Ông Xã Thực Tập

Chương 16: Chương 16



Chương 16: Lần đầu tiên ăn chung ( hạ )
“Viêm Liệt, thích một người, không phải là bởi vì thân phận, địa vị của đối phương, đương nhiên, cự tuyệt một người, cũng không thể bởi vì cái loại lý do này được. Thái độ của cậu đối với tôi từ khi bắt đầu cũng đã rất không công bằng rồi, tôi hi vọng cậu có thể suy nghĩ vấn đề này.”
“Nhưng. . . . . .” Viêm Liệt cảm thấy Bắc Đường Yên nói rất đúng, nhưng cũng cảm thấy trong đó có chút vấn đề.
Thật ra thì, trong tình yêu, hai người đều là kẻ mới học.
“Có lẽ, cậu không chỉ là đang tìm lý do cự tuyệt tôi, mà trên thực tế là bởi vì cậu không thích tôi, hoặc cũng có thể nói là cậu ghét bỏ tôi, dù sao tuổi của tôi cũng lớn hơn so với cậu, cậu ghét bỏ tôi cũng là lẽ thường tình thôi.” Bắc Đường Yên chặt đứt lời nói của Viêm Liệt, rất uất ức nói.
Viêm Liệt ngây ngốc.
“Không có, tôi làm sao có thể ghét bỏ ngài, ngài không được hiểu lầm, tôi không có.” Viêm Liệt gấp gáp giải thích, trong lúc hốt hoảng đã không thấy được ánh mắt Bắc Đường Yên chợt lóe lên giảo hoạt cùng toan tính.

“Như vậy, tại sao muốn cự tuyệt tôi?”
“. . . . . . Tôi. . . . . .”
Tiếng gõ cửa vang lên, người hầu bàn bưng món ăn tới.
Tạm thời hai người dừng nói chuyện tạm, người hầu bàn đem món ăn đặt lên bàn xong, còn chu đáo giúp bọn họ đóng cửa lại, ngăn cách ồn ào bên ngoài.
“Thức ăn đã tới rồi, nhà hàng có một đầu bếp rất giỏi, cậu nếm thử một chút xem sao.”
“Được.” Nếu tổng giám đốc không nhắc tới, anh cũng không nhắc lại vấn đề đó nữa, mà câu hỏi của tổng giám đốc anh cũng không biết nên trả lời như thế nào; vì sao cự tuyệt, tại sao muốn cự tuyệt, có lẽ có rất nhiều lý do, nhưng cũng không phải là không thích, cô là thần tượng của anh, anh sao có thể không thích được chứ.
Hai người yên lặng dùng cơm, tay nghề của đầu bếp nhà hàng này quả thật không tệ, cả hai người đều dùng hành động để xác nhận điểm này, dưới ánh đèn ảm đạm của phòng ăn, hình như lại có một loại không khí rất hòa hài, thật ấm áp.
“Như thế nào, quả thật rất ngon chứ?” Thấy Viêm Liệt buông đũa xuống, Bắc Đường Yên cũng buông đũa xuống, giống như tranh trước hỏi.
“Ừ, rất ngon, hơn nữa hoàn cảnh cũng rất tốt.” Viêm Liệt cũng rất thích món ăn ở đây…. Đó là đương nhiên, Bắc Đường Yên gọi thức ăn đều là theo khẩu vị hai người thích mà gọi.
Anh rất ít khi dùng cơm ở những chỗ thế này, cũng rất ít khi để ình lãng phí thời gian để ăn một bữa cơm như vậy, nhất là sau khi được vào tập đoàn Bắc Đường, anh thật sự có chút vội, vội vàng thích ứng, vội vàng học tập.
“Nếu cậu thích, thì như vậy đi, về sau chúng ta thường tới đây ăn hơn.”
“. . . . . .”

“Ha ha ha, đùa thôi, cậu còn không đồng ý để tôi theo đuổi mà, chỉ là, Viêm Liệt, tôi trịnh trọng nói cho cậu biết: đối với cậu, tôi quyết sẽ không buông tay, tôi là một người không chấp nhận cự tuyệt, cậu hãy chuẩn bị sẵn sàng đi!” Bắc Đường Yên cười rất tao nhã, mặc dù là lời tỏ tình, nhưng cũng không có xấu hổ đáng yêu như những cô gái bình thường khác. Nhưng mà Viêm Liệt có thể thấy được sự nghiêm túc và kiên quyết trong ánh mắt của cô.
Anh tin tưởng lời cô nói là sự thật.
“Tổng giám đốc, có thể cho tôi chút thời gian suy nghĩ được không?” Viêm Liệt cũng hỏi nghiêm túc, anh là một người thông minh, bởi vì chuyện của Bắc Đường Yên quá mức đột nhiên, hơn nữa đối với anh mà nói hả hê khi người khác gặp họa là quá mực bất nghĩa, anh đang rơi vào cục diện bị động. Lúc này, Bắc Đường Yên nghiêm túc như vậy còn giống như là đã hạ chiến thư vậy, Viêm Liệt cũng hiểu rõ rằng nếu chỉ cự tuyệt đơn giản như vậy sẽ không thể nào khiến người phụ nữ trước mắt này bỏ cuộc được, nếu không cô cũng sẽ không có thành tựu cao như vậy, anh cần phải có thời gian suy nghĩ cẩn thận.
“Bao lâu?”
“Ba ngày, ba ngày sau tôi sẽ cho ngài câu trả lời thuyết phục.” Không cần quá lâu, anh tin tưởng bản thân mình.
“Được, vậy thì ba ngày, tôi rất mong đợi trả lời của cậu.”
Sau đó, Bắc Đường Yên đưa Viêm Liệt trở về kí túc xá, hai người chào tạm biệt nhau giống như hai người bạn. Viêm Liệt trở lại nhà trọ, nằm ở trên giường của mình, không khỏi suy nghĩ, nếu như anh và cô có thể làm bạn thì thật là tốt, anh cũng không cần phải phiền não như vậy.
Bắc Đường Yên lái xe trở về nhà của mình, cách chỗ ở của Viêm Liệt không xa, nhưng là chung cư cao cấp với những trang thiết bị hạng nhất.
Ngồi ở trên giường, Bắc Đường Yên cầm lên một quyển sách, một mình thẫn thờ suy nghĩ.

Tặng hoa, hẹn hò, đưa đón, ăn ý. Chuẩn bị ba bữa cơm, thỉnh thoảng gọi điện thoại thăm hỏi, thỉnh thoảng tặng chút quà nhỏ. Phải thường xuyên nói thích anh, yêu anh, không cần quá tiết kiệm những lời nói ngọt ngào. . . . . .
Những phương pháp này hình như cũng không tệ, chỉ là, Bắc Đường Yên cau mày, tại sao trong sách này đều viết phương pháp để con trai theo đuổi con gái vậy, đem sách để qua một bên, Bắc Đường Yên cảm thấy thế giới này vẫn còn có chút không công bằng, rõ ràng nói gì mà nam nữ bình đẳng, nhưng vẫn có rất nhiều nơi bất bình đẳng, giống như là loại sách này vậy《 100 chiêu theo đuổi người yêu 》 … Trong sách, đều là viết nam sinh thế nào theo đuổi nữ sinh, thỉnh thoảng có một đôi lời viết đến nữ sinh theo đuổi nam sinh, còn lại đều là mấy chiêu chẳng có một chút không có sáng suốt gì cả, không đáng để cho cô học nữa.
“Ai, theo đuổi một người thật là phiền phức, chỉ là cảm giác này cũng hết sức thần kỳ. chỉ là có chút gì đó làm cho người ta đau lòng, nghĩ lại thì em vừa thông minh vừa xinh đẹp, cái gì cũng tốt, sao lại vẫn cự tuyệt em, quả thực là có mắt không tròng mà. Nhưng mà không sao hết, nếu anh không hiểu được như thế nào là thưởng thức thì em sẽ giáo huấn cha anh làm sao để thưởng thức cho tốt.”
Thực tế so với dự tính của cô có chút khó khăn, nhưng cô tin tưởng đây không phải là vấn đề, cô đã sống 29 năm mới tìm được một người đàn ông như vậy để cho cô chọn trúng, làm sao có thể dễ dàng bởi vì khó khăn nho nhỏ này mà buông tay chứ.
“Viêm Liệt, tiếp chiêu đi, nếu em đã chọn trúng anh, như vậy, trừ khi anh thực sự trở thành của em, nếu không em sẽ không buông tha anh đâu!” Bắc Đường Yên nói xong giơ giơ quyền. . . . . . Bộ dạng rất là đáng yêu.
Thật ra thì, trước kia Bắc Đường Yên căn bản sẽ không lầm bầm lầu bầu một mình, cũng sẽ không ngu ngốc mà đi xem cái cuốn sách < 100 chiêu theo đuổi người yêu > kia. Xem ra, đối mặt với tình yêu, mỗi người đều sẽ để lộ ra điểm ngốc nghếch của mình. . . . . .