Ông Xã Thần Bí

Chương 64

"Anh ta nói mình đã nhìn lầm ông nội, cũng đã nhìn lầm Tô Thị, không ngờ lại có thể sử dụng những thủ đoạn như vậy…"

Giọng nói của Tô Ánh Nguyệt về sau càng ngày càng nhỏ lại.

Sắc mặt ông Tô Thành tối đen lại, nhìn về phía Tô Yến Nhi đang cúi gầm mặt xuống mà mắng: " Đều là chuyện tốt do cháu gây ra đấy, cháu nói đi, cháu học ở đâu những thói này, Tô gia có dạy cháu như thế không!"

"Ông nội, cháu chỉ muốn làm cho hợp đồng nhanh chóng được kí kết, cháu không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này"

Từ nhỏ tới lớn, ông Tô Thành chưa bao giờ lớn tiếng với Tô Yến Nhi như thế bao giờ, Tô Yến Nhi không khỏi có chút hoảng sợ.

"Không ngờ tới? Cháu không biết suy nghĩ à? Ý của cháu là, Tô gia nuôi cháu bao nhiêu năm nay là để cháu làm ra những chuyện ngu ngốc như thế này à!"

Ông ta nói rất nặng lời, đã vậy còn vừa nói vừa tức giận.

Điều này có vẻ vượt ra khỏi dự tính của Tô Ánh Nguyệt.

"Ông nội!"

Tô Yến Nhi mắt đỏ hoe, lần này đã thật sự cảm thấy uất ức.

Lúc cô ta đề xuất yêu cầu này, rõ ràng là ông Tô Thành cũng đã ngấm ngầm đồng ý.

Bây giờ khi bị giám đốc LK phát hiện ra họ sau lưng giở trò gian lận thì mọi trách nhiệm lại bị đổ hết lên đầu cô ta.

"Ông nội, người đừng quá nóng giận, giám đốc LK vẫn rất tin tưởng ông, danh tiếng của ông chắc chắn sẽ không bị tổn hại, ông hãy bớt giận ạ."

Tô Ánh Nguyệt lại gần an ủi ông Tô Thành: "Để con nhờ thư kí mang lên cho ông một tách trà nhé."

Cô ta đến giờ vẫn có thắc mắc chưa thể hiểu được.

Tô Yến Nhi khi làm việc trước giờ đều lên kế hoạch rõ ràng, chắc chắn sẽ phải nghĩ cách lấy được sự chấp thuận của ông Tô Thành mới dám tiến hành.

Chỉ có điều, cô ta chắc đã tính sai một bước.

Niềm tự hào lớn nhất cả đời này của ông Tô Thành chính là Tô Thị, luôn mong muốn Tô Thị ngày càng lớn mạnh và phát triển nên rất chú trọng hình tượng trước mặt các đối tác làm ăn.

"Cháu tạm thời về nhà tự kiểm điểm lại bản thân, trong thời gian đó, sẽ có người thay thế vị trí của cháu, đi đi."

Ông Tô Thành đi theo Tô Ánh Nguyệt bước xuống bậc thềm.

Thực ra trong lòng ông ta vẫn còn chút lo lắng, Tô Ánh Nguyệt sẽ biết chuyện ông ta đã ngấm ngầm đồng ý, có điều nhìn dáng vẻ của cô chắc là vẫn chưa biết.

Tô Yến Nhi biết giờ nói gì cũng vô dụng, liền quay người bỏ đi.

Lại một lần nữa cô ta bị Tô Ánh Nguyệt phản công, thù hận trong lòng lại càng thêm sâu sắc.

Sau khi Tô Yến Nhi ra khỏi, Tô Ánh Nguyệt còn ở lại một lúc an ủi ông Tô Thành, sau đó mới rời đi.

……

Trở về phòng làm việc của mình, phát hiện An Hạ đang ngồi đợi trong đó.

An Hạ chạy đến, thấy nửa khuôn mặt đã bị sưng đỏ của Tô Ánh Nguyệt, vô cùng xót xa: "Con chết tiệt đó, sao ra tay độc ác vậy!"

"Không ngờ những lời của cậu lại có tác dụng như vậy, chị ta tức đến nỗi ngay lập tức cho tớ một cái bạt tai."

Tô Ánh Nguyệt vừa nói, vừa lấy trong túi ra một chiếc gương, đúng là sưng đỏ cả lên rồi.

Cậu không chú ý đấy thôi, trước kia lúc học bài, Huỳnh Tiến Dương nhìn cậu cười cười, ánh mắt lúc đó của Tô Yến Nhi…". An Hạ giờ nhớ lại cũng có chút sợ hãi.

Cô ta và Tô Ánh Nguyệt là bạn học cùng trường, cũng là bạn tốt của nhau, vì vậy cũng có cơ hội được gặp Tô Yến Nhi và Huỳnh Tiến Dương.

Tô Ánh Nguyệt ngẩn người ra một lúc, nghĩ kĩ lại thì phát hiện có một số chuyện không nhớ ra.

"Huỳnh Tiến Dương giờ đây đã là chồng sắp cưới của chị ta rồi, sao bây giờ chị ta vẫn còn hận tớ như vậy? Hay là chị ta chỉ thích ức hiếp tớ?"

Tô Ánh Nguyệt lòng đầy nghi vấn, không hiểu Tô Yến Nhi rốt cuộc đang nghĩ gì.

Cô ta thật sự không hiểu bản thân có chỗ nào có thể uy hiếp được Tô Yến Nhi, khiến cô ta không lúc nào không muốn làm khó dễ mình.

"Nếu bạn muốn hiểu trong lòng cô ta đang nghĩ gì thì trước hết phải trở thành một người giống với cô ta." Kể từ lần học bài đó mà An Hạ đã vô cùng căm ghét Tô Yến Nhi.

"Vậy thì tớ cũng không muốn hiểu cô ta để làm gì, nhưng chuyện này sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy đâu."

Chuyện năm đó, chỉ trách cô ta còn quá trẻ, đối với Tô Thị vẫn còn quá trẻ, vì vậy mới gây ra nhiều hận thù như vậy.

An Hạ cho rằng chỉ với chuyện lần này không thể làm ảnh hưởng quá nhiều đến vị trí của cô ta được: " Lão chủ tịch chẳng phải trước giờ đều rất cưng chiều chị ta hay sao?"

"Khi một học sinh bình thường toàn thi được 100 điểm, tự nhiên có một lần chỉ được 99 điểm, mọi người sẽ nói là cô ta bị thụt lùi. Nhưng nếu một người bình thường chỉ được 59 điểm, bỗng một lần được 60 điểm, mọi người sẽ đều khen cô ta, đây chính là tâm lý của con người."

Lời nói của Tô Ánh Nguyệt có chút gì đó hưng phấn.

"Tiểu Nguyệt, cậu thật xấu xa…". An Hạ nói.

Tô Ánh Nguyệt: “…"

…..

Sau khi hết giờ làm, trong công ty đều đã đồn ra đoán vào.

Tô Nhị tiểu thư ký được hợp đồng với LK, Tô Đại tiểu thư đố kỵ làm điều mờ ám, trước mặt mọi người giáng cho em họ một cái tát.

Cũng có người nói, Tô Đại tiểu thư là người có giáo dục tốt, sao có thể đánh người trước mặt đám đông được chứ, chắc chắn là do Tô Nhị tiểu thư làm gì đó quá đáng.

Nhưng cả hai cách nói cuối cùng đều trở thành lời khen ngợi Tô Nhị tiểu thư, Tô Ánh Nguyệt.

"Cứ ngỡ Nhị tiểu thư chỉ là một bình hoa, không ngờ cũng có chút năng lực."

"Loại người như cô ta lấy đâu ra năng lực, có khi nào là dựa vào… bán thân."

"Cô nghĩ giám đốc LK người ta là loại người gì, tùy tiện mang đến một người đẹp, lên giường một đêm là người ta sẽ ký hợp đồng, chấp nhận hợp tác với cô à? Nếu thật sự như vậy, anh ta có thể đưa tập đoàn LK lên vị trí như ngày hôm nay không?"

"Cũng có lí, nói như vậy, Tô Nhị tiểu thư thật là cũng có năng lực."

"Tôi thì lại cho rằng, Tô tổng thực sự hơi quá đáng, bất luận thế nào cũng không thể ra tay trước mặt bao nhiêu người khác như thế được, hơn nữa còn là em họ mình, chưa biết chừng trước đây ôn nhu, hòa nhã cũng chỉ là giả vờ...."

"...."

Khi những âm thanh bên ngoài lặng đi, Tô Ánh Nguyệt mới từ trong nhà vệ sinh bước ra.

Thứ cô ta muốn chính là kết quả này.

Tình hình như hiện tại là vừa hay.

An Hạ đột nhiên bước vào, nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt liền nói: "Tớ tưởng cậu ngủ trong nhà vệ sinh rồi, không định mời tớ đi ăn cơm à?"

An Hạ ở ngoài đợi mãi mà không thấy Tô Ánh Nguyệt ra thế nên mới trực tiếp chạy vào trong tìm.

Tô Ánh Nguyệt nhau mày: "Tớ mà tính toán mấy chuyện nhỏ nhặt đó?"

Cô ta trong tay hiện đang nắm giữ cổ phần, cuối năm sẽ là tiểu cổ đông, tiền được chia không hề ít.

An Hạ ánh mắt khinh khỉnh nhìn: " Số tiền nhỏ đó của cậu so với ông chủ Trần thì…"

Những chữ đừng sau cô ta không nói tiếp nữa, chỉ cười lớn lên, để cho Tô Ánh Nguyệt tự hiểu.

Nghe nói đến Trần Minh Tân, cô ta có chút sững sờ.

Nói gì thì nói cũng phải cảm ơn Trần Minh Tân.

Ban đầu cô ta nói rằng mình muốn lợi dụng anh ta.

Bây giờ thì tốt rồi, hai người đang lợi dụng lẫn nhau.

Vì để đạt được mục cá nhân, hai người cần phải lợi dụng đối phương một chút.

…….

Sáng sớm ngày thứ bảy, Tô Ánh Nguyệt nhận được cuộc gọi từ ông Tô Thành.

"Tối nay họp gia đình ở CLB Ngọc Hoàng Cung, nhớ đến đúng giờ."

Ông ta không để cho Tô Ánh Nguyệt nói câu nào, tối nay cô ta nhất định phải có mặt.

Tô Ánh Nguyệt nhớ lại lần trước, chuyện xảy ra sau khi cô ta về Tô gia tham gia họp gia đình, đến giờ vẫn thấy ám ảnh."

"Con chỉ sợ lão phu nhân và thím không thích nhìn thấy mặt con, để tránh cho mọi người không được thoải mái, con không nên đi thì hơn, sự quan tâm của ông, con xin ghi nhớ trong lòng."

Giọng của Tô Ánh Nguyệt vừa nhỏ nhẹ vừa mềm mỏng, lắng tai nghe mới cảm giác có chút gì đó buồn bã.

Lời lẽ khéo léo của cô ta đã lấy lòng được ông Tô Thành, giọng ông ta cũng trở nên nhẹ nhàng hơn: " Đều là người một nhà cả, bảo con đến thì cứ đến, đừng để người khác lấy gia đình chúng ta ra làm trò cười."