Ông Xã Thần Bí

Chương 43: Tự mình bò tới cầu xin tôi

Trong tay Phan Viết Huy là băng dán và vải trên mắt vừa lấy ra cho cô, nhưng dường như sợ cô chạy nên tay chân cô vẫn bị trói.

Bây giờ tình thế của cô tuyệt đối bất lợi, nhìn dáng vẻ Phan Viết Huy có thể nhào lên bất kỳ lúc nào, cô không dám tùy tiện mở miệng nói gì nữa.

"Tôi đối với phụ nữ luôn thương hoa tiếc ngọc, nếu như cô ngoan ngoãn nghe lời, tôi thật ra có thể cho người thả lỏng cô, để cho co được thoải mái một chút."

Phan Viết Huy vừa nói chuyện, vừa đi về phía cô. Anh ta nói dứt lời thì bỗng nhiên giơ tay đẩy cô trở về trên giường.

Con ngươi của Tô Ánh Nguyệt đột nhiên co lại, nhìn chằm chằm vào Phan Viết Huy, nín thở không dám lên tiếng.

"Chà, đây là ánh mắt gì vậy? Cô nghĩ bây giờ cô còn có thể chạy thoát được sao? Hay là nói..." Phan Viết Huy vừa nói vừa giơ tay sờ từ trên mặt cô xuống dưới: "Cô trông cậy vào người chồng vô dụng kia của cô sẽ tới cứu cô sao?"

Bị Phan Viết Huy chạm vào, Tô Ánh Nguyệt lại có cảm giác buồn nôn giống như có vô số con đỉa chui vào trong cơ thể vậy, cô lạnh lùng nghiêng đầu: "Cút ngay!"

"Hừ! Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt." Phan Viết Huy cười dữ tợn, đứng dậy giơ tay về phía sau: "Cầm đồ tới đây."

"Vâng." Lập tức có một thủ hạ đưa lọ thuốc lên.

Phan Viết Huy nhận lấy lọ thuốc, khóe miệng hiện ra một nụ cười lạnh, chậm rãi mở nắp lọ thuốc ra.

Lọ thuốc không lớn, cô có thể nhìn thấy bên trong có chứa chất lỏng, không cần nghĩ cũng biết không thể nào là thứ tốt được.

"Đó là gì vậy?" Tô Ánh Nguyệt vô thức lùi lại phía sau, mắt nhìn chằm chằm vào tay Phan Viết Huy.

Phan Viết Huy không để ý tới cô, rống lên một tiếng: "Các người còn đứng đó làm gì nữa? Không mau đè người lại cho tôi!"

Mấy tên thủ hạ vẫn ở trong phòng lập tức xông tới đè Tô Ánh Nguyệt xuống, Phan Viết Huy cầm lọ thuốc chậm rãi tiến tới sát gần cô.

Tô Ánh Nguyệt vốn đã mảnh khảnh, lại bị mấy người đàn ông đè xuống nên hoàn toàn không có cách nào chống trả.

Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Phan Viết Huy đưa lọ thuốc đến bên môi cô, sau đó đành mặc cho anh ta rót nước thuốc bên trong vào miệng cô.

Tô Ánh Nguyệt bị ép uống nước thuốc, giãy giụa lung tung: "Phan Viết Huy, anh thật bỉ ổi, vô sỉ!"

"Không có người phụ nữ nào mà Phan Viết Huy tôi không có được." Phan Viết Huy cười lạnh một tiếng, tiện tay ném lọ thuốc đã rót hết trong tay đi.

Sau đó anh ta vung tay lên, những thủ hạ kia đã tự giác lùi ra ngoài.

Trong phòng Tổng Thống chỉ còn lại có hai người cô và Phan Viết Huy.

Phan Viết Huy thỏa mãn khi thấy được sự sợ hãi ở trên mặt Tô Ánh Nguyệt.

Tô Ánh Nguyệt hét lớn với Phan Viết Huy: "Anh đừng tới đây!"

Mồ hôi trên trán cô tuôn ra càng lúc càng nhiều hơn, trên người cũng bắt đầu nóng lên, như muốn nhũn ra.

Cô không xa lạ gì với cảm giác này. Khi cô vừa về nước, vào lúc Phan Viết Huy và Tô Yến Nhi liên kết với nhau, cô đã lĩnh giáo qua rồi.

Lần đó cô không an toàn đi ra, cuối cùng đã làm với Trần Minh Tân.

Như vậy lần này thì sao...

Không có Trần Minh Tân.

Nhưng cô không cam lòng!

Trong mắt Phan Viết Huy lóe lên sự thâm độc, không ngờ lại thật sự không tới gần Tô Ánh Nguyệt nữa, mà rảnh rỗi ngồi trên ghế sofa, ung dung nhìn cô.

Ánh mắt khinh thường kia giống như cô đã là con kiến hôi trong lòng bàn tay của anh ta, mặc cho anh ta nắm giữ sống chết.

"Tôi không tới, bởi vì cô sẽ tự mình bò tới cầu xin tôi."

Phan Viết Huy nói xong liền cười sung sướng.

Anh ta đứng dậy đi tới tủ rượu cầm một chai rượu vang ra, rót cho mình một ly, cầm đến ghế sofa trước giường, uống một cách chậm rãi.

Tô Ánh Nguyệt nằm ở trên giường, gương mặt dần dần ửng đỏ, trong đôi mắt vốn long lanh ánh nước giống như có mưa thu trút xuống, triền miên và cám dỗ một cách rất tự nhiên.

Trái tim cô cũng đang tê dại, cảm giác tê dại giống như bị vô số con kiến đang gặm cắn, muốn được ai đó ra sức vuốt ve, va chạm...

Tô Ánh Nguyệt, phải tỉnh táo.

Ý thức càng lúc càng mơ hồ, cô cắn chặt môi cũng không làm cho mình tỉnh táo được chút nào, trên người dường như có ngọn lửa đang thiêu đốt.

Phan Viết Huy thấy thời cơ chín muồi liền cởi hết dây trói trên tay và trên chân của cô ra.

Tay anh ta vô tình cố ý chạm tới làn da của cô, trong lòng cô cảm thấy buồn nôn, nhưng cơ thể lại cảm có cảm giác thoải mái khác thường, muốn tới gần.

Tay cô vừa được tự do đã vô thức vươn về phía Phan Viết Huy. Khi nhìn thấy nụ cười đắc ý, thoải mái trên gương mặt Phan Viết Huy, cô mới chợt tỉnh táo một chút.

Cô giật mình hoảng sợ trước hành động của mình, đột nhiên co người vào trong góc giường, thở hổn hển, nhìn chằm chằm Phan Viết Huy.

"Tôi xem cô có thể chịu được bao lâu!"

Phan Viết Huy sờ lên trên mặt cô rồi lại ngồi xuống, thưởng thức sự giãy giụa của cô, chờ cô bò qua cầu xin anh ta.

...

Trong phòng.

Từ sau khi Tô Ánh Nguyệt tông cửa xông ra ngoài, ở đây lại rơi vào trong sự yên lặng đáng sợ.

Vẻ mặt Trần Minh Tân càng trầm đến mức dọa người.

Anh ngồi ở đó không nói một lời, trong mắt không rõ cảm xúc.

Nam Sơn và Bùi Chính Thành ngơ ngác nhìn nhau, nhưng không ai dám nói gì với anh.

Cuối cùng, vẫn là Bùi Chính Thành đưa đồng hồ đeo tay do Tô Ánh Nguyệt để lại tới trước mặt Trần Minh Tân: "Đây là đồng hồ đeo tay của Tô Ánh Nguyệt, cậu..."

Bùi Chính Thành dừng lại một lát, đột nhiên trong đầu lóe lên một suy nghĩ liền nói ra miệng: "Cậu mang về nhà cho cô ấy."

Anh ta suýt nữa nói thành "Lần sau cậu gặp được cô ấy thì trả lại cho cô ấy". Nếu anh ta thật sự nói vậy, không chừng sẽ bị Trần Minh Tân đánh ngã mất.

Trần Minh Tân cầm lấy đồng hồ đeo tay, nheo mắt nhìn chằm chằm vào nó vài giây. Chiếc đồng hồ là hàng hiệu nhưng đã hơi cũ, chỉ có điều được bảo dưỡng rất tốt, có thể nhìn ra cô rất yêu quý nó.

Đúng vào lúc này, điện thoại di động của anh đột nhiên đổ chuông.

Bàn tay anh đang siết chặt cái đồng hồ chợt dừng lại. Chỉ có ba người biết số điện thoại này của anh, mà hai người trong đó là Nam Sơn, Bùi Chính Thành đang có mặt ở đây.

Một người khác có thể gọi vào số này của anh chính là Tô Ánh Nguyệt mới vừa đi ra ngoài.

Trong mắt anh chợt lóe sáng. Nhưng khi anh lấy điện thoại di động ra thì cuộc gọi đã bị ngắt.

Ánh mắt Trần Minh Tân nhanh chóng tối xuống.

Không đúng, khi Tô Ánh Nguyệt vừa xông ra, dáng vẻ đó rõ ràng là căm hận anh vô cùng.

Anh tự nhận mình có hiểu biết nhất định về tính cách của Tô Ánh Nguyệt. Ở dưới tình hình như vậy, cô còn có thể gọi điện thoại cho mình thì rõ ràng không phù hợp với tính tình của cô.

Cho dù cô có gọi tới rồi đột nhiên ngắt cũng không thể.

Nhất định là có chuyện gì xảy ra rồi.

Động tác trên tay anh còn nhanh hơn cả suy nghĩ trong đầu. Khi Aanh nghĩ tới đây thì đã gọi đi rồi.

Nhưng trong điện thoại chỉ có giọng nữ lạnh lùng máy móc vang lên: "Xin lỗi, số điện thoại ngài gọi tạm thời không có thể nghe máy."

Vẻ mặt Trần Minh Tân chợt nghiêm lại, chậm rãi siết chặt điện thoại và căn dặn Nam Sơn đứng ở bên cạnh: "Tìm video giám sát ở cửa câu lạc bộ Ngọc Hoàng Cung trong vòng nửa giờ tới đây, tôi muốn xem ngay lập tức! Lại phái người đi tới căn hộ của Tô Ánh Nguyệt, xem có phải cô ấy đang ở nhà không."

Rất nhanh đã có người cầm video giám sát trong vòng nửa giờ tới cho anh xem.

Nam Sơn cũng trở về: "Cô Tô không về nhà."

"Điều tra tài xế của chiếc xe này." Ánh mắt Trần Minh Tân khóa chặt chiếc xe taxi mà Tô Ánh Nguyệt ngồi lên trên màn hình kia.

Bùi Chính Thành quay đầu hỏi anh: "Ý của cậu là Tô Ánh Nguyệt có thể gặp bất trắc ở trên đường sao?"

"Không phải có thể, mà là chắc chắn." Ánh mắt Trần Minh Tân bình tĩnh nhìn phía trên màn ảnh, trên đó đang hiện lên hình ảnh Tô Ánh Nguyệt ngồi lên xe taxi kia.