Cố Cảnh Niên thực là đứa nhỏ hiểu chuyện , hướng về phía Niệm Kiều nháy mắt một phen, ngay sau đó từ trên người cô nhảy xuống, nghịch ngợm cười, "Mẹ, bác phải dỗ dành mẹ, vậy con cũng không làm kì đà cản mũi, con đi tìm ông nội đánh cờ nha."
Nói xong, nó như một làn khói hướng trên lầu chạy đi.
Niệm Kiều nhìn nó xông đến giống như tên Tiểu Hỏa, vội vàng kêu lên sau lưng nó, "Cẩn thận một chút, đừng ngã đó."
Con vừa rời đi, Cố Hành Sâm lập tức ngồi xuống sau đó đem lấy cô nhấc lên ngồi xuống trong ngực mình, nắm cằm cô hỏi, "Tức giận?"
"em nói không có!" Niệm Kiều đẩy tay của hắn ra, ngoài miệng vừa nói không có tức giận, nhưng vẻ mặt của cô hiển hiện rõ ràng là tức giận.
Đuôi lông mày Cố Hành Sâm nhíu lại, làm bộ mặt kinh ngạc, "Xem ra là anh tính sai rồi, là em muốn anh hoàn toàn tha thứ cho Nhậm Thiên Nhã, là ý này sao?"
Niệm Kiều muốn đánh người! Nếu như có thể, cô muốn làm tức chết người mà không đền mạng, đem người đàn ông này treo lên đánh một trận dữ dội!
"Lười phải nói chuyện với anh, em đi bồi con cùng ông nội đánh cờ!"
"Kia không cho đi!" Cố Hành Sâm đem cô giam cầm thật chặt trong lồng ngực, trong giọng điệu tràn đầy sự bá đạo.
Niệm Kiều không thuận theo hắn, uốn éo người muốn tránh thoát ngực của hắn, bên tai lại nâng lên giọng hắn gằn cảnh cáo: "Cử động nữa đừng có trách ——"
Ngớ ngẩn, cô nhìn ánh mắt của hắn, gằn từng chữ hỏi: "anh tha thứ cho cô ta?"
"Cố, Hành, Sâm!" Niệm Kiều cắn răng nghiến lợi, người này vốn là như vậy, cô không nẳm ra được tâm tư của hắn!
Thấy hắn không còn nói lời nào, cô trực tiếp đưa tay đi xé cái miệng của hắn, lại bị hắn một hớp cắn đầu ngón tay, còn cắn không buông tay.
Hắn không có rất dùng sức cắn, nhưng là Niệm Kiều cũng không thu được tay mình trở về.
Niệm Kiều vừa xấu hổ lại 囧, "Nhả ra á!"
Cố Hành Sâm lại rất thích xem bộ dạng lúc cô đỏ bừng mặt, da cô vốn là trắng nõn, đỏ mặt , lúc ấy khuôn mặt tựa như quả táo, làm cho người ta không nhịn được cắn một cái.
Trong đầu không khỏi thoáng qua một tia cô trần truồng nằm ở dưới người mình, một đầu mái tóc đen nhánh tản ra toán loạn, thân the trắng muốt nhẹ nhàng dãy dụa. . . . . .
Càng nghĩ càng không đúng, Cố Hành Sâm có chút ảo não cau mày, thế nào mà ban ngày lại giống như dã thú, tùy lúc tùy chỗ muốn cô đây!
"Cố Hành Sâm, có phải anh cảm thấy rất khó làm không? Nếu như anh nghĩ muốn tha thứ cho cô ta thì tha thứ đi, em. . . . . . Em có thể không ngại." Niệm Kiều thấy hắn cúi đầu không nói, cắn cắn môi nói như thế.
Cố Hahf Sâm đột nhiên ngẩng đầu lên, không hiểu hỏi: "Tại sao nói như thế?"
Niệm Kiều không biết trong lòng hắn muốn điều gì, nhưng là cũng không muốn để cho hắn cảm giác mình hẹp hòi, "Cô ta vẫn còn có chút lưu luyến với anh, bây giờ lại là bạn gái của bạn anh, nếu như các anh vẫn đối địch, xác thực không tốt lắm, ba năm trước đây cô ta cũng chỉ vì quá yêu anh nên mới làm sai, anh tha thứ cho cô ta cũng không phải là không hợp tình hợp lí »
Cố Hành Sâm trên trán một hàng hắc tuyến, giọng điệu có chút không vui, "Nói mò cái gì!"
Chẳng lẽ trong lòng hắn, cô cho rằng hắn vẫn còn có một tia tình cảm với Nhậm Thiên Nhã?
"Em nào có nói càn, anh rõ ràng là nghĩ muốn tha thứ cho cô ta." Niệm Kiều có chút tủi thân , mặc dù trong lòng rất không tình nguyện, nhưng mặt ngoài cô cũng làm vô cùng đại lượng rồi, hắn còn muốn như thế nào à?
Nhìn cô mím mội làm bộ dạng muốn khóc, Cố Hành Sâm dở khóc dở cười, cô gái nhỏ này, đúng là đứa trẻ con!
"Nếu như không phải là cô ta, làm sao em lại rời bỏ anh ba năm? Trong lòng anh, cô ta làm sao có thể so sánh được cùng với em? Coi như bây giờ cô ta cùng Nam Cung Trần ở chung một chỗ, anh cũng sẽ không làm cho cô ta sắc mặt tốt, hơn nữa, anh không tin cô ta đã thật sự cải tà quy chính rồi, em về sau nên chú ý cô ta một chút, không nên cùng cô ta tiếp xúc »
Ách ——
Niệm Kiều có chút kinh ngạc nhìn tới trước hắn, cà lăm: "anh, anh không phải tin tưởng cô ta?"
"Anh chỉ cho Nam Cung một cơ hội, ba năm trước đây Nam Cung vì cô ta mà gài bẫy anh, nhưng mà anh lại là anh em cùng vào sống ra chết, anh cũng không thể làm quá được phải không?"
Cố Hành Sâm rất ít khi ở trước mặt cô nhắc về chuyện lúc trước của mình cũng như nhắc đến bạn bè mình, lần này có thể nói như vậy với cô, Niệm Kiều đã rất thỏa mãn.
Trong khoảng thời gian ngắn, cô đắc ý, "ở trong lòng anh, em quan trọng nhất?"
Cố Hành Sâm con ngươi nhíu lại, bất chợt nói: "Không phải, em xếp thứ hai!"
Miệng không dừng lại."Thứ hai? Tại sao thứ hai?" Niệm Kiều kêu lên, chẳng lẽ trừ Nhậm Thiên nhã, trước kia hắn đã từng có bạn gái khác? Trời ạ! Hắn không phải là cái quỷ phong lưu chứ? Khắp nơi lưu tình? Khoản đào hoa nợ cả đống lớn?
Cố Hành Sâm cố tình lộ ra một bộ dạng khổ sở, nhìn cô, "thật sự muốn biết nguyên nhân?"
Niệm Kiều kiên định gật đầu, đương nhiên là muốn biết! nếu như bị cô biết trong lòng hắn còn có người đàn bà khác, hắn nhất định phải chết.
Cố Hành Sâm thở dài, sau đó u sầu mà nói: "Ba năm chúng ta không gặp, ba năm nay anh đều không có ở bên con trai lớn lên, trong lòng anh, con trai nhất định phải xếp thứ nhất, em nói có đúng không?"
"con, con trai thứ nhất?"
"Ừ, con trai thứ nhất, em thứ hai, ở trong lòng em, cũng là con thứ nhất, anh thứ hai, anh không thể ăn dấm với con, em cũng vậy biết không?"
Niệm Kiều sửng sốt, thật lâu mới đột nhiên thanh tỉnh, thì ra hắn ghi hận lời mình nói trong lòng hắn xếp thứ hai à?
Cố Hành Sâm, anh thắng! Thật là hẹp hòi có đủ!
Cố Hành Sâm thấy cô giận đến muốn nổ tung, trong lòng hắn chỉ vui mừng, chạm khẽ mấy cái lên môi cô, cuối cùng không nhịn được cũng cười phá lên.
Cửa cầu thang, một đứa bé cười khanh khách không ngừng,hắn cảm thấy mẹ cùng với bác này dường như vui vẻ hơn cả khi ở cùng với Bác Tần đó, cho nên hắn đang suy tính, có phải nên khiến mẹ với bác ấy ở cùng một chỗ bồi dưỡng tình cảm nhiều hơn hay không?
Ngày đó, hắn là muốn như vậy, cũng là làm như thế!
Sau buổi cơm tối, hắn lôi kéo Cố Hành Sâm đến thẳng cửa phòng Niệm Kiều.
Cố Hành Sâm không biết hắn muốn làm gì, ngồi xổm người xuống ôm lấy hắn hướng phòng của Niệm Kiều đi tới, không khỏi hỏi hắn, "Niên Niên, con dẫn bác đến gian phòng của mẹ làm gì?”
Cố Cảnh Niên mặt cười mờ ám, bộ dáng kia, nhớ năm đó, thật đúng giống Niệm Kiều, mèo thích trộm đồ tanh!
Đến cửa phòng Niệm Kiều, hắn gõ cửa, Niệm Kiều lập tức tới mở cửa.
Thấy người ngoài cửa, cô sửng sốt, chợt hỏi: "Niên Niên, không phải buổi trưa con nói muốn ngủ cùng với mẹ buổi tối hay sao?"
Cố Cảnh Niên học bộ dạng trầm mặc của Cố Hành Sâm, lắc đầu một cái, "Mẹ, con vừa làm một quyết định hết sức nghiêm túc!"
"Quyết định gì?" Niệm Kiều đột nhiên cảm thấy sau lưng một hồi gió lạnh đùa rỡn qua, không khỏi cảm giác mình nguy hiểm thập phần.
Cố Cảnh Niên cười rộ lên gian tà, cố ý lớn tiếng nói: "Mẹ, con quyết định nhường vị trí buổi tối của con, cho bác ngủ cùng mẹ!"
Lúc ấy phản ứng đầu tiên của Niệm Kiều chính là nhìn hành lang hai bên xem có người hay không, sau đó che miệng Cố Cảnh Niên, đỏ mặt lúng túng nói: "đứa nhỏ này nói lung tung!"
Cố Hành Sâm chỉ sửng sốt một giây, tiếp hết sức thanh thản nhìn tới dáng vẻ hốt hoảng của Niệm Kiều, khóe miệng chứa đựng nụ cười khiến cho tâm hồn người ta phải nhộn nhạo.
Niệm Kiều chống lại tầm mắt của hắn, nhất thời 囧, chỉ muốn tìm một cái lỗ chui vào!