Ông Xã Thần Bí

Chương 78: Còn không ra đây, muốn ăn tết ở trong đó sao?

"Thuốc?" Trần Minh Tân nửa híp mắt nhìn về phía Nam Sơn, trên mặt là vẻ mưa gió sắp đến, trên cả người tản ra khí lạnh lạnh lẽo.

Nam Sơn không nhịn được khẽ run lên, rũ mắt không dám nhìn vào mắt Trần Minh Tân.

Đi theo bên cạnh Trần Minh Tân nhiều năm như vậy, anh ta biết tính cách của Trần Minh Tân rất khó chịu, nhưng mà những lúc đáng sợ thế này, có thể đếm được trên đầu ngón tay.

"Người đã bị bắt đến đồn công an rồi." Nam Sơn nghĩ nghĩ, lại nói thêm một câu: "Rất nhiều người đều nhìn thấy."

Ánh mắt của Trần Minh Tân u ám đến đáng sợ.

Nam Sơn đợi Trần Minh Tân ra lệnh.

Trần Minh Tân lại trực tiếp cầm áo khoác, sau đó xông ra ngoài.

Nam Sơn theo sát phía sau.

......

Tô Ánh Nguyệt ngồi dưới đất, nét mặt chết lặng.

Cô biết chắc chắn Tô Yến Nhi sẽ có hành động gần hơn một bước, nhưng cô thật không ngờ, Tô Yến Nhi lại làm đến đường cùng như vậy, trực tiếp muốn cắt đứt cả đời cô.

Tô Ánh Nguyệt ôm chặt lấy mình, chỉ cảm thấy cả người rét run, lạnh đến thấu xương.

Mọi thứ đều không dễ dàng mới có thể thay đổi theo chiều hướng tốt hơn, nhưng mà, sau lúc này, cái gì cũng không có nữa rồi.

"Ánh Nguyệt, Ánh Nguyệt......"

An Hạ ở một bên lên tiếng gọi tên Tô Ánh Nguyệt.

Liên tiếp kêu vài tiếng, Tô Ánh Nguyệt giật mình lấy lại tinh thần, cô cảm thấy mình nói chuyện cũng có chút cứng nhắc rồi, há miệng mấy lần, mới phát ra tiếng rất nhỏ: "An Hạ, xin lỗi, liên lụy đến cậu rồi."

"Lúc này rồi, cậu còn nói bừa cái gì chứ, bây giờ cậu cảm thấy thế nào?" Trong lòng An Hạ cũng cực kỳ hoảng sợ.

Cô ấy quen Tô Ánh Nguyệt nhiều năm như vậy rồi, biết Tô Ánh Nguyệt cũng không dễ dàng gì.

"Không...... không cảm thấy gì cả......" Tô Ánh Nguyệt lắc đầu.

Bây giờ ngoài lạnh ra, cô không còn cảm giác gì khác nữa.

"An Hạ, tớ sẽ bị tạm giam hành chính, sau đó ép buộc cách ly có đúng không......"

Tô Ánh Nguyệt nhỏ giọng lên tiếng hỏi An Hạ, giọng nói vừa nhẹ vừa nhỏ.

"Ánh Nguyệt, cậu đừng lo lắng."

An Hạ không biết đang nói gì, giọng nói quá yếu ớt, là một người trưởng thành, cô ấy thoáng cái đã nghĩ ra hậu quả xấu của chuyện này.

"Két” một tiếng, cửa sắt được mở ra.

Có một cảnh sát đi tới: "Cô đến làm ghi chép với chúng tôi là có thể đi về trước."

Cảnh sát chỉ chỉ An Hạ.

An Hạ mãi không nhúc nhích.

Tô Ánh Nguyệt đẩy cô ấy một cái: "Đi nhanh đi, tớ sẽ không sao đâu, năm đó lúc chuyện kia xảy ra, không phải tớ vẫn còn sống tốt sao."

"Lần này sao mà giống được." An Hạ gấp đến mức muốn khóc.

Tuy cảnh sát nói cô ấy làm ghi chép là có thể đi rồi, nói cách khác, Tô Ánh Nguyệt không thể đi.

Tô Ánh Nguyệt vẫn luôn cố kiềm chế, sau khi nhìn thấy An Hạ khóc, nước mắt trong mắt cũng lập tức tràn ra.

Cô đứng dậy, tùy ý lau nước mắt trên mặt, giống như không có gì đẩy An Hạ ra ngoài: "Nghe lời."

An Hạ lắc lắc đầu, tiếng khóc càng lớn hơn.

Cảnh sát không chịu nổi quát lên: "Cô yên lặng chút đi!"

Cuối cùng An Hạ vẫn đi ra ngoài.

Tô Ánh Nguyệt cảm thấy càng lạnh hơn.

......

An Hạ vừa khóc vừa đi ra, sau đó gặp phải Bùi Chính Thành và Trần Minh Tân chạy tới đây.

Trần Minh Tân mặc đồ vét thuần đen lạnh như băng, trên mặt là vẻ lạnh lùng hờ hững, nhưng sau khi nhìn thấy An Hạ, đáy mắt vút qua một cảm xúc: "Cô ấy đâu?"

"Tôi không sao cả, nhưng Ánh Nguyệt không ra được."

An Hạ khóc đến không kịp thở, sau đó cứ luôn nức nở.

Nói đến thế, hai người đàn ông đã hiểu rõ hoàn toàn ý của cô ấy rồi.

Sắc mặt Trần Minh Tân trở nên hung ác, cả khuôn mặt đều mang vẻ lành lạnh, anh quay đầu nhìn về phía Bùi Chính Thành: “Cậu dẫn cô An ra ngoài đi.”

Nói xong, lập tức nhanh chóng đi vào bên trong.

Sắc mặt của Bùi Chính Thành cũng không tốt được bao nhiêu, tuy bình thường gặp An Hạ thân thiện không quá ba giây, nhưng dưới tình huống thế này, anh ta vẫn rất có phong độ của thân sĩ.

Anh ta dẫn An Hạ ngồi vào xe mình: "Cô ngồi ở đây trước, tôi còn phải đi vào một chút mới được."

"Ánh Nguyệt sẽ không sao đúng không?"

An Hạ ngẩng đầu nhìn anh ta, đôi mắt đỏ giống y như thỏ, dáng vẻ cực kỳ đáng thương khiến người ta thương xót.

Bùi Chính Thành thấy dáng vẻ này của cô ấy, ma xui quỷ khiến vươn tay phủ lên trên đầu cô ấy, xoa xoa đỉnh đầu của cô: “Ừm, cô ấy sẽ không sao đâu.”

Nói xong, thấy dáng vẻ không tin lắm của An Hạ, lại thêm một câu: "Tin tưởng bọn tôi."

Sau đó, An Hạ không khóc nữa, nghiêm túc nói cảm ơn với anh ta: “Cảm ơn anh.”

Tranh cãi ầm ĩ với An Hã đã quen rồi, cô ấy đột nhiên nghiêm túc nói cảm ơn với anh như vậy, anh còn cảm thấy không thoải mái lắm nữa.

An Hạ vừa mới khóc nên trong mắt lóe lên ánh nước, cứ nhìn chằm chằm vào Bùi Chính Thành như thế, khiến lỗ tai của anh ta nóng lên một cách kỳ lạ, không nói thêm câu nào nữa, xoay người đi vào đồn công an.

......

Tô Ánh Nguyệt dựa vào tường, cô có thể đoán ra được cái gì đang đợi mình.

Nhưng mà, cô rất không cam tâm.

Nếu lần này thật sự khiến cô mất đi cả đời, vậy Tô Yến Nhi cũng đừng mong sống tốt.

Hủy đi cuộc sống của người khác, cô ta còn vọng tưởng có cuộc sống hạnh phúc sao?

Tuyệt đối không thể nào.

Tất cả suy nghĩ xẹt qua dưới đáy lòng, trong đầu hiện lên khuôn mặt tuấn tú cười như không cười kia.

Trần Minh Tân.

"Tô Ánh Nguyệt, ra ngoài thôi, có người tới đón cô."

Cửa sắt lại được mở ra lần nữa, có cảnh sát đi đến.

"Cái gì?" Tô Ánh Nguyệt đứng dậy, vẻ mặt ngạc nhiên.

Cảnh sát cũng không quan tâm cô có vẻ mặt gì, mở cửa xong đã rời khỏi rồi.

Một bóng dáng cao lớn xuất hiện ngoài cửa, cả người mặc áo đen quần đen, có vẻ thần bí mà lạnh lùng.

Trần Minh Tân thấy cô đứng tại chỗ nửa ngày không nhúc nhích, nhíu mày, lạnh lùng nói: "Còn không ra ngoài, muốn ăn Tết trong đó luôn hả?"

Tô Ánh Nguyệt dùng sức chớp chớp mắt, có chút không tin mình thật sự nhìn thấy Trần Minh Tân.

Ngày đó, cô nói như vậy với anh, cô cho rằng anh sẽ không bao giờ để ý đến mình nữa.

"Tô Ánh Nguyệt!" Trong giọng nói của Trần Minh Tân rõ ràng có vẻ không vui.

Anh bước nhanh tới, đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, sau đó quay lại bên cạnh cô, vẻ mặt không có cảm xúc gì: "Càng ngày càng có bản lĩnh rồi, chỗ này cũng là lần đầu tiên tôi đến đấy, em còn có thể để mình vào đây."

Tô Ánh Nguyệt cắn môi, cũng không lên tiếng, mặc cho anh châm chọc cô.

Trần Minh Tân thấy cô vẫn mãi không nói gì, cũng cảm thấy không thú vị, kéo tay cô đi ra ngoài.

Anh bước đi rất nhanh, giống như vội vã muốn rời khỏi chỗ này vậy.

Tô Ánh Nguyệt cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người, nhịp tim đột ngột trở nên nhanh hơn.