dự định tặng một món quà cho một Lizardman, nên ta muốn mượn năng lực chế tạo trang bị xuất sắc của Dwarf để làm ra một bộ áo giáp thích hợp cho anh ta.”
Từ phía sau truyền đến âm thanh nín thở.
“Đúng rồi, Zenberu,” Ainz quay đầu lại, nhìn về các Lizardman đang nín thở ở phía sau. “Ta dự định đưa nó cho Zaryusu. Nó chính là một món quà chúc mừng việc đứa con của anh ta chào đời.”
Ainz nói về điều này bởi vì anh có ý định để bảo vệ cuộc sống của Zaryusu. Anh ta chắc chắn sẽ là cha của nhiều Lizardmen hiếm trong tương lai. Do đó, đưa cho anh ta một bộ áo giáp tuyệt vời là chuyện tất nhiên.
Sự chú ý của những Dwarf trong phòng chuyển sang Đại sư rèn đúc.
Ông ta khoanh tay trước mặt anh, môi nhếch lên thành hình へ, nhíu mày nhìn về phía Ainz. Ông ta dường như không chấp nhận yêu cầu này.
“Thế nào? Ông làm được nó không? ”
Sau khi đối mặt với vấn đề được lặp lại và bị những người bên cạnh thúc giục, Đại sư rèn đúc cuối cùng cũng gật đầu, sự miễn cưỡng hiện rõ trên khuôn mặt ông ta.
“Ngài muốn kích cỡ thế nào đây? Chi phí làm nó không thành vấn đề với chúng tôi.”
“Áo giáp pháp thuật có thể tự động thay đổi kích cỡ để phù hợp với bản thân người mặc nó. Ông có thể yểm phép lên nó không?”
“Tôi không tự tin trong các vấn đề liên quan đến ma thuật. Nó thuộc về phạm vi quản lý của Đại Địa Thần điện .”
“Nếu như là yểm phép cấp thấp thì không thành vấn đề. Ngài không ngại chứ, Bệ hạ? Tôi tin rằng ngài có những Phụ Ma sư tốt hơn trong lãnh thổ của mình.”
Trên thực tế, chỉ có một vài Phụ Ma sư tay nghề cao trong Vương quốc Sorcerous. Cái được gọi là Phụ Ma sư về cơ bản chính là Magic Caster có những phép thuật đặc biệt, và họ vốn thuộc về Công hội Ma thuật sư. Tuy nhiên, hiện tại Công hội Ma thuật sư của Vương quốc Sorcerous chẳng khác giải tán là mấy.
Ngoài ra, những Phụ Ma sư trong Nazarick dùng tinh thể dữ liệu trong Yggdrasil. Bởi anh không thể có được tinh thể dữ liệu trong thế giới này nên anh muốn giữ chúng càng nhiều càng tốt. Đương nhiên, không ai trong Nazarick có thể thực hiện kỹ thuật yểm phép của thế giới này.
Nói cách khác, Vương quốc Sorcerous không có khả năng yểm phép cho vật phẩm ma thuật. Nó đồng nghĩa rằng không cần thiết phải nói điều đó cho họ biết.
“Nếu có thể, tất cả ta phải làm là củng cố cho kĩ thuật phụ ma hiện tại. Nói chung, ta muốn có một bộ áo giáp từ thành phố này. Nó cũng sẽ tuyên truyền chút ít cho việc chế tạo trang bị bảo vệ của tộc Dwarf.”
“Ho”, đôi mắt của Đại sư rèn đúc thoáng thu hẹp lại. “Nó sẽ hoàn thành trong vòng một tuần.”
“Thật không. Vậy thì tốt quá. Cho đến lúc đó, ta sẽ tiến hành công cuộc chiếm lại thủ đô. Chà, nếu cuộc chiến kết thúc trước khi nó hoàn thành, ta có thể chờ trong thành phố này. ”
“Hừm. Sau đó, tôi sẽ tăng tốc độ làm việc.”
Khá rõ ràng rằng ông ta không có ý “Thật xấu hổ nếu để ngài phải chờ đợi”. Nó giống như là “tôi sẽ nhanh chóng hoàn thành nó vì vậy ngài không cần mất thời gian đánh đu trong thành phố này đâu.”
Tại sao ông ta ghét mình đến thế nhỉ?Mình rõ ràng là anh hùng của đất nước này, đúng không?Hơn nữa còn là người đi đoạt lại thủ đô vốn bị cướp đi của họ mà?Mình không nhớ mình đã làm gì để xứng đáng với sự thù địch như vậy … là chuyện kia sao?Ông ta đơn giản chỉ là một kẻ ngốc cứng đầu à?
“Về vấn đề chi phí-”
“Như tôi đã nói vừa nãy, không cần.”
“Vậy thì chi phí chế tạo cứ như vậy đi. Bây giờ nói về phần chi phí, sản phẩm lần này cũng giống như là một món hàng mẫu. Vậy nên ta cần ông nói chi phí cho ta biết để ta có thể ước tính phải mất bao nhiêu tiền để sản xuất thứ này. ”
“… Tôi không quyết định chuyện giá cả. Này, Hội trưởng Thương nghiệp, việc này giao cho ông đó. ”
“Đầu tiên, chúng ta phải xem xét chuyện dùng kim loại nào chế tạo bộ giáp. Điều đó chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến phạm vi giá cả… ”
“Ah, thì ra là thế.”, Ainz trả lời, cố gắng không thể hiện thái độ của bản thân. “… Vậy kim loại cao cấp nhất trong thành phố này là gì vậy?”
Nếu tên của một trong những loại quặng bảy màu được đưa ra, Ainz có thể từ bỏ các cuộc đàm phán hiện tại của mình và chinh phục tộc Dwarf bằng vũ lực.
Tuy nhiên, những lo lắng của anh không xảy ra.
Thứ kim loại mà họ nói tới là adamantite.
“Adamantite, hm? Ở đây không có loại nào cứng hơn à? Không, cho dù kim loại có độ cứng kém một chút, nhưng muốn đào được kim loại hiếm trong dãy núi này cũng là một vấn đề”.
Họ cũng không biết câu trả lời cho câu hỏi đó.
Có khả năng là đấy là tin tức cơ mật và họ không thể nói công khai cho Ainz nghe. Tuy nhiên, câu hỏi trực tiếp sẽ không giúp gì được. Sử dụng ma thuật quyến rũ để làm cho họ nói sẽ để lại kí ức bị kiểm soát, nếu anh không thể loại bỏ chúng sau đó, nó không phải là một lựa chọn khả thi. Đáng buồn thay, anh không có cách nào khác để tìm hiểu thêm.
Bởi vì Gondo nói rằng ông ta cũng không biết, nên anh chỉ có thể đặt hy vọng của mình trên người nghệ nhân rune lão làng này.
Trong lúc giấu đi sự thất vọng của mình, anh rút một thỏi kim loại từ bên dưới áo choàng của mình ra.
“Vậy thì kim loại sẽ do bên ta cung cấp. Chỉ cần cho ta biết chi phí gia công. ”
Thứ anh lấy ra là một kim loại cấp 45. Nó không thực sự mạnh, nhưng nó mạnh hơn rất nhiều so với adamantite.
Khả năng phòng thủ của Zaryusu sẽ tăng lên nếu anh ta mặc một bộ áo giáp được làm từ vật liệu này. Nó có thể bảo vệ cơ thể anh ta khỏi phần lớn đòn tấn công của kẻ thù trong thế giới này.
“Đây là…”
Vẻ kinh ngạc hiện lên trên khuôn mặt Đại sư rèn đúc khi ông ta đã kiểm tra thỏi kim loại, Ainz chắc chắn rằng loại quặng này không thể được khai quật ở bất cứ nơi nào xung quanh đây.
“Một thứ v …”
Ainz ngậm miệng lại ngay trước khi anh có thể nói hết từ “vô giá trị”. Bởi đây là nguyên liệu thô dành để chế tạo bộ áo giáp anh tặng cho Zaryusu nên anh không thể nói điều này trước mặt của người thợ thủ công sẽ sử dụng nó cho việc chế tạo trang bị.
“Đó là một kim loại hữu ích. Ta có một số vũ khí được làm từ loại vật liệu giống này. Xin đợi một chút.”
Ainz đứng dậy và rời khỏi căn phòng trước khi mở hòm đồ của anh ra.
Sau khi một số tìm kiếm, anh rút một kiếm có hình dạng kỳ quái – một trong những loại vũ khí trong Yggdrasil được thiết kế theo kiểu ưu tiên hình thức bề ngoài hơn chức năng. Sau đó anh trở về căn phòng. Đối mặt với Ainz đang cầm một thanh kiếm trên tay, những Dwarf bị dọa đến nỗi ngồi không vững. Ainz đặt thanh kiếm trên bàn và đẩy nó qua.
Có thể đứng trước mặt Đại sư rèn đúc và làm hành động này thật là một chuyện may mắn.
Ông ta không với tay cầm lấy lấy thanh đoản kiếm đang trượt tới, mà dùng một vẻ mặt đáng sợ nhìn chăm chú vào nó. Một số điểm của nó làm ông ta chú ý.
“Cái này. Vì nó là một thanh kiếm ngắn, tôi không biết liệu ông có thể sử dụng nó như một tài liệu tham khảo cho bộ áo giáp không… Thế nào? Ông có thể làm được nó không?”
Chẳng biết vì lý do gì, những lời nói này làm mặt Đại sư rèn đúc đỏ ửng lên.
“Hãy để tôi làm cho ngài xem!”
Cảm nhận được sự quyết tâm mạnh mẽ trong giọng nói của Đại sư rèn đúc, Ainz gật đầu.
“Umu. vậy thì xin nhờ vào ông. Tóm lại ta muốn một bộ giáp lưới. Ta cũng có thể tạm thời cho ông mượn thanh đoản kiếm này; nếu ông có cần bất cứ nhu cầu gì khác, hãy cho ta biết. Zenberu, ngươi khá quen thuộc với Zaryusu. Nếu ông ấy hỏi về kích thước cơ thể, hình dạng của anh ta thì ngươi hãy trả lời ông ấy.”
“Thần hiểu, thưa bệ hạ.”
“Như vậy… đó là tất cả yêu cầu của ta. Nếu bên mấy người không có vấn đề gì, ta xin phép vậy.”
“Bệ hạ, ngài định đi đâu?”
“Ahh, Tổng tư lệnh. Có một Dwarf mà ta cứu ở thành phố phía nam sống ở đây. Ta được mời đến nhà của ông ta, và ta sẽ ở đó ngày hôm nay. … Chúng ta hãy để nghi thức chào mừng sau đi.”
Hay đúng hơn, Ainz không muốn tự bôi xấu mặt mình, vì vậy anh muốn tránh một buổi lễ như vậy. Tất nhiên, anh không hề nói lời này ra.
Trên mặt tổng tư lệnh trong có đôi chút không thoải mái.
“Tôi hiểu suy nghĩ của Bệ hạ. Tuy nhiên, để vị cứu tinh của dân tộc đã phải tự mình lo nơi ở, nếu tin tức này truyền ra ngoài thì thật sự là có chút khó nghe. Chúng tôi đã chuẩn bị một căn phòng cao cấp cho ngài; ngài hãy xem xét thử xem, ngày hôm nay có thể nghỉ ngơi ở đó không? ”
Ainz suy nghĩ một chút. Những lời Tổng chỉ huy chấp nhận được, và ngẫm lại thì không có lý do gì để từ chối đề nghị của ông ta.
“Vậy thì cứ làm thế đi. Ta sẽ đi thăm Gondo – Dwarf đã đưa ta đến đây – và xin lỗi ông ta vì đã làm lỡ cuộc hẹn.”
Mình tin rằng mấy người sẽ không còn muốn ngăn cản mình thêm nữa. Có vẻ như Tổng tư lệnh và những người khác cũng không có phản đối.
Phần 3
Một Dwarf khác bước vào. Ông ta là một nghệ nhân rune. Hiện trong thành phố này, có rất ít người tự gọi mình là nghệ nhân rune, và ông ta là một trong số ít người đó.
Vua Pháp Thuật đã đưa một loại vật phẩm nào đó cho Gondo, và ông ấy đã phân phối nó cho tất cả các nghệ nhân rune ông biết. Kết quả thật tuyệt vời. Rõ ràng còn chưa tới thời gian hẹn sẵn, chín phần mười nghệ nhân rune đã tập trung tại xưởng rèn kiêm phòng nghiên cứu của ông. Không hề nghi ngờ rằng những nghệ nhân còn lại cũng sẽ sớm đến đây.
“Ở đây!”
“Oh! Gondo! Tôi đến rồi đây!”
Sự chờ mong hiện rõ trên khuôn mặt của Dwarf đang đi tới.
“Được rồi, giờ thì đưa món đồ đó cho tôi như đã hứa đi!”
Hành động này đến cùng đã được lặp đi lặp lại bao nhiêu lần? Trong khi bản thân cảm thấy khó chịu, Gondo đã coi nó như là một hình thức của công việc, và ông đưa cho Dwarf này một câu trả lời giống hệt với câu mà ông đã trả lời cho tất cả những Dwarf khác:
“Vua Pháp Thuật có chuyện muốn nói với tất cả mọi người. Ông sẽ nhận được nó sau khi kết thúc cái kia. ”
“Cái gì?”
“Tôi đã nói với ông rồi mà, đúng không? Trước khi tôi đưa cho ông chai nước nhỏ đó. Bệ hạ có đôi lời muốn nói, và sau khi lắng nghe xong nó, ông sẽ nhận được chai lớn.”
“Hừm, nghe có vẻ là đúng có chuyện như vậy…”
“Được rồi, nếu ông hiểu thì qua đó ngồi chờ đi.”
“Umu …Còn nữa, ah, Gondo. Về chuyện đó…”
Gondo không cần nghe cũng đã biết. Bởi tất cả nhệ nhân, những người đã đến đây, đều nói như vậy.
“Ngoại trừ Bệ hạ ra, không ai có thứ rượu vang như vậy. Ông hiểu không? Ông hiểu rằng một loại rượu như vậy có thể được tìm thấy trong đất nước này sao? ”
“Mm, Ừm. Đúng. Hương vị, giống như niềm vui lan truyền qua miệng … Nó chảy xuống cổ họng, đến ruột thì tạo cảm giác nóng rực… ”
“Ừm. Được rồi, qua bên kia ngồi đi. ”
Gondo đẩy Smith – người đang tưởng tượng thú vui vô hình – về hướng thích hợp.
“Thôi nào, đừng như thế. Ông cũng uống qua nó rồi, đúng không? Ông hiểu cảm nhận của tôi mà, phải không? ”
“Tôi chưa bao giờ chạm vào nó. Tôi không phải kiểu người thích uống rượu.”
“Ồ, thật là lãng phí! Gondo, ông đã bỏ lỡ mất bốn phần cuộc sống!”
“Đươc, được, được rồi, mau mau ngồi xuống. Hãy nhìn xem, đám bên kia đều uống qua, ông nên đi thảo luận với họ. ”
“Ohhh! Có thật không?!”
Người thợ rèn hào hứng chạy qua và sau đó đột nhiên dừng lại. Tiếp đó, ông quay lại nhìn Gondo. Phần lớn người ở đây cũng đã làm điều đó.
“Tôi nói này, Gondo.”
“Tốt rồi. Đừng lo lắng về tôi.”
“Có thật không? Nhưng…”
“Tốt rồi. Đó là lý do tại sao …”
“…Tôi hiểu. Tuy nhiên, có một điều ông phải nhớ kỹ. Ông có thể đến nhờ tôi giúp đỡ bất cứ lúc nào.”
Sau khi nói như vậy, người thợ rèn tới ngồi với những người khác. Sau đó, ông tham gia cuộc thảo luận nhiệt tình về những đề tài liên quan đến rượu.
Cảm thấy có chút đau lòng, Gondo thở dài một hơi.
Vua Pháp Thuật Ainz Ooal Gown đã cho Gondo một món đồ nào đó để tập trung các nghệ nhân rune lại.
Vật đó là rượu vang.
Gondo không uống, nhưng không có Dwarf nào có thể cưỡng lại hương vị của loại rượu vang hảo hạng đó. Như vậy, bằng việc kích thích khẩu vị của họ với một bình nhỏ của loại rượu kỳ lạ và hứa hẹn rằng nếu họ tham gia hội nghi, sau khi kết thúc, họ sẽ nhận được một chai rượu vang lớn, họ sẽ có thể tập trung được khoảng chừng một nửa số nghệ nhân. Đó là những gì Vua Pháp Thuật đã nói. Tuy vậy-
Gần như không còn chỗ trống.
Gondo lại thở dài. Lấy tư cách cá nhân mà nói, ông không muốn tập hợp bọn họ với thủ đoạn rẻ tiền như vậy. Thay vào đó, ông muốn dựa vào niềm tự hào là nghệ nhân và triệu tập họ đến hội nghị.
Hay đúng hơn – đó chỉ là mong muốn ích kỷ của Gondo.
Vua Pháp Thuật sử dụng phương pháp nhanh nhất và hiệu quả nhất để tập trung các nghệ nhân lại. Dựa vào niềm tự hào của họ để tập trung họ lại với nhau không nghi ngờ gì sẽ lãng phí rất nhiều thời gian quý báu.
Các nghệ nhân rune đang ở trong một tình thế tàn khốc. Họ đã bị đánh mất chứng minh sự tồn tại của họ và tổ tiên, trong khi tất cả những gì chờ họ ở phía trước lại là bóng tối. Sa lầy trong suy nghĩ tiêu cực, không có gì ngạc nhiên khi nhiều người trong số họ đã từ bỏ bản thân. Rất ít Dwarf vẫn tự gọi mình là nghệ nhân rune và làm công việc của họ. Hầu hết trong số họ đều đã gỡ bảng hiệu xưởng làm việc xuống, mỗi ngày nhận lấy lương thực và sống một cuộc sống không có giấc mơ, vô vọng.
Người đó có thể nhen nhóm ngọn lửa đã tắt trong lòng bọn họ không?
Gondo háo hức mong đợi Ainz và điều sẽ xảy ra tiếp theo.
Đến thời gian chỉ định, Gondo kiểm tra số lượng Dwarf đã có mặt. Không ai vắng mặt cả.
“Thế nào? Ainz-sama hỏi ông là có thể bắt đầu chưa.”
Cô gái chạy đến bên Gondo là một trong những phụ tá thân tín của Vua Pháp Thuật, Dark Elf -Aura.
“Oh, cô có thể nói với Bệ hạ rằng tất cả mọi người đã có mặt đầy đủ và không có vấn đề gì cả.”
“Xong ngay ~”
Cô gái chạy đi. Gondo nghiêng đầu nhìn theo bóng lưng của cô nhóc.
Ông cũng không rõ cô nhóc rốt cuộc có thân phận gì. Tại sao vị vua Undead hùng mạnh kia lại có thể trọng dụng cô nhóc nhiều như thế? Cô nhóc là những bằng chứng về tình hữu nghị giữa ngài và tộc Dark Elf à?
Trong lúc Gondo suy nghĩ điều này, Ainz Ooal Gown bước về phía đài cao. Bên cạnh anh là một nữ thuộc hạ thân tín khác.
“Ohhhhhhh!”
“Đó là undead!”
“Một kẻ thù?!”
Những Dwarf trong phòng rơi vào hỗn loạn. Đó là chuyện đương nhiên. Undead là những kẻ thù của tất cả sinh vật sống.
“Cái đó-”
“-Im lặng.”
Người phụ nữ- Shalltear Bloodfallen – nâng chai rượu trên tay cô lên.
Đôi mắt của mọi người có thể nhận ra ánh sáng rực rỡ màu hổ phách trong chai đó. Họ là một nhóm người thực tế, do đó sự chú ý của họ đã dời đến cái chai thay vì khuôn mặt Undead của Ainz, và họ đồng loạt im lặng.
“Ainz-sama, ngài có dặn dò gì sao?”
“Không, không có gì. Làm phiền ngươi rồi, Shalltear… Được rồi, hoan nghêng các vị đã đến. Có đủ rượu cho tất cả mọi người, vì vậy khi kết thúc, hãy cầm lấy một chai trước khi rời khỏi đây. Cho đến lúc đó, ta hy vọng các vị sẽ giữ im lặng và lắng nghe ta nói chuyện. Tất nhiên, nếu mấy vị cảm thấy rằng những lời của kẻ undead này không đáng nghe, các vị có thể tự do rời đi. Tất nhiên, người đó sẽ không nhận được một chai rượu này. ”
Ánh mắt của Vua Pháp Thuật chậm rãi quét qua những Dwarf có mặt ở đây.
Phương thức truyền đạt của anh – từ thái độ cho tới ngôn từ và nhiều thứ khác – đều mang tính áp đảo mạnh mẽ. Đó là ý chí của một vị vua có địa vị cao nhất, đặc biệt là thái độ kiêu ngạo làm cho bọn họ cung kính trước mặt anh. Dường như bên trong mỗi ngón tay của anh đều chứa năng lượng.
“Vậy thì … Ta tin tưởng không có ai phản đối nếu ta bắt đầu nói nhỉ?”
Những Dwarf duy trì sự im lặng, gật đầu.
“Thứ nhất, ta là Vua Pháp Thuật Ainz Ooal Gown. Vùng phía nam của dãy núi này, xuyên qua Rừng Đại Ngàn Tove, thuộc về ta. Có thể gặp mặt các nghệ nhân rune, ta cảm thấy vui mừng từ tận đáy lòng. Được rồi: ta có một đề nghị rất đơn giản, đồng thời cũng là lời yêu cầu. Hãy đến với đất nước của ta. Ta muốn sử dụng kỹ thuật rune của các bạn để bắt đầu một cuộc cách mạng trong kỹ thuật phụ ma vật phẩm ma thuật. ”
Những lời Vua Pháp Thuật giống như một mũi gai nho nhỏ được tạo ra từ sự thất vọng và nản lòng đâm vào tim Gondo và ông thấy đau.
Gondo lắc đầu.
Ông để cái vấn đề của cha và ông nội của ông sang một bên và nhìn vào khuôn mặt của các nghệ nhân. Khuôn mặt của họ đều hiện lên vẻ cay đắng. Phản ứng của họ không giống như họ sẽ tích cực đáp lại.
“Xin lỗi, nhưng tôi có một câu hỏi.”
Một Dwarf, người giơ tay lên, liếc nhìn Gondo.
“Tại sao ngài muốn kỹ thuật của chúng tôi? Nói một cách thẳng thắn, nó là một kỹ thuật đã chết ở đất nước này.”
Người nói là một nghệ nhân lớn tuổi trong số những người ở đây.
“…Rất đơn giản. Ta muốn các ngươi để tái hiện những kỹ thuật đã thất truyền. ”
“Thất truyền?”
Dưới ánh mắt kinh ngạc của những nghệ nhân rune, Vua Pháp Thuật rút ra một thanh kiếm.
Đám Dwarf đồng thanh kêu lên một tiếng.
Đó là sự kinh ngạc khi được nhìn thấy một thanh kiếm được rút ra từ không khí. Hoặc đó cũng có thể là sự sợ hãi đối với vị vua có cơ thể là một bộ xương, tỏa ra vầng sáng tà ác, tay cầm chặt một thanh kiếm.
Nhưng lý do làm Gondo vô tình phát ra tiếng kêu khác tất cả mọi người khác ở đây.
Đó là một thanh kiếm có phẩm chất lạ thường với thân kiếm màu đen. Ông chưa từng thấy một lưỡi kiếm sắc bén nào tỏa ra ma lực mạnh mẽ như thế.
“Đây…Đây là một thanh kiếm có sức mạnh rất lớn…”
“Lợi hại … Cả đời này tôi chưa bao giờ nhìn thấy bất cứ điều gì giống như thế…”
“Chẳng lẽ nó chính là thanh kiếm trong thần thoại tộc Dwarf?”
“Ohhh! Tôi, tôi giờ đang được chiêm ngưỡng một món đồ vật rất tuyệt vời…”
Vua Pháp Thuật giơ thanh kiếm lên, như thể để những Dwarf quan sát được hết nó. Tầm mắt Gondo không tự chủ được, dõi theo vầng ánh sáng kia.
Gondo nghiêm túc nhìn vào chỗ xương ngón tay Vua Pháp Thuật chỉ và kêu lên. Mà các thợ rèn khác cũng phản ứng giống hệt vậy.
Có 20 rune màu tím được chạm khắc trên đó.
Tuy nhiên, trong những người này chỉ có Gondo chú ý tới một trong những rune khắc trên thanh kiếm giống với một rune mà Vua Pháp Thuật đã mô tả trong cuộc gặp gỡ của họ trong đường hầm.
Mình hiểu rồi.Thì ra đó là lý do tại sao ông ta biết rất nhiều về rune.
Ông ta hẳn đã thu được những kiến thức sau khi nghiên cứu cẩn thận thanh kiếm đó.
“Sau đó, tôi muốn hỏi các thợ rèn có mặt tại đây. Có 20 rune được khắc trên thanh kiếm này; chuyện như vậy có thể xảy ra sao?”
Câu trả lời thì không cần phải nói- đó là không thể. Không ai ở đây có thể làm điều đó, dù họ cố gắng thế nào. Nhưng mà thanh kiếm này dường như tồn tại ở chỗ này chỉ để chế nhạo sự bất lực của họ.
Đám nghệ nhân đã đứng dậy từ chỗ ngồi của mình, trong mắt họ dấy lên một ngọn lửa cháy hừng hực. Nó không hề giống với ngọn lửa khi họ nói về đồ uống. Sau đó, đám người tràn lên giống như một đám zombie lao về phía sinh vật sống, đến chân của Sorcerer King.
“Hãy để tôi nhìn!”
“Xin vui lòng! Hãy để tôi chạm vào nó một chút! ”
“Tôi không chừng có thể biết được điều gì! Tôi xin ngài!”
“Láo xược!”
Cô gái tóc bạc nhìn chằm chằm vào những Dwarf đang lấn tới với một vẻ mặt đáng sợ. Những Dwarf bị đóng băng trong nháy mắt, như thể họ bị một lưỡi dao băng giá đâm xuyên qua. Và sau đó –
“-Các vị ồn ào quá. Trật tự nào.”
Không nghi ngờ gì nữa, họ đang đứng trước trước mặt một người cai trị thực sự.
Chỉ có những người cai trí biết rõ địa vị của chính mình mới có thể tỏa ra một áp lực như thế. Không, phải nói là đó là sự tồn tại của kẻ chi phối cái chết, cho nên mới tỏa ra vầng hào quang đó.
Gondo đã biết điều này từ lúc ông gặp Ainz trong đường hầm, nhưng Ainz đã không tiết lộ thân phận kẻ cai trị của mình. Có lẽ đó là một hành động để cho Gondo không chùn bước vì sợ hãi. Đây mới là bản chất thật của Vua Pháp Thuật.
Tuy rằng mình không nhìn ra vẻ mặt của ông ta nhưng ông ta có vẻ hài lòng.Hẳn là do tất cả mọi người đang hành động theo dự định của ông ta.
“Xin chờ một chút. Hãy nghe ta nói hết đã. Sau đó, các vị có thể chạm vào nó trực tiếp mà không có vấn đề gì. Nếu mọi người không ngồi xuống thì ta sẽ không thể tiếp tục được, và các vị cũng không lấy được thanh kiếm này. ”
Với vẻ mặt chán nản – bị uy hiếp bởi bầu không khí bá chủ của nhà vua – những người nghệ nhân quay trở về chỗ ngồi của họ.
“Cảm ơn. Vậy thì, ta sẽ nói tiếp ở chỗ ta dừng lúc trước. Câu hỏi của ta vẫn như cũ – có khả năng khắc 20 rune lên một thanh kiếm không?”
Mọi người nhìn đến người thợ rèn già nhất và giàu kinh nghiệm nhất. Ông ta lắc đầu bất lực và trả lời:
“Không làm được. Lão già này biết nhiều nhất cũng chỉ có 6 cái. ”
Một loạt những câu hỏi đã nổ ra.
“Cái gì? 6 cái? Tôi biết nhiều nhất cũng chỉ là 5 cái! ”
“…Thật sao. Có vẻ như ít ai biết điều này, nhưng cách đây 200 năm, cây búa trong tay nhà vua có khắc sáu rune. Đó là bảo vật của tộc Dwarf được chế tạo ra trong niên đại huy hoàng của những nghệ nhân rune.”
Gondo nhớ lại ông nội của ông.
Ông nghĩ về khuôn mặt của một nghệ nhân rune lão luyện, người đã tham dự vào việc chế tạo vũ khí 200 năm trước.
“Ohhhh! Đó có phải là chiếc Warhammer có thể làm rung chuyển cả mặt đất? Tôi nghĩ rằng tôi đã từng nghe qua nó trong một bài hát … ”
“Đúng vậy. Ngay cả những nghệ nhân rune được ca ngợi là thiên tài và thần đồng trong thời đại kia cũng không thể tạo ra một vũ khí khắc 20 rune… ”
“Ta hiểu rồi. Vậy ra đây là một vũ khí được thực hiện với kỹ thuật thất truyền? ”
“Hm? Ngài cũng không biết sao, Bệ hạ? ”
“Ta không rõ thanh kiếm này được làm ra như thế nào. Nói thật, nó chỉ đơn thuần là vật sở hữu của ta. Và … tác giả của nó không còn ở trên thế giới này. ”
“Ý ngài là … kỹ thuật quý giá đó đã biến mất rồi sao?”
Vẻ đau khổ vô cùng hiện trên khuôn mặt của các thợ rèn. Gondo cũng cảm thấy như vậy.
“Vì lý do đó-”
Những lời của Vua Pháp Thuật làm mọi người đồng thời nhìn lên.
“Vì lý do đó, ta muốn phục sinh những kỹ thuật này. Vì vậy, ta cần sức mạnh của các vị. Ta muốn các vị làm một cái gì đó giống với thanh kiếm này, chi phí không thành vấn đề.”
Sự im lặng buông xuống.
Không cần phải nói, đó là bởi vì tất cả họ đều nhận thức được đây là chuyện gần như không thể nào.
Ngay cả nghệ nhân rune giỏi nhất trong những người ở đây lúc này cũng phải gắng hết sức mình để khắc bốn rune lên cùng một vật. Mà Vua Pháp Thuật đang hỏi về số lượng gấp năm lần chỗ đó. Tuy nhiên, không ai trong số họ nói ra được mấy chữ này. Họ có sự kiêu ngạo của người thợ rèn và sau khi nhìn thấy tác phẩm của thần, của người đã từng là thợ rèn, họ không thể nói ra được lời từ chối.
Thanh kiếm ấy giống như một thách thức từ những thợ năm xưa đến những thợ rèn ngày nay, Gondo nghĩ.
“Tôi muốn làm ra nó.”
Có người thì thầm những lời đó.
Ngay sau đó, giọng nói đó không phải là của một người.
“Tôi cũng vậy.”
“Tôi cũng muốn thử.”
“Ừm, tôi muốn cho thế giới thấy một huyền thoại thực sự trông như thế nào.”
“Không, tôi sẽ là một trong số những người sẽ được tôn vinh là một huyền thoại mới.”
“Nói mấy lời vô nghĩa đó làm gì. Tôi mới là một trong những người thích hợp gánh vác trọng trách này. ”
Những âm thanh của một tràng pháo tay vang lên trong không khí. Nguồn của nó đến từ Vua Pháp Thuật đang đứng ở trên bục. Mặc dù họ không biết ông ta làm thế nào để tạo ra tràng âm thanh đó với đôi bàn tay xương xẩu của ông ta, nhưng người ta nói rằng tất cả mọi thứ đều có thể đối với một Magic Caster.
“Quá tuyệt vời. Tuy nhiên, chỉ dựa vào các người là có thể khai phá ra kỹ thuật như vậy sao? Có thể cao giọng thách thức một huyền thoại sao? Có thể là có và cũng có thể là không. Vì vậy, ta hy vọng các ngươi sẽ đến với đất nước của ta và cống hiến cuộc sống của các ngươi để khai phá những kỹ thuật mới. ”
Sự im lặng bao trùm một lần nữa.
Gondo hiểu rõ về cảm thụ của họ.
Vua Pháp Thuật đã cho cung cấp những người này – người đã nhận thức được rằng kỹ thuật của họ trên thực tế đã tuyệt chủng trong Vương quốc Dwarven – một cơ hội tỏa sáng cuối cùng trong lòng bàn tay dang rộng của ông ta.
Chẳng lẽ họ không nên đặt cược cuộc sống của họ vào thách thức này?
“Thôi được rồi, ta sẽ giao thanh kiếm này cho các vị.”
Vua Pháp Thuật bước từ trên bục xuống, đưa thanh kiếm trong tay mình cho một trong những người thợ lớn tuổi. Có lẽ đó là sự trùng hợp, hoặc có lẽ anh đã điều tra từ trước, nhưng người đàn ông mà anh đưa thanh kiếm cho được coi là một thiên tài chỉ đứng sau người cha đã mất của Gondo, và lời nói của ông ta có nhiều trọng lượng trong giới nghệ nhân rune.
Ông ta không vươn tay ra nhận lấy nó.
Bị mê muội cũng là điều tự nhiên khi được trao tận tay với một thanh kiếm mạnh mẽ như vậy.
“Là, là thật sao? Sẽ ổn khi giao một thanh kiếm mạnh mẽ – một món vũ khí mà tôi không bao giờ có thể nhìn thấy một lần trong cả cuộc đời- cho một người như tôi?”
“Ngay bây giờ, các vị không phải là những Dwarf bị cám dỗ bởi rượu, mà là những nghệ nhân rune muốn khiêu chiến một thách thức. Ta có thể đặt niềm tin vào đó. Ngoài ra, ta sẽ rời khỏi thành phố này một thời gian. Vì vậy, ta chỉ đơn giản là cho các vị mượn nó. ”
Dwarf đó đứng thẳng người lên.
“…Tôi hiểu rồi. Vậy thì, xin ngài vui lòng cho phép tôi mượn dùng nó, thưa Bệ hạ.”
Ông ta cúi đầu thật sâu, và nhận thanh kiếm với một sự cung kính tuyệt đối.
“Tuy nhiên, ta phải nói rằng ta không hiểu rõ kỹ thuật của nghệ nhân rune. Có thể khắc một rune trên một lưỡi kiếm và sau đó tiếp tục phụ ma nó với ma thuật được không? ”
“Không thể, thưa Bệ hạ. Rune là loại ngôn ngữ chứa đựng mana. Như vậy, rune chạm khắc và phụ ma bài xích lẫn nhau. Nếu một Magic Caster mạnh mẽ cố gắng tiến hành phụ ma, rune sẽ bị bóp méo. ”
“Như vậy à…”
“Ngài nói rằng sẽ rời khỏi Feoh Ger, vậy ngài muốn đâu?”
“Ah, ta sẽ được đi đến thủ đô cũ của mấy người.”
Tất cả Dwarf kêu lên cùng một lúc.
Anh có thể nghe thấy họ nói những câu như ” Nó đã bị hủy diệt rồi” “Đến chỗ nguy hiểm đó—–” “Hiện tại lũ Quagoa vẫn cai trị nơi—-”
Gondo cũng biết gần hết những tin tức đó, nhưng trong đó có một tin tức mà ông không thể bỏ qua.
“Họ nói rằng có ba mục khảo nghiệm đang chờ những người muốn đi đến đó từ nơi này. Nó không quan trọng sao? ”
“Ba chỗ hiểm địa, được cho là không thể vượt qua. Thậm chí nếu vượt qua được hiểm địa đầu tiên…nhưng Mê cung tử vong là bất khả xâm phạm. ”
Tất cả người nói chuyện đều là Dwarf cao tuổi. Đúng như dự đoán về những người già sống qua những năm tháng dài đằng đẵng, có vẻ như họ biết những điều mà đến Gondo cũng không biết tí gì. Tốt nhất là hỏi họ cặn kẽ về điều đó và thông báo cho Vua Pháp Thuật.
Nghệ nhân rune lớn tuổi, người đứng thẳng người lên, đưa lời khuyên của ông ấy đến Vua Pháp Thuật với một thái độ nghiêm chỉnh.
“Bệ hạ, hiện tại nơi đó có lẽ đã là nơi ẩn náu của một con rồng khổng lồ. Nói không chừng chúa tể của những con Dragon Frost, White Dragon Lord, cũng ở tại. Kẻ đó là lý do cho sự hủy diệt của Feoh Tiwaz. Tôi biết Bệ hạ rất mạnh, nhưng theo ý kiến khiêm tốn của tôi, Dragon Lord cũng mạnh không kém ngài. Tôi cầu nguyện, ngài sẽ chăm sóc bản thân. ”
“… Một con rồng à. Nó đúng là một đối thủ rất thú vị. Như vậy, ta sẽ cẩn thận đối phó với nó.”
Sau chuyện này và trả lời một số câu hỏi đơn giản hơn, hội nghị lần này liền giải tán. Điều này là bởi tất cả mọi người đều nhận ra rằng nếu nó kết thúc sớm hơn, Vua Pháp Thuật sẽ có nhiều thời gian chuẩn bị hơn cho việc giành lại Vương đô cho họ. Họ thực sự rất băn khoăn với điều đấy, Gondo nghĩ như thế.
Hoặc có lẽ, họ muốn kiểm tra thanh kiếm họ đã nhận được.
Gondo không biết được đâu là câu trả lời đúng, nhưng nhớ tới ngọn lửa cháy hừng hực trong con mắt của các thợ rèn Dwarf, nó có lẽ là ý sau.
***
Mong muốn hét lên “Yahoo!” tràn đầy trong Ainz.
Anh cảm thấy như thế kể từ khi hoàn thành bài diễn thuyết của mình. Nó không khác lúc anh là Suzuki Satoru. Cho dù anh thành công hay thất bại, anh muốn hét lên thật to khi anh đắm mình trong cảm giác giải thoát và giải phóng.
“Thật lợi hại, Ainz-sama! Đám người kia hoàn toàn bị kích động bởi những lời của ngài!”
“Nó thực sự đáng kinh ngạc. Người duy nhất trong Nazarick người có thể làm điều đó là Người, Ainz-sama! ”
Ainz chống lại sự thẹn thùng “Ah, không có ~” khi Aura và Shalltear khen ngợi anh. Có lẽ nếu họ là Demiurge hoặc Albedo, anh có thể nhìn trộm vào họ trong khi tự hỏi liệu có phải họ đang nhạo báng anh không. Nhưng nếu là Aura và Shalltear, anh có thể thẳng thắn tiếp nhận lời nói của họ. Có lẽ nếu anh là Suzuki Satoru, anh thậm chí có thể nói, “Mệt không, có muốn uống chút gì không?” và đi về hướng một máy bán hàng tự động, nhưng người đàn ông cai trị Nazarick và Vương quốc Sorcerous không thể nói những điều như vậy.
“-Hm, chẳng có gì ghê gớm đâu. Ta chắc chắn Demiurge hoặc Albedo có thể làm việc đó tốt hơn. ”
“Chắc chắn không!”
“Yup yup! Ngay cả hai người kia cũng không thể chơi đùa lũ Dwarf thuận lợi như vậy được!”
Ainz không cảm thấy như vậy, nhưng tình hình phát triển thuận lợi như vậy nằm ngoài dự kiến của anh. Và sau đó, cảm giác tội lỗi về việc thuận lợi ngoài ý muốn như thế thoáng dâng lên.
Đương nhiên, thanh kiếm anh cho những Dwarf xem là một vật phẩm từ Yggdrasil.
Yggdrasil không có cái gọi là hệ thống rune. Hoặc nó có tồn tại trong dữ liệu của trò chơi, nhưng nó đã không được ai phát hiện cho đến giây phút cuối cùng. Do đó, các rune khắc trên thanh kiếm chỉ đơn thuần là hoa văn -để trang trí.
Lúc đầu, anh chỉ nghĩ có lẽ họ sẽ quan tâm đến cách chế tạo nếu họ nhìn thấy thanh kiếm này. Tuy nhiên, cường độ của phản ứng của họ nằm ngoài dự liệu của anh, đến mức anh hối hận khi nói rằng anh muốn họ làm ra một thanh kiếm như thế.
Tuy nhiên, Ainz đè xuống cảm giác đó.
Anh đã phải tăng cường Lăng Mộ Ngầm Vĩ Đại Nazarick. Bởi trong tương lai, có thể xuất hiện một kẻ thù sở hữu một WI, hoặc một người chơi đang ẩn nấp đâu đó, nên anh cần phải tăng sức mạnh chiến đấu của họ.
Ainz nhìn Shalltear.
Cô là một Vampire nữ và là người dường như bị đỏ mặt khi xấu hổ – thực sự anh khá ngạc nhiên khi nghĩ về điều đó. Cô là một hạt giống mà Peroroncino đã để lại. Và cô ấy là NPC đầu tiên anh không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc dùng đôi tay của mình để giết chết cô.
Cảm xúc căm giận bắt đầu bành trướng bị ‘ức chế cảm xúc’ của anh loại bỏ, nhưng ngay cả như vậy, anh không thể quên nó. Anh không thể quên được cái bóng của chủ sở hữu của WI đó, người đã bắt anh phải làm một điều như vậy.
Vì đạt được mục tiêu của mình, thậm chí làm cho người khác đau khổ bằng những lời nói dối là những chuyện nhỏ bé không đáng kể. Điều quan trọng nhất trong thế giới này là cư dân của Nazarick. Tất cả sinh mệnh khác đều thấp hơn hai hoặc ba nấc so với họ.
Cuộc đời bất công nên cọng lông không bao giờ thẳng.
Nếu tất cả sinh mệnh đều bình đẳng, vậy thì anh muốn đưa một kẻ phạm tội, người đã tra tấn người khác đến chết, lên một chiếc ghế điện và một chiếc ghế điện khác thì là kẻ đã nói tất cả sinh mệnh đều bình đẳng, và sau đó để người sau quyết định nên giết người trước hay không. Bất cứ ai ở trong tình huống này thực sự có thể nói rằng họ có thể ủy thác cho số phận của người kia vào một cú tung đồng xu thì niềm tin của kẻ đó là thật.
Tuy nhiên, Ainz sẽ giết trước người trước mà không chút do dự. Điều này là bởi vì Ainz biết rằng cuộc sống là không bình đẳng. Không thể so sánh cuộc sống của các NPC trong Nazarick đối với cuộc sống của người dân bên ngoài nó.
” Không hổ là Ainz-sama!”
“Người nói thật không sai chút nào!”
Trước khi anh có thể hoàn thành suy đoán của mình suy nghĩ, những lời khen ngợi của Aura và Shalltear đâm vào trái tim của anh. Bất kể trường hợp nào-
“Đừng nói ta đã ‘chơi đùa’ với họ. Ta chỉ nói với họ sự thật. ”
Vì để Gondo, người còn đứng ở phía sau, nghe được, anh đã nói với họ như thế.
Tuy nhiên, khi không có chút phản ứng nào từ phía sau, Ainz cảm thấy hơi bối rối, và quay đầu lại.
Gondo cúi đầu, cất những bước chân trầm thấp, chuẩn bị sẵn sàng tiễn đưa Ainz.
“… Làm sao vậy, Gondo?”
Sau khi được hỏi, Gondo ngẩng đầu lên.
“…Vua Pháp Thuật Bệ hạ. Vì ngài nói những lời kia trước mặt người, tôi tự hỏi liệu Hội đồng sẽ tán thành việc gửi những nghệ nhân rune sao? ”
“Đúng là như thế. Họ nói rằng sắp tới họ cũng sẽ cử đoàn kiểm tra để xem nếu họ có bị đối xử như nô lệ không, nhưng về cơ bản, họ đồng ý làm như vậy “.
“Vậy sao … Nhưng không phải những người đứng đầu kia thực tế đã cảm thấy kỹ thuật rune đã không còn cần thiết ư?”
Nước mắt của Gondo chảy xuống gò má
Ainz đã bị sốc, ngoại trừ hồi còn nhỏ, nước mắt của một người đàn ông không phải là thứ dễ nhìn thấy.
Những giọt nước mắt phải đã rơi xuống bởi vì ông đã học được rằng thứ nghệ thuật mà ông ngưỡng mộ, thứ nghệ thuật mà ông vẫn lấy làm kiêu ngạo đã bị đánh giá là vô giá trị và bị ruồng bỏ bởi chính đất nước của mình.
Nhưng mà đúng là như vậy phải không, Ainz nghĩ. Trong hoàn cảnh Vương quốc Dwarven, sẽ rất khó để họ từ chối yêu cầu của một quốc gia đã cam kết gửi quân tiếp viện.
Hi sinh lợi ích của thiểu số vì lợi ích của đa số. Đó là một sự thật với các quốc gia.
Cho dù là Ainz, vì Nazarick, anh cũng sẽ giết chết hàng trăm triệu con người.
Tuy nhiên, không cần thiết nói với Gondo những thứ này.
“Thật vậy, Gondo. Đất nước này dường như xem những nghệ nhân rune như món hàng dùng một lần. Họ trao những người thợ cho ta mà hầu như không có bất kỳ sự phản đối nào cả.”
Đối với Gondo, và những nghệ nhân rune khác, những người có thể nghe thấy điều này từ ông ta, nhất định phải để họ quyết tâm từ bỏ đất nước của mình ở một mức độ nào đó. Rất khó khăn để hoàn toàn rời bỏ vùng đất chôn nhau cắt rốn của mình, nhưng nó vẫn là một bước cần thiết để họ cống hiến lòng trung thành sâu sắc nhất cho Vương quốc Sorcerous.
Ainz nhẹ nhàng vỗ vai Gondo.
“Thế nhưng ta thì khác. Ta cảm nhận được tiềm năng từ những nghệ nhân rune.”
Đó là thứ mà giấc mơ mà Gondo cũng không thể thực hiện. Nếu độc chiếm được những người nắm giữ những kỹ năng đặc thù và sử dụng các nghiên cứu của họ có thể cho phép anh phát triển một biện pháp đối phó lại kẻ thù và vũ khí rune của hắn.
Kiến thức chính là sức mạnh.
“… Ngay cả khi ông bị một quốc gia bỏ rơi, nhưng đó không phải một sự kết thúc khi mà một quốc gia khác vẫn cần đến ông, không phải sao?”
Ainz vỗ nhẹ nhiều lần vào vai Gondo. Gondo lau mặt một cách vụng về.
“… Cảm ơn ngài rất nhiều, thưa bệ hạ. Xin cho phép thần đáp ứng mong đợi của ngài với tất cả sức lực của mình. ”
“Umu, Umu. Ta rất kỳ vọng đó. ”
Ainz mỉm cười – mặc dù khuôn mặt của anh không di chuyển – ” như muốn nói “Ta tin tưởng ông”.
Tuy nhiên, Ainz đã từng nghĩ rằng.
Sẽ khá may mắn nếu anh có thể tìm hiểu thêm về Thủ đô cũ của Vương quốc Dwarven. Anh có lẽ sẽ cần Gondo làm một số việc để thu thập thêm thông tin. Và sau đó, anh có chuyện muốn nói với Tổng tư lệnh.
Loài Rồng trong Yggdrasil được thiết lập là một chủng tộc có thể sống mãi mãi. Chúng sở hữu sức mạnh không thể tưởng tượng cũng không kỳ quái. Vì vậy, có khả năng nhất là một con Dragon Frost đang đợi mình …
Đột nhiên, khuôn mặt của một người thiếu niên- không, một người phụ nữ trẻ xuất hiện từ bên trong ký ức mỏng manh của anh.
“Xác thực cô ấy đã từng nói cô ấy muốn giúp mình tìm hiểu một chút về chúng … Thật là đáng tiếc.”