Kể từ ngày Trúc Lâm nhận được những tấm ảnh đó thì tâm trí cô cứ như đang ở trên mây, đi học hay ở nhà đều mơ mơ hồ hồ. Nhiều lần Ngụy Long Thần cũng có gọi điện đến, nhưng cô chỉ trả lời qua loa rồi viện cớ tắt máy. Ngay cả bản thân Trúc Lâm cũng không hiểu tại sao mình lại như vậy... Nếu thật sự cô gái Tần Nhược Ái kia có là người Ngụy Long Thần yêu say đắm thì sao chứ? Nếu như cô ấy trở lại... Thì cô cũng đã chuẩn bị tâm thế sẵn sàng trả Ngụy Long Thần bất cứ lúc nào. Nhưng cứ hễ nghĩ đến anh... Nghĩ đến viễn cảnh anh cùng người con gái ân ái, sau đó sinh con rồi hắt hủi Long Ân... Cô không chịu được.
Cả tháng này Trúc Lâm cứ mơ mơ hồ hồ suy nghĩ. Trên phong thư cô có nhìn thấy một dãy số điện thoại, nhưng cô cứ chừng chờ không dám gọi. Hôm nay, sau khi tan học trở về... Trúc Lâm hạ quyết tâm gọi điện cho bằng được số máy kia. Vừa nhập xong dãy số, trái tim của cô co rút kịch liệt. Nếu như số máy này là của Tần Nhược Ái... Thì cô nên làm gì đây? Trúc Lâm nhắm mắt rồi bắt đầu cho gọi. Không để cô đợi lâu, bên kia liền lên tiếng trước
- [Ngụy phu nhân, tôi chờ cô gọi hơi lâu rồi đấy. Thế nào? Quà cưới của tôi... Cô có thích không?]
Trúc Lâm có chút ngạc nhiên, bạn thân cũ sao? Nếu cô không đoán sai thì người đàn ông tên Liêu Dinh này cũng đem lòng yêu Tần Nhược Ái, nhưng không được cô ấy chấp nhận, thay vào đó Tần Nhược Ái yêu Ngụy Long Thần. Vì ghen mà sinh hận... Nên Liêu Dinh mới ghét cay ghét đắng Ngụy Long Thần như vậy? Cũng vì thế... Mà hắn ta gửi những tấm ảnh này cho cô?
Chưa để Trúc Lâm lên tiếng, từ bên phía Liêu Dinh lại nói tiếp.
- [Cô tên gì nhỉ? À, Trúc Lâm đúng không? Cô có biết không... Năm đó Ngụy Long Thần và Tần Nhược Ái từng kết hôn, nhưng sau này Tần Nhược Ái bỗng nhiên biến mất... Tần gia lo sợ Ngụy Long Thần sẽ không còn tiếp tục đầu tư vào Tần Thị nữa, nên liền hứa hồn cho Tần Chỉ Ái... Nhưng cận kề hôn lễ, Tận Chỉ Ái lại chết một cách không minh bạch... Nên Tần Mộc Ái mới được gả thay. Tần Mộc Ái ở bên cạnh Ngụy Long Thần ba năm... Nhưng Ngụy Long Thần chỉ chạm vào cô ta một lần duy nhất, cô nói xem... Là anh ta cảm thấy Tần Mộc Ái bẩn, hay anh ta đang chờ đợi Tần Nhược Ái?]
- Liêu Dinh, anh đang dùng chiêu khích tướng sao? Nhưng anh dùng nhầm người rồi. Tôi chưa hề có ý định sẽ ở bên Ngụy Long Thần cả đời, hơn hết... Cho dù Ngụy Long Thần còn yêu Tần Nhược Ái hay không... Cũng không còn liên quan gì đến tôi.
- [Ây da, Trúc tiểu thư... Tại sao cô lại nghĩ như vậy chứ? Ngụy Long Thần chẳng phải chồng cô sao?]
- Liêu Dinh... Chẳng anh biết rõ, Ngụy Long Thần kết hôn với tôi chẳng phải vì Long Ân thôi sao? Hay là... Anh cứ tiếp tục tìm Tần Nhược Ái đi, sau đó... Hai tay ngoan ngoãn dâng cô ấy cho Ngụy Long Thần. Tôi thật sự muốn xem biểu hiện lúc đó của anh đây. Thật đáng mong chờ!
- [Cô...! ]
Chưa để Liêu Dinh nói hết thì Trúc Lâm đã lạnh nhạt ngắt máy. Tần Nhược Ái? Ngụy Long Thần? Nếu hai người còn yêu nhau say đắm như vậy, thì tôi tác thành cho hai người.
Buổi chiều hôm nay, Trúc Lâm được Đoàn Ngữ Tâm, Cát Lôi và Quý Vạn Phong hẹn ra ngoài dùng bữa. Cô còn nghe nói là có thêm một người, đó là hội phó hội học sinh, nhưng tên gì chẳng ái dám nhắc đến. Sau khi Trúc Lâm đã chuẩn bị xong liền bước xuống nhà, Trịnh Khiêm dạo gần đây thấy sắc mặt và thần khí của Trúc Lâm không được tốt, có nhiều lần cậu ta định sẽ gọi báo với Ngụy Long Thần, nhưng cậu ta sợ sẽ làm ảnh hưởng công việc của anh, nên vẫn im lặng không nói gì thêm.
- Phu nhân, cô muốn đi đâu... Hay để tôi...
- Không cần. Bạn tôi đến đón.
Trịnh Khiêm lần này bị dọa đến giật mình sợ hãi, phu nhân nhà cậu ta thường ngày ngoan hiền, dịu dàng lắm cơ mà... Sao hôm nay lại lạnh lùng đến đáng sợ như vậy. Không chỉ là lạnh lùng đáng sợ... Khẩu khí còn đáng sợ hơn Ngụy Long Thần lúc tức giận nữa cơ. Trịnh Khiêm bị dọa đến không rét mà run lên một cái. Sau đó, Trúc Lâm chỉ lấy một ly nước mát rồi uống một hơi, dạo gần đây tâm trạng của Trúc Lâm có chút nóng nảy, không chỉ vậy... Chu kì cũng chưa đến, nên Trúc Lâm ngày nào cũng uống nước mát để điều chỉnh lại trạng thái của mình.
- Trịnh Khiêm, từ đây về sau đừng báo cáo bất cứ thứ gì về tôi cho Ngụy Long Thần. Anh ta đã đáp ứng một năm sẽ không đến vì vậy... Tôi không thích sự quản lý như tù nhân thế này.
- Phu nhân, cô nói quá rồi. Tiên sinh chỉ là...
- Bỏ đi. Tôi không muốn nghe, nhớ những lời tôi nói.
Sau khi Trúc Lâm rời khỏi Trịnh Khiêm vẫn ngay người. Cái thái độ này sao lại giống với lúc cô đang mang thái thế nhỉ? Cái gì cũng không muốn biết, lúc đó... Ngay cả cha đứa bé tên gì cô cũng chẳng thèm quan tâm. Nhưng mà... Lần này có vẻ như còn đáng sợ hơn nữa.
Còn Trúc Lâm, sau khi ra ngoài thì đã nhìn thấy xe của Quý Vạn Phong, cậu ta nhìn thấy Trúc Lâm đến liền bước ra ngoài để mở cửa xe cho cô.
- Học trưởng Quý, làm phiền rồi.
Quý Vạn Phong không nói gì mà chỉ mỉm cười. Lần này anh hẹn Trúc Lâm, Đoàn Ngữ Tâm và Cát Lôi ra là phụ. Còn việc chính là hẹn Hoàng Phủ Tước và Linh Chi ra để xem mặt Trúc Lâm, hơn hết... Còn bonus thêm một Hoàng Phủ Ngọc Tuyết nữa chứ. Khi đã đến điểm hẹn, Trúc Lâm nhìn thấy hai từ "Tuệ Mộc" không hiểu vì sao mà cô lại mỉm cười, và nụ cười ngọt ngào đó lại lọt vào mắt của Quý Vạn Phong.
Khi Trúc Lâm đi vào phòng ăn, chưa kịp để cô nhìn ai đang ngồi ở đó. Thì Hoàng Phủ Ngọc Tuyết đã lanh chanh lên tiếng
- Chị dâu, chị dâu!!! Đó đó đó... Chính là cô gái đó!!!! Cái thứ này là thứ gì á chứ không phải người Trái Đất chị à!