Anh châm chọc cười một tiếng: "Cô lừa tôi lần thứ hai."
Hứa Thâm Thâm biết, anh lại chuẩn bị bỏ món nợ này.
"A!" Cô cười một tiếng giễu cợt, đôi mắt lập tức đỏ ửng, giọng điệu mang theo u oán: "Đám đàn ông như các anh thật không biết xấu hổ."
Một người đùa giỡn tình cảm, một người đùa giỡn cơ thể cô, nhưng không có một người nào giữ lời.
Nước mắt cô rơi xuống, đưa tay tìm quần áo của mình, yên lặng mặc quần áo lên người.
Có một loại tội ác dâng lên từ đáy lòng Lệ Quân Trầm, hình như anh không nên đùa với cô như vậy.
Anh vừa muốn mở miệng nói thì nhìn thấy Hứa Thâm Thâm lấy điện thoại từ trong túi da ra, vừa khóc vừa gọi điện thoại: "Alo, chị Lỵ à, em đã nghĩ kĩ, chị hãy nói với doanh nhân Đài Loan giàu có muốn bao nuôi kia là em đồng ý, chỉ cần cho em 3 triệu."
Kẻ điên này!
Lệ Quân Trầm vừa nghe người khác muốn bao nuôi cô thì mặt lập tức đen lại.
Anh cướp điện thoại trong tay cô rồi cúp điện thoại vứt lên trên giường.
"Anh làm gì vậy?" Hứa Thâm Thâm tức giận nhìn anh, không trả tiền thì thôi, còn không cho cô đi tìm người khác đòi tiền sao.
"Tôi cho cô 3 triệu." Lệ Quân Trầm lạnh lùng nói: "Nhưng mà cô dám để tôi biết cô đi bán thân, xem tôi trừng trị cô thế nào!"
"Hừ!" Hứa Thâm Thâm tức giận nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của anh: "Lệ tiên sinh, 3 triệu cũng không đủ tôi tiêu xài, lần này xài hết, đương nhiên lần sau tôi lại đi bán thân, không thì anh bao nuôi tôi đi!"
"Được." Lệ Quân Trầm đồng ý không chần chờ chút nào.
Hứa Thâm Thâm giật mình, không nghĩ rằng anh lại thẳng thắn đồng ý như vậy.
Trong bụng cô chuẩn bị một đống lời còn chưa nói ra.
"Trong vòng một năm, mỗi tháng tôi cho cô 3 triệu, nếu như cô mang thai con của tôi vậy thì có thể giữ đứa bé lại, tôi cho cô một tỷ, nhưng mà từ đây về sau đứa bé không có quan hệ gì với cô." Lệ Quân Trầm lạnh lùng nói ra điều kiện.
Hứa Thâm Thâm có chút ngạc nhiên: "Anh để tôi sinh con của anh ư?"
"Tôi không muốn thực hiện bất kỳ biện pháp tránh thai nào." Lệ Quân Trầm thẳng thắn.
"Cũng đúng, nhưng thế thì không có cảm giác." Hứa Thâm Thâm ẩn ý.
Lệ Quân Trầm lạnh lùng nhíu mày: "Còn có, làm người phụ nữ của tôi thì sẽ ra ngoài giúp tôi xã giao, tôi hi vọng cô nắm tốt chừng mực."
Hứa Thâm Thâm mỉm cười, nói đùa: "Lệ tiên sinh yên tâm, làm một tình nhân ngọt ngào, tôi sẽ cam đoan làm giống như một thiên kim."
Lệ Quân Trầm lấy một thẻ ngân hàng từ trong ví tiền đưa cho cô: "Đây là 10 triệu."
Hứa Thâm Thâm vui vẻ nhận lấy: "Cảm ơn ông chủ."
"Buổi tối đến Hoa Bỉ Ngạn tìm tôi." Nói xong, Lệ Quân Trầm liền rời đi.
Hoa Bỉ Ngạn là quán kinh doanh rượu nổi tiếng ở thủ đô, người đến đó không giàu sang thì cao quý, người có chức vị cao trong thủ đô hay ngôi sao tai to mặt lớn đều sẽ đi chỗ này giải trí, chỉ là vé vào cũng có thể bán được một trăm ngàn, nhưng vẫn có những người cần phải mài đầu bon chen để vào giới cao tầng.
Hứa Thâm Thâm nằm trên giường, nước mắt chậm rãi trượt xuống theo khóe mắt.
Một đêm áp bức và nhục nhã này khiến cô hiểu rõ rất nhiều đạo lý.
Tiền là nguồn gốc của đại gian đại ác, nhưng cũng là thứ tốt nhất trong xã hội loài người.
Tình yêu chó má gì đó, đều mẹ nó không đáng một đồng!
Lúc này, bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên, cô cầm điện thoại lên "Alo?"
"Thâm Thâm, con mau trở về đi, những người kia lại tới rồi, mẹ sắp không chịu nổi." Trong điện thoại di động truyền đến tiếng khóc to của Diêu Tuyết Lệ.
"Con trở về ngay!" Hứa Thâm Thâm không nghĩ những chuyện khác nữa, vì giữ được nhà, cô đã rất mệt mỏi.
Trước khi đi, cô xóa bỏ dãy số vừa gọi cho chị Lỵ, thật ra không có chị Lỵ nào hết, đây chẳng qua là một số giả, vì đề phòng Lệ Quân Trầm sẽ quỵt nợ cô mới nghĩ ra chiêu này.