Hứa Thâm Thâm nhếch miệng: “Anh ta sẽ không hiểu lầm.”
Tông Tranh Vanh cười ý vị thâm trường, chở cô đến sân bay.
Hứa Thâm Thâm dùng wechat liên hệ với Lâm Tư Kỳ, xác nhận có chuyện như vậy mới yên tâm.
“Chị dâu tôi và người đàn ông của cô đã có quan hệ nhiều năm.” Tông Tranh Vanh vừa lái xe vừa nói: “Nghe nói lúc ấy hai người củi khô bốc lửa, vĩnh viễn không chia lìa.”
Hứa Thâm Thâm nhíu mày, bản lĩnh ngôn ngữ của Tông Tranh Vanh thật không bình thường: “Ngữ văn của anh là giáo viên thể dục dạy à?”
“Làm sao cô biết?”Tông Tranh Vanh rất vui vẻ: “Môn thể dục của tôi là giáo viên tiếng Anh dạy, tôi là hải quy (*).”
(*) Du học về.
“Tôi còn tưởng là hải tượng (**) đấy.”Lời thoại này có chút quen thuộc.
(**) Voi biển.
“Anh trai tôi và chị dâu là do gia tộc ép duyên, mặc dù, Lệ Quân Trần cũng rất ưu tú, nhưng Nhiếp gai và Tông gia là thế giao, Lệ gia có lợi hại hơn nữa cũng vô dụng.” Tông Tranh Vanh nhàn nhạt nói.
“Chị dâu anh họ Nhiếp, thế Nhiếp Văn Du có quan hệ gì với cô ấy?”Hứa Thâm Thâm tò mò hỏi.
“Chị em, đôi chị em này thật là một lời khó nói hết.”Tông Tranh Vanh nhắc đến hai chị em này, biểu cảm không nghĩ nhiều.
Hứa Thâm Thâm giữ kín như bưng, cũng không hỏi tiếp.
Nhưng Tông Tranh Vanh là cái máy hát, một khi đã mở thì sẽ không dừng lại.
Cô không hỏi, anh ta lại nói ra tất cả.
“Nếu không phải anh trai tôi mất sớm, cái nhà này cũng không rơi vào tay chị dâu.”Tông Tranh Vanh có chút không phục: “Ai bảo anh trai tôi là quỷ đoản mệnh chứ.”
Hứa Thâm Thâm nghe anh ta lải nhải, khẽ cười.
“Hứa Thâm Thâm, làm bạn bè đi, tôi nhìn cô rất vừa mắt.” Tông Tranh Vanh cười hì hì nói.
“Tôi lại nhìn anh không vừa mắt.”Hứa Thâm Thâm ngượng ngùng nói.
“Haiz.”Tông Tranh Vanh bất lực thở dài: “Sớm muộn gì cô cũng phát hiện, tôi và cô mới là một phe.”
Lúc nói ra lời này, bọn họ đã đến sân bay.
Tông Tranh Vanh tìm chỗ đậu xe, sau đó dẫn Hứa Thâm Thâm đi vào sân bay đón người.
Hứa Thâm Thâm còn đang nghĩ có nên lấy cái bảng hiệu gì đó không, lại nghe thấy giọng nói bén nhọn của Nhiếp Văn Du: “Tông Tranh Vanh, tại sao anh và cô ta lại ở cạnh nhau?”
Cô ngẩng đầu nhìn lên, không khỏi sửn sốt, tại sao Lệ Quân Trầm cũng ở đây?
Lệ Quân Trầm nhìn thấy Hứa Thâm Thâm đến cùng Tông Tranh Vanh, sắc mặt đột nhiên trầm xuống.
Hứa Thâm Thâm chột dạ cúi đầu, sớm biết thế này cô sẽ không đến.
Cô giả vờ không quen biết với Lệ Quân Trầm, nhìn sang một bên.
Tông Tranh Vanh nhìn thấy Nhiếp Văn Du, cười lạnh: “Cô quản được tôi đến cùng ai à?”
“Tôi quản anh thì sao, lúc anh rể qua đời, là tôi và chị chăm sóc anh đấy.” Nhiếp Văn Du hợp lý hợp tình nói: “Xem anh sa đọa thành cái gì rồi, lại ở bên loại phụ nữ này.”
“Này, cô ăn nói chú ý chút, tôi là loại phụ nữ nào?” Hứa Thâm Thâm nghiêm nghị nhìn Nhiếp Văn Du: “Còn dám ăn nói bậy bạ, tôi sẽ xé nát miệng cô đấy!”
Nhiếp Văn Du mím môi, đáy lòng vẫn bận tâm đến Lệ Quân Trầm bên cạnh.
Nhưng hôm nay Lệ Quân Trầm có hơi khác thường, giống như có chút lạnh nhạt với Hứa Thâm Thâm.
Lá gan cô ta to ra, trào phúng nói: “Hứa Thâm Thâm, cô đừng đắc ý, chờ chị tôi đến, cô sẽ bết, người Quân Trầm yêu là ai.”
Hứa Thâm Thâm cười xùy một tiếng: “Lệ tiên sinh yêu ai không liên quan đến tôi, quan hệ của chúng tôi không phải vì tình yêu, nhưng cô đấy, lại không biết liêm sỉ thích người đàn ông của chị mình.”
“Cô!”Nhiếp Văn Du tức đến dậm chân.
Tông Tranh Vanh tán thưởng nhìn Hứa Thâm Thâm nhanh mồm nhanh miệng.
Mà khuôn mặt Lệ Quân Trầm lạnh băng, nghe Hứa Thâm Thâm trả lời, lại lộ ra vẻ thâm trầm và lạnh lùng.
Hứa Thâm Thâm hừ một tiếng, xoay người nhìn về phía cửa ra vào.
Vài phút sau, Nhiếp Văn Du bỗng nhiên la lớn: “Chị, em ở đây!”
Cô ta vươn tay, vui mừng gọi, gương mặt vô cùng đắc ý.
Hứa Thâm Thâm nhìn theo ánh mắt cô ta, phát hiện một người phụ nữ đi từ cửa ra vào ra, hình như có chút quen mặt.
Dáng người không cao gầy như Nhiếp Văn Du, mà tinh tế yểu điệu, mặt mày trong trẻo lạnh lùng, dáng vẻ không dính khói lửa phàm tục.
Cùng với Nhiếp Văn Du tính tính nóng nảy, căn bản không giống cùng một mẹ sinh ra.
Ngược lại, ngũ quan cô ta tinh xảo, dịu dàng, lại có chút tương tự mình.
Chẳng lẽ đây là lý do Lệ Quân Trầm bao dưỡng mình sao?
Đáy lòng Hứa Thâm Thâm lướt qua một chút không thoải mái trong giây lát.
Người phụ nữ kia đi đến, khóe miệng lộ ra một nụ cười lành lạnh, trong mắt không có bất kỳ ai, chỉ có một mình Lệ Quân Trầm.
“Anh đến rồi.”Giọng nói của cô ta vô cùng dịu dàng.
“Nếu không phải em…”
Lệ Quân Trầm mới mở miệng, Nhiếp Tử San lại chuyển đề tài, cô ta nhìn về phía Hứa Thâm Thâm vẫn đứng một bên, cười nói: “Hứa tổng.”
Hứa Thâm Thâm đã sớm phục hồi tinh thần, dáng vẻ không sợ vinh nhục: “Xin chào Nhiếp tổng, tôi là Hứa Thâm Thâm, là người phụ trách bàn bạc với cô về chuyện hợp tác lần này.”
“Hứa tổng thật trẻ tuổi.” Nhiếp Tử San hơi mỉm cười: “Cũng rất xinh đẹp.”
Là quá xinh đẹp.
Gương mặt của Hứa Thâm Thâm, có thể nói là như ma quỷ, thanh thuần lại quyến rũ, phụ nữ nhìn thấy sẽ không nhịn được tán thưởng và ghen ghét.
Đàn ông nhìn thấy, chỉ biết mê muội thật sâu.
Khó trách Lệ Quân Trầm sẽ ở bên cô.
“Chị dâu.”Tông Tranh Vanh không tình nguyện gọi một tiếng.
“Chú cũng ở đây à?”Nhiếp Tử San đối với Tông Tranh Vanh cũng không nóng không lạnh.
“Không cần, tôi ngồi xe của Quân Trầm đến khách sạn là được rồi.” Nhiếp Tử San cười mềm mại, xoay người nhìn Lệ Quân Trầm dáng người trác tuyệt: “Đúng lúc, chúng ta có thể vừa nghỉ ngơi, vừa tâm sự.”
Hứa Thâm Thâm nhướng mày nhìn Lệ Quân Trầm.
Vẻ mặt anh vô cảm, cũng không cự tuyệt.
Hứa Thâm Thâm cũng không làm khó người khác: “Vậy được, sáng mai tôi sẽ cho người đến tìm cô.”
Nhiếp Tử San khẽ cười: “Được.”
“Chị, chúng ta đi thôi, đừng để ý đến con hồ ly này nữa.” Nhiếp Văn Du ôm cánh tay chị mình đi ra ngoài.
Tông Tranh Vanh nói với Hứa Thâm Thâm: “Tôi đi lấy xe, cô chờ tôi ở cửa nhé.”
Nói xong, cũng nhanh chóng rời đi.
Hứa Thâm Thâm và Lệ Quân Trầm đi phía sau cùng.
“Sau khi đến khách sạn, còn nhờ Lệ tổng nói mấy câu tốt đẹp cho tôi rồi.”Hứa Thâm Thâm cười ái muội.
“Hứa Thâm Thâm, đừng khiêu chiến sự nhẫn lại của tôi.” Lệ Quân Trầm lạnh lùng.
“Tôi quên mất phải giữ khoảng cách với anh.”Hứa Thâm Thâm bừng tỉnh hiểu ra.
Cô dịch một bước sang bên cạnh, kéo dài khoảng cách với Lệ Quân Trầm, sau đó cười nói: “Lệ tiên sinh, từ giờ trở đi, chúng ta là người xa lạ.”
Lệ Quân Trầm hoàn toàn đen mặt.
Rốt cuộc cô muốn làm gì!
Đi ra ngoài cửa, Nhiếp Tử San và Nhiếp Văn Du đã ngồi trong xe, hai người đều chờ mong nhìn Lệ Quân Trầm.
Đôi mắt Lệ Quân Trầm run lên, xoay người đi đến ghế phụ.
Hứa Thâm Thâm đứng bên ngoài cười tạm biệt với ba người trong xe, nhưng đặc biệt lạnh lùng với Lệ Quân Trầm.
Lúc này, Tông Tranh Vanh cũng lái xe đến.
Hứa Thâm Thâm chuẩn bị lên xe, lúc xoay người lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Lệ Quân Trầm: “Hứa Thâm Thâm, giữ khoảng cách.”