Không còn sót lại chút dấu vết nào của trận chiến vừa nãy trên thảo nguyên.
Những vệt máu phủ trên cánh đồng cỏ nay đã ẩn mình trong ánh hoàng hôn, và mùi tanh của máu từng thoang thoảng trong không khí cũng đã cuốn mình đi theo từng cơn gió.
Trên thảo nguyên bỗng xuất hiện hai kẻ lạ mặt mà trước đó chưa một ai từng trông thấy
Nigun, Chỉ Huy của Dương Quang Thánh Điển, Đội Đặc Nhiệm trực thuộc Cơ Quan Tình Báo của Pháp Quốc Slein, nhìn chăm chú vào hai kẻ đứng trước hắn một cách kinh ngạc.
Một kẻ ăn mặc như một Magic Caster. Khuôn mặt hắn được che kín bởi một chiếc mặt nạ kỳ quái, tay mang đôi găng sắt thô thiển. Chiếc áo choàng đen của gã trông có vẻ rất đắt giá và làm cho gã toát lên nét quyền quý.
Kẻ còn lại thì vận cả một bộ giáp toàn thân(Fullplate) màu đen. Bộ giáp cũng khá là ấn tượng, không có vẻ gì là hạng xoàng được rao bán khắp nơi. Chỉ nhìn qua thôi cũng có thể thấy rằng nó rất có thể là một món vật phẩm ma thuật mạnh rồi.
Gazef, kẻ đang bị trọng thương, và những thuộc hạ của hắn ta đã hoàn toàn biến mất và thay vào đó, hai kẻ bí ẩn này xuất hiện. Đây hẳn phải là một thuật dịch chuyển nào đó, nhưng hắn không biết nó là gì. Một kẻ bí ẩn dùng một loại ma thuật xa lạ, hắn buộc phải đề cao cảnh giác.
Nigun lệnh cho toàn bộ những Thiên Sứ rút lui, cho chúng giữ khoảng cách xung quanh an toàn để bảo vệ hắn. Hắn thận trọng quan sát những kẻ thù đang đứng trước mình, nhưng rồi tên Magic Caster bước tới một bước:
“Hân hạnh được gặp mặt, hỡi những người của Pháp Quốc Slein. Ta là Ainz Ooal Gown. Thật lấy làm vinh dự nếu các ngươi có thể đơn giản gọi ta là Ainz.”
Dù họ đang đứng xa nhau, thậm chí còn có tiếng gió thổi xung quanh, giọng nói ấy vẫn vang lên thật rõ ràng.
Nigun không trả lời, rồi người đàn ông tự xưng là Ainz tiếp tục:
“Người đứng sau lưng ta là Albedo. Ta có chuyện muốn thương lượng với mọi người ở đây, ta có thể xin chút thời gian của các ngươi không?”
Hắn mò mẫm trong tâm trí mình để tìm cái tên Ainz Ooal Gown, nhưng không nhớ được gì liên quan đến cái tên đó cả, có khả năng rằng đây chỉ là một cái tên giả mà thôi. Có vẻ như tốt hơn hết là cứ nghe xem gã ta muốn gì, rồi từ đó mà thu thập thông tin. Sau khi đưa ra quyết định rằng lắng nghe là một việc nên làm lúc này, Nigun hất cằm lên, ra hiệu cho Ainz nói tiếp.
“Tuyệt vời. Cảm ơn vì đã dành ra thời gian để lắng nghe ta. Trước hết, có một điều ta muốn nói thẳng, các ngươi sẽ không thể nào đánh bại được ta đâu.”
Bên trong cái giọng điệu quả quyết ấy là sự tự tin tuyệt đối. Thay vì nói ra những lời lẽ vô căn cứ, Ainz toàn tâm toàn ý tin tưởng vào năng lực của mình.
Nigun hơi nhướng mày lên.
Ở Pháp Quốc Slein, không một ai dám nói năng thế này với bậc thượng cấp cả.
“Thật là ngu xuẩn đến mức đáng thương hại. Ngươi sẽ phải trả giá vì sự ngu xuẩn ấy.”
“... Về chuyện đó, có thật là vậy không? Ta đã quan sát trận chiến ban nãy thật cẩn thận rồi, thế nên việc ta đứng đây nghĩa là ta hoàn toàn tự tin vào chiến thắng của mình. Ngươi nghĩ rằng ta sẽ ra mặt và cứu lấy người đàn ông kia nếu ta không tin là mình sẽ thắng sao?”
Hắn nói không sai.
Nếu kẻ này là một Magic Caster, một kẻ dựa vào ma thuật, thì có những cách thích hợp hơn nhiều. Arcaner, Sorcerer và Wizard thường chỉ mặc giáp nhẹ. Hầu hết bọn chúng đều tránh phải đánh cận chiến, thay vào đó, chúng dùng thuật 《Flight》 rồi chiếm lấy ưu thế bằng 《Fireball》 từ phía trên cao. Nhưng Ainz lại chọn cách trực tiếp ra mặt, nhất định gã phải có thực lực đáng nể.
Không rõ vì sao đối phương lại im lặng, Ainz nói tiếp.
“Nếu đã hiểu rồi thì ta có một câu hỏi đặt ra cho các ngươi. Bọn Thiên Sứ được triệu hồi, các ngươi hẳn đã dùng một ma thuật Cấp 3, Archangel Flame, ta nói đúng không?”
Một câu hỏi hoa mỹ chẳng cần phải trả lời.
Bỏ qua cái nhìn miệt thị của Nigun, Ainz tiếp lời.
“Những con quái mà các ngươi triệu hồi khá là giống với những con trong YGGDRASIL, thế nên ta đây mới thấy tò mò rằng liệu cái tên của chúng có giống nhau không. Tên gọi của những con quái vật trong YGGDRASIL là được đặt theo những thần thoại … Bọn quái vật Thiên Sứ và Ác Quỷ cũng phải có liên quan gì đó đến những câu chuyện thần thoại ấy. Những con Thiên Sứ này và lũ Quỷ thường có liên quan đến Thiên Chúa Giáo, nhưng ở một thế giới vắng bóng Thiên Chúa Giáo như thế này, sự hiện diện của thứ gọi là Archangel quả thực là kỳ lạ. Thế nghĩa là ở thế giới này có những kẻ giống như ta.”
Không hiểu đối phương đang nói gì, Nigun giận dữ trả lời:
“Đừng có mà tự lải nhải một mình nữa, ngươi đã đưa Gazef Stronoff đi đâu rồi hả?”
“Vào làng.”
“....Cái gì?”
Không nghĩ là đối phương sẽ trả lời, Nigun trở nên bối rối, và nhanh chóng hiểu ra rằng gã ta có lý do để trả lời như thế:
“Thật là ngu xuẩn, ngay cả nếu ngươi có đang nói dối thì chỉ cần tìm kiếm trong ngôi làng đó là sẽ——”
“——ta không hề nói dối, chỉ trả lời câu hỏi của nhà ngươi mà thôi… và thú thật, ta làm thế là có lý do.”
“... Là để xin tha mạng à? Nếu ngươi có thể mua vui một chút cho bọn ta, thì may ra ta sẽ cân nhắc chuyện đấy.”
“Ồ không không… Thật ra thì… Khi nãy ta có nghe ngươi và ngài Kỵ Sĩ Trưởng nói chuyện với nhau… thật cam đảm làm sao.”
Thái độ và cách ăn nói của Ainz thay đổi, nhìn vào vẻ mặt mỉa mai của Nigun:
“Sao ngươi dám nói rằng ngươi sẽ giết hết toàn bộ dân làng, những người mà ta, Ainz Ooal Gown đã mạo hiểm giải cứu. Không có điều gì làm ta khó chịu hơn điều đó.”
Từng đợt gió mạnh đẩy đưa chiếc áo choàng của Ainz và lướt qua Nigun cùng những thuộc hạ của hắn.
Những cơn gió đi qua thảo nguyên thổi đến từ phía của Ainz cũng chỉ là do ngẫu nhiên, thế nhưng Nigun bỏ ngay cái suy nghĩ sai lầm hiện lên trong đầu hắn, chắc chắn mùi chết chóc trong cơn gió ấy chỉ là một ảo giác.
“...Hừ, vậy ngươi cảm thấy khó chịu về điều đó ư, Magic Caster. Thế rồi sao hả?”
Dù bị đe dọa, Nigun vẫn không hề thay đổi cái thái độ hoài nghi của hắn.
Làm sao mà Chỉ Huy của Dương Quang Thánh Điển, người nắm trong tay con át chủ bài của Pháp Quốc Slein, lại run sợ khi nghe qua những lời nói của một kẻ lạ mặt kia chứ.
Hoàn toàn không.
Thế nhưng——.
“Về chuyện thương lượng mà ta vừa nói khi nãy, ta mong rằng các ngươi sẽ im lặng quy hàng, như thế các ngươi sẽ không phải chịu nỗi đau về thể xác. Bằng không, nếu các ngươi chống cự, đấy sẽ là một quyết định ngu dốt, các ngươi sẽ phải trả giá bằng việc mang theo nỗi tuyệt vọng và sự đau khổ của mình xuống địa ngục.”
Ainz tiến tới một bước.
Dù chỉ là một bước thôi, hình bóng của Ainz lúc này trông thật hùng vĩ. Tất cả những người của Dương Quang Thánh Điển đều thoái lui.
“Ahh....”
Một số tiếng khàn khàn vang lên quanh Nigun.
Đó là những âm thanh chất chứa sợ hãi.
Hắn mang đầy khí chất uy nghiêm dũng mãnh của một vị chiến binh mạnh mẽ. Đây là lần đầu Nigun cảm thấy áp lực lớn đến thế. Thế nên hắn có thể hiểu cho nỗi sợ của bọn thuộc hạ của mình.
Ngay cả Nigun, một chiến binh kỳ cựu đã bao lần ra trận, không biết bao nhiêu lần đã đối mặt với cái chết, số sinh mạng hắn đã tước đi cũng không đếm xuể, cũng có thể cảm thấy cơn áp lực đến nghẹt thở tỏa ra từ Ainz, gã Magic Caster bí ẩn ấy. Điều mà bọn thuộc hạ của hắn đang trải qua có khi còn dữ dội hơn thế nhiều.
Gã này thực chất là ai đây?
Thân phận thật sự của gã Magic Caster này là gì, bên dưới lớp mặt nạ ấy là ai?
Không đoái hoài gì đến sự lo lắng của Nigun, Ainz lên tiếng với giọng nói lạnh như băng:
“Cũng vì đó mà ta không hề nói dối. Bởi không lý do gì mà ta phải nói dối với những kẻ sắp chết cả.”
Ainz chậm rãi giang rộng đôi tay của gã và tiến thêm một bước. Trông như gã đang muốn ôm âu yếm, nhưng với những ngón tay cong cong dị thường của gã, trông gã như một con quái thú sẵn sàng vồ lấy con mồi vậy.
Nigun cảm thấy cả xương sống hắn trở nên buốt lạnh. Đã từng đối mặt với vô số cái chết, hắn biết rõ rằng đây chính là điềm báo của tử thần.
“Hãy ra lệnh cho những Thiên Sứ tấn công đi! Đừng để hắn đến gần!”
Nigun khản giọng hét lên mệnh lệnh của mình.
Thay vì muốn gia tăng nhuệ khí của binh lính của mình, hắn ta chỉ đơn thuần thấy sợ hãi trước sự tiến bước của Ainz Ooal Gown.
Hai Archangels of Flame, sau khi nhận lệnh của Nigun, bắt đầu tấn công. Vỗ mạnh đôi cánh của mình, chúng cưỡi gió xông lên.
Bọn Thiên Sứ lao thẳng đến Ainz và đâm gã bằng những thanh hỏa kiếm trên tay không một chút do dự.
Albedo, người đang đứng phía sau gã, sẽ bước lên trước Ainz và chặn đòn. Ai cũng nghĩ vậy, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến họ không thể tin vào mắt mình. Chẳng có gì kinh thiên động địa xảy ra cả, nó hoàn toàn ngược lại là đằng khác.
Hoàn toàn không có gì xảy ra cả.
Phải——Ainz chẳng làm gì cả, gã ta chỉ để cho lũ Thiên Sứ đâm xuyên người mình. Ma thuật, né đòn, phòng thủ hay lệnh cho thuộc hạ đứng ra bảo vệ gã, những chuyện đó không hề xảy ra.
Sự kinh ngạc chuyển sang chế nhạo.
Chúng tỏ ra thật kiêu ngạo như thế, nhưng tất cả chỉ là trò bịp bợm. Không phải là tên Albedo đó không muốn bảo vệ gã, Albedo chỉ không bắt kịp với những đòn tấn công nhanh nhẹn của bọn Thiên Sứ mà thôi. Sau khi biết được điều đó, thì chuyện hóa ra cũng chẳng to tát gì.
Lũ thuộc hạ của hắn thở phào nhẹ nhõm. Cùng với nỗi lo không tài nào lý giải khi nãy của mình, hắn nhìn Albedo một cách xấu hổ:
“Thật nhục nhã làm sao. Định ảo tưởng sức mạnh để lừa gạt bọn ta à…”
Rồi đột nhiên, một nghi vấn xuất hiện.
Tại sao cơ thể của Ainz chưa ngã xuống?
“... Các ngươi đang làm gì thế hả? Nhanh cho bọn Thiên Sứ rút lui đi. Nếu cứ để mấy thanh kiếm đâm vào thế kia thì làm sao mà cơ thể hắn ngã xuống được.”
“Nh-nhưng chúng tôi đã ra lệnh cho chúng rồi ạ.”
Lũ thuộc hạ của hắn trả lời, giọng đầy hồ nghi, và hắn lại đưa mắt sang nhìn Ainz.
Hai con quái Thiên Sứ đang vỗ mạnh những chiếc cánh của chúng, bướm bướm sa lưới nhện, chúng trông giống thế.
Với những cử chỉ kỳ quặc, bọn Thiên Sứ dần dần dạt sang hai bên, nhưng trông chúng giống như là bị đẩy ra hơn.
Và rồi Ainz, người đã bị che khuất bởi bọn Thiên Sứ, lại lộ mình từ giữa chúng.
“Ta chẳng đã nói rồi sao? Các ngươi sẽ không thể nào đánh bại được ta đâu. Thiệt tình, người ta đã khuyên rồi thì các ngươi nên nghe theo mới phải chứ.”
Một giọng nói điềm tĩnh vang đến tai Nigun.
Cảnh tượng trước mắt khiến Nigun trở nên bối rối.
Dù ngực và bụng của gã ta đều đã bị đâm xuyên qua, Ainz vẫn đứng đó thật điềm tĩnh.
“Không thể nào…”
Một tên thuộc hạ nào đó đã thốt lên suy nghĩ trong lòng của Nigun. Bất kể là nhìn từ đâu, cặp lưỡi kiếm đâm xuyên gã cũng là những phát chí mạng. Thế nhưng Ainz vẫn không có vẻ gì là đau đớn cả.
Và đó không phải là điều duy nhất đáng kinh ngạc.
Hai bàn tay của Ainz đang siết quanh cổ của hai Thiên Sứ vùng vẫy và giữ chặt lấy chúng.
“Chuyện này không thể nào…”
Không biết lả kẻ nào đã thì thầm nên câu đó nữa. Cơ thể của một Thiên Sứ được triệu hồi từ ma thuật của triệu hồi sư, nhưng dù có là thế, cơ thể chúng không hề nhẹ chút nào. Nếu tính luôn cả bộ giáp và những trang bị của chúng thì chúng sẽ nặng hơn một người đàn ông trưởng thành một chút; chắc chắn nâng nó lên với chỉ một tay là một chuyện không dễ dàng gì.
Tất nhiên là nếu đấy là một chiến binh không ngừng luyện tập và có một cơ thể cường tráng, thì may ra. Thế nhưng kẻ trước mắt hắn không có tí cơ bắp nào cả, gã trông giống một kẻ tập trung nghiên cứu để gia tăng trí tuệ, ma lực, và niệm thuật của mình hơn. Và ngay cả nếu gã có dùng phép thuật để cường hóa sức mạnh của mình nhưng nếu chỉ số cơ bản không đủ cao thì cũng vô dụng.
Nhưng sao lại có thể xảy ra chuyện này được? Mặc cho những thanh kiếm đang đâm xuyên qua cơ thể mình, trông gã còn chẳng có vẻ gì là quan tâm đến chúng cả.
“...Đây hẳn là do ảo giác gì đó rồi.”
“Ừ, phải là thế rồi! Chứ làm sao mà bị kiếm đâm như thế mà còn đứng được kia chứ!?”
Đội đặc nhiệm của Pháp Quốc hét lên thật to. Dù tất cả bọn họ đều đã quen đối mặt với hiểm nguy, sống sót qua bao trận chiến, đây là lần đầu tiên họ gặp phải tình huống này. Đến cả Nigun và bọn Thiên Sứ cũng không tin được nữa là.
Một giọng nói vang đến tai của tên Nigun vẫn còn đầy ngờ vực và những người đàn ông khác, thay vì là đau đớn, đấy là sự nhàm chán.
“Đây là một kỹ năng bị động đặc biệt vô hiệu tấn công vật lý cấp cao, nó biến sát thương các đòn đánh từ những món vũ khí và vài ma thuật cấp thấp thành vô dụng. Hầu hết tất cả những đòn tấn công dưới cấp 60 đều vô hiệu lực, nói cách khác, chỉ có những đòn tấn công trên cấp 60 mới có thể khiến ta bị thương.... ta không nghĩ là sẽ có lúc nó sẽ hữu dụng thế này. Thế… bọn Thiên Sứ này chỉ tổ ngáng đường ta thôi.”
Rồi đột nhiên, Ainz nện hai con Thiên Sứ mà gã đang bóp lấy trong tay xuống đất. Mặt đất rung chuyển, tạo nên một âm thanh rất lớn——sức mạnh đằng sau cú đánh ấy không phải của người thường.
Bọn Thiên Sứ đã chết, biến thành vô số những đốm sáng. Và tất nhiên là điều tương tự xảy ra với những thanh kiếm được đâm xuyên qua Ainz.
“Nếu ta có thể biết được nguồn gốc cái tên của bọn Thiên Sứ này thì có thể ta sẽ biết được lý do các ngươi biết dùng ma thuật của YGGDRASIL... nhưng tạm thời cứ để sang một bên vậy.”
Đứng dậy thật chậm rãi, Ainz vẫn nói ra những điều khiến người ta thấy khó hiểu.
Nhưng điều đó còn khiến bọn họ khiếp sợ cái sức mạnh bí ẩn của gã hơn.
Nigun nuốt một hơi thật mạnh.
“Được rồi, có vẻ trò chơi bắt đầu trở nên nhàm chán rồi. Các ngươi chơi đủ rồi phải không? Vì các ngươi đã không chịu chấp nhận lời thương lượng của ta, có vẻ như giờ đã đến lượt của ta.”
Xử lý xong bọn Thiên Sứ, Ainz lại chậm rãi dang đôi tay mình ra. Như để chứng minh rằng gã không có gì trong tay.
Trong cái bầu không khí im lặng rợn người ấy, những lời nói rõ ràng của Ainz đi vào tai chúng từng chữ một.
“Giờ đến lượt ta——giết hết tất cả các ngươi.”
Như thể đâm vào lưng chúng là những trụ băng lạnh, cái cảm giác khiến người ta buồn nôn. Tay sát thủ lành nghề Nigun chưa bao giờ trải qua thứ gì giống như vầy.
Rút ngay. Không có cách nào để thắng trận này trong tay, chiến đấu với Ainz sẽ cực kỳ nguy hiểm.
Nhưng Nigun cố bỏ qua trực giác của mình. Vì sau cùng thì chúng cũng đã lùa được con mồi Gazef vào bẫy, làm sao mà chúng có thể để cho hắn sổng đi được?
Mặc kệ lời cảnh báo trong thâm tâm hắn, Nigun hô to lệnh:
“Tất cả các Thiên Sứ tấn công! Nhanh lên!”
Như tên bắn, mọi Archangel Flame bay về phía Ainz.
“Thật là một lũ ô hợp… Albedo, lùi lại.”
Giọng nói của gã ta vẫn bình tĩnh mặc cho những kiếm sắp tung ra của bọn Thiên Sứ. Quanh Ainz lúc này là vòng vây của bọn Thiên Sứ, nhưng gã chẳng có vẻ gì là lo lắng dù nó không có một lối thoát nào.
Khi dường như gã sắp bị những thanh kiếm của chúng đâm phải——Ainz đã niệm chú xong.
《Negative Burst》
Bầu không khí run lên thật dữ dội.
Ánh sáng màu đen tỏa ra ở tứ phía và tụ lại quanh Ainz. Nó chỉ kéo dài trong tích tắc, nhưng kết quả đã rõ ràng ngay tức khắc.
“Kh-Không thể nào…”
Một giọng nói vang lên, rồi cuốn theo làn gió. Cảnh tượng trước mắt chúng khó tin đến vậy đấy.
Gần bốn mươi con Thiên Sứ đã bị tiêu diệt sau khi bị làn sóng bóng tối kia nuốt lấy.
Đối phương của hắn không hề dùng ma pháp giải trừ triệu hồi. Sau khi bị đánh trúng bởi làn sóng màu đen ấy, bọn Thiên Sứ trông thật quằn quại. Nói đơn giản là Ainz đã sử dụng một ma thuật rất mạnh và quét sạch bọn Thiên Sứ.
Nigun khỏi rùng mình. Trong lòng hắn lúc này nhớ lại những lời mà chiến binh mạnh nhất Vương Quốc, Gazef Strolonoff, đã nói.
『...Gự, ngươi quả là một tên ngu xuẩn. Ở trong làng... Có một người còn đáng sợ hơn cả ta. Người đó không thể lường được, ông ta có thể đánh bại tất cả các ngươi... nghĩ…… ha…… nghĩ đến việc ngươi định giết toàn bộ dân làng, nơi mà người đó đang bảo vệ, thật là chuyện hoang đường...』
Cảnh tượng trước mắt hắn đã xác minh những lời ấy.
Nigun cố loại bỏ những lời đó ra khỏi tâm trí mình, cố thuyết phục mình một cách tuyệt vọng.
Theo như hắn biết, những thành viên mạnh nhất của Hắc Thánh Điển, cũng có thể xử lý từng ấy Thiên Sứ. Cứ nghĩ Ainz là một đối thủ tầm ấy là ổn. Ngay cả nếu gã ta có mạnh bằng Hắc Thánh Điển, vẫn còn cơ hội chiến thắng bằng số đông.
Nhưng liệu có ai trong số những thành viên của Hắc Thánh Điển có thể chỉ dùng một ma thuật là có thể đánh bại cả lũ Thiên Sứ như thế không?
Nigun lắc đầu để xua đi những nghi vấn trong đầu mình. Hắn không nên nghĩ về câu hỏi này. Nếu hắn có được câu trả lời thì hắn vô vọng rồi. Thế nên Nigun cho tay vào túi áo, lấy dũng khí từ món vật phẩm ma thuật được cất giữ bên trong.
Hắn tin rằng chỉ cần còn có nó, mọi chuyện vẫn sẽ ổn thôi.
Thế nhưng lũ thuộc hạ của hắn không được như thế, vậy nên chúng dùng những biện pháp khác.
“Woo, wooahh——!”
“Chuyện này là thế nào!”
“Quái vật!”
Nhận thấy rằng lũ Thiên Sứ là vô dụng, lũ thuộc hạ của hắn hét lên và bắt đầu thi triển những ma thuật mà chúng tự tin vào.
《Charm Person》, 《Iron Hammer of Righteousness》[Búa Sắt Lẽ Phải],《Hold》[Trói], 《Fire Rain》[Mưa Lửa],《Emerald Sarcophagus》[Quan Tài Ngọc Lục Bảo],《Holy Ray》[Tia Sáng Thần Thánh],《Shockwave》[Sóng Choáng],《Confusion》[Choáng],《Charge of Stalagmite》[Mũi Tên Măng Đá],《Open Wounds》[Mở Miệng Vết Thương],《Poison》[Độc],《Fear》[Sợ hãi], 《Word of Curse》[Lời Nguyền Rủa], 《Blindness》[Mù Lòa]...
Đủ loại ma thuật trút xuống cơ thể Ainz.
Hứng chịu cơn bão ma thuật kia, Ainz vẫn điềm tĩnh.
“Tất cả ma pháp này rất quen thuộc... Ai đã dạy chúng cho các ngươi? Một kẻ nào đó từ Pháp Quốc Slein à? Hay là một ai khác? Có vẻ như ta có thêm nhiều chuyện để tìm hiểu rồi đây.”
Gã ta không chỉ có thể giết sạch bọn Thiên Sứ trong một đòn, mà bản thân gã còn kháng ma pháp nữa.
Nigun có cảm giác như mình đang mắc kẹt trong cơn ác mộng vậy.
“Hyaaaaaaaa!”
Vì không phép nào làm gì được gã, một trong số chúng thét lên một cách kỳ lạ và lấy một quả bóng sắt cho vào máy ném đá. Nigun nghĩ rằng nếu những thanh kiếm của Thiên Sứ đã không làm gì được hắn rồi, ném một quả bóng sắt thì có ích gì? Nhưng hắn không ngăn thuộc hạ của mình lại.
Một trái bóng sắt, thứ có thể đập tan xương nát thịt một người, bay chính xác về phía Ainz.
Một tiếng nổ vang lên.
Trong nháy mắt.
Chuyện đó thực sự diễn ra chỉ trong nháy mắt.
Lúc chiến đấu, không kẻ nào có thể đưa mắt khỏi mục tiêu của mình. Nhưng Albedo, kẻ đáng lý ra phải đứng sau Ainz, đột nhiên xuất hiện phía trước gã. Chỗ đất nơi mà kẻ ấy đứng khi nãy bị trũng xuống vì một đạp rất mạnh, âm thanh ấy cũng từ đó mà ra.
Albedo, cùng với tốc độ mà gần như không thể trông thấy, giương cao chiếc rìu chiến trong tay. Vẽ nó thành một đường lục mờ lộng lẫy trong không trung.
Sau đó, cái tên mới nãy cầm quả banh sắt ngã xuống đất.
“... Cái gì?”
Chẳng ai biết trước mắt mình đã xảy ra chuyện gì. Đáng lẽ họ mới là bên tấn công, thế nhưng người của họ lại bị hạ.
Một người chạy đến kiểm tra đồng đội của mình, nhận ra tên ấy đã chết, hắn hét lên:
“Đầ-, đầu cậu ta đã bị trái bóng sắt đập nát rồi!”
“... Cái gì? Bóng sắt… chẳng phải nó vừa bay về hướng đó sao!?”
Sao tên đó lại bị chính quả bóng sắt chính hắn bắn ra giết chết kia chứ?
Lúc này, cơn gió mang đến tai Nigun một giọng nói.
“Ta thật là có lỗi quá đi, có vẻ như thuộc hạ của ta đã dùng hai đặc kỹ,「Missile Parry」[Đỡ Tên] và 「Counter Arrow」[Mũi Tên Phản Ngược] để gửi trả nó lại cho các người. Có vẻ như các ngươi đã lập kết giới chống những vật phóng, thế nhưng với một đòn công kích mạnh hơn thì hàng phòng ngự cũng phải đổ vỡ thôi phải không nào? Chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả.”
Giải thích xong, Ainz làm lơ Nigun, rồi quay về phía Albedo:
“Thế nhưng, Albedo, ngươi nên biết rằng mấy thứ vũ khí tầm xa như thế không làm gì được ta cả. Thế nên ngươi không phải——”
“——Xin chờ đã, Ainz-sama. Nếu chúng muốn khiêu chiến với Chúa Tể Tối Cao, ít nhất chúng cũng phải có sức mạnh nào đó trước đã. Nhưng dùng bóng sắt ấy... thật quá thất lễ!”
“Haha, nói thế nghe như Nigun và người của hắn ta không có đủ tư cách ấy, ta nói có phải không?”
Nghe lệnh của Nigun, các Thiên Sứ ban nãy vẫn còn nhẹ đập cánh nay đã bắt đầu di chuyển.
Principality Observation là một Thiên Sứ vận trên mình bộ giáp toàn thân. Trên một tay nó cầm búa chiến khổng lồ, tay còn lại cầm một tấm khiên tròn. Vạt áo choàng dài phủ lấy chân nó.
Thiên Sứ vừa được gọi ra này mạnh hơn rất nhiều so với các Thiên Sứ còn lại, lý do tại sao tên này không được tham chiến cho đến bây giờ là bởi vì khả năng đặc biệt của nó. Principality Observation, đúng với cái tên của mình, nó giúp gia tăng khả năng phòng ngự của lực lượng đồng minh trong tầm mắt. Nếu di chuyển thì khả năng ấy sẽ bị vô hiệu, vậy nên để cho Principality Observation đứng ở hậu phương là một nước cờ khôn ngoan.
Việc Nigun lệnh cho chúng ra trận đồng nghĩa với việc hắn đã đi đến bước đường cùng. Chỉ cần có cơ hội sống sót, bất kể nó có mong manh đến đâu, hắn cũng sẽ bám lấy nó.
“Lui lại, Albedo.”
Con Thiên Sứ ấy, nay đã nhận lệnh, xuất hiện trước mắt Ainz và giơ cao chiếc búa chiến óng ánh trong tay. Ainz nôn nóng đưa bàn tay trái mang găng sắt của mình ra đỡ đòn.
Dù bình thường thì đấy là một đòn có thể đánh tan xương nát thịt, thế nhưng bàn tay của Ainz không bị hề hấn gì, gã ta cứ đứng hứng lấy những đòn tấn công từ con Thiên Sứ mà xem như chẳng có chuyện tới.
“Oya, oya… Có vẻ như đã đến lượt đánh của ta rồi. Hell Flame[Lửa Địa Ngục].”
Từ đầu ngón tay được giơ ra từ bàn tay phải của Ainz, một đốm lửa xuất hiện, trông như nó có thể bị thổi tắt bất cứ lúc nào, nó bén vào con Principality of Observation ở gần bên. Trên cơ thể của con Thiên Sứ đang tỏa sáng ấy, ngọn lửa nhỏ thế kia trông như một trò đùa vậy.
Thế nhưng——
Cơ thể Thiên Sứ đó lập tức bị ngọn lửa đen kia nuốt chửng, ngọn lửa ấy mạnh đến mức ngay cả Nigun, kẻ đang đứng ở rất xa, cũng có thể thấy được sức nóng của nó, nóng đến mức hắn không thể mở mắt ra được.
Trong ngọn lửa dữ dội sắc đen kia, cơ thể con quái tiêu biến mà không chút phản kháng. Cùng với mục tiêu của mình, ngọn lửa tan vào hư vô.
Không còn gì sót lại cả. Cảnh tượng ban nãy——con Thiên Sứ đang tấn công đắm mình trong ngọn lửa đen hừng hực, giờ nó như là một ảo giác vậy.
“Là-, làm sao mà có thể như thế được chứ?”
“Chỉ với một đòn mà…”
“Yii!”
“Ch-, chuyện này thật là không thể nào mà ahhhhhhh!”
Giữa mớ âm thanh hỗn loạn ấy là tiếng hét của Nigun.
Nigun không biết vì sao mình lại hét cả. Hắn chỉ muốn chuyển suy nghĩ của mình thành tiếng, và vô tình hét lên mà thôi.
Principality Observation là một Thiên Sứ cấp cao, còn nữa, tỉ lệ chỉ số công thủ của nó là 3-7. Trong số các Quyền Thiên Sứ có thể được triệu hồi bằng ma pháp cấp cao, Principality Observation có sức phòng ngự cao nhất.
Cùng với tài năng [Cường hóa Quát vật Được triệu hồi] thiên bẩm của mình, Nigun đã có thể tăng cường năng lực của mọi sinh vật triệu hồi của mình. Thế nên có rất ít người có thể đánh bại Principality Observation của hắn.
Trong suốt cuộc đời mình, Nigun chưa bao giờ gặp qua ai có thể đánh bại được nó chỉ với một phép cả. Ngay cả những kẻ mạnh nhất mà hắn biết, những thành viên của Hắc Thánh Điển, những kẻ gần như đã đạt đến giới hạn thể chất của con người, cũng không thể làm được thế này. Thế nghĩa là sức mạnh của Ainz Ooal Gown còn trên cả con người nữa.
“Chuyện thế này sao mà xảy ra được! Bất khả thi! Làm gì có ai mà chỉ dùng một phép là có thể tiêu diệt được một Thiên Sứ thượng cấp kia chứ! Ngươi từ đâu đến, Ainz Ooal Gown!? Kẻ như ngươi làm sao mà không ai biết đến được chứ! Tên thật của ngươi là gì!?”
Mất hết sự bình tĩnh, không chịu chấp nhận lấy sự thật, Nigun gào lên.
Ainz chỉ nhẹ giơ tay ra. Dưới ánh mặt trời buổi hoàng hôn, đôi tay gã trông như đẫm máu.
“... Sao lại không thể được kia chứ? Đấy chỉ là do sự thiếu hiểu biết thôi phải không? Hay là do thế giới này? Mà dù sao ta cũng chỉ có thể nói cho ngươi biết một điều!”
Khi chờ đợi câu trả lời, tứ phía lặng ngắt như tờ. Chỉ có giọng nói lớn của Ainz vang lên.
“Tên ta là Ainz Ooal Gown. Đây không phải là một cái tên giả.”
Từ trong giọng nói của Ainz vang lên niềm vui lẫn lấy niềm tự hào, Nigun không thể đáp lại gì vì hắn không hiểu được ý của Ainz, tình huống lúc này là vậy.
Nigun cảm thấy tức tối trong cơn thở dốc của mình.
Gió thổi qua thảo nguyên cũng thật phiền phức. Nhịp tim của hắn thì đập rất vội. Hơi thở hắn trở nên loạn nhịp, như thể hắn đã dốc hết sức mình để chạy bộ trong một quãng thời gian dài.
Dù trong đầu hắn xuất hiện vài câu tự trấn an mình. Nhưng khi nhớ lại cảnh mà gã ta bị những thanh kiếm đâm qua, hay cảnh gã ta tiêu diệt rất nhiều Thiên Sứ chỉ với một đòn phép, tất cả chỉ nói lên một điều với Nigun mà thôi.
——Hắn ta là một con quái vật, không thể tin được. Ta nhất định không phải đối thủ của hắn.
“Ch-Chỉ huy, ch-chúng ta làm gì bây giờ…”
“Tự chúng mày đi mà nghĩ lấy đi! Tao đâu phải là mẹ chúng mày!”
Sau khi hét lên, Nigun trông thấy nét mặt hoảng sợ của bọn thuộc hạ, rồi định thần lại.
Trở nên hoảng loạn trước mặt một con quái vật như thế thật không tốt chút nào.
Mặt trời lặn dần, để thế giới này bị tóm gọn bởi bóng đêm. Như thể Tử Thần đang mở miệng ra và sắp nuốt chửng hết tất cả. Cố sức để trấn áp nỗi sợ của mình, Nigun hạ lệnh:
“Bảo vệ ta! Kẻ nào muốn sống thì hãy câu giờ cho ta!”
Bằng đôi tay run rẩy của hắn, Nigun lấy ra một viên pha lê. Bình thường, thân thủ của thuộc hạ của hắn ta rất linh hoạt, nhưng giờ đây, nỗi sợ hãi đang bao trùm nên chúng khiến chúng trở nên chậm chạp. Khi nhận được lệnh tạo lá chắn phòng thủ để chống lại con quái vật này thì dù những thủ hạ của Nigan không sợ chết, nhưng họ vẫn do dự. Tuy nhiên họ vẫn sẽ chiến đấu để kéo dài thời gian cho Nigan.
Ma thuật được phong ấn bên trong viên pha lê ấy có khả năng triệu hồi nên một Thiên Sứ rất mạnh. Tương truyền một mình nó đã tiêu diệt được tên Ma Thần, kẻ đã từng làm mưa làm gió khắp nơi vào 200 năm về trước.
Thiên Sứ mạnh nhất nắm trong tay sức mạnh có thể phá tan nhiều thị thành.
Không biết phải tốn hết bao nhiêu tiền của và mồ hôi nước mắt để lại một lần nữa triệu hồi con Thiên Sứ này, nhưng nhằm đối phó Ainz Ooal Gown, cái gã bí ẩn này, thì kể cũng đáng. Quan trọng hơn là nếu nó không được triệu hồi mà lại rơi vào tay gã thì hậu quả còn tệ hơn nữa. Nigun cứ thế mà tự thuyết phục mình.
Nigun che giấu nỗi kinh hoàng của mình, sợ rằng mình sẽ phải chết như những kẻ đã chết trong tay hắn, trở thành một đống thịt bầy hầy.
“Ta sẽ triệu hồi con Thiên Sứ cấp cao nhất, nhanh câu giờ cho ta!”
Nghe được lời giải thích từ Nigun, lũ thuộc hạ của hắn nhanh nhẹn lên hẳn.
Tin ấy thắp lên niềm hy vọng trong tất cả mọi kẻ quanh đó. Ở phía kia, Ainz hẳn phải nhận thấy sự thay đổi gì đó ở chúng. Thế nhưng gã vẫn đứng yên đấy, tự mình lẩm bẩm mấy thứ khó hiểu:
“... Phải chăng nó là Ma Pháp Ấn Thủy Tinh… xét theo ánh sáng mà nó phát ra thì phong ấn bên trong nó phải là một ma thuật nào đó mạnh lắm nhỉ? Dạng item này của YGGDRASIL cũng có mặt ở đây sao… Đây là, một ma thuật để triệu hồi Thiên Sứ… Có lẽ nào là Seraph Class? Albedo, ngươi hãy dùng đặc kỹ của mình ra để bảo vệ ta. Tuy không có vẻ gì là Seraph Eighth Sphere[Quả Cầu Thứ Tám của Seraph] sẽ xuất hiện, thế nhưng nếu đó là một Seraph the Empyrean [Thiên Cung Seraph] hay ai mạnh hơn nữa thì chúng ta sẽ phải toàn lực tấn công. Không… nhỡ đâu nó là quái vật độc nhất vô nhị của thế giới này thì sao?”
Khi Ainz vẫn đang trầm ngâm, Nigun, dùng đúng cách, đã bóp nát viên pha lê——làm lóe lên những tia sáng chói lòa.
Cứ như vầng thái dương giáng thế, sắc trắng bao trùm khắp thảo nguyên, phảng phất một mùi hương thoang thoảng.
Thiên Sứ trong truyền thuyết, Nigun hớn hở:
“Nhìn đây này! Hãy chiêm ngưỡng hào quang của thiên sứ mạnh nhất đi! Dominion Authority[Tổng Lãnh Thiên Thần Uy Quang].”
Nó có những đôi cánh óng ánh, và lẫn trong vô số những chiếc cánh ấy là những phiến đá, khắc trên chúng những gia huy hoàng tộc, nhưng ta không tài nào thấy được đôi chân và đầu của nó. Dù vẻ ngoài của nó trông có lạ, thế nhưng bất cứ ai cũng có thể thấy rằng nó là hóa thân của thần thánh. Vì con Thiên Sứ xuất hiện chỉ trong nháy mắt, bầu không khí đã trở nên thinh lặng.
Một đấng chí cao giáng thế, điều này khiến cho mọi kẻ đều tung hô vui mừng. Tất cả đều nhiệt huyết dâng trào.
Lần này, chắc chắn bọn chúng sẽ có thể giết chết Ainz Ooal Gown.
Giờ là đến lượt hắn phải run sợ trước điều này.
Dám chống lại sức mạnh của Chúa, hắn sẽ phải nhận ra sự ngu muội của mình.
Đối mặt với cái thái độ vui vẻ ấy, Ainz cố nặn ra từng lời một:
“Chỉ… Chỉ thế này thôi sao? Con Thiên Sứ này….? Đối đầu với sát kỹ mạnh nhất của ta á?”
Nhìn vào sự ngạc nhiên của Ainz, những lo lắng trước đây của Nigun bỗng dưng biến mất, và thậm chí còn biểu hiện sự vui mừng cực độ.
“Đúng vậy đấy! Ngươi có sợ thì cũng chẳng làm được gì đâu, đây chính là Thiên Sứ cấp cao nhất đấy. Vốn dĩ dùng nó ở đây là một sự lãng phí, nhưng ta đã thấy rằng dùng nó với ngươi cũng đáng.”
“Sao lại thế này….”
Ainz chậm rãi đưa tay lên, rồi đặt nó lên chiếc mặt nạ trên khuôn mặt gã. Trong mắt Nigun, đây là biểu hiện của sự tuyệt vọng.
“Ainz Ooal Gown. Thật lòng mà nói, có thể khiến ta phải triệu hồi Thiên Sứ cấp cao nhất để đối phó ngươi, ta hết lòng khâm phục. Ngươi là một Magic Caster với ma thuật hùng mạnh, ngươi nên cảm thấy tự hào đi!”
Rồi Nigun gật thật mạnh:
“Cá nhân ta muốn ngươi trở thành đồng đội của mình. Ngay cả sức mạnh của ngươi cũng rất lớn… Thế nhưng ngươi phải thứ lỗi cho ta, tình thế lúc này không cho phép rồi. Ít nhất ta sẽ nhớ đến ngươi. Nhớ rằng ngươi chính là gã Magic Caster, kẻ đã khiến ta phải triệu hồi Thiên Sứ cấp cao nhất.”
Nhưng đáp lại lời ca ngợi của Nigun là một giọng nói lạnh lùng:
“Thiệt tình… nhàm chán.”
“Cái gì?”
Nigun không hiểu Ainz đang nói gì cả. Với Nigun, đối mặt với Thiên Sứ cấp cao nhất mà nhân loại không thể đánh bại, Ainz chỉ là con tốt thí. Thế nhưng thái độ của hắn thì lại quá ư thong thả.
“Tới mức cảnh giác với trò trẻ con thế này… Ta thật sự xin lỗi ngươi, Albedo. Vì đã khiến ngươi phải thủ sẵn đặc kỹ của mình.”
“Xin đừng nói thế, thưa Ainz-sama. Vì không biết chúng sẽ triệu hồi loại quái nào để đối phó với chúng ta, thế nên giảm thiểu tối đa mối nguy là chuyện nên làm mà.”
“Vậy sao...? Không, ngươi nói phải lắm. Có điều ta không nghĩ rằng nó sẽ chỉ ở cấp độ này, thật không ngờ đấy.”
Nhận thấy phản ứng khinh thường của hai kẻ ấy, luồng suy nghĩ của Nigun không tài theo kịp được:
“Ngay cả khi đứng trước Thiên Sứ cấp cao nhất mà các ngươi vẫn dùng cái thái độ đó à!”
Thấy cảnh Ainz nói chuyện với Albedo một cách nhàn nhã mà không thèm đoái hoài gì tới con Thiên Sứ, Nigun không khỏi hét lên.
Cảm thấy mình đã tuyệt đối nắm trong tay thế thượng phong, niềm vui sướng bắt đầu trở về với Nigun, thế nhưng nó liền lập tức biến mất, và nỗi sợ lại một lần nữa ùa về.
Có lẽ nào Ainz Ooal Gown còn mạnh hơn cả Thiên Sứ cấp cao nhất?
“Không! Không thể nào! Sao lại có chuyện đó được! Làm gì mà có kẻ nào mạnh hơn Thiên Sứ cấp cao nhất được cơ chứ! Con Thiên Sứ này thậm chí còn đánh bại được cả Ma Thần cơ mà! Một con người tầm thường có thể đối đầu với vị thiên sứ này chỉ là ư——Bịp bợm! Đây chắc chắn là một trò bịp bợm!”
Có vẻ như Nigun đã không còn kìm nén được cảm xúc của hắn.
Hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ thừa nhận chuyện ấy. Một kẻ có thể đánh bại Thiên Sứ cấp cao nhất, kẻ đấy không chỉ là kẻ thù của Pháp Quốc Slein, mà còn đang đứng trước mặt hắn đây.
“Kích hoạt 《Holy Smite》[Trừng Phạt của Chúa]!”
Một cấp độ phép thuật mà không kẻ phàm nhân nào có thể đạt được, một phép cấp bảy. Ngay cả những nghi thức lớn của Pháp Quốc cũng không thể thi triển được nó, nhưng riêng con Thiên Sứ cấp cao nhất, Dominion Authority, tự thân nó có thể thi triển ma pháp ấy, thế nên mới gọi nó là Thiên Sứ cấp cao nhất.
Ma pháp mà Nigun vừa lệnh cho xuất chiêu là một ma thuật cấp bảy, 《Holy Smite》, được xem là ma thuật tối thượng.
“Rồi, rồi. Nhanh ra đòn đi, ta sẽ không làm gì đâu. Ngươi vừa lòng rồi chứ?”
Thế nhưng Ainz trông vẫn cứ ung dung như người đi đường vậy.
Thái độ ấy mang nỗi sợ đến với Nigun.
Đây là con Thiên Sứ cao cấp nhất mà đã đánh bại Ma Thần trong truyền thuyết. Nó sở hữu sức mạnh chí cao, là con Thiên Sứ mạnh nhất trên đại lục, và bất khả chiến bại.
Nếu có kẻ nào có thể đánh bại nó.
Nếu mà kẻ Magic Caster ở trước hắn có thể đánh bại nó. Thế nghĩa là thực lực của kẻ bí ẩn này còn mạnh hơn cả Ma Thần.
Không thể có khả năng có một người siêu việt nào như thế.
Đáp lại lệnh của triệu hồi sư của nó, một phiến đá trong tay Dominion of Authority vỡ vụn ra. Những mảnh vỡ ấy chậm rãi xoay quanh cơ thể nó.
“Ra là vậy, cứ mỗi lần được triệu hồi là nó có thể gia tăng sức mạnh của một ma pháp bằng đặc kỹ chỉ dùng một lần của nó. Có vẻ như năng lực của các Dominion giống với trong YGGDRASIL…”
——《Holy Smite》
Ma pháp được triển khai, và thứ duy nhất có thể nhìn thấy được là một cột sáng.
Mang theo âm thanh, ánh sáng màu trắng xanh cứ liên tục dội xuống, bao lấy Ainz, kẻ chỉ đưa một bàn tay hướng lên như thể đang cầm dù.
Cấp Bảy——một cấp độ nằm ngoài tầm với của con người.
Sức mạnh này sẽ tiêu diệt được con quỷ tà ác kia, ngay cả nếu gã có là người tốt, kết quả vẫn chỉ có một. Sự khác biệt duy nhất là nó sẽ xóa sổ hoàn toàn, hay sẽ để lại tàn dư. Những ma thuật vượt quá giới hạn ma pháp con người rất tuyệt vời. Không, nếu nó không như thế thì kể cũng lạ.
Thế nhưng——gã vẫn còn sống.
Ainz Ooal Gown, đúng là quái vật mà, không những gã không bị hóa thành tro, ngã lăn ra đất hay thịt nát xương tan, hắn vẫn điềm nhiên đứng đấy, đã vậy còn cất lên một tràng cười nhạo báng:
“——Hahahahahahaha. Thật không hổ danh là một ma thuật xung khắc với tà quỷ… Vậy ra đây là cảm giác đau đớn sao… có đau không nhỉ? Ra là thế, ra là thế! Ngay cả nếu ta có thấy đau, đầu óc ta vẫn minh mẫn và không có ảnh hưởng gì đến cử động của ta cả.”
Cột sáng biến mất. Không có vẻ gì là hiệu quả cả.
“Tuyệt vời, thế là xong thêm một thí nghiệm nữa.”
Hắn nói như thể không có chuyện gì xảy ra vậy, không, trong giọng nói ấy nghe như có sự hài lòng.
Nhóm người Nigun suy nghĩ về điều đó, trên mặt chỉ có một nụ cười cứng nhắc.
Chỉ có một người trở nên vô cùng tức giận.
“Th-, thứ sinh vật hạ đẳng!”
Albedo hét lên một tiếng thất thanh:
“Bọn sinh vật bần tiện các ngươi! C-, cả gan thế với vị thống trị đáng kính nhất của bọn ta Ainz-sama! Cả gan làm đau người mà ta yêu thương nhất, người ta quý trọng nhất, là không biết tự đánh giá thực lực của mình! Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho các ngươi, ta sẽ khiến các ngươi nếm trải niềm đau lớn nhất trần đời cho đến khi các ngươi trở nên điên dại! Dùng axit ăn mòn tứ chi của các ngươi, rồi cắt đứt của quý của các ngươi, băm nhuyễn chúng ra rồi bắt các ngươi ăn nó! Sau đó là dùng ma pháp trị thương để chữa cho các ngươi! Ahhhhhhhhhhh! Đáng ghét! Đáng ghét đáng ghét đáng ghét đáng ghét, con tim ta như muốn nổ tung ra vậy!”
Tay của bộ giáp màu đen ấy di chuyển không ngừng.
Có cảm giác thế giới này đang trở nên méo mó quanh chỗ này, một vầng hào quang đầy sát khí khiến người ta thất kinh ập đến chúng tựa cơn gió lốc. Có gì đó đang chuyển động trong bộ giáp toàn thân màu đen ấy, giống như một cơ thể to lớn sắp xé toang bộ giáp ấy và hiện thân. Nigun nhận thấy được điều đó, nhưng hắn chỉ có thể đứng ngây người ra đấy, nhìn con quái vật sắp nuốt chửng thế giới này phá kén chui ra. Giờ đây, trên khắp cõi trần này, người có thể ngăn cản Albedo chỉ có một. Ainz đưa tay lên và nói nhỏ nhẹ:
“Đủ rồi, Albedo.”
Chỉ với những lời ấy, Albedo ngừng cử động.
“... Như-, nhưng Ainz-sama, lũ ti tiện này….”
“——Thế là đủ rồi, Albedo… Trừ sự yếu đuối của con Thiên Sứ ra thì mọi thứ đều đúng như ta dự tính, có gì mà phải giận kia chứ?”
Nghe vậy, Albedo đặt một tay lên ngực, cúi người:
“... Không hổ danh là Ainz-sama, thận trọng quả là từ thích hợp nhất để miêu tả người. Thật khiến thần kính phục.”
“Không không không, Albedo đã lo lắng cho ta và thậm chí là trở nên tức giận như thế, khiến ta rất vui. Nhưng… chắc chắn rằng khuôn mặt tươi cười của ngươi quyến rũ hơn nhiều.”
“Được rồi, có vẻ như ta đã bắt các ngươi phải đợi rồi, xin lỗi nhé.”
Nigun ngước về phía hai kẻ ấy, những kẻ vẫn đang xem nhẹ chuyện này, bằng một cặp mắt lúng túng, rồi cuối cùng cũng bình phục và hét lớn:
“Ta biết… ta biết danh tính thật sự của các ngươi rồi! ——Ma Thần! Hai ngươi là Ma Thần!”
Có thể địch lại sức mạnh của Thiên Sứ cấp cao nhất, những sinh vật như thế mà Nigun biết đến chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Lục Đại Thần mà Nigun tôn thờ.
Kẻ mạnh nhất tộc rồng, vua của loài rồng——Dragon Lord [Chúa Rồng].
Con quái vật cấp Truyền Thuyết có khả năng tiêu diệt cả một vương quốc——Diệt Quốc Quỷ
Cuối cùng——Ma Thần.
Ngay cả khi biết rằng mười ba vị anh hùng đã đánh bại và phong ấn bọn Ma Thần. Cùng với luồng tà khí ban nãy, thì cái suy nghĩ thuyết phục nhất chính là phong ấn Ma Thần đã bị giải trừ.
Lúc này Nigun đang bám víu lấy một hy vọng nhỏ nhoi, rằng nếu chúng là Ma Thần, thì vị Thiên Sứ cấp cao nhất vẫn sẽ có cơ may chiến thắng.
“Một lần nữa! Kích hoạt 《Holy Smite》.”
Vữa nãy Ainz có nói rằng gã thấy đau, thế nghĩa là hắn đã bị thương, có thể rằng với hắn, ngay cả việc đứng người như thế thôi cũng đã khó khăn rồi.
Vô số từ 「có thể」lấp đầy tâm trí Nigun, hắn phải làm thế, bằng không hắn sẽ phát điên lên mất.
Nhưng Ainz sẽ không cho đối phương ra đòn lần thứ hai.
“.... Giờ đến lượt ta mà nhỉ?…. Tuyệt vọng đi.《Black Hole》[Lỗ đen].”
Một đốm đen nhỏ xuất hiện trên cơ thể sáng chói của Dominion Authority. Rồi nó từ từ biến thành một cái hố lớn.
Cái hố rỗng ấy hút lấy mọi thứ.
Tất cả chỉ đứng ngớ người ra đấy đến mức nực cười, trước mắt chúng đã không còn gì nữa.
Hào quang từ Tổng Lãnh Thiên Thần Uy Quang nay đã không còn, quanh chúng giờ đây đã không còn ánh sáng.
Chỉ còn lại những làn gió lướt qua thảo nguyên, và tiếng dế vang. Đột nhiên, một giọng khàn đặc vang lên, phá tan sự im lặng.
“Ngươi rốt cuộc là ai…”
Nigun lại cất tiếng hỏi kẻ không thể thấu hiểu kia.
“Ta chưa từng nghe qua cái tên Magic Caster Ainz Ooal Gown bao giờ cả… Không, đáng ra không một kẻ nào có thể tiêu diệt được Thiên Sứ cấp cao nhất với chỉ một đòn cả. Sao lại có một kẻ như thế được …”
Nigun lắc đầu một cách yếu ớt.
“Ta chỉ biết rằng sức mạnh của các ngươi vượt xa cả Ma Thần… Biết là có hỏi nữa cũng vô ích nhưng mà … Rốt cuộc các ngươi…”
“... Ta đã nói rồi, ta là Ainz Ooal Gown. Đây là một cái tên mà trước giờ chưa một ai biết đến. Tâm sự thế là đủ rồi, có nói nữa cũng chỉ tổ phí thời gian mà thôi. Còn nữa, để các ngươi không phải phí sức, ta sẽ nói trước cho các ngươi một tiếng, ta đã chặn hết các thuật dịch chuyển ở đây. Và những thuộc hạ của ta đã mai phục ở quanh nơi này rồi, thế nên các ngươi không còn đường thoát đâu.”
Mặt trời đã lặn mất tăm, bây giờ mọi thứ đều chìm trong bóng tối.
Nigun nhận thấy rằng đây chính là hồi kết, và nó là sự thật không thể chối cãi được. Tất cả thuộc hạ của hắn nản lòng, một cái hố đen ngòm từ đâu xuất hiện, trông như miệng lọ gốm. Nhưng trong nháy mắt, một cái mọi thứ đã trở lại như cũ, cái cảnh tượng lạ thường khi nãy đã biến mất.
Khi Nigun hãy còn bối rối, Ainz trả lời:
“Yare yare... Các ngươi phải biết ơn ta đấy. Các ngươi có biết rằng có kẻ nào đó đã dùng Ma Pháp Tình Báo để giám sát các ngươi không? Nhưng may là ta cũng nằm trong phạm vi giám sát của nó, ta đã giải trừ nó bằng Tường Chống Ma Pháp Tình Báo để không bị theo dõi… Yare yare, nếu biết chuyện này sẽ xảy ra thì ta đã chuẩn bị những phép phản công cấp cao hơn rồi.”
Những lời Ainz nói khiến Nigun ngộ ra một điều.
Chắc chắn là chính quốc đã giám sát hắn.
“Nếu mà ta cường hóa một chút thì đã có thể dùng 《Explosion》[Bùng Nổ] trên diện rộng và dạy cho kẻ nhìn trộm kia một bài học rồi … Thế thôi, trò chơi đến đây kết thúc được rồi.”
Hiểu được ẩn ý đằng sau những lời ấy, Nigun thấy lạnh sống lưng.
Thường thì chúng là những kẻ lấy đi mạng sống của người khác, thế nhưng lúc này là ngược lại.
Hắn sợ. Sợ rằng ác giả ác báo. Những thuộc hạ trông thấy sự kinh hãi trong mắt hắn, khiến chúng trở nên hoang mang.
Những giọt nước mắt bắt đầu tuôn ra.
Gã muốn quỳ xuống van nài xin tha mạng, nhưng Ainz có vẻ không phải là một kẻ có lòng từ bi đến thế. Thế nên Nigun kìm nước mắt lại và cố tìm lấy một con đường sống. Thế nhưng bất kể có nghĩ nhiều đến mấy thì hắn cũng không nghĩ ra ai sẽ giúp được cho hắn. Cách duy nhất mà hắn có thể nghĩ đến là cầu xin sự vị tha từ Ainz.
“Ch-, chờ chút đã! Ainz Ooal Gown-dono… Không, -sama! Xin hãy chờ một chút, bọn tôi… không, tôi muốn thương lượng với ngài! Nhất định ngài sẽ không bị lỗ đâu! Chỉ cần ngài tha mạng cho tôi, ngài muốn bao nhiêu vàng tôi cũng sẽ dâng cho ngài!”
Từ góc nhìn của hắn, hắn có thể trông thấy vài nét mặt kinh ngạc của những thuộc hạ của hắn, nhưng giờ chúng không còn quan trọng với Nigun nữa. Bây giờ quan trọng nhất là mạng sống chính mình, chẳng có gì khác quan trọng hơn cả.
Hơn nữa, đám người của hắn lúc nào thay mà chẳng được, nhưng còn bản thân hắn là không một ai có thể thay thế.
Mặc cho vô số lời phàn nàn vang lên, Nigun tiếp tục:
“Để có thể làm thỏa lòng một Magic Caster như ngài đây hẳn sẽ rất khó, nhưng tôi nhất định sẽ chuẩn bị một số vàng thỏa đáng cho ngài! Tôi là một người rất có địa vị ở nước nhà, chắc chắn chính quyền sẽ sẵn sàng cứu tôi bằng mọi giá! Tất nhiên là nếu ngài có yêu cầu nào khác thì tôi cũng sẵn lòng tuân theo! Tôi cầu xin ngài! Xin hãy tha mạng cho tôi!”
Nói xong những lời đó, Nigun thở hổn hển.
“Th-, thế nào hả? Ainz Ooal Gown-sama!”
Đáp lại cái vẻ mặt van nài của Nigun là một giọng nữ dịu dàng:
“Chẳng phải chính ngươi đã từ chối lời đề nghị nhân từ của Chúa Tể Tối Cao Ainz-sama đấy sao?”
“Chuyện đó!”
“... Ta hiểu ý ngươi muốn nói. Bởi ngay cả nếu ngươi có chấp nhận lời đề nghị ấy thì cũng sẽ phải chịu chết, vậy nên ngươi muốn xin được tha mạng phải không?”
“Yare yare”, chiếc mũ trụ màu đen kia lắc đầu, như thể không chịu nổi nữa.
“Ta thấy ngươi đã hiểu lầm mất rồi đấy. Như lời người nắm quyền sinh sát ở Nazarick, Ainz-sama đã nói, lũ sinh vật hạ đẳng các ngươi nên cúi đầu và thấy cảm kích trong khi im lặng chờ chết đi.”
Albedo nói với một giọng đầy kiên định và dứt khoác.
Điên rồi. Ả đàn bà này bị điên rồi. Nhận ra điều đó, Nigun nhìn sang Ainz với chút hy vọng mong manh.
Ainz, người đã im lặng lắng nghe cuộc đối thoại đến tận lúc này, biết rằng bọn họ đang chờ đợi sự quyết định của gã, “Yare yare” gã lắc đầu và nói:
“Chắc là… thế đấy. Đừng chống cự vô ích, hãy ngoan ngoãn mà nằm chờ cái chết đi. Ít ra ta sẽ nhân từ tiễn các ngươi đi không chút đau đớn.”
Phần 2
Bước đi trên thảo nguyên khi màn đêm đã buông xuống, nhìn lên có thể nhìn thấy nhấp nháy những vì sao tuyệt đẹp.
Lại một lần nữa Ainz thấy kinh ngạc trước cảnh tượng này và lẳng lặng tiến đến ngôi làng.
Cậu đã có hơi quá trớn.
Với Albedo kề bên, Ainz không thể tỏ ra quá yếu mềm. Một người chủ phải cư xử cho ra dáng chủ nhân trước mặt thuộc hạ của mình. Dù cho lần này có đi nặng tay một chút, nhưng cậu vẫn đã cố hết mình đóng trọn vai trò Chúa Tể.
Cậu không biết là mình làm thế có thỏa đáng chưa, nhưng chỉ cần cậu không khiến Albedo thất vọng, thế là ổn.
Ainz không thể thấy được cái nét mặt “Iyaaaa, Ainz-sama ngầu quá đi mất. Fu fu fu” của Albedo bên dưới chiếc mũ trụ của cô, thế nên cậu cũng không thể biết được cô đang nghĩ gì. Cậu bắt đầu ngẫm lại về ngày hôm ấy.
“Nhưng Ainz-sama, tại sao người lại cứu mạng Gazef?”
Tại sao? Ainz không tài nào lý giải được cảm giác của mình khi ấy, thế nên cậu đánh trống lảng:
“Rắc rối này là do chúng ta gây nên, thế chẳng phải chúng ta có vai trò giải quyết nó sao?”
“Thế tại sao người lại tặng cho hắn món vật phẩm ấy?”
“Đấy là cho những kế hoạch về sau, nếu hắn giữ lấy nó thì sẽ có lợi cho chúng ta.”
Món vật phẩm mà Ainz tặng cho Gazef là một món cash item[Vật phẩm mua bằng tiền ngoài đời thực] trong YGGDRASIL mà Ainz có rất nhiều. Tuy là cậu không thể nào tích trữ lại chúng nữa, nhưng đưa nó cho Gazef cũng chẳng mất mát gì nhiều.
Dù gì thì Ainz cũng vui lòng khi thấy chỗ vật phẩm đó giảm đi.
Vì đó là phần thưởng an ủi từ một chiếc máy Gacha 500 yên. Nó gợi lại cho Ainz những ngày tháng phung phí và nghèo khó của mình. Sau vô số lần thử vận, cuối cùng thì Ainz cũng đã có trong tay món vật phẩm siêu hiếm từ cái máy, nhưng chiến hữu của cậu trong quá khứ, Yamaiko, đã có được nó ngay từ lần thử đầu tiên. Cơn sốc này đã để lại những vết thương trong lòng Ainz đến tận bây giờ.
Không biết Ainz đã nghĩ đến việc vứt mớ quà an ủi ấy đi bao nhiêu lần rồi, nhưng khi nhớ ra rằng cái giá của chúng là 500 yên... cậu lại không đành lòng.
“Món vật phẩm ấy có lưu lạc đến đâu, có được dùng làm việc gì, thì ta cũng chẳng mất mát gì cả.”
“... Không phải tốt nhất là cứ giao lại thần xử lý chuyện này sao? Ainz-sama, người đâu phải đích thân tương trợ những sinh vật hạ đẳng này… Thực chất lũ người bao vây Gazef khi nãy chẳng là gì cả, thế nên thần mới đề xuất rằng người không cần đích thân ra tay.”
“Vậy sao…”
Ainz, người không có máy đo sức mạnh, chỉ có thể trả lời như thế.
Trong YGGDRASIL, chỉ cần dựa vào màu tên là đã có thể đánh giá được sức mạnh của đối phương. Sau đó thì chỉ có thể dựa vào tin tức của những chiến hữu và các bài hướng dẫn chiến thuật trên internet để xác định cấp độ sức mạnh.
Ainz không thể kiềm được nỗi hoài niệm.
Phải chi cậu có nâng cấp chút ít thuật trinh sát——Ainz thấy hơi tiếc nuối. Tất nhiên là lúc này không tài nào biết được những phép ấy có dùng được không, nhưng nếu được thì cậu đã không phải cảnh giác thế này.
Than vãn về những thứ mình không có chẳng mang lại lợi ích gì cả, Ainz quyết định thay đổi bầu không khí:
“... Ta biết thực lực của Albedo và ta tin tưởng ngươi. Nhưng ta muốn ngươi từ bỏ những suy nghĩ ngây thơ ấy đi, và luôn nhớ rằng một kẻ thù mạnh hơn cả ta có thể xuất hiện bất cứ lúc nào. Nhất là bây giờ, khi chúng ta vẫn còn xa lạ với thế giới này, chúng ta phải cẩn thận hơn nữa … Thế nên ta mới để Gazef thay chúng ta làm việc ấy.”
“Thần hiểu rồi… Hắn ta chỉ là quân tốt được đánh lên để thăm dò thực lực của đối phương. Một vai rất thích hợp cho loài người hèn kém.”
Mặc dù không biết bên dưới chiếc giáp trụ đó Albedo đang làm vẻ mặt gì, nhưng giọng nói vui vẻ của cô nghe như một đóa hoa đang nở rộ vậy.
Là một kẻ từng là con người và nay là một Undead, lâu nay Ainz đã có cảm giác rằng Albedo có vẻ ghét con người rồi. Nhưng Ainz không hề thấy buồn lòng hay cô đơn gì về chuyện đó cả. Cậu chỉ nghĩ rằng với tư cách là một người thuộc dị hình tộc, cũng như Tổng Quản Thủ Vệ của Lăng Mộ Ngầm Vĩ Đại Nazarick, có những ý nghĩ như thế cũng là chuyện hiển nhiên.
“... Đúng vậy. Nhưng không chỉ có thế. Trong những tình huống sinh tử, con người sẽ càng thêm biết ơn kẻ đã đưa tay cứu giúp. Và kẻ thù là quân đặc nhiệm, nếu chúng có biến mất, các thượng cấp của một quốc gia cũng sẽ không thể công khai truy cứu chuyện này được. Thế nên ta mới xen vào.”
“A… Không hổ danh là Ainz-sama, đã nhìn xa trông rộng trước lúc bắt lấy bọn chúng, thần vô cùng kính phục!”
Những lời tung hô của Albedo khiến Ainz thấy tự hào. Có thể nghĩ ra một kế sách thập toàn thập mỹ trong một khoảng thời gian ngắn như thế, chắc cậu thật sự có tài làm Overlord. Nhưng giọng nói ủ rũ của Albedo vang đến Ainz:
“... Nhưng Ainz-sama, ngài đâu phải lấy thân thể ngọc ngà của ngài ra hứng kiếm của bọn Thiên Sứ kia đâu phải không?”
“Thế sao? Khi đến Làng Carne, chúng ta đã xác nhận rằng vô hiệu hóa tấn công vật lý cấp cao vẫn hiệu nghiệm như thường thông qua lũ kỵ sĩ quanh làng rồi cơ mà.”
“Vâng, ngài nói phải. Thần cũng đã tận mắt trông thấy điều đó. Nhưng thần không thể trơ mắt ra đứng nhìn lũ Thiên Sứ hạ đẳng ấy dùng kiếm của chúng đâm vào cơ thể cao quý của Ainz-sama.”
“Là vậy à. Ngươi lấy thân mình ra bảo vệ ta như một tấm khiên, nhưng ta lại không đặt mình vào vị trí của ngươi mà suy nghĩ. Ta thật lòng xin——”
“Ngay cả nếu thần có biết rằng người sẽ không sao, không một người phụ nữ nào có thể kiềm lòng khi nhìn thấy người mình yêu bị những lưỡi kiếm kia đâm qua được.”
Ainz không biết phải trả lời thế nào và cứ im lặng cho qua, tiếp tục đi đến ngôi làng. Albedo cũng không đòi lấy câu trả lời mà chỉ lẳng lặng đi theo.
Ngay khi hai người bước vào làng, con Death Knight và dân làng vây quanh họ.
Nhận lấy lòng biết ơn và những lời ca tụng của tất cả dân làng, lẫn trong số họ, Ainz trông thấy bóng dáng của Gazef.
“Ô, Kỵ Sĩ Trưởng-dono, ta mừng là ngài vẫn ổn. Đáng lẽ ta phải tham chiến sớm hơn, nhưng món vật phẩm mà ta đưa cho ngài cần chút thời gian để kích hoạt, ta quả là có lỗi quá.”
“Ngài đang nói gì vậy. Mạng ta giữ được đều nhờ công của ngài mà… Phải rồi, bọn người kia đâu rồi?”
Nhận ra sự thay đổi trong điệu bộ của Gazef, Ainz quan sát anh một cách hững hờ.
Gazef đã cởi giáp ra và không mang theo vũ khí.
Khuôn mặt anh bầm tím, sưng lên một nửa, trông như một quả bóng bị biến dạng. Thế nhưng đôi mắt của anh ấy vẫn tràn đầy sức sống.
Ainz chuyển cái nhìn của mình sang một thứ lấp lánh, cậu nhìn thấy chiếc nhẫn được đeo trên ngón áp út ở tay trái của Gazef.
Anh ta đã kết hôn. Thật tốt biết bao khi vợ của anh ấy không phải đau buồn. Nghĩ thầm như thế, Ainz cẩn thận bắt đầu màn diễn của mình.
“À thì, bọn chúng đã bỏ chạy hết rồi. Ta đã không thể xử lý hết bọn chúng được.”
Đấy hiển nhiên là một lời nói dối, tất cả bọn chúng đều đã được đưa đến Lăng Mộ Ngầm Vĩ Đại Nazarick. Gazef nheo mắt trong chốc lát, và cả hai đều giữ im lặng. Giữa họ là một bầu không khí căng thẳng.
Người phá vỡ sự im lặng ấy là Gazef:
“Thật tuyệt vời, tôi không biết phải báo đáp sự tương trợ của Gown-dono thế nào đây. Nếu có đến thủ đô, hãy ghé qua nhà của tôi, tôi sẽ tiếp đãi ngài thật nồng hậu.”
“Thế sao… thế lúc đó xin làm phiền ngài vậy.”
“... Gown-dono, tôi không biết là ngài đã có dự tính gì chưa, nhưng liệu ngài sẽ đồng hành cùng chúng tôi chứ? Chúng tôi sẽ dừng chân ở ngôi làng này trong ít lâu đấy.”
“Vậy ư. Ta có dự tính là sẽ rời đi, nhưng vẫn chưa biết sẽ về đâu.”
“Trời đã tối rồi, giờ mà lên đường thì có hơi …”
Nói đến đấy, Gazef ngắt lời:
“Tôi xin lỗi, đối với một người mạnh như Gown-dono đây thì có lo lắng cũng bằng thừa. Nếu ngài có bao lúc nào đến thủ đô, xin hãy ghé đến thăm tôi, cửa nhà tôi sẽ luôn rộng mở chào đón ngài. Ngoài ra, tôi cảm ơn ngài vì đã trao cho tôi những trang bị của bọn kỵ sĩ phục kích ngôi làng này.”
Ainz gật đầu và cho rằng rằng bổn phận của mình ở ngôi làng này đã xong. Những chuyện bất ngờ cứ liên tục nảy lên, khiến cậu ấy có cảm giác như mình đã nán lại quá lâu.
“Về thôi, Albedo.”
Ainz nói thật khẽ mà chỉ có mình Albedo nghe được. Cô lập tức gật đầu thật vui vẻ——trong khi vẫn khoác trên mình bộ giáp toàn thân.