Choáng...
- Cực phẩm soái ca…a….a đến….
Chi Mai chạy vào lớp với tốc độ thần hét ầm lên rồi lại lao ra với tốc độ tiên.
Cả lớp cố thi nhau xông ra sân trường, bởi lẹ hôm nay không phải thứ 5 mà cũng chả phải thứ 7, sao Trịnh Kim lại xuất hiện. Mọi người ùa nhau ra sân trường đến nỗi có người bị rách áo mà vẫn quyết tâm bọn chen cho bằng được, cái này có phải xa với hiện thực nhưng lại đang diễn ra ở sân trường Đh HCM.
Kim Anh chán nản lắc đầu thầm nghĩ đám con gái kia đã làm mất hết cả phong độ của phái đệp rồi.
Tiết sau được nghỉ chả biết làm gì đành lên thư viện trường, đằng trước có mùi thơm thoang thoảng của hiệu nước hoa nổi tiếng, nhưng tiếp đến lại là mùi mồ hồi. Tiếng động ngày một đến gần, là Trịnh Kim.
Ôi, đẹp trai hết xẩy luôn, khuôn mặt thanh tú trước bị mái che giờ được Kim Anh tong đơ thành mái tóc dựng lên, nhừng đường nét hoàn hảo đều được phô hết.
Hai ánh mắt chạm nhau, Kim Anh bần thần mất mấy giây tim đập nhanh khi bước chân ngày một đến gần, suy nghĩ xem nên nói thế nào về mái tóc, nên hỏi mấy ngày nay anh đã đi đâu…
Nhưng…
Trịnh Kim nhìn cô như người không hề quen biết, ánh mắt chỉ lướt qua người ánh mắt hờ hững. Anh sải chân bước qua người Kim Anh. Trên mặt cô còn hiện nụ cười nay đã đóng băng.
Cái dáng cao thanh mảnh nhìn đằng sau sao mà kiêu hãnh, Kim Anh cười ngốc nghếch :
- Chắc ở trường nên ngại nói chuyện đây mà. Hơ… hơ…
- Kiểu tóc mình “ban” cho cậu ta cũng đẹp thật, phong độ hẳn ra.
- Tiểu… Tiểu Kim đâu rồi.
“ Tiểu Kim, người gọi Trịnh Kim là Tiểu Kim chắc chắn chỉ có Hữu Thiện.” Kim Anh ngước mắt lên nhìn thấy Hữu Thiện tay cầm điện thoại, dáng vẻ hớt hải không quên dơ chiếc gương ở tay bên kia đưa lên măth vuốt lại mấy lọn tóc xoăn búp bê của mình. lại lặp lại câu hỏi vừa rồi :
- Tiểu Kim đi đường nào rồi?
Thấy dáng vẻ vội vã, chắc có người thông báo tin chậm nên không kịp ra gặp No.1. Kim Anh hất đầu về sau lưng mình.
- Cảm ơn nhé, bạn Kim Anh.
Càm ơn xong, Hữu Thiện lại lạch bạch chạy về phía cuối hành lang, như một cơn lốc lập đi mất hút phía cuối hành lang.
Kim Anh lắc đầu cười, nếu mấy ngày nữa mọi người biết mình là vợ đính ước của Trịnh Kim không biết cuộc đời mình sẽ đi về đâu nữa.
…………
Chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ phía góc trong của thư viện, từ đây có thể ngắm khung cảnh trường, phía xa là hòn non bộ, còn có khóm trúc, một cây cầu bắc ngang qua một dòng suối nhỏ ở sau trường, cảnh vật luôn yên tĩnh lạ thường. Nó tạo cảm giác thoải, thường thì học sinh thường ra đây ngồi đọc sách, những đôi học sinh ở kí túc xá cũng thường ra đây hẹn hò.
Một quyển truyện tình cảm thay vì đọc sách chuyên môn.
Đọc đến gần nửa quyển Kim Anh cười nức nẻ nhưng vì trong thư viện cô lại bụm miệng cười, đến đoạn lại hằm hằm tức giận thay cho nhân vật trong truyện, đến đoạn mắt lại như sắp dưng dưng…
Tử Kỳ ngồi từ đâu đến giờ gặp Kim Anh đang định chào hỏi lại thấy cô quá chăm chú, những biểu hiện của Kim Anh làm cho Tử Kỳ cứ chống cằm ngồi cười, đến độ Kim Anh thấy cứ gai gai người lại ngẩng đầu lên thấy vẻ mặt nhăn nhở của Tử Kỳ.
Vừa ngượng, vừa tức đúng là vô duyên vào thư viện chỉ để nhìn người khác đọc.
Cô gập quyển sách lại chẳng may tức giận qúa gập luôn vào tay.
- Ái…
- Ha…Ha…Ha đúng là nhỏ ngốc.
- Cậu… cậu điên à.
Kim Anh tím tái biết ngay cứ gặp tên Tử Kỳ này là không có chuyện gì hay ho.
Tại hắn mà mình bị đập vào tay lại còn cười nữa chứ.
- Dở hơi, tự nhiên ngồi nhìn người ta xong cười nham hiểm.
- Sao – là – sao.
Tử Kỳ vẫn nhăn nhở không để ý đến thái độ của Kim Anh.
“Đúng là đồ ngang như cua, nói với cậu thà tôi nói với đầu gối còn hơn.”
Lờ thái độ của Tử Kỳ cô đi trả lại quyến sách rồi ngậm ngùi bỏ đi.
- Ù…pa…
Tử Kỳ giật này mình quay người lại, tay ôm ngực :
- hết chị mày doạ rồi đến mày địh hù chết tao đấy à.
Tú Anh cười toe toét kéo ghế ngồi xuống cạnh Tử Kỳ nói giọng như thái giám :
- Thấy bạn ngồi bơ vơ, tớ đến chơi với bạn còn gì nữa, cứ quát làm người ta sợ muốn chết à.
- Ồ, cảm ơn bạn tốt nhé.
Gấp quyển sách lại, Tử Kỳ đứng dậy bỏ đi luôn.
Tú Anh ngồi đấy vẫn còn cười nắc nẻ, rồi mới đúng lên đuổi theo :
- đùa tí, gì mà căng thẳng vậy. Mà… lên căng tin ăn gì đi.
- Sắp vào lớp rồi, tao lên lớp đây.
- Học gì nhiều vậy. – Mà cũng đúng không học mà nó lên No.2 về thành tích mới lạ.
- Học sinh ngoan mà lại. Tử Kỳ vênh vênh mặt lên vẻ ra oai.
- Thế mày định đi đâu, không về lớp à?
- Không về thì đi đâu.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, thỉnh thoảng Tú Anh còn nháy mắt với mấy nữ sinh đứng ở hành lang nơi họ đi qua làm mấy nàng cứ ngây ngất mà dõi theo khôg làm được gì.
- À mà hôm nay thằng Du đi học đấy. Sao dạo này nó chăm đến trường thế không biết nữa. Hay kết em nào ở trường rồi, hahaa…….
Tử Kỳ cũng tò mò không biết sao dạo này Thế Du hay đến trường, chắc chắn là có chuyện gì.
- Tý lên phòng y tế mà hỏi.
Ài, cái tên này nói với nó cũng bằng thừa không hiểu sao anh có thể chơi với 2 tên lúc nóng lúc lạnh này được cơ chứ, công nhận Tú Anh can đảm thật.
Hai người không nói gì nữa lên tầng ai vào lớp đấy.
Vừa bước chân vào cửa lớp, có vẻ lớp học hôm nay sang hơn mọi ngày, học sinh nữ cũng chỉn chu đặc biệt hơn. Con trai trong lớp chỉ nói nhẹ hoắc cầm sách ra ngoài hành lang đọc.
Nắng ngoài cửa sổ hắt lên mái tóc đen dựng, những chị nắng như đang nhảy nhót trên đấy hoà với ánh nắng là chiếc áo sơ mi trắng lại càng tăng lên vẻ quyến rũ đạo mạo. Người đó đang gục ngủ dưới mặt bàn, chiếc bàn sáng bong có vẻ vừa được lau chùi kĩ lương, bên cạnh là chỗ ngồi của Tử Kỳ.
Dụi dụi mắt lại lần nữa.
Ôi.!Choáng.
Đọc tiếp: Ôsin nổi loạn – Chương 51