Mấy ngày kế tiếp Cố Hành Sâm lại biến mất khỏi tầm mắt Niệm Kiều, hơn nữa lần này còn không nghe được tin tức gì về hắn.
Buổi tối về đến nhà dùng cơm xong, Niệm Kiều liền mở máy vi tính ra, gặp ngay An Manh Manh cũng đang ở trên mạng.
【 cô nương , buông cầm thú kia ra ( Niệm Kiều )】: Manh Manh, cậu online à ?!
【 Lão nạp pháp danh làm loạn ( an Manh Manh )】: Ừ , chơi gì không ?!
【 cô nương , buông cầm thú kia ra 】: Thôi, tớ không có tâm tình
【 lão nạp pháp danh làm loạn 】: Không tâm tình ?!
【 cô nương , buông cầm thú kia ra 】: . . . . . .
【 lão nạp pháp danh làm loạn 】: À, Niệm Kiều, cậu và ông chú thế nào rồi?! Mấy ngày nay thấy cậu buồn bả ỉu xìu, không sao chứ?!
【 cô nương , buông cầm thú kia ra 】: Không có gì, chỉ là mấy ngày nay không thấy chú ấy.
【 lão nạp pháp danh làm loạn 】: Khó trách cậu như mất hết hồn vía. Nói thật, cậu không suy nghĩ về Đinh Việt Nhiên à?! Tên đó rất si tình với cậu
【 cô nương , buông cầm thú kia ra 】: Tớ .....
【 lão nạp pháp danh làm loạn 】: . . . . . .
Niệm Kiều trong lòng không yên, vừa nhắc tới Cố Hành Sâm, trong đầu cô đều là hình ảnh của hắn, cô nghĩ là mình quá mê muội hắn rồi.
Trong chốc lát An Manh Manh lại nảy ra ý hay ——
【 lão nạp pháp danh làm loạn 】: Niệm Kiều, ngày mai cậu có rãnh không?! Tớ biết là cậu ở nhà riết cũng sẽ chán, tối mai bảy giờ, chúng ta đến Hoa Đô chơi đi.
【 cô nương , buông cầm thú kia ra 】: Đi làm gì?!
【 lão nạp pháp danh làm loạn 】: Ngày mai có một buổi đấu giá từ thiện, đi tham gia náo nhiệt thôi mà.
【 cô nương , buông cầm thú kia ra 】: Cậu đi đi, tớ không có tâm trạng.
Mặc dù lần trước Cố Hành Sâm đã cho cô một trăm ngàn, nhưng cô cũng chưa có đi rút tiền, hơn nữa đối với buổi đấu giá xa xỉ này, cô thật không có hứng thú.
Niệm Kiều vừa định đóng hộp thoại, thì Manh Manh dùng động tác nhanh chóng nhất chat ra một câu, lập tức làm thay đổi ý tưởng của Niệm Kiều.
【 lão nạp pháp danh làm loạn 】: Cậu không đến sao?! Đừng hối hận nha, tớ nghe nói là Cố Hành Sâm cũng sẽ có mặt.
【cô nương, buông cầm thú kia ra 】: Hẹn gặp cậu tối mai bảy giờ
An Manh Manh bực bội cúi đầu, hung hăng liếc mắt.
Cô còn chưa nói hết câu, đã thấy Niệm Kiều logout rồi. Đứa ngốc này, chắc không biết là tối mai còn có cả Nhậm Thiên Nhã cùng xuất hiện.
Ngay sau đó Manh Manh chớp chớp mắt, nghĩ ra một biện pháp khác, cô lập tức mở ra hộp thoạt chat với người khác.
Đúng bảy giờ tối Niệm Kiều đã đến cửa Hoa Đô, liền nhìn thấy An Manh Manh và Đinh Việt Nhiên đứng ở đó, cô chợt cau mày.
An Manh Manh nhìn thấy Niệm Kiều, bèn tiến lên lôi cô tới, đem tay cô bỏ vào khuỷu tay Đinh Việt Nhiên, cười gian nói:"Tốt lắm, vào thôi"
Niệm Kiều nhìn Đinh Việt Nhiên một cái "Hai người bày trò hay lắm?!"
Đinh Việt Nhiên tà khí cười "Lên phải thuyền giặc cũng đừng nghĩ chạy thoát, cùng anh vào thôi"
"Manh Manh, vậy còn cậu thì sao ?!" Niệm Kiều quay đầu lại hỏi An Manh Manh, nhìn tư thế của cô, hình như không cùng vào?!
An Manh Manh giơ lên một ngón tay quơ quơ "Các người vào trước đi, tớ còn phải đợi anh trai Hi Nghiêu"
Nói xong cô hướng về phía Đinh Việt Nhiên chớp chớp mắt.
Niệm Kiều bối rối nhìn vào phía khu vực của hội trường, xẹt qua tầm mắt là một vóc dáng quen thuộc —— Cố Hành Sâm!
Mà ngồi bên cạnh hắn lại chính là Nhậm Thiên Nhã.
Hai người ngồi tương đối dựa vào nhau, Nhậm Thiên Nhã cơ hồ cả người cũng dính vào Cố Hành Sâm, trên miệng cười duyên kề tai lại gần nói nhỏ với Cố Hành Sâm
Nhìn thấy hình ảnh kia làm trái tim Niệm Kiều dường như ngừng lại, người bên cạnh nhìn ra sự khác lạ của cô, cúi người hỏi "Em sao vậy?!"
Cảm giác được phía sau có người nhìn mình, Cố Hành Sâm xoay đầu lại, vừa hay nhìn thấy Đinh Việt Nhiên nói chuyện bên tai Niệm Kiều.