Cố Hành Sâm nhàn nhạt liếc An Hi Nghiêu một cái "Cậu nghĩ quá nhiều rồi"
"Tôi muốn nói là . . . . . ." An Hi Nghiêu một tay cầm lái , một tay vuốt ve cằm của mình , lông mày khẽ nhíu lên , bộ dáng suy nghĩ sâu xa
"Nhưng mà Hành Sâm à , nhà này rõ ràng là cậu nhờ tôi dọn dẹp ngăn nắp , để cho cháu gái nhỏ đến ở , tại sao cậu phải lừa gạt con bé là do bác Cố chuẩn bị ?!"
Cố Hành Sâm lười nhìn hắn, cũng chẳng thèm trả lời
An Hi Nghiêu cười khẽ một tiếng "Hành Sâm à , cậu không nói lời nào thì tôi đành chịu vậy , nhưng là hai năm trước . . . . . ."
"Cậu càng ngày càng giống bà tám rồi" Cố Hành Sâm mắt lạnh trừng An Nghi Hiêu , trước kia hắn đâu có nhiều chuyện như vậy chứ ?!
An Hi Nghiêu giơ tay đầu hàng , nhưng mà trong lòng đại khái cũng hiểu chuyện
Hai người đi theo Niệm Kiều tới Thẩm Điều , thì thấy có người ra ngoài đón cô , một nam một nữ
Nữ là An Manh Manh , còn nam thì hắn đoán là Đinh Việt Nhiên hoặc là Mộ Bạch gì đó .
"Sao Manh Manh cũng ở đây ?! Hôm nay ngày gì ?!" An Hi Nghiêu nhìn ba người đó đi vào Thẩm Điều , không khỏi tò mò hỏi người bên cạnh
Ánh mắt hắn lãnh đạm nhìn về phía trước , khạc ra ba chữ :"Là sinh nhật của con bé"
Sinh nhật ?!
"Sinh nhật của cháu gái nhỏ ?!"
Cố Hành Sâm gật đầu , một tay bám lấy trán , môi mỏng mím chặt .
"Cậu không đi vào sao ?! Sinh nhật thì nhiều người mới vui nha , nghe Manh Manh nói , cháu gái nhỏ hình như không có nhiều bạn"
Cố Hành Sâm không nói lời nào , cùi chỏ để trên cửa xe , lông mày nhíu chặt
"Hành Sâm , thật ra thì cháu gái nhỏ rất đáng thương , cậu để cho con bé một mình ở đó , không định tìm người giúp việc chăm sóc con bé sao ?!"
Cố Hành Sâm thở dài , hắn đã rất phiền , An Hi Nghiêu còn nói không ngừng . Vào lúc này đây , trong lòng hắn càng thêm sầu não , nghĩ hết mọi cách mà vẫn không tìm được thứ để phát tiết
Chợt hắn cúi người mở ra cửa xe ở phía tay lái , trực tiếp đẩy An Hi Nghiêu xuống , chính mình di chuyển đến ghế lái , quay đầu lại An Hi Nghiêu :"Tôi đi xem hội nghị một tý , cậu ở nơi này theo dõi , khi nào con bé đi ra , gọi điện thoại cho tôi"
An Hi Nghiêu còn chưa kịp phản ứng , cỗ xe màu trắng kia giống như cung tên , thật nhanh rời đi
Sắc trời dần dần tối xuống , đèn neol ven đường bắt đầu lấp lánh , Cố Hành Sâm lái xe lượn một vòng , sau đó lại chạy về Thẩm Điều
Hắn nghĩ rằng mình nhất định là điên rồi , nếu không tại sao lại không muốn buông tay Cố Niệm Kiều chứ
Nhìn khuôn mặt buồn hiu khi nói tôi sẽ không dây dưa chú nữa , làm trong lòng hắn nảy sinh mâu thuẫn , cảm giác lúc đó liền trở nên khác thường.
Hắn sợ cô uống quá nhiều rượu , sợ cô như lần trước đùa giỡn cùng người con trai khác , nói muốn đi thuê phòng , chỉ cần nghĩ đến những điều này , hắn đã có ý muốn giết người !
Xe mới vừa lái đến Thẩm Điều , Cố Hành Sâm đã thấy An Hi Nghiêu đang đỡ Cố Niệm Kiều
Niệm Kiều lần này so với lần trước uống đến còn lợi hại hơn , cả người dường như mất đi ý thức , dưới chân cũng không còn sức
An Hi Nghiêu vừa nhìn thấy Cố Hành Sâm , dường như trút được gánh nặng "Cuối cùng cậu đã tới , tôi sắp bị cháu gái nhỏ hành hạ điên rồi !"
Cố Hành Sâm nhìn hắn , sau đó nhìn sang Niệm Kiều . Cái bộ dáng quen thuộc này , hắn đã từng chứng kiến qua . Cho nên hắn hoàn toàn hiểu được tâm trạng của An Hi Nghiêu giờ phút này
Cô Hành Sâm trực tiếp khom lưng đem Niệm Kiều bế lên , vừa đi vừa hướng người bên cạnh nói :"Hôm nay tôi mượn xe cậu lái về , ngày mai cậu cho người đến nhà tôi lấy nhé"
An Hi Nghiêu căn bản không có cách phản đối , chỉ có thể trơ mắt nhìn Cố Hành Sâm lái xe đi