Cố Hành Sâm ánh mắt của mình, chỉ gõ nhẹ nhẹ xuống mặt bàn, giọng nói vẫn như cũ nhẹ, lãnh đạm, giọng điệu chắc chắn vô cùng: "Anh sẽ không."
Hai người nhìn nhau một lát, Đinh Việt lắc đầu nở nụ cười, "Không hổ danh là Cố nhị thiếu gia trong truyền thuyết, khí phách của anh đúng là có thể tự tin làm hàng vạn người phụ nữ mê luyến."
Cố Hành Sâm nhíu mày, hắn nên coi đây là khen hắn hay ganh tỵ với hắn?
Ở trước bồn rửa tay bên ngoài phòng vệ sinh, Nhậm Thiên Nhã chờ ở đó, thấy Niệm Kiều ra ngoài, cô ta cười châm chọc niệm kiều một tiếng, nói: "Tôi còn tưởng cô có bao nhiêu quật cường bất khuất đây? Nhưng thế nào lại nguyện ý cùng Đinh Việt Nhiên đính hôn? Thay vì tránh lien lụy đến hạnh phúc cả đời mình, chi bằng cô đồng ý với tôi đi Pháp thay đổi cuộc sống!"
Niệm Kiều không nhìn cô ta, trực tiếp xem cô ta như không khí, rửa tay xoay người muốn đi.
Nhậm Thiên Nhã giọng nói không nhanh không chậm truyền đến, "Niệm Kiều, tôi thật đáng thương cho cô."
Niệm Kiều xoay người, từ trong gương nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cô hỏi: "Có ý gì?"
Nhậm Thiên Nhã lấy điện thoại của mình nhấn mấy cái, sau đó đưa điện thoại di động nhét vào trong tay cô, mình tựa vào trên bồn rửa tay, cười nói: "Xem một chút đi, cô sẽ biết, A Sâm ngày đó đi Italy, rốt cuộc đang làm gì."
Niệm Kiều nhận lấy, hình thì không có mấy bức, nhưng là mỗi một bức ảnh, cũng quy tụ vào đó mọi vẻ đẹp hoàn hảo, có bức hai người đang hôn môi , ôm, Cố Hành Sâm còn lôi kéo tay cô ta.
Sắc mặt cô có chút tái nhợt, hô hấp cũng khó khăn.
Cố Hành Sâm đi Italy, không phải đi xử lý chuyện, mà là cùng Nhậm Thiên Nhã đi chơi hay sao?
Nhậm Thiên Nhã nhin thấy sắc mặt khó coi của cô, vẫn cười cười, "Tôi cho cô biết, Cố Hành Sâm vốn căn bản là không thích cô, tất cả những gì tôi làm, thật ra hắn đều biết, chỉ là hắn lợi dụng ngươi, lợi dụng sự kiện lần này, diệt trừ mấy lão già ngoan cố ở Cố thị! Biết Cố thị mấy ngày nay xảy ra chuyện gì không? Đi về hỏi ông nội của cô, A Sâm mượn việc này đi diệt trừ người nào."
Thoáng một cái cả người Niệm Kiều chút ngã xuống, đưa miệng phản bác, "Không thể nào!"
Nhưng là ngoài miệng vừa nói không thể nào, nhưng tại sao trong lòng lại thấy bắt đầu dao động?
Cố Hành Sâm lợi dụng mình? Hắn đã biết những chuyện này từ sớm? Hắn biết Nhậm Thiên Nhã uy hiếp mình? Hắn biết mình bị phóng viên bao vây?
Hắn cũng biết. . . . . .
Lòng đau như là muốn chết, Niệm Kiều cầm điện thoại của Nhậm Thiên Nhã hung hăng như muốn bóp vỡ.
Nhậm Thiên Nhã lại nói tiếp: "Còn nữa..., nếu như không phải là thủ hạ ta lưu tình, nếu như không phải là bởi vì tôi yêu A Sâm nhiều hơn so với cô, lần này, tôi nhất định sẽ làm cho cô thân bại danh liệt rồi! Cô phải cảm ơn tôi, cuối cùng lại ở trước mặt ông nội cô xin cho đính hôn cùng Đinh Việt Nhiên, cho cô một kết thúc có hậu."
Niệm Kiều mất nửa ngày mới trở lại bình thường, cũng cực kì xem thường nhìn cô ta "Cô nói Cô Hành Sâm cũng biết cô làm những việc này, vậy bây giờ cô có dám cùng tôi đến trước mặt Cố Hành Sâm kiểm chứng?"
Nhậm Thiên Nhã không nghĩ đến tới giờ phút này cô vẫn còn mạnh miệng, không khỏi có chút thẹn quá hóa giận, "Cố Niệm Kiều đừng thấy tôi cho cô chút mặt mũi mà không biết xấu hổ! Tôi cho cô biết, trên tay tôi còn có tiếp những tấm ảnh hai người hôn nhau, nếu như mà tôi đem tấm hình kia bùng nổ ra, kết quả kia cô chịu đựng nổi sao?"
"Có bản lĩnh, cô đi mà bắt lấy lòng của Cố Hành Sâm, đừng có mà động tới u hiếp tôi, tôi cho cô biết, tôi không chịu để cô uy hiếp, tôi với Đinh Việt Nhiên đính hôn hay không, cũng không tới cô tính toán!”
Dứt lời, Niệm Kiều nhanh chóng xoay người rời đi.
Nhậm Thiên nhã giận đến mức chỉ biết dậm chân, con tiểu nha đầu này miệng lưỡi vẫn còn ngang ngược, tính tình cũng cứng rắn, nhưng Cố Niệm Kiều, chỉ với tôi là thiên kim của thị trưởng, mà con riêng của Cố gia, cô cũng không có tư cách tranh giành sự chú ý của Cô Hành Sâm với tôi rồi.
Úc Nhậm Thiên Nhã trở lại, phát hiện ra Niệm Kiều đã rời đi cùng với Đnh Việt Nhiên, mà Cố Hành Sâm lại nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt theo dõi, bén ngọn.
Trong nháy mắt cô ta có chút lo sợ, không lẽ Cố Niệm Kiều đã nói gì với Cố Hành Sâm?
Một giây kế tiếp, Cố Hành Sâm đứng lên nói, nói: "Đi thôi."
Lòng của cô đang treo lên dần buông xuống, nhìn dáng vẻ của hắn, cái gì chắc cũng chưa biết.
Niệm Kiều về đến nhà, thời điểm cô đang ở nơi đổi giầy trước cửa thì dì Trần gọi cô: "Niệm Kiều —— Niệm Kiều —— đây là đồ ở công ty chuyển phá nhanh tới, nói là của cháu, dì giúp con kí nhận rồi, con xem có phải của con hay không"
"A, con biết rồi Dì Trần." Niệm Kiều vừa nói, vừa đi qua.
Nhìn cái hộp vuông vuông thẳng thẳng, Niệm Kiều không khỏi buồn bực, người nào gửi tới? Thứ gì?
Mở vỏ bên ngoài ra nhìn, cô không biết dùng từ gì để hình dung tâm trạng của mình, trong hộp, là một điện thoại di động.
Không cần đoán, cô biết là do Cố Hành Sâm kêu người đưa tới
Nhưng mà Cố Hành Sâm, anh đã không cần tôi thì còn đưa tới làm gì?
Mở máy, mở ra phone book, quả nhiên, bên trong chỉ có số của một mình hắn.
Niệm Kiều nghĩ muốn bỏ điện thoai thật lâu, nhưng là ngón tay lại không tự chủ được nhấn lên cái số kia ——
Điện thoại vang lên hai tiếng, bên kia nhận, truyền tới, lại là giọng nói của Nhậm Thiên Nhã: “ Ai vậy”
Niệm Kiều sửng sốt, bây giờ đã là buổi tối rồi, Nhậm Thiên Nhã vẫn ở cùng một chỗ với Cố Hành Sâm…
Nhậm Thiên nhã khẽ cười một tiếng, "Cố Niệm Kiều, là cô đúng không? Tại sao không nói chuyện?"
Niệm Kiều không muốn nói chuyện cùng người này, dù sao nói với cô ta cũng chẳng có gì tốt đẹp, cần gì làm mình phải chịu khổ, cô vốn định dập điện thoại, nhưng người bên kia đột nhiên thay đổi thái độ trước đó, thân thiết gọi cô: "Niệm Kiều, cô chờ một chút nhá, A Sâm đang tắm, cũng sắp đi ra rồi, cô có muốn tôi gọi anh ấy một tiếng hay không?"
Niệm Kiều khẽ giật mình, không nghĩ tới Nhậm Thiên Nhã sẽ nói như vậy, bên kia đột nhiên có giọng nói của Cố Hành Sâm truyền đến: “ Tìm anh?”
Niệm Kiều ngơ ngác cầm điện thoại, Nhậm Thiên Nhã nói, hắn đang tắm?
Như vậy, hắn cùng cô ta ở khách sạn hay ở Cố trạch? Hay là ở chỗ nào đó cô không biết!
Cô nhịn không được mở lời hỏi hắn: "Anh ở đâu?"
"Khách sạn." Rất đơn giản, trả lời rất bình tĩnh, không nghe ra một tia chột dạ nào.
Đúng vậy à, hắn chột dạ cái gì, hắn và Nhậm Thiên Nhã vốn là vị hôn phu, vị hôn thế, đi khách sạn mở ` phòng là rất chuyện bình thường, mà mình chính là cháu gái của hắn, có cái tư cách khỉ gió gì đi quản cuộc sống của hắn đây?
"À, đã biết, vậy tôi cúp điện thoại."
Nói xong, Niệm Kiều cũng không đợi hắn nói cái gì nữa liền ngắt điện thoai, thở phì phò đi lên phía lầu trên, vung cánh cửa kêu rung trời.
Tắm rửa xong, cô muốn mình ngủ sớm một chút, nhưng vừa nhắm mắt lại, hiện lên trong đầu đầy những hình ảnh không tốt đẹp, dĩ nhiên, chủ yếu là Nhậm Thiên Nhã và Cố Hành Sâm
Hai cánh tay của hắn mạnh mẽ có lực, lồng ngực ấm áp rộng rãi, múi thịt ở bụng rõ ràng, xuống chút nữa, cả khuôn mặt của Niệm Kiều đều nhuộm đỏ .
Thời điểm lúc hai người lần đầu tiên, thật may là đêm đó không có mở đèn, cô chỉ thấy mông lung đại khái, nhưng là sau khi hắn lại tiến vào mình, như vậy nhỏ, bây giờ cô nghĩ lại trong lòng vẫn còn thấy sợ hãi.
Nếu như lúc ấy mở ra đèn lời lên, nhất định cô sẽ sợ đến không cần cùng hắn hợp hai thành một, thật sự là rất đau à
Như vậy bây giờ hắn không phải đang ở trên giường cùng Nhậm Thiên Nhã hô mưa gọi gió chứ? Có phải lại không biết mệt mỏi một lần lại muốn một lần nữa chứ?
"A ——" Niệm Kiều chợt hét to một tiếng, cả người từ trên giường ngồi dậy, từng ngụm từng ngụm hô hấp không khí mới mẻ.
Muốn hít thở không thông! Không phải khổ sở, là tức giận muốn hít thở không thông!
Nắm lấy chiếc gối đầu, lấy làm Cố Hành Sâm, Niệm Kiều vừa hung hăng đem gối đầu vỗ vào ở trên giường, vừa giận dữ mắng chửi người: "Cố Hành Sâm, cái tên khốn khiếp này! Lợn giống! Chúc anh ngày mai đi bộ chân phát run!"
Không biết, ở khách sạn, lại là một phen cảnh tượng như thế này ——
Cố Hành Sâm vừa lúc bước ra khỏi phòng tắm thì thấy Nhậm Thiên Nhã xuất hiện ở trong phòng, cầm trong tay điện thoại của mình nghe điện thoại, hắn cau mày, nghe được lời của cô ta mới phản ứng được người bên kia là Niệm Kiều.
Bước nhanh tới không đợi Nhậm Thiên Nhã nói gì, hắn trực tiếp đoạt lấy liền nhận điện thoại.
Nhưng là phản ứng của Niệm Kiều , thật sự là để cho hắn có chút phát điên.
Hắn mua điện thoại di động cho cô làm gì? Mua điện thoại không phải là thể hiện sự nhượng bộ hay sao? Ý tứ như vậy mà cô không hiểu?
Nhưng khi gọi điện thoại , cố tình liền hỏi hắn một câu ở đâu, những thứ khác cư nhiên không nói câu nào! Hắn giận!
Hiển nhiên, Cố Hành Sâm muốn Niệm Kiều nũng nịu một chút với mình, nói câu em nhớ anh, cho nên với thái độ lạnh lùng trong trẻo của Niệm Kiều, hung hăng đả kích hắn, làm cho đến một người đầu óc luôn tỉnh táo như hắn cũng không chú ý nói địa điểm – khách sạn ( anh ngốc quá * hàn lệ*)
Khách sạn! Đây là một nơi dễ dàng làm kinh thiên động địa! Là một nơi dễ dàng khiến người khác hiểu lầm!
Tiếp điện thoại xong sau, Nhậm Thiên Nhã thấy hắn quay lại nhìn mình, cô vội vã tỉ mỉ giải thích: "A Sâm, em không phải cố ý nghe điện thoại của anh, em tiến đến thấy nó kêu thật lâu mà không thấy anh ra nên mới nghe máy.”
"Ừ." Cố Hành Sâm nhàn nhạt trả lời một tiếng, tựa hồ tuyệt không để ý việc cô ta nhận điện thoại của mình.
Thật ra thì, đầy trong đầu hắn lúc này là hình ảnh của Niệm Kiều đang làm gì, hắn đâu có hơi quản Nhậm Thiên Nhã nói gì.
"A Sâm, ba gọi điện thoại nói, tài xế trong nhà tối nay ngã bệnh… không có xe đón ta.”
Cố Hành Sâm động tác lau tóc có chút dừng lại, sau đó quay mặt lại, sắc mặt không thay đổi “ vậy anh đưa em về”
Nhậm Thiên Nhã thấy hắn quay đầu chuẩn bị thay quần áo, một mực dáng vẻ muốn đưa cô ta về, cô ta không khỏi bối rối, tiến lên vài bước từ sau lưng ôm lấy hắn, dán vào lưng hắn, thanh âm dịu dàng đến không tưởng: "A Sâm, dù sao mấy ngày nữa chúng ta cũng kết hôn, chuyện như vậy, sớm muộn là. . . . . ."
"Tiểu Nhã, lời như vậy, từ miệng em nói ra thật là không thích hợp."
Cố Hành Sâm kéo tay cô ra xoay lại nhìn,, ánh mắt Cố Hành Sâm sắc bén như lưỡi dao nhìn khiến Nhậm Thiên Nhã chấn động.
Cô ta cúi xuống, sắc mặt chuyển biến vài lần, cô nói như vậy đã rõ ràng, bỏ cả lòng tự trọng chỉ muốn gần hắn hơn, nhưng hắn vẫn như cũ cự tuyệt dứt khoát.
Đối với Niệm Kiều trong lòng không khỏi oán hận thêm một tầng! Cố Niệm Kiều, xem ra thủ đoạn câu dẫn đàn ông của cô thật lợi hại.
Cô ngẩng đầu lên, miễn cưỡng cười , "Vậy anh nghỉ ngơi sớm một chút, em tự bắt xe về…”
"Thật sự không cần anh đưa em về?" Mặc dù xác định là không đưa cô ta xuông, nhưng đêm khuya, để một cô gái gọi xe về, anh không thấy yên lòng.
Nhậm Thiên Nhã cười đến xinh đẹp, lắc đầu, "Không có sao á..., em không phải trẻ con, có thể tự về nhà, về đến nhà em sẽ gọi cho anh."
Cố Hành Sâm gật đầu nhìn cô ta rời khỏi phòng.
Cửa phòng đóng lại, nụ cười trên mặt Nhậm Thiên Nhã nhanh chóng tắt, thay vào đó là khuôn mặt tức giận.
Cố Hành Sâm, anh không muốn giữ tôi ở lạ, đơn giản là không muốn ngày mai lên mặt báo, khiến con tiện nhân kia hiểu lầm thôi, nhưng mà ——
Anh càng không muốn cô ta hiểu lầm, tôi lại càng muốn làm lòng cô ta đau triệt để!
Không su nghĩ nhiều, Nhậm Thiên Nhã gọi điện thoại cho tòa báo, "Sáng ngày mai tới Khải Duyệt sớm một chút, muốn các anh xem kịch hay!"
Cúp điện thoại, cô ta đáp thang máy lên lầu, nhưng là rất nhanh lại nổi lên, trong tay nắm thẻ mở cửa phòng.
Đi từng bước một , Cố Hành Sâm ở phòng ngay bên cạnh, cô dừng bước, mở cửa phòng đi vào…
Hôm sau, hôm sau Cố Hành Sâm dậy sớm rửa mặt đi ra ngoài, cửa phòng bên cạnh cũng mở ra, một người bước ra – Nhậm Thiên Nhã
Cố Hành Sâm nheo lại con mắt rét lạnh, nhìn chằm chằm cô ta, "Tối hôm qua em không có về nhà”
Nhậm Thiên Nhã gẩy gẩy tóc của mình, tiến lên khoác tay Cô Hành Sâm, nhón chân lên che lỗ tai hắn nói nhẹ: "Em sẽ giải thích với anh sau, hiện giờ đang có phóng viên."
Cố Hành Sâm quay đầu lại, quả nhiên thấy một lượng lớn phóng viên bao vây quanh mình với Nhậm Thiên Nhã.
"Nhị thiếu, ngài cùng Nhâm tiểu thư mấy ngày nữa sẽ cử hành hôn lễ, trước khi cưới lại tới khách sạn thuê phòng, không sợ trong bố vợ tương lại – Nhậm thị trưởng có ấn tượng không tốt về ngài sao?"
"Nhị thiếu, ngài cùng Nhâm tiểu thư có phải có con mới cưới không?"
"Nhị thiếu. . . . . ."
Nhậm Thiên Nhã cho là, nhiều phóng viên trước mặt như vậy, Cố Hành Sâm ít nhiều sẽ để cho cô ít mặt mũi, sẽ không ở đây bỏ qua thể diện của cô, vậy mà ——
Cố Hành Sâm chỉ dùng ánh mắt lạnh băng quét qua chỗ người ở đây, ngay lập tức bọn họ toàn bộ đều ngậm miệng, ngượng ngùng nhìn hắn, lại không dám tùy tiện đặt câu hỏi.
Quản lí khách sạn lúc này cũng vội vã chạy tới, hướng về Cố Hành Sâm cúi đầu tạ lỗi: "Nhị thiếu, hết sức xin lỗi, là ta tất trách, không nên để phóng viên chạy tới quấy rầy ngài."
Sau đó, quản lý quay đầu gọi bảo vệ tới muốn đuổi những kí giả kia đi, Cố Hành Sâm đúng lúc ngăn lại: "Đã đến như vậy rồi, cũng phải khai thác được chút tin tức trở về chứ."
Nhẹ nhàng nói một câu, lại làm cho toàn bộ vô cùng kinh động, Cố Hành Sâm nói như vậy, ý tứ là nguyện ý để phóng viên phỏng vấn?
Cố Hành Sâm đưa mắt nhìn sang, chằm chằm nhìn vào người phóng viên hỏi câu thứ nhất, môi mỏng khiêu khích, "tôi trả lời vấn đề của anh, tôi tuyệt đối không sợ ngài thị trưởng đối với tôi có ấn tượng không tốt, bởi vì tối hôm qua, tôi cùng với con gái ngài ấy, mỗ người một phòng, sát vách."
Tất cả xôn xao lên một hồi, Nhậm Thiên Nhã chút nữa đứng không vững, trong nháy mắt, sắc mặt càng trở lên khó nhìn.
Cố Hành Sâm lại nói tiếp, mắt lạnh lại càng thêm khí phái, như hoàng đế ở trên cao liếc nhìn xuống cái người phóng viên hỏi câu thứ hai, "đáp án của vấn đề thứ nhất, đủ trả lời vấn đề thứ hai, nếu tôi cùng con gái ngài thị trưởng chia phòng ngủ, thì tại sao lại là có con mới cưới?"
Người phóng viên đó mặt ngay lập tức biến sắc, lui về sau một bước, máy chụp hình trong tay thiếu chút nữa rơi xuống.
Cái nhìn kia của Cố Hành Sâm, thiếu chút nữa đánh rách tả tơi lá gan của hắn, thì ra Cố nhị thiếu gia so với truyền thuyết —— càng đáng sợ hơn!
Trả lời những vấn đề của phóng viên, Cố Hành Sâm rốt cuộc cũng nghiêng đầu nhìn Nhậm Thiên Nhã, giọng nói dù không lạnh lùng giống như với phóng viên, nhưng cũng là không mang theo một tia ấm áp, "Tiểu Nhã là một đứa trẻ nghe lời hiểu chuyện, trước khi chúng ta chưa kết hôn, tự nhiên sẽ không làm loạn, điểm này thị trưởng cùng thị trưởng phu nhân cứ yên tâm đi, các vị phóng viên cũng yên tâm đi, mà ta —— cũng sẽ không miễn cưỡng cô ấy cùng ta làm việc gì."
Mọi người ở chỗ này nghe ra, Cố Hành Sâm coi như là cấp cho Nhậm Thiên Nhã một bậc thang, mà trong lòng hắn đại khái cũng rõ ràng, những phóng viên ở đây là do Nhậm Thiên Nhã gọi tới.
Sắc mặt Nhậm Thiên Nhã quả thật khó coi tới cực điểm, gượng ép nói chuyện, hướng về phía phóng viên kéo ra đồng nhất một nụ cười không hơn.
Cố Hành Sâm nói xong, trực tiếp sải bước đi về phía thang máy, cũng không thèm nhìn tới người phía sau.
Việc làm của Nhậm Thiên Nhã, đã để cho hắn vô cùng ghét! Giờ phút này, trong đáy lòng hắn, đối với sự kiện này đã có những đường nét mơ hồ!
Cố Hành Sâm vừa đi, các phóng viến cũng đều giải tán , nếu là do Nhậm Thiên Nhã gọi tới thì đối với Nhậm Thiên Nhã cũng không có gì để hỏi.
Ở chỗ này chỉ còn Nhậm Thiên Nhã cùng người quản lí khách sạn và mấy tên bảo vệ, quản lí khách sạn thấy mặt cô khó coi, cả người cũng lảo đảo như muốn ngã, không hỏi tiến lên hỏi cô ta: "Nhâm tiểu thư, cô có cần. . . . . ."
Nhậm Thiên Nhã không nghe hắn nói, đẩy hắn ra, khuôn mặt vặn vẹo, tựa như phát điên chạy về phía thang máy
Cố Hành Sâm, anh điên rồi!
Cư nhiên trước mặt nhiều phóng viên như vậy, làm cho tôi mất sạch thể diện, thậm chí để cho thể diện của cha mẹ tôi cũng đem đi quét sân!
Ở trước mặt Cố gia giàu có, quyền thế khuynh trời các người, thân phận của thị trưởng cùng con gái ngài các người cũng vốn không đặt vào mắt.
Nhưng Cố Hành Sâm, hôm nay anh khiến tôi nhục nhã, tôi sẽ trả lại gấp đôi trên người Cố Niệm Kiều.
————
Hai ngày sau Niệm Kiều thấy tờ báo báo , nội dung qua báo trí thật khiến cô thất kinh ——
Cố nhị thiếu gia cùng con gái ngài thị trưởng sắp kết hôn, nhưng lại phân phòng ngủ khách sạn!
Phản ứng đầu tiên của Niệm Kiều chính là: Phóng viên này nói càn..!
Nhưng vấn đề là, coi như là phóng viên đó nói càn, chẳng nhẽ không nên nói hai người trước hôn nhân không nhịn được vụng trộm trái cấm hơn sao? Tại sao lại chia phòng mà ngủ đây?
Cau mày suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn không hiểu là xảy ra chuyện gì.
Điện thoại di động đột nhiên vang lên, liếc nhìn điện thoại hiện lên, nguyên bản là nhíu chân mày, hiện tại kết quả lại càng không biến đổi.
"Đinh Việt Nhiên?" Cô có chút kinh ngạc, kể từ sau khi bữa cơm đó tách ra, hai người cũng không liên lạc, cô còn thấy kì quái, không nghĩ tới hôm nay lại điện thoại tới.
Bên kia khẽ dừng một chút, sau đó nói: "Niệm Kiều, cha mẹ anh muốn gặp em"
"ừ." Niệm Kiều thoải mái trả lời một chữ, Đinh Việt Nhiên kinh ngạc vì thuận lợi điện thoại trong tay cũng suýt nữa rớt xuống, một giây kế tiếp ——
"Cái... cái gì?" Niệm Kiều chợt đứng lên, trên mặt vẻ mặt, kinh ngạc hai chữ sao đủ hình dung, "Anh, cha mẹ anh muốn gặp em?"
Đinh Việt Nhiên nâng trán, quả nhiên, mới vừa cô đồng ý nhanh như vậy, khẳng định không phải là bởi vì cô thật lòng nguyện ý muốn gặp cha mẹ mình, nguyên nhân rõ ràng, dĩ nhiên là căn bản không nghe thấy rõ lời hắn.
"ừ, cha mẹ anh muốn gặp em, ở chỗ lần trước đính hôn."
"Không phải đâu? Cái đó. . . . . . Em cảm thấy. . . . . . em không gặp cha mẹ anh thì tốt hơn..”
Niệm Kiều lập tức hoảng loạn, trước chỉ muốn giải quyết chuyện, hiện tại đến mức này, cô thật sự thấy hận mình.
Hận của mình không chịu trách nhiệm, hận mình đối với Cố Hành Sâm chẳng thể chết tâm , hận mình, yêu thương hắn sâu đậm như vậy, đến mức vượt qua cả tưởng tượng của mình…
Đinh Việt Nhiên sớm đã đoán được cô có phản ứng này, chỉ nói là: "Đi gặp mặt một lần, có thể sẽ làm cho em thấy lòng mình rõ ràng hơn."
Nói xong, hắn cũng không đợi Niệm Kiều nói chuyện liền ngắt rồi điện thoại.
Niệm Kiều sững sờ ở tại chỗ, đem lòng mình càng nhìn thêm rõ ràng. Đây là ý gì?
Một lát sau, ngoài cửa truyền đến tiếng còi xe, Niệm Kiều hồi hồn, chạy ra ngoài.
Đinh Việt Nhiên từ trên xe bước xuống, gương mặt mệt mỏi, nhìn qua hết sức mệt mỏi.
"Anh làm sao vậy? Sao lại mệt như thế này?" Niệm Kiều không khỏi mở miệng hỏi hắn, nhìn dáng vẻ của hắn giống như có chuyện nặng trĩu trong lòng vậy.
Đinh Việt Nhiên chà xát mặt của mình, trước sau nâng lên một nụ cười, "khó lắm mới có thể giả vờ thâm trầm lần đầu tiên. Phản ứng của em thật khiến cho người ta hài lòng."
Niệm Kiều mắt trợn trắng, "Nhàm chán!"
Đinh Việt nhưng cười cười, trong mắt lóe lên vẻ cô đơn, "Lên xe đi, mẹ anh đang đợi chúng ta."
Niệm Kiều lập tức lui về sau một bước, bộ mặt hoảng sợ, "Em có thể không đi không?”
Đinh Việt nhưng cười tà, tiến tới gần cô, "Không đi anh liền mang em trói đấy. Nhưng là ----- sợ mẹ anh ăn thịt em sao”
Đôi tay Niệm Kiều bảo vệ trước ngực, nghe thấy hắn hỏi ngược lại mình, lập tức phản bác: "Ai nói em sợ rồi hả ? Em chính là. . . . . . Em chính là còn chưa thay quần áo!"
Dứt lời, cô xoay người muốn chạy về phòng, Đinh Việt Nhiên đưa tay kéo cô về phía xe "Tốt lắm, đừng có mà giả bộ, em nói sợ, anh lập tức thả em về. »
Niệm Kiều mạnh miệng, "Ai nói em sợ hồi nào ? Ai nói? Ai nói? Gọi hắn đứng ra! Cẩn thận không em đánh hắn!"
Đinh Việt Nhiên cười, đem cả người cô nhét vào trong xe, đôi tay khoác lên trên cửa xe, giọng nói lúc này chợt trở nên nghiêm túc, "Niệm Kiều, sau khi gặp mẹ anh, bà ấy hỏi em vấn đề gì, hi vọng em có thể thành thật trả lời »
"Có ý gì?" Niệm Kiều theo dõi ánh mắt của hắn, cảm giác hôm nay Đinh Việt Nhiên có chút kì quái. Chả nhẽ mẹ hắn muốn làm mình khó xử.
Đinh Việt Nhiên không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn sâu cô một cái, sau đó chính mình đi vòng qua ghế lái bên kia, lên xe, khởi động máy.
Dọc theo đường đi, luôn luôn bị An Manh Manh nói thành nói nhảm, chính hắn cư nhiên một câu cũng không nói, sắc mặt căng thẳng, toàn thân toát ra một loại cảm giác khiến người ta hít thở không thông.
Đây là lần đầu tiên Niệm Kiều nhìn thấy hắn như vậy, trong lòng không khỏi có chút kinh sợ, hôm nay thứ chờ đợi mình, không phải là núi đao biển lửa?
Không cho cô suy nghĩ nhiều, một lát xe đã đến nơi.
"Con chính là Niệm Kiều sao? Đừng đứng, ngồi xuống đi." Đinh phu nhân cười chào hỏi với Niệm Kiều, nụ cười như đã vô cùng thỏa mãn.
Niệm Kiều khẽ gật đầu một cái, "Bác gái."
Đinh Việt Nhiên ngồi xuống bên cạnh cô, vẫn là không nói một chữ, đầu chuyển sang nơi khác, trong tay vuốt vuốt cái bật lửa.
Đinh phu nhân ánh mắt dò xét xẹt qua trên mặt Niệm Kiều, gấp đến không chú ý địa điểm ở đâu, nhưng là rất hài lòng với vẻ bề ngoài của Niệm Kiều.
"Niệm Kiều, nghe nói con cùng Tiểu Nhiên đã quen biết hơn một năm, khi nào bắt đầu yêu nhau đó ? »
Phụt ——
Cà phê vừa mới vào trong miệng Niệm Kiều thiếu chút nữa phun ra, không phải chứ? Vừa vào liền hỏi cô một vấn đề kinh bạo, cô chưa hề chuẩn bị gì à!
Quay đầu liếc nhìn tựa như cầu cứu Đinh Việt Nhiên, người sau lại làm bộ không thấy, vẫn như cũ vuốt vuốt cái bật lửa trong tay mình..
Niệm Kiều không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt trả lời, "Ba tháng trước ạ."
Đinh Việt Nhiên động tác trong tay có chút dừng lại, trong mắt lóe lên một chút kinh ngạc rồi biến mất, thấy Niệm Kiều đang nhíu chặt mày.
Rốt cuộc thế nào à? Cô nói ba tháng. Chẳng nhẽ không thể nói?
Đinh phu nhân trên mặt cũng thoáng qua kinh ngạc, ngay sau đó biến chuyển thành vui mừng, tiếp tục hỏi: "Vậy sao con liền nguyện ý cùng Tiểu Nhiên đính hôn nhanh như vậy? Có phải Tiểu Nhiên đã làm chuyện gì khiến con cảm động?"
Niệm Kiều trên trán nhanh chóng trượt xuống ba vạch hắc tuyến, quay đầu buồn bã nhìn Đinh Việt Nhiên một cái.
Đinh Việt Nhiên nhíu mày, cũng không định chuẩn bị giúp giải vây cho cô.
Bởi vì những lời gièm pha của cô cùng với Cố Hành Sâm, Ông bà Đinh ấn tượng kém đi nhiều đối với Niệm Kiều, hôm nay Đinh phu nhân gặp Niệm Kiều, đơn giản chỉ muốn giữ cho con trai mình.
Niệm Kiều nắm chặt chén cà phê, có chút hiểu được ý tứ phía sau, đại khái là những thứ báo cáo kia về mình khiến cho ông bà Đinh có thành kiến. Không muốn cho con trai mình đính hôn?
Đinh gia ở thành phố G cũng gọi là danh gia vọng tộc, mặc dù không thể so sánh hơn được Cố gia, nhưng là tuyệt đối không cần phải đi với cao tới Cố gia lớn mạnh hơn mình.
Suy nghĩ một lúc lâu, Niệm Kiều chợt ngẩng đầu, con ngươi trong suốt chống lại tầm mắt bén nhọn của Đinh phu nhân, không kiêu ngạo không tự ti mở miệng: "Phu nhân, đại khái con có thể hiểu được ý người rồi, nếu người không muốn con cùng Tiểu Nhiên đính hôn con đồng ý »
Đinh phu nhân không nghĩ tới cô nhanh chóng như vậy sẽ buông tay, trong lòng khó tránh khỏi bất an.
Trước Cố Bá Ngôn đặc biệt qua điện thoại nói chuyện đính hôn, bởi vì kiêng nể Cố gia quyền thế, Đinh phu nhân không có nói gì, cho nên muốn hôm nay cùng Niệm Kiều gwapj mặt, xuống tay với cô ở nơi này, để cho cô tự động rút lui.
Đinh Việt Nhiên hiển nhiên cũng không ngờ đến kết quả sẽ là như vậy, vào giờ phút này, hắn cũng mới hiểu được mục đích của mẹ mình!
Hai ngày trước ông bà Đinh mãnh liệt yêu cầu Đinh Việt Nhiên cùng với Niệm Kiều gặp gỡ hôn sự, không nghĩ tới Đinh Việt Nhiên kiên quyết không đồng ý, người một nhà vì vậy tranh cãi ầm ĩ một trận, mà Đinh Việt Nhiên cũng từ đó không cùng ông bà Đinh nói chuyện Đinh phu nhân nhanh chóng xoay quanh.
Hôm nay thật vất vả khiến Đinh Việt Nhiên về nhà, cho nên mới lừa gạt hắn, nói là chỉ muốn gặp gỡ với Niệm Kiều, sẽ giữ cô cho hắn, không làm để tuột mất hôn sự này của hắn
Nhưng là, kết quả —— lạ là cái bộ dạng này!
Hắn vụt cái đứng lên, tức giận nhìn mẹ mình, giọng nói mang theo vị chất vấn sâu sắc « mẹ, người gài bẫy con »
Đinh phu nhân không vui cau mày, "Tiểu Nhiên, tại sao lại nói chuyện như thế? Mẹ làm sao lại gài bẫy con. Mẹ là muốn tốt cho con »
"Vì tốt cho con? Mẹ nói vì tốt cho con chính là lừa gạt con sao? Sau đó ngăn cản con cùng người con yêu thương kết hôn?" Đinh Việt Nhiên nắm chặt đôi tay, nhìn ra được, lần này hắn thật rất tức giận.
Niệm Kiều lôi kéo ống tay áo hắn, thế nhưng hắn lại bỏ mặc.
Đinh phu nhân cũng nổi giận, đứng lên, "Tiểu Nhiên, con nghĩ rõ ràng xem, với tiền tài địa vị của Đinh gia loại phụ nữ nào con không thể lấy được, lại cố tình muốn lấy một người phụ nữ như vậy, trước kia không nói, nhưng là cô ta không yêu con chỉ một chút, mẹ kiên quyết không đồng ý cho con cùng cô ta đính hôn. Mẹ không thể thấy con trai mình chịu uất ức! Không biết trong lòng cô ta đã có người đàn ông nào khác!"
"Dạ! Là con không tốt! Là con không xứng với Đinh Việt Nhiên! Là con với cao! Đinh phu nhân con rất xin lỗi, chuyện đính hôn này, vì vậy hủy bỏ, con sẽ giải thích với ông nội bên kia, sẽ không cho người bất cứ phiền phức gì, gặp lại người sau!"
Niệm Kiều đột nhiên đứng dậy, cúi đầu thái độ xin lỗi, nói ra một tràng, sau đó cúi mình vái chào, lúc ĐInh Việt Nhiên và Đinh phu nhân chưa kịp phản ứng quay người chạy đi..
Cho đến khi Niệm Kiều đã lên xe tắc xi, Đinh Việt Nhiên mới phản ứng được, lúc chạy ra chỉ còn thấy đèn hồng hồng phía sau xe.
Đinh phu nhân cũng đuổi tới, nhìn Đinh Việt Nhiên, mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Tiểu Nhiên, cô ta rốt cuộc có chỗ nào tốt? Con xem một chút những báo cáo về cô ta, cô ta cùng chú gì gì đó không chừng chính là loạn luân!"
"Đủ rồi!" Đinh Việt Nhiên quay trở lại, ánh mắt đáng sợ giống như là muốn giết người, nhìn mình chằm chằm mẹ, hắn nói từng chữ một: "Cô ấy không loạn ` luân! Rốt cuộc mẹ muốn con phải nói bao nhiêu lần nữa mới hiểu! Còn nữa..., hôm nay mẹ gạt con. Sau này cũng đừng nghĩ con trở lại nhà ! »
Nói xong, Đinh Việt Nhiên đi về phía xe mình, không nhìn lại Đinh phu nhân đằng sau lấy một cái
Niệm Kiều cũng không biết mình muốn đi đâu, chỉ biết mở cửa xe hướng bác tài xế đi, xe đi mấy vòng thanh phố, cuối cùng dừng lại bên ngoài một biệt thự.
Cúi đầu nhìn xuống mình, Niệm Kiều lúc này mới phát hiện ra, mình không mang theo cái gì, lúc ra khỏi cửa vẫn mang theo túi sách, nhưng vừa mới từ quán cà phê chạy ra, quá gấp nên bỏ quên túi ở lại.
Lại vì trên người mặc váy, không có túi, cho nên không cần tìm, cô lần nữa càng xác định trên người mình lúc này một đồng cũng không có, chẳng những tiền không có, ngay cả điện thoại di động cũng không ở trên người.
Bác tài xế hoài nghi nhìn sang, hỏi: "Tiểu thư, không phải cô định nói với tôi cô không mang theo tiền chứ ? »
Niệm Kiều hết sức lúng túng nói: "Bác à, nếu không bác đưa cháu về thanh uyển bên kia, cháu sẽ trả tiền cho bác »
"Thanh uyển? Đó không phải là khu biệt thự hạng sang sao?" Bác tài xế cau mày hỏi ngược lại.
Niệm Kiều càng bối rối, lời của bác ấy có ý tứ là: được ở nơi biệt thự hạng sang lại không có tiền trả cho mấy khối xe, cô tính lừa được ai?
Cúi đầu, cô không biết phải làm sa
Bác tài xế thở dài, ngẩng đầu mắt liếc về biệt thự một cái, bất đắc dĩ nói: "Xuống xe đi xuống xe đi, coi như tôi xui xẻo tiền này tôi không cần nữa."
Niệm Kiều đỏ mặt xuống xe, cúi đầu chào bác tài xế, " cám ơn bác, cháu rất xin lỗi."
Bác tài xế khoát tay, nhanh chóng lái xe rời đi
Lại tới trước biệt thự này, Niệm Kiều không biết hai năm qua mình đã tới đây bao nhiêu lần, nhưng là mỗi một lần, cũng không gặp qua người kia.
Có lúc cô tìm đến nơi này từ sớm, ngồi cả ngày, cho đến khi trời tối, biết rõ không đợi được người kia, nhưng vẫn như cũ không cam lòng.
Có đôi khi, con người ta chính là như vậy ——
Biết rõ là không nên , nhưng vẫn là không muốn buông tha, bởi vì không cam lòng.
Biết rõ không nên yêu, nhưng vẫn yêu thật sâu, bởi vì không thể điều khiển được lòng mình
Biết rõ không có kết quả, vẫn như cũ hãm sâu trong đó, khổ cùng vui mừng chỉ có tự mình biết.
————
Ba ngày, Niệm Kiều đã mất tích cả ba ngày, Đinh Việt Nhiên nơi nào cũng đã đi tìm, du chỉ không nghĩ tới biệt thự kia, dù sao, Niệm Kiều thường đi đâu lúc gặp chuyện, bất luận là ai cũng không biết, mà hắn chỉ đi qua nơi đó một lần, chính là lúc trời tối.
Tìm người không tìm được cơ hồ muốn phát điên, bất đắc dĩ, cuối cùng Đinh Việt Nhiên phải đến tìm Cố Hành Sâm
"Cái gì? Cô ấy mất tích ba ngày?" Cố Hành Sâm ngẩng đầu, trong ánh mắt xẹt qua kinh ngạc, ngay sau đó trở nên sắc bén mà kinh người, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào người đối diện.
Đinh Việt Nhiên gật đầu, "Xảy ra một chút chuyện, có khả năng cô ấy bị lời mẹ ta nói làm tổn thương »
Cố Hành Sâm không hỏi nhiều, cũng không cần biết Đinh Phu nhân đã nói những thứ gì, dù sao —— loạn luân cũng phải là chuyện tốt gì, nếu như Niệm Kiều thật cùng Đinh Việt Nhiên kết hôn, người ngoài nói không chừng sẽ chỉ chỏ vào Đinh gia .
"Đã tìm khắp những nơi cô ấy thường đi rồi sao?" Nhìn qua, Cố Hành Sâm dường như vẫn còn rất bình tĩnh, nhưng, hắn siết mu bàn tay hiện rõ gân xanh nơi hắn siết cây bút, lại rõ ràng đã bán đứng hắn giờ phút này trong lòng đang rất khẩn trương.
Hắn cho là, Niệm Kiều không xuất hiện những ngày qua, chỉ là bởi vì ngày mai sẽ là ngày mình cùng Nhậm Thiên Nhã kết hôn, cũng chính là ngày cô cùng Đinh Việt Nhiên đính hôn, mầ cô đối với mình vẫn là nhớ mãi không quên, cho nên không muốn đối mặt mình, sợ nhất thời mất khống chế lại làm xảy ra chuyện gì .
Hắn cho là, rốt cuộc cuối cùng cô cũng phải bỏ qua, trải qua những chuyện này sau, cô cũng phải cúi đầu trước đạo đức luân lí. . . . . .
Đinh Việt Nhiên phiền não gãi gãi tóc của mình, "Tìm qua khắp nơi, lúc cô ấy đi vội vã, túi xách không mang đi, điện thoại di động không mang trên người, tiền cũng không còn mang, cũng không có tìm Manh Manh, tôi thật sự không nghĩ ra cô ấy có thể đi được nơi nào nữa ».
Không phải tiết khí, mà là khủng hoảng, dù sao Đinh Việt nhưng rõ ràng, Niệm Kiều nhưng thật ra là người rất mẫn cảm, từ nhỏ bị người mắng con gái riêng, nàng kiên cường, thật ra thì phần lớn ở cậy mạnh, thằng ngốc này dưa, vì sao không thừa nhận, thật ra thì nàng cũng sợ bị thương đây?
Cố Hành Sâm đưa tay bấm một dãy sỗ, bên kia rất nhanh có người nhận, "Kia là ai vậy?"
"Dì Trần, là tôi, Niệm Kiều mấy hôm nay có trở lại không?"
Dì Trần vừa nghe được là Cố Hành Sâm, giọng nói lập tức buông lỏng: "Là Cố tiên sinh à, Niệm Kiều ba ngày trước gọi điện thoại về nói là trường học tổ chức một cái hoạt động gì đó, cô ấy muốn đi nơi khác mấy ngày, mấy ngày nay không có trở lại cũng không còn gọi điện thoại cho tôi."
Cố Hành Sâm không hỏi nhiều liền ngắt điện thoại, trong lòng đã hiểu, là Niệm Kiều không muốn người khác tìm thấy mình.
Nhưng là đáng chết, cô tự mình trốn như vậy làm cái gì? Cô có biết không là hôn lễ ngày mai sẽ không cử hành.
Buổi chiều sau khi Đinh Việt Nhiên rời đi, Cố Hành Sâm liền phái người đi ra ngoài tim Niệm Kiều, nhưng đến tối vẫn chưa có tin tức gì.
Kiểm tra số điện thoại ngày hôm đó Niệm Kiều gọi về biệt thự kia, nguyên lai là điện thoại công cộng, xem ra cô thật lòng muốn trốn mọi người.
Ban đêm, trời nổi mưa to, giọt mưa lớn như hạt đậu răng rắc đánh vào trên cửa sổ, khiến cho nguyên bản nội tâm không dứt lòng người càng thêm xao động.
Cố Hành Sâm hút ngụm khói mãnh liệt, ngước đầu khạc ra khói mù, cố gắng lấy thuốc lá ( ta đoán thế @@ chứ ta cũng không bít rõ Ni Cố Đinh nó là cái gì,hic) kích thích để cho đầu óc mình thanh tỉnh một chút, để nghĩ xem Niệm Kiều trốn ở nơi nào.
Nhưng giờ phút này mới phát hiện ra mình hiểu rõ cô bé thật ít.
Trên môi tràn ra nụ cười khổ, chuông cửa —— đúng lúc này vang lên. . . . . .
Trong nháy mắt, mắt lạnh liền híp lạ, Cố Hành Sâm trong lòng có trực giác mãnh liệt —— Niệm Kiều trở lại!
Bước nhanh đi tới cửa mở cửa, quả nhiên, người đứng ngoài cửa – là Niệm Kiều!
Chỉ là, sắc mặt cô tái nhợt giống như bộ dạng của quỷ, quần áo trên người ướt toàn bộ, tóc ướt chèm nhẹp dính vào trên gương mặt, hai mắt hơi sưng đỏ, phải là mới vừa khóc.
Bên ngoài gió thổi tựa như gào khóc thảm thiết, màn mưa cơ hồ muốn che kín tầm mắt, hai người rõ ràng đứng được rất gần, tuy nhiên ánh mắt không nhìn thấy rõ
Lại một trận gió thổi qua, Niệm Kiều cả người cũng run lên , đôi tay ôm lấy cánh tay mình, môi run rẩy, thân thể cũng ở đó run lẩy bẩy, có chút sợ nhìn tới người trước mặt..
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tất cả đều là nước, không biết là nước mắt hay còn là nước mưa, bộ dạng kia, làm cho lòng người phải thương tiếc!
Cố Hành Sâm mím chặt môi, lúc vừa mở cửa, trong lòng tràn đầy tức giận, hắn cho là mình nhìn thấy Niệm Kiều sẽ nổi giận!
Người phụ nữ đáng chết này! Trốn âm thầm như vậy, là muốn tất cả mọi người khẩn trương đến chết sao?
Nhưng hắn không biết, ở trong lòng Niệm Kiều, luôn cảm thấy mình có cũng được mà không có cũng không sao, trên đời này, người thực sự quan tâm đến mình, liệu có ai ?
Cố Hành Sâm kéo cửa trong nháy mắt muốn chửi người, tầm mắt vừa chạm đến bóng dáng kia liền nuốt trong bụng, sự tức giận trong lòng hóa thành thương tâm, liền đưa tay kéo cô vào phòng, thuận tay đóng cửa lại, đem mưa gió bên ngoài ngăn cách lại
Vào phòng, mặc dù thời tiết đang là tháng 4, nhưng vì bên ngoài vừa mưa xuống rất to, mà Niệm Kiều đi trong mưa thật lâu, cả người lạnh như băng, vừa vào nhà, nhất thời có không khí ấm áp bay lượn quanh, cô vừa run rẩy.
Cố Hành Sâm liếc mắt nhìn cô, không có một chút huyết sắc trên mặt, tựa hồ một giây kế tiếp sẽ té xỉu, không khỏi càng thêm đau lòng.
Xoay người đi cầm khăn lông lau khô tóc cho Niệm Kiều, lau không bao lâu, lại cảm thấy không ổn, trên người cô cũng ướt đây này! Hay là trước hết đi thay quần áo!
Đưa tay dắt cô đi, bàn tay lạnh như băng, vẻ lạnh lẽo của bàn tay thẳng tắp chui vào sâu trong lòng, hắn theo bản năng dùng sức, đem tay cô siết lấy thật chặt, cố gắng cho cô ấm áp
Cô rốt cuộc bị dính mưa bao lâu? Y như đứa ngốc trốn mình tự chữa thương, cũng càng giống đứa ngốc gặp mưa về nhà , ngoài đau lòng, còn là đau lòng, Cố Hành Sâm cũng không thể tìm được ra tâm tình nào khác.
Niệm Kiều mặc cho hắn dắt trên mình lâu, nhìn hắn tới tới lui lui tắm nước nóng cho mình, cầm áo ngủ cho mình, cô chỉ đứng nơi đó không nhúc nhích.
Đáy lòng vấn quấn lấy câu hỏi: Cố Hành Sâm sao không hỏi ba ngày nay cô đã đi đâu? KHông phải hắn tuyệt đối không quan tâm đến cô chứ?
Cũng thế, ngày mai sẽ là ngày hắn cùng Nhậm Thiên Nhã kết hôn, hắn cũng đâu còn ý định quan tâm đến sự sống chết của mình đây?
Nhưng Cố Hành Sâm, anh đã không quan tâm, vậy tối nay anh ở chỗ tôi làm gì? Là anh đang đợi tôi sao?
Như vậy —— anh sẽ không sợ tôi câu dẫn anh, để cho anh lần nữa cùng tôi xuống địa ngục.
Cố Hành Sâm từ phòng tắm đi ra ngoài, trực tiếp đi tới trước mặt cô, đưa tay cởi quần áo cô ra.
Niệm Kiều lui về sau một bước, ánh mắt mê mang nhìn tới trước hắn, dẫu môi hỏi: "Làm gì?"
Cố Hành Sâm hất tay cô ra, động tác hết sức thô lỗ, đến cuối cùng trực tiếp đem xé , đem quần áo trên người cô xé rách vất xuống đất, sau đó ôm cô vào phòng tắm.
Niệm Kiều mơ hồ cảm thấy được hắn đang tức giận, nhưng là cô cũng không biết mình thế nào, nhìn hắn tức giận, cô hoảng hốt cho là phải chăng do mình.
Hắn tắm cho mình, gội đầu tóc, động tác rõ ràng rất dịu dàng, nhưng hơi thở hắn phả ra mang theo sự tức giận vô biên.
Niệm Kiều nhắm mắt lại, khóe mắt ẩm ướt .
Đối với Cố Hành Sâm, cô thật sự là không biết, ở trước mặt hắn, cô không tìm được một chút niềm tin, hắn hoàn mỹ thế kia, mà cô lại giống như vịt con xấu xí, tại sao hắn để cho trong lòng có cô?
Một người, trước mặt người yêu, sẽ luôn cẩn thận, là bởi vì không thể xác định được tâm ý của đối phương có giống như mình đối với hắn hay không, cho nên hắn luôn sợ hãi.
Hiển nhiên, Niệm Kiều ở trước mặt Cố Hành Sâm chính là như vậy, mà cô quên điểm quan trọng nhất —— Cố Hành Sâm dù có quan tâm, hắn cũng không biểu lộ ra!
Một người đàn ông luôn có thói quen che giấu biểu cảm của mình, đột nhiên muốn hắn trở nên nhiệt tình thổ lộ tình cảm, đây là không thể nào!
Tắm rửa, thổi khô tóc, Cố Hành Sâm đặt cô ở trên giường, mặt gò bó, không nói được lời nào.
Niệm Kiều nhìn hắn, muốn từ đáy mắt hắn nhìn ra những cái gì đó, nhưng cuối cùng chỉ là phí công, cô nhắm hai mắt lại.
"Cố Hành Sâm, ngày mai anh phải kết hôn. . . . . ."
Lại nói là thân. Cố Hành Sâm kéo dịch góc chăn cho cô, giọng nói trầm thấp làm cho người ta có cảm giác, tựa hồ cuồng phong bạo vũ lại sắp tới!
"Muốn nói cái gì?"
Niệm Kiều nghiêng đầu nhìn sang, "Ngày mai sẽ phải kết hôn, tối nay lại ở chỗ tôi, phải chăng là không phù hợp ? »
Cố Hành Sâm cười chê một tiếng, "Đây cũng không phải lần đâu, không thích hợp sao không nói sớm? Còn nữa..., ba ngày nay em đi đâu?"
Đúng là vẫn còn không nhịn được, hắn cho là sự nhẫn nại của hắn thật sự tốt, hắn cho là cô không chủ động nói thì hắn cũng không chủ động hỏi, nhưng đến cuối cùng hắn vẫn là người hỏi trước :
"Cố Hành Sâm, em có thể hỏi anh một chuyện được không?"
"Hỏi."
Hai mắt Niệm Kiều nhìn hắn, đột nhiên ngồi dậy, bò đến bên kia giường, nhìn lưng của hắn.
Cố Hành Sâm vừa định xoay người, liền nghe thấy cô nói : « đừng cử động »
Không biết cô muốn làm gì, nhưng hắn vẫn coi như là phối hợp, ngồi thẳng đứng ở nơi chỗ đó, thật sự không có chút nào cử động.
Niệm Kiều nhìn một lúc lâu, bò lại tiến tới trước mặt hắn, gắt gao nhìn chằm chằm vào ánh mắt hắn, hỏi hắn: "Cố Hành Sâm, ngày 3 tháng 8 hai năm trước, phải chăng có trở lại? Có trở lại cố trạch hay không?"
Cố Hành Sâm ở giữa hai trán nhíu lại, không đáp hỏi ngược lại: "Tại sao hỏi như thế?"
"Anh trả lời em trước!" Niệm Kiều biểu tình hết sức nghiêm túc, tựa hồ đáp án này đối với cô cực kỳ quan trọng!
Cố Hành Sâm cũng nhìn cô, tầm mắt hai người trên khoảng không đụng chạm, hắn tỉ mỉ trầm ngâm, cuối cùng khạc ra hai chữ: "Không có."
"Không có. . . . . ." Niệm Kiều lặp lại đáp án của hắn, cả người như bị co rút hết không khí, thì ra là do cô nghĩ nhiều. . . . . .
Cố Hành Sâm không thể để cô có bộ dạng này, đưa tay lôi cô tới nhét vào chăn, hai tay cô thuận thế quấn đi lên, "Cố Hành Sâm . . . . ."
Nghe cô dùng giọng nói mị hoặc gọi mình, Cố Hành Sâm trực giác thấy không tốt, quả nhiên ——
Một giây kế tiếp, Niệm Kiều liền hôn lên, gắt gao ôm lấy hắn.
"Đừng làm rộn!" Cố Hành Sâm nhẹ giọng quát lớn, cô hình như bị sốt nhẹ, lại còn nghĩ muốn làm loạn ?
Niệm Kiều không nghe, ôm cổ của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn ở trên cổ hắn cố phát ra tiếng cọ nhẹ , "Cố Hành Sâm, em không muốn anh ngày mai kết hôn. . . . . ."
Cố Hành Sâm vỗ vỗ lưng của cô : « đừng suy nghĩ quá nhiều »
Niệm Kiều vẫn còn ôm chặt hắn không thả, tại sao lại không thể nghĩ nhiều? Nếu là hắn cùng Nhậm Thiên Nhã kết hôn, như vậy đừng bảo là hắn sẽ đẩy ra mình, cô cũng sẽ không quấn hắn nữa !
Trước khi hắn còn chưa kết hôn,cô có thể liều mạng, bỏ lại tất cả để tới gần hắn, vậy mà —— Sau khi hắn kết hôn, Cố Niệm Kiều cô, sẽ không làm người thứ ba phá hoại!
Từ nhỏ đến lớn, cô mang tiếng là con riêng, chỉ mẹ cô là người thứ ba phá hoại, tiếng xấu cứ thế tới, cô sao có thể tha thứ cho mình đi làm kẻ thứ ba đây ?
Dù là yêu người kia đi nữa, cô cũng sẽ không!
Đưa ra cái đầu lưỡi mát lạnh, nhẹ nhàng liếm vành tai của Cố Hành Sâm, cảm thấy rõ ràng người hắn run lên một cái.
Nàng liền giật mình, ngay sau đó phản ứng kịp, thì ra là không chỉ cô, mà nơi này cũng là chỗ mẫn cảm của Cố Hành Sâm.
Cô dũng cảm hơn, đôi tay trên người của hắn sờ loạn, thân thể cọ xát lên người hắn, Cố Hành Sâm bị cô trêu chọc cả người phát hỏa.
Một phát bắt được hai tay cô đem nhấn cô lên giường, hắn nghiến răng: "Đùa với lửa?"
Niệm Kiều cười gian, "Vâng, là em muốn cùng đùa với lửa cho đến ngày chết cháy!"
Cố Hành Sâm lạnh lẽo hừ một tiếng, thân thể to lớn đè xuống, "Thành toàn cho em. . . . . ."