Ông Xã Thần Bí

Chương 30: Chuyên gia nói dối

Đầu Tô Ánh Nguyệt càng ngày càng xoay vòng, cô sờ sờ vết máu trên mặt, sau đó chậm chạp đứng dậy từ từ tiến về phía trước.

Cô muốn lái xe đến bệnh viện, cô chưa muốn chết, ba cô vẫn chưa ra tù, cổ phần vẫn chưa lấy được, Tô Yến Nhi vẫn chưa bị trả giá.

Nhưng mà, cô thật sự rất hận bọn họ.

Cô không làm gì sai, chỉ là vì cô là cô hai của nhà họ Tô, cho nên tất cả mọi người đều bắt nạt cô, muốn đạp cô dìm xuống.

Thật sự không cách nào tha thứ được.

Có giọt nước lạnh lẽo rơi trên người cô, hình như là trời đã mưa.

Có người đi đường dừng lại bên cạnh cô.

“Cô, cô, cô sao vậy?”

“Cô chảy nhiều máu quá, phải đi bệnh viện mau…”

“Cho tôi gọi điện thoại…”

Tô Ánh Nguyệt định mở miệng nói cô không sao, có thể tự mình đến bệnh viện, nhưng lại không mở miệng được, trước mắt cô tối sầm lại, trước lúc bị ngất đi, cô còn nghe thấp thoáng bên tai âm thanh quen thuộc: “Cô Tô!”.

“Tít…”

Tô Ánh Nguyệt mở mắt ra, đập vào mắt cô à một màu trắng xóa.

Tầm nhìn có chút mờ, cô chớp chớp lại mắt, mở mắt thêm lần nữa thì mới nhìn thấy đó là trần nhà, mùi thuốc sát trùng nồng nặc hắc vào mũi cô.

Thì ra là ở bệnh viện.

“Tỉnh rồi sao?”

Bên tai cô vang lên giọng nói quen thuộc, là giọng nói cô nghe được trước khi ngất xỉu.

Tô Ánh Nguyệt quay đầu đã nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Nam Sơn.

“Nam…” vừa mở miệng, cô phát hiện ra cổ họng mình khó chịu lạ thường, khô khan cảm giác như bị nhét đầy cát trong đó.

Nam Sơn nhíu nhíu mày, đôi mắt xanh dương của anh thoáng hiện lên chút lo lắng, xoay người rót nước cho cô, cắm ống hút vào, cẩn thận đưa đến trước mặt cô: “Uống chút nước trước đi.”

Tô Ánh Nguyệt hút hai ngụm nước, cảm giác cổ họng dễ chịu hơn, nhưng giọng nói vẫn có chút khàn: “Cám ơn.”

“Không cần khách sáo như vậy, không cần biết là ai, gặp phải chuyện như vậy thì đều sẽ giúp đỡ thôi.” Nam Sơn đặt ly nước qua một bên, lúc anh xoay qua nhìn Tô Ánh Nguyệt, gương mặt anh vẫn chưa thư giãn hoàn toàn.

Tô Ánh Nguyệt cười cười, cô thật không ngờ người cứu cô lại là Nam Sơn.

Chỉ là Nam Sơn không biết rằng, không phải ai gặp phải tình huống như vậy cũng đều sẽ giúp đỡ, nếu như gặp phải Tô Yến Nhi, e rằng cô ta sẽ tặng thêm một nhát dao cho cô, thiếu điều muốn cô phải chết ngay lập tức.

May mắn là Nam Sơn.

Nam Sơn thấy cô cười, mắt anh hiện lên chút tò mò: “Có cần tôi liên hệ người nhà của cô không?”

“Không cần đâu, cám ơn anh, đã làm phiền anh đưa tôi đến bệnh viện rồi.” Tô Ánh Nguyệt lắc đầu, không phải là bạn bè, Nam Sơn đưa cô đến bệnh viện, cô đã rất cảm kích anh rồi.

Nam Sơn vẫn nhíu mày chưa buông giãn ra, lại hỏi cô: “Chồng cô vẫn chưa liên lạc sao?”

Trần Minh Tân…

Tô Ánh Nguyệt sửng sốt, sau đó lắc đầu: “Chút nữa tôi sẽ gọi anh ấy, anh về trước đi.”

“Vậy được rồi, tôi đi trước đây, điện thoại của cô đây.” Nam Sơn đưa điện thoại cho cô.

Tô Ánh Nguyệt đón nhận lấy, trên mặt cô lại hiện lên vẻ mặt cảm kích lần nữa.

Sắc mặt Nam Sơn phức tạp nhìn cô rồi xoay người rời đi.

Trong phòng bệnh không còn ai, lúc này Tô Ánh Nguyệt mới chống tay từ từ ngồi dậy.

Sờ sờ trên đỉnh đầu, nguyên cái đầu đã được băng bó cẩn thận, cô vừa ngồi vững, cũng là lúc bác sỹ bước vào.

Bác sỹ hỏi cô: “Giờ cô cảm giác sao?”

“Có chút chóng mặt, chút đau.”

Bác sỹ là người đàn ông trung niên, nhìn sắc mặt trắng bệch của cô, ông lắc lắc đầu nói: “Nếu như mạnh một chút nữa là đã tổn thương đến xương sọ rồi, sẽ không dễ dàng tỉnh dậy vậy đâu, nhưng mà do chảy máu quá nhiều nên hơi thiếu máu, phải ở lại bệnh viện hai ngày để kiểm tra.”

Lúc Tô Ánh Nguyệt đập xuống đầu, cô không hề nương tay, bản thân cô dự đoán được vết thương chắc sẽ hơi nghiêm trọng: “Cám ơn bác sỹ.”

Bác sỹ vừa ghi ghi cái gì đó, vừa hỏi cô: “Sao người nhà của cô chưa thấy đến?”

Tô Ánh Nguyệt bị ánh mắt nghiêm trang của bác sỹ làm cho cô hơi giật mình chút, cụp mắt xuống chột dạ nói: “Một lát nữa sẽ đến ạ.”

Dù sao thì cô chỉ bị thương đầu, đâu phải không thể đi lại được, cô không muốn báo cho Trần Minh Tân, người nhà họ Tô thì càng không muốn liên hệ.

Lúc bệnh cần có người nhà bên cạnh là vì sẽ nhận được quan tâm và chăm sóc.

Trần Minh Tân có lẽ sẽ chăm sóc cô, nhưng cô lại không muốn để anh thấy bộ dạng này của mình, cô vẫn luôn nhớ rằng cô và Trần Minh Tân không phải là vợ chồng thật sự, không có tình cảm sâu đậm.

Sau khi bác sỹ rời khỏi phòng bệnh, Tô Ánh Nguyệt nhìn đồng hồ trên điện thoại, đã sắp mười hai giờ rồi.

Nhiệt độ trong phòng vừa phải, nhưng cô vẫn cảm thấy hơi lạnh.

Cô vừa chuẩn bị cất điện thoại đi, đột nhiên điện thoại rung lên dữ dội.

Tô Ánh Nguyệt giật mình, người gọi điện thoại cho cô vào lúc này thì còn có thể là ai.

Đúng như dự đoán, trên màn hình điện thoại hiện lên ba chữ ‘Trần Minh Tân’.

Tô Ánh Nguyệt do dự một lúc, rồi cuối cùng vẫn nhấn vào nút nhận cuộc gọi, vào những lúc như thế này, tuy là không có người bên cạnh, nhưng giọng nói quan tâm cô vẫn muốn được nghe thấy.

“Có việc gì không?” Tô Ánh Nguyệt vì đã ngủ suốt mấy tiếng nên giọng của cô vẫn có chút khàn.

Giọng nói của Trần Minh Tân vẫn như thường ngày, dễ nghe êm tai: “Em đang ở đâu?”

Tô Ánh Nguyệt dựa người vào phía sau, nửa thân trên dựa vào đầu giường, giọng nói có chút yếu ớt: “Em đang ở nhà An Hạ, hôm nay em không về nhà.”

“Ở nhà An Hạ?” Trần Minh Tân tỏ vẻ không tin.

“Dạ, em buồn ngủ rồi, anh cũng ngủ sớm đi.”

Nói xong, Tô Ánh Nguyệt liền cúp máy, quăng điện thoại qua một bên, nhắm mắt, đưa tay lên che mắt lại, nén lại cảm giác chua xót đang dâng trào trong cổ họng cô.

Cũng đâu phải là chưa gặp qua chuyện khó khăn hơn, có gì đáng phải khóc đâu.

Nhưng sau khi nghe thấy giọng nói của Trần Minh Tân, cô lại cảm thấy buồn hơn, điện thoại không reng nữa, sâu tận đáy lòng cô có chút thất vọng.

Không biết qua bao lâu sau, Tô Ánh Nguyệt cảm giác mình đỡ hơn nhiều, mới buông tay xuống, mở mắt ra, vừa mở mắt cô đã nhìn thấy có người đàn ông đang ngồi bên cạnh, cô trợn to mắt.

“Sao anh lại ở đây!” Tô Ánh Nguyệt cao giọng hỏi anh, gương mặt cô đầy vẻ bất ngờ.

Người đàn ông vài phút trước còn đang nói chuyện điện thoại với cô, giây phút này lại ngồi ngay trước mặt cô không hề động đậy, ánh mắt sâu thẳm như đinh đóng vào người cô, anh nhìn chằm chằm vào cô không rời.

Im lặng một lúc lâu, Trần Minh Tân mới chậm rãi lên tiếng: “Chuyên gia nói dối!”

Giọng của anh vẫn dễ nghe như thường, nhưng có chút xa cách.

Tô Ánh Nguyệt cúi đầu, lần đầu tiên cô không phản bác lại lời anh.

Tô Ánh Nguyệt vốn đã gầy, giờ còn thêm băng bó nguyên phần đầu, nhìn có vẻ rất đáng thương, Trần Minh Tân mím mím môi nói: “Buổi tối đã ăn gì chưa?”

“Dạ, chưa.” Tô Ánh Nguyệt không dám nói dối nữa, càng không dám đuổi anh đi.

Trần Minh Tân nghe vậy đứng dậy đi ra ngoài.

Tô Ánh Nguyệt đột nhiên liền gọi anh lại: “Trần Minh Tân!”

Người đàn ông đi đến gần cửa nghe tiếng cô gọi nhất thời hơi khựng lại, quay đầu nói: “Đối diện bệnh viện có tiệm cháo bán suốt đêm, tôi đi mua cháo cho em, nhưng mà nếu như em muốn nhân lúc tôi đi mua đồ trốn khỏi đây thì cũng được thôi.”

Giọng của anh vẫn bình thản, nhưng Tô Ánh Nguyệt có cảm giác nếu như mà cô trốn khỏi đây trong lúc anh đi mua đồ, chắc chắn Trần Minh Tân sẽ không quan tâm cô nữa.

Nói xong anh cất bước đi, đồng thời không quên cẩn thận đóng cửa phòng.

Tô Ánh Nguyệt đơ đơ nhìn theo hướng cửa, sao cô dám trốn đi được, không ai là không muốn có người quan tâm mình.