Osin Của Anh

Chương 10

Vừa vào trong hội trường, Tư Đồ Trác liền bị một đám người vây quanh kéo đi để lại một mình Tiêu Tung Thục đứng ngó quanh quất tìm Tiêu Nguyệt Hà. Cô không quen ai ở bữa tiệc mừng thọ này, chỉ biết chị Nguyệt Hà và anh Thú nên muốn tìm hai người để không thấy lẻ loi.

Nhưng khi chưa tìm được Nguyệt Hà thì có một người đứng chắn trước mặt.

“Chị Ôn, lâu quá không gặp, chị vẫn khỏe chứ?” Cô mỉm cười chào.

“Sao cô lại ở đây?” Ôn Ngọc lên tiếng chất vấn. Nhìn thấy Tiêu Tung Thục trang điểm xinh đẹp, cơn ghen tị cuồn cuộn trong lòng cô.

Cô không ngờ con nhỏ giúp việc chai mặt như vậy, dám đến dự tiệc mừng thọ của giới thượng lưu, lại còn xuất hiện bên cạnh Tư Đồ Trác.

“Tôi đi cùng cậu chủ đến đây.” Tiêu Tung Thục thành thật.

Sau khi nghe câu trả lời của cô, cơn ghen tức lại dâng trào trong lòng Ôn Ngọc, con nhỏ này thật không biết xấu hổ, nói theo kiểu cứ như Tư Đồ Trác đang yêu nó.

“Cô chai mặt nói anh ấy đưa cô đi phải không?” Còn lâu mới tin Tư Đồ Trác muốn đưa con nhỏ theo, Ôn Ngọc nhếch môi cười khẩy. “Chắc cô phải bỏ nhiều tiền để trang điểm nhỉ, nhưng thật đáng tiếc không thể che giấu được bản chất ti tiện, bộ quần áo cô đang mặc thật lố lăng.”

“Tôi cũng thấy như vậy.” Tiêu Tung Thục chẳng những không cảm thấy tủi thân mà ngược lại tán gẫu vui vẻ như với người bạn của mình. “Nghe nói đôi giày này trị giá 5 vạn, nhưng mang vào đau chân quá, xém té mấy lần, còn bộ váy này 50 vạn, tôi thấy nó mỏng quá mặc không ấm, cái áo ngực thít chặt khiến tôi thấy khó thở, cho nên bộ váy sang trọng và đôi giày này hợp với ai thì hợp chứ tôi mặc vào công nhận lố lăng thật.”

Thấy Tiêu Tung Thục bị chế giễu mà nét mặt không đổi lại còn vui vẻ tán gẫu, Ôn Ngọc cảm thấy con nhỏ này rất đáng gờm.

“Cô đang đóng kịch với tôi phải không? Tôi đã biết bộ mặt thật của cô từ lâu rồi.”

“Đóng kịch? Bộ mặt thật?” Tiêu Tung Thục ngơ ngác.

“Để lên làm cô chủ nhà Tư Đồ, cô không từ thủ đoạn nào.”

Tiêu Tung Thục càng nghe càng không hiểu. “Hả? Chị Ôn, chị đang hiểu lầm gì hả?”

Nhìn Tiêu Tung Thục tỏ vẻ ngây thơ, Ôn Ngọc khinh thường.

Con nhỏ này đóng kịch khá lắm, giả vờ ngây thơ hòng qua mặt được Tư Đồ Trác.

“Cô đừng có giả vờ với tôi, cô cũng giống mấy đứa con gái khác thôi, mơ cao trở thành phượng hoàng, cô cũng thông minh đấy, không để Tư Đồ Trác phát hiện ra bộ mặt thật của cô. Nhưng xui cho cô, là tôi đã nhìn thấu cô, tôi không để cô đạt được mục đích đâu.”

Hôm nay cô định quyến rũ Tư Đồ Trác, cô tin rằng với ngoại hình của mình, Tư Đồ Trác không thể cưỡng lại được. Nhưng điều mà cô không ngờ rằng con nhỏ giúp việc lại đi theo anh. Con nhỏ không biết xấu hổ thì cô còn giữ ý tứ làm gì.

Tiêu Tung Thục chớp chớp mắt không biết cô đang rơi vào tình huống gì, nên không hiểu Ôn Ngọc đang nói gì.

Nếu bây giờ cô nói gì đó sẽ chỉ khiến chị ấy tức giận nên cô không biết phải nói sao.

“Chị Ôn, nói thật từ nhỏ đến giờ, chị là người duy nhất nói tôi thông minh. Mặc dù tôi không hiểu chị nói gì nhưng nghe giống như bà mẹ trên các phim truyền hình ngăn cấm tình yêu của con cái… Chị diễn xuất hay lắm.”

“Cô…” Thấy Tiêu Tung Thục không hề hoảng loạn, lại còn khen mình diễn xuất hay, Ôn Ngọc tức giận. “Cô vẫn còn muốn tiếp tục đóng kịch nữa sao? Được thôi, tôi sẽ đóng kịch với cô, để xem lòng dạ cô đắc ý được đến bao giờ.”

Hãy đợi đấy.

Tiêu Tung Thục bật cười. “Lòng dạ tôi? Chị đang nói gì vậy?” Cô đúng là ngốc thật, cô Ôn nói lòng dạ gì đó là sao ta? Nếu cậu chủ biết, anh ấy sẽ nghĩ gì nhỉ.

“Cô cười cái gì? Lòng dạ của cô như thế nào tôi biết hết. Cô là con đàn bà xấu xa, lưu manh, ti tiện, vô sỉ, hiểm độc, gian xảo, giỏi đóng kịch, dối trá.” Nhân lúc không có Tư Đồ Trác ở đây, rốt cục Ôn Ngọc đã có thể mắng chửi cái gai trong mắt mình.

Nhìn cái miệng cô ta liên tục mắng chửi, Tiêu Tung Thục sững sờ, đồng thời cảm thấy tủi thân vì cô không có như vậy.

“Cho hỏi… chị đang chửi tôi?” Cô phải hỏi cho rõ vì biết đâu cô nghe nhầm.

“Nhảm nhí!”

“Hả?” Hóa ra không phải nghe nhầm, đúng là đang chửi cô. “Chị, tôi có thể nhận tôi ngốc thôi được không, còn mấy điều khác tôi không nhận đâu.”

“Tôi không có chửi cô ngốc.” Ôn Ngọc lớn tiếng. Nói chuyện với cô gái này thật tức chết.

“Ừ nhỉ, lúc nãy chị nói tôi thông minh.” Thở dài, Tiêu Tung Thục không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình, có phải đang cãi nhau không nhỉ, giống như giành bạn trai trên ti vi. “Nghe đồn chị Ôn thích cậu chủ của tôi hả?”

Nghe Tiêu Tung Thục nói đến vấn đề chính, Ôn Ngọc tưởng rằng cuối cùng cô đã chịu gỡ mặt nạ để đôi coi liền cảnh giác.

“Thế thì sao?”

Tiêu Tung Thục bật cười. “Chẳng sao cả? Tôi thấy mắt nhìn người của chị rất khá.”

“Dĩ nhiên, để xứng đôi với anh ấy, tôi luôn nỗ lực học tập.” Ôn Ngọc tự tin nói. “Trong bữa tiệc này, người nổi bật nhất ngoài Tư Đồ Trác ra là tôi, chỉ có tôi mới xứng đôi với anh ấy.”

“Nhìn quanh đúng là vậy thật.” Đẹp trai đẹp gái đi với nhau rất xứng nhưng trên thực tế, đâu phải cứ anh đẹp trai chị đẹp gái đi chung với nhau. Trên phim truyền hình, toàn thấy mỹ nhân cặp quái vật hoặc anh đẹp trai yêu chị xấu quắc nhưng tốt nhất đừng nên nói ra mắc công lại bị chửi. Tiêu Tung Thục lẩm bẩm trong đầu.

“Tôi không thể tin được rằng cô lại vô liêm sỉ tiếp cận Tư Đồ Trác, thậm chí còn dùng thủ đoạn để lừa gạt anh ấy.”

“Tôi lừa anh ấy hồi nào? Toàn là anh ấy ăn hiếp tôi mà.” Tiêu Tung Thục oan ức nói.

Ôn Ngọc không tin. “Cô không xứng với anh ấy, cô chẳng giúp đỡ được gì cho anh ấy trong công việc, cô chỉ là một đứa giúp việc mà theo như tôi đoán cô còn chẳng có bằng đại học. Thật chẳng hợp chút nào. Sao cô có thể đứng cạnh anh ấy được chứ.”

Ôn Ngọc nhấn mạnh mấy chữ “chẳng hợp chút nào.”

Tiêu Tung Thục nghĩ bụng, hóa ra là cô đang bị tình địch móc mỉa. Nếu sớm biết thế này cô im ru ngay từ đầu để chị ta muốn nói gì thì nói. Nhưng Ôn Ngọc còn định móc mỉa bao lâu nữa đây? Chân của cô đau nhức quá, cần phải tìm chỗ ngồi nghỉ.

“Tôi biết nhà Tư Đồ rất giàu nhưng cô có chắc anh ấy sẽ yêu cô cả đời không? Cô không sợ mình giống như con dã tràng hả? Nếu mục đích của cô là tài sản nhà Tư Đồ, tôi cũng có thể cho cô, chỉ cần cô cho tôi một con số, tôi sẽ viết sec cho cô.”

Thấy Tiêu Tung Thục cúi đầu, tưởng mình đã phủ đầu được tình địch, Ôn Ngọc liền dịu giọng, định nhỏ nhẹ dụ dỗ, cô tin rằng mục đích của Tiêu Tung Thục chỉ vì tiền.

Ký sec nữa cơ đấy. Đúng là phim chiếu trên ti vi phản ánh đúng thực tế.

Kẻ lắm tiền thường làm như vậy. Tiêu Tung Thục cười gượng, bởi vì chân cô đau.

“Chị Ôn, chuyện tình cảm không thể gượng ép được, nếu chị thích cậu chủ của tôi như vậy, thì chị cứ nói thẳng với anh ấy, tôi tin anh ấy sẽ cho chị một câu trả lời thỏa đáng.”

Tiêu Tung Thục khéo léo nói Ôn Ngọc hãy tìm đúng người mà nói chuyện tha cho cô để cô đi tìm ghế nhưng những lời cô vừa nói Ôn Ngọc lại nghĩ khác.

Ôn Ngọc nghĩ rằng Tiêu Tung Thục nói những lời đó với hàm ý, dù chị có đi tỏ tình với anh ấy chị cũng chẳng có cửa đâu. Chắc chắn anh ấy sẽ từ chối tình cảm của chị và rồi chị cũng bị thất tình thôi.

Vì thế mặt Ôn Ngọc tối sầm lại, đúng lúc đang định chửi đổng lên thì có một giọng nói vang lên.

“Sóc Nhỏ, em đứng đây làm gì?

“Chị Nguyệt Hà!” Thấy cứu tinh, Tiêu Tung Thục vui vẻ. “Chị Nguyệt Hà, chân em đau quá, em có thể…”

“Không được.” Phản đối ngay. “Cởi giày trước mặt mọi người kỳ cục lắm, dựa vào chị, chị dẫn em đi tìm ghế.

“Dạ!”

Nghe chị gái nói có thể đi tìm ghế ngồi, Tiêu Tung Thục liền đi theo Tiêu Nguyệt Hà.

Vì có người nên Ôn Ngọc không dám la lối rít gào, cô đi theo Tiêu Tung Thục ghé tai nói nhỏ: “Tôi sẽ không để Tư Đồ Trác lọt vào lưới của cô đâu. Hãy chờ xem.” Dứt lời, Ôn Ngọc làm bộ như chẳng có chuyện gì, đi thẳng lên trước.

Nhìn Ôn Ngọc bỏ đi, Tiêu Nguyệt Hà hỏi. “Hai người vừa nói chuyện gì?”

“Chẳng có chuyện gì cả.” Tiêu Tung Thục không muốn nhắc lại chuyện mình bị Ôn Ngọc móc mỉa.

“Thật chứ?”

“Anh Thú đâu?” Tiêu Tung Thục đánh trống lảng.

“Đi gặp Cảnh Hoa và Thủ Tĩnh.”

“Anh Cảnh Hoa và anh Thủ Tĩnh cũng đến hả chị? Vui quá. Em muốn đi gặp hai anh ấy.” Nói xong, chạy nhanh đi.

Tiêu Nguyệt Hà giữ tay cô lại. “Chân đang đau chạy đi đâu? Để chị xem, nếu không sao thì em có thể đi gặp các anh ấy.”

“Dạ.” Tiêu Tung Thục luôn nghe lời Tiêu Nguyệt Hà. Cô ngoan ngoãn để chị dắt đến chỗ sáng.

Sau khi Tiêu Nguyệt Hà kiểm tra xong vết thương ở chân Tiêu Tung Thục, các khách mời đã đến đông đủ, nhân vật chính của bữa tiệc – Ôn Nhung Phương bước tới sân khấu cùng với con gái để phát biểu.

“Các vị khách quý, chân thành cám ơn các vị đã dành thời gian đến dự bữa tiệc mừng thọ của tôi, nhưng trước khi cắt bánh, xin quý vị hãy nghe con gái tôi nói vài lời.”

Dứt lời, bên dưới vang lên một tràng pháo tay, nhưng hầu hết những người vỗ tay đều là các chàng trai trẻ.

Họ đã nghe người ta nói nhiều về Ôn Ngọc cho nên đến đây chủ yếu để biết mặt cô nàng, vì thế khi nghe giới thiệu Ôn Ngọc lên sân khấu liền vỗ tay nhiệt tình.

Đi xuống sân khấu, Ôn Nhung Phương nói gì đó với con gái sau đó đi đến biệt thự cách hội trường không xa.

Hôm nay bị cảm, ông cảm thấy đau đầu nhưng vì bữa tiệc đã bắt đầu, khách đã đến đông đủ, ông tin tưởng con gái mình sẽ thay ông tổ chức chu đáo nên yên tâm quay về biệt thự nằm nghỉ.

“Kính thưa quí vị, hôm nay là tiệc mừng thọ 60 tuổi của ba tôi, tôi rất vui vì các vị đã dành thời gian đến chúc thọ ba tôi, nhưng vì tuổi cao sức yếu nên ba tôi không còn khỏe mạnh như trước để tiếp chuyện các vị. Có người nói nhà có nhất lão như có nhất bảo, nhưng tôi cho rằng ba tôi không chỉ là “bảo” của nhà họ Ôn, mà còn là “hỉ” của nhà họ Ôn. Bởi vì nhờ ba tôi mà công ty Ôn thị mới phát triển mạnh mẽ được như ngày hôm nay.”

Ôn Ngọc nhỏ giọng phát biểu, bên dưới vỗ tay rần rần. Cô mỉm cười đợi tiếng vỗ tay ngớt dần nói tiếp.

“Nói đến chữ ‘hỉ’ tôi mới sực nhớ ra gần đây tổng giám đốc Tư Đồ cũng có chuyện vui.”

Chủ đề vừa chuyển, ánh điện liền chiếu về phía dưới sân khấu chỗ Tư Đồ Trác đang ôm Tiêu Tung Thục, mọi ánh mắt đều đổ dồn về người con gái ngồi bên cạnh Tư Đồ Trác.

“Tổng giám đốc Tư Đồ nổi tiếng trên thương trường nhiều năm nay chưa nghe anh có bạn gái bao giờ, thế nhưng báo chí mấy ngày nay đăng tin tổng giám đốc Tư Đồ đang yêu say đắm, hôm nay có thể thấy tin đồn đó không phải là không có căn cứ, không biết tổng giám đốc Tư Đồ có đồng ý chia sẻ với các khách mời tối nay hay không?”

Thấy Tư Đồ Trác ôm Tiêu Tung Thuc, Ôn Ngọc cảm thấy ghen tức. Không để Tư Đồ Trác kịp từ chối, cô ta bảo nhân viên cầm micro đưa cho anh.

Tư Đồ Trác liền cầm lấy micro.

“Tên cô ấy là Tiêu Tung Thục.” Câu đầu tiên, Tư Đồ Trác muốn giới thiệu tên của người con gái ngồi bên cạnh.

Nghe Tư Đồ Trác công khai giới thiệu cái tên quê mùa của Tiêu Tung Thục, Ôn Ngọc sửng sốt một lúc mới lấy lại được tinh thần.

Trời ơi, sao anh lại giới thiệu con nhỏ xấu xí đó với mọi người? Anh không sợ người ta chế nhạo sao? Anh điên rồi.

Ôn Ngọc hít sâu, mỉm cười để kìm nén cơn tức giận. “Vậy là có lẽ tổng giám đốc đang yêu?”

Cô không khẳng định. Bởi vì cô không tin điều đó và cũng là để anh phản bác điều đó.

“Không phải có lẽ mà đúng là tôi đang yêu.” Tư Đồ Trác dõng dạc khẳng định cậu nói của cô ta và cũng muốn công khai chuyện tình cảm của mình.

Nghe anh tuyên bố đang yêu say đắm Tiêu Tung Thục, Ôn Ngọc cảm thấy cõi lòng tan nát, lớn tiếng hỏi điều cô đã nghi ngờ từ lâu. “Tại sao lại là cô ấy? Tại sao?” Thực ra cô muốn hỏi tại sao là con nhỏ đó mà không phải mình?

“Vì cô ấy ngốc nghếch một cách đáng yêu.”

Nghe tổng giám đốc vốn lạnh lùng nghiêm nghị nói như vậy, mọi người sửng sốt sau đó cười rộ lên.

Tiêu Tung Thục nghe anh nói vậy quay sang thụi anh một cú làm tất cả mọi người lại bật cười vang cả hội trường.

Không khí vui vẻ không ngờ khiến Ôn Ngọc cảm thấy bị tổn thương. Trung tâm bữa tiệc phải là cô, người vui nhất phải là cô, tại sao Tư Đồ Trác lại ôm con nhỏ đó đi? Tại sao lại nhìn nó bằng ánh mắt say đắm? Và còn công khai tình cảm của cả hai?

Còn cô là cái gì?

Vì anh, cô đã cố gắng học tập. Để chờ anh, cô nhẫn tâm từ chối tình yêu của nhiều người say đắm cô. Nhưng hiện tại cô lại phải nghe những tiếng cười chúc phúc của mọi người dành cho anh và Tiêu Tung Thục, làm sao cô có thể chịu đựng nổi.

Cô không cam lòng. Cô không cam lòng. Cô đã vì anh mà trả giá nhiều như vậy nhưng anh không biết. Sao cô lại luôn nghĩ đến anh? Cô tuyệt đối không thể để một mình cô phải chịu đau khổ.

Ôn Ngọc hít sâu, nheo đôi mắt lạnh lẽo nhìn cái nắm tay của hai người ngồi trước sân khấu, sau đó nói nhẹ nhàng nhưng sắc bén. “Không ngờ người yêu của tổng giám đốc đặc biệt thật đấy, anh không quan tâm đến việc cô ấy chỉ mới có bằng trung học sao?”

Lời vừa dứt, mọi người bắt đầu xôn xao bàn tán.

Có người nói bằng cấp của Tiêu Tung Thục có quan trọng lắm đâu, người khác nói những lời Ôn Ngọc vừa nói không hay ho cho lắm, dù rằng cô không tỏ thái độ coi thường Tiêu Tung Thục nhưng tố cáo bằng cấp của người khác trước mặt nhiều người như vậy là hành vi bất lịch sự.

Nghe vậy, Tư Đồ Trác sờ đầu Tiêu Tung Thục nói nhỏ với cô đừng lo lắng sau đó lên tiếng.

“Cô gái thông minh quá cũng không tốt lắm.” Trong câu nói của anh có hàm ý.

“Xin lỗi anh Tư Đồ, tôi nghĩ rằng phụ nữ thời hiện đại đều phải thông minh, không ngừng nỗ lực, không thể dựa vào trí thông minh ít ỏi, dùng thủ đoạn để vào nhà giàu làm người giúp việc, thấy người sang bắt quàng làm họ để một bước lên tiên.”

Ôn Ngọc liếc ánh mắt sáng quắc nhìn Tiêu Tung Thục, tất cả mọi người đều nhận ra đó là ánh mắt coi thường. Chẳng lẽ cô Ôn đang ám chỉ ai đó…

“Cô đang nói đến những nhân viên nữ trong công ty của tôi?” Tư Đồ Trác không chút hoang mang trả lời.

“Vậy còn cô gái ngồi cạnh anh thì sao? Nghe đồn cô gái này từng tham gia vào công việc kinh doanh của công ty, một người giúp việc thì có thể làm được gì, không biết tổng giám đốc Tư Đồ đang nghĩ gì vậy?” Những lời Ôn Ngọc nói khiến mọi người nghi ngờ.

“Em là duy nhất với anh, vì em nấu ăn rất ngon, làm anh tăng lên mấy kí, nếu nhiều năm sau này, anh trở nên béo phì, em vẫn sẽ yêu anh chứ?” Nói xong, anh đưa micro đến trước mặt Tiêu Tung Thục, sau đó trừng mắt với người trên sân khấu.

“Chỉ cần anh không bắt nạt em, em sẽ nghĩ lại, không chăm anh thành heo mập.” Đỏ mặt trước những ánh mắt mờ ám của mọi người, Tiêu Tung Thục nói ra câu đó với hàm ý cô sẽ sống với anh suốt đời.

Nghe hai người nói chuyện với nhau, mọi người lại cười rộ lên. Không khí bữa tiệc lại trở nên vui vẻ, nhìn hai người trao nhau ánh mắt đắm say, Ôn Ngọc càng phát điên.

“Tư Đồ Trác và cô Tiêu yêu nhau đắm say quá nhỉ, chắc sớm muộn gì cũng phải báo tin vui cho mọi người, không biết hai bên gia đình đã biết nhau chưa? Nghe nói cô Tiêu xuất thân từ cô nhi viện, sau này khi làm dâu nhà giàu, sao thích nghi được?”

Cô không muốn ngừng lại, nếu không nã pháo vào Tiêu Tung Thục thì cô không phải là Ôn Ngọc.

Lời vừa dứt, người ta lại xì xầm bàn tán, ai nấy đều kinh ngạc trước thái độ của Ôn Ngọc.

“Không biết cô Ôn nói sao thích nghi được tức là gì nhỉ?” Câu hỏi này là của Tiêu Nguyệt Hà ngồi cùng với Tư Đồ Trác và Tiêu Tung Thục.

“Xã hội thương lưu, lễ nghi, ngôn ngữ, khả năng giao tiếp, ứng xử… Tổng giám đốc Tư Đồ là người đứng đầu một tập đoàn lớn, phải cần một người vợ có thể hỗ trợ trong công việc chứ?” Ôn Ngọc đắc ý nhìn Tư Đồ Trác.

“Tôi chưa bao giờ nghĩ như vậy.” Tư Đồ Trác dõng dạc nói.

Nụ cười trên mặt Ôn Ngọc cứng đờ.

“Tổng giám đốc đang nói đùa phải không? Là người quản lý một công ty lớn chẳng lẽ anh không cần người có thể hỗ trợ mình?”

“Dĩ nhiên là cần, tất cả nhân viên của tôi đều là những người có năng lực, nếu không có họ, tập đoàn Tư Đồ đã không được như hôm nay.” Mỗi một công ty đều có bộ máy như kim tự tháp, nếu không có những trụ cột vững chắc sẽ thành đống đổ nát trên sa mạc.

“Ý của anh là không cần vợ tương lai của mình có năng lực giúp anh quản lý công ty?”

“Nói thật, tôi không muốn vợ tôi phải đi đâu cả, tôi chỉ muốn cô ấy ngoan ngoãn ở nhà.” Tư Đồ Trác nhìn Tiêu Tung Thục. “Nếu có thể, tôi muốn cô ấy đừng tiếp tục làm công việc vất vả, bẩn thỉu, và cũng đừng thích xem phim thần tượng mà chỉ nhìn tôi bởi vì ngoại hình của tôi không thua gì các nam diễn viên chính trong các bộ phim thần tượng.”

Nghe Tư Đồ Trác chân thành thể hiện tình cảm với bạn gái, trong đó còn có cả sự giận dỗi, mọi người lại vỗ tay hưởng ứng.

Hay! Tổng giám đốc Tư Đồ vốn là người lạnh lùng nhưng không ngờ anh cũng có thể nói được những lời như vậy.

Tràng pháo tay khiến Ôn Ngọc càng mất tự tin.

Cô đã công khai thân phận thấp kém của Tiêu Tung Thục nhưng không ai mỉa mai con nhỏ? Tại sao Tư Đồ Trác lại trả lời thay con nhỏ? Tại sao mọi chuyện lại không như cô muốn? Tại sao Tiêu Tung Thục không bằng cô lại được ủng hộ như vậy?

Ôn Ngọc cảm thấy đau lòng, ghen tức, cô không quan tâm đến hình tượng của mình và công ty, tức giận chất vấn Tiêu Tung Thục.

“Nhưng nó là trẻ mồ côi, anh không sợ nó tiếp cận anh vì tài sản của anh sao?”

Lời vừa dứt, không ai lên tiếng, tất cả đều im lặng.

Mọi người nhìn Ôn Ngọc rồi nhìn Tư Đồ Trác, người nhạy bén có thể biết được tâm trạng hiện giờ của Ôn Ngọc.

Thái độ của Tư Đồ Trác trở nên lạnh lùng làm không khí của bữa tiệc càng căng thẳng.

Không ai dám mở miệng xì xầm, họ đang chờ câu trả lời của Tư Đồ Trác.

“Vấn đề đó có quan trọng không?” Tư Đồ Trác hỏi.

“Tại sao lại không quan trọng? Nó xuất thân nghèo khổ nên không vì tiền thì tại sao phải đi làm người giúp việc? Nếu nó tiếp cận anh vì tiền, anh cũng để yên hả?” Ôn Ngọc không quan tâm đến việc mình tức giận sẽ không giữ được hình tượng. Cô thầm nghĩ phải cho mọi người nhìn thấy bộ mặt thật của Tiêu Tung Thục.

Nghe Ôn Ngọc sắc bén chất vấn, không khí yên lặng bao trùm cả bữa tiệc.

Nhân vật chính của tiệc mừng thọ vốn dĩ là Ôn Nhung Phương rốt cục lại là Tư Đồ Trác. Vốn dĩ đây là một bữa tiệc mừng thọ vui vẻ lại trở thành đại hội phê bình. Tốt nhất, lần sau đừng tham dự.

“Người họ Tiêu chúng tôi không thiếu tiền.” Một giọng nói lơ đãng vang lên, đó chính là Tiêu Thú Dạ.

Tiêu Thú Dạ – ông trùm của ngành kinh doanh khách sạn. Việc anh lên tiếng vì Tiêu Tung Thục, mọi người đoán rằng hai người quen biết nhau, cả hai đều cùng họ Tiêu, rất có thể là họ hàng?

“Cái gì?” Ôn Ngọc nhìn Tiêu Thú Dạ.

Nghe đồn anh sống khá tự do, nhưng là một người rất thông minh, kiếm tiền ngay từ khi học trung học, sau đó mười mấy năm thành lập tập đoàn Kính Ân.

Nhưng cho dù vậy lĩnh vực kinh doanh của anh không liên quan đến ngành khoa học kỹ thuật, tại sao anh lại tham gia vào chuyện này.

Ngậm xì gà nhưng không châm, thắt cà vạt nhưng không gài đến 4 nút áo sơ mi, áo vest khoác trên ghế dựa, anh nhìn Ôn Ngọc bằng ánh mắt lưu manh.

“Người nhà họ Tiêu chúng tôi đều đến từ cô nhi viện, tôi cũng vậy, mặc dù ai cũng biết kiếm tiền nhưng tôi đảm bảo với cô, người nhà họ Tiêu chúng tôi đều có năng lực, không bao giờ dựa vào tiền bạc của người khác để phất lên. Nhưng nếu em gái tôi thích tài sản nhà Tư Đồ, tôi sẽ không từ thủ đoạn để chúng vào tay nó.”

Những lời Tiêu Thú Dạ vừa nói khiến cả bữa tiệc xôn xao.

Whao! Chuyện lớn! Hóa ra vợ chưa cưới của tổng giám đốc Tư Đồ là em gái của tổng giám đốc tập đoàn Kính Ân.

Các paparazi đang ẩn nấp bất chấp nguy hiểm chạy lên trước sân khấu, chụp lại mặt của Tiêu Tung Thục để đưa lên trang nhất số báo ra ngày mai.

“Anh nói Tiêu Tung Thục là em gái của anh?” Không biết có phải do đèn flash chói mắt quá hay không mà Ôn Ngọc cảm thấy hoa mắt chóng mặt.

“Dù không phải ruột thịt nhưng còn thân hơn ruột thịt.” Những người từng lớn lên ở cô nhi viện Kính Ân có mặt trong bữa tiệc đều nói như vậy.

“Nãy giờ tôi ngồi nghe cảm thấy cô có ác cảm với em gái tôi. Thậm chí còn lên án nó thấy người sang bắt quàng làm họ. Tôi muốn hỏi cô nó chọc tới cô chưa, sao cô dùng hết cách này đến cách khác để sỉ nhục nó?”

“Tôi…”

“Hay là cô ghen tị cả ngày nó bị Tư Đồ Trác ăn hiếp, khó chịu khi thấy nó ngày nào cũng phải vất vả phục dịch anh ta, cô thấy nó thường xuyên phải mát xa cho anh ta nên muốn chen vào phá đám?” Nói xong, Tiêu Thú Dạ trừng mắt nhìn Tư Đồ Trác.

Thằng khốn! Mày dám coi Sóc Nhỏ là osin của mày. Sau khi chuyện này kết thúc, hãy xem tao xử mày như thế nào.

“Tôi… tôi không có ý đó.” Bị Tiêu Thú Dạ trừng mắt, Ôn Ngọc mới bừng tỉnh lí nhí nói.

Nhìn mọi người quét ánh mắt lại lẽo thất vọng về phía mình, mặt Ôn Ngọc liền trắng bệch.

Trời ơi, cô vừa làm gì vậy?”

Nghĩ đến hành động bất lịch sự tối nay của mình, Ôn Ngọc cảm thấy xấu hổ muốn độn thổ. Nghĩ đến công ty và ba, cô cảm thấy hoảng loạn.

“Tôi hỏi cô sao cô không trả lời? Dám ăn hiếp người nhà họ Tiêu, coi chừng tôi đem quăng xuống biển cho cá mập ăn thịt, không cần biết là đàn ông hay đàn bà.” Không giữ hình tượng lãng tử, Tiêu Thú Dạ chỉ thẳng vào mặt Ôn Ngọc.

Sau đó, anh túm lấy cà vạt của Tư Đồ Trác. “Thằng khốn, mày và tao vào trong toilet giải quyết.”

“Anh Thú! Đừng anh.” Tiêu Tung Thục vội đứng dậy ngăn cản.

“Sao lại không được? Nó ăn hiếp em gái của anh, coi em như con osin.”

“Em xin anh đó, em tự nguyện vào nhà anh ấy làm người giúp việc.” Tiêu Tung Thục mở to mắt. Anh Thú lại nổi điên rồi.

“Một nguồn tin thân cận báo với anh nó ăn hiếp em, anh phải xử lý nó.” Chưa nói xong, Tiêu Thú Dạ đấm một cú vào mặt Tư Đồ Trác.

Cả bữa tiệc nhốn nháo. Mọi người đều lùi ra sau tránh, các phóng viên giơ máy ảnh lên chụp lia lịa, đám người xô đẩy nhau, hất ngã bàn ghế, vì thế không ai để ý đến trên sân khấu có một người cõi lòng tan nát, nước mắt giàn dụa.

Cô không ngờ con vịt xấu xí Tiêu Tung Thục lại hóa thành thiên nga có nhiều tiền hơn cố, tất cả đều chê cười cô, cô còn mặt mũi nào nữa… Còn tương lai của công ty sẽ ra sao?

Cô không biết phải nói thế nào với ba? Cô phải làm sao bây giờ?

“Anh Thú đừng đánh nữa.” Tiêu Tung Thục kéo Tiêu Thú Dạ ra. “Chị Nguyệt Hà vào can đi chị, anh Cảnh Hoa và anh Thủ Tĩnh đâu, hai anh cũng vào kéo anh ấy ra đi.”

“Chị ghét bạo lực nhưng chị là con gái không can được đâu.” Tiêu Nguyệt Hà khoát tay.

“Để anh Thú đấm cho anh ta mười cú rồi bọn anh vào can.” Hai người anh đứng ở khá xa không hề muốn xông vào can.

“Trời ơi, sao lại như vậy? Rốt cục là sao đây? Anh Thú, xin anh đừng đánh nữa. Này Tư Đồ Trác, sao anh không đánh trả?”

Đây là lần đầu tiên cô gọi đầy đủ họ tên của Tư Đồ Trác không ngờ lại trong tình huống này.

Tư Đồ Trác đang cố gắng tự vệ. “Anh có thể đánh anh ấy hả?”

“Đồ điên. Anh muốn để bị đánh chết hả?”

“Ok! Được rồi.” Được vợ cho phép, Tư Đồ Trác tung nắm đấm vào mặt đối thủ. Tiêu Thú Dạ cười ngạo nghễ tiếp tục tung đòn.

Hai người càng đánh càng hăng, càng bạo lực làm Tiêu Tung Thục hối hận.

“Trời ơi! Hai anh đừng đánh nhau nữa ~~~ Ai báo cảnh sát đi. À không, gọi xe cấp cứu… Ai làm ơn vào can hai anh ấy đi ~~~”

Bữa tiệc mừng thọ rốt cục bị biến thành hài kịch.