"Cố Hành Sâm , không cho phép chú bỏ đi !" Cô đứng ở trước mặt hắn , giang hai cánh tay ngăn lại đường đi của hắn , trên mu bàn tay còn bị thấm máu do rút kim tiêm mà ra
Cố Hành Sâm ánh mắt sầm lãnh , giọng nói cực lạnh "Cháu mau nằm xuống !"
"Không muốn !"
"Cố Niệm Kiều !" Hắn cắn răng kêu lên tên cô , kéo lấy cánh tay mang cô trở về giường bệnh , lạnh lùng khiển trách :"Đừng nói lời điên rồ ! Truyền dịch xong trở về Cố Gia ngay !"
"Tôi nói là tôi-không-muốn !"
"Cháu thử nói không một lần nữa đi ?!" Hắn tiến tới gần cô , giọng điệu bình tĩnh , nhưng lại tức giận mãnh liệt ! Khiến cho người khác phải run sợ
Cố Niệm Kiều cắn cắn môi, con ngươi trong suốt nhìn thẳng đôi mắt lạnh rét của hắn , hết sức kiên quyết :"Chú hứa là không trở lại Italy đi , tôi liền về nhà"
Đây là điều kiện nhượng bộ . Nếu không , cô cũng không biết mình sẽ làm ra những chuyện điên rồ gì nữa !
Cố Hành Sâm ngồi thẳng lên , sửa sang y phục một chút , giọng nói nhàn nhạt tràn đầy xa cách :"Chú có trở về Italy hay không , không cần phải khai báo với cháu ! Nên nhớ , chú là chú của cháu , là trưởng bối của cháu !" Nhìn thấy hắn đi ra khỏi phòng bệnh , trái tim cô như rơi trong tảng băng , lạnh đến thấu xương !
"Trưởng bối , trưởng bối ! Đừng tưởng rằng dùng hai chữ này là có thể ngăn chặn được tôi thích chú !" Cô giận dữ đưa tay quơ quào xuống mặt đất , hướng về phía cửa hung tợn rống lên
Âm thanh lan tỏa ra bên ngoài làm Cố Hành Sâm bất động tại chỗ , sắc mặt căng thẳng.
Đáng chết ! Cái con bé này , nó có biết là nó đang nói gì hay không ?! Mình là chú của nó , nó lại nảy sinh tình cảm với mình , rốt cuộc là nó quá điên cuồng , hay do mình để cho nó ảo tưởng ?!
Hắn chăm sóc cô vì cảm giác được cô quá lẻ loi ở Cố gia , mà chính hắn cũng không ngờ sự quan tâm đó lại khiến cô yêu hắn . Xem ra hắn nhất định phải tìm cách kéo ra khoảng cách với cô mới được !
Mấy ngày sau Cố Hành Sâm trở lại Cố gia thì thấy Cố Niệm Kiều đang bưng thức ăn từ phòng bếp ra
Cố gia to như vậy mà không có một ai , làm hắn không khỏi cau mày :"Là cháu nấu à ?!"
Cố Niệm Kiều nhún nhún vai "Chú không thấy là chỉ có mình tôi sao"
Cố Hành Sâm nghe lời nhạo báng đó liền không nói được lời nào , tiếp tục nhìn cô cho đến khi cô mở miệng lần nữa "Chú nhìn chằm chằm tôi làm gì ?! Dì đi ra ngoài chưa bao giờ nói tôi biết , còn những người khác ——" Cô quay đầu nhìn chung quanh , trên mặt vẫn là nét quen thuộc "Tránh tôi còn không kịp nữa là"
Nghĩ nghĩ một chút , cô lại tăng thêm một câu :"Chú không phải cũng định tránh tôi chứ ?!"
Nếu không tại sao mấy ngày nay lại không đến đây ?! Cô có gọi điện tới chỗ ông nội , cũng nghe ông nói là hắn không có ở đó . Như vậy là mấy ngày nay , hắn đều ở khách sạn ?! Không trở về Cố Gia , trừ phi muốn trốn tránh cô , ngoài ra chẳng còn lý do nào khác
Cố Hành Sâm kéo kéo cà vạt trên cổ , nhìn cô một hồi , sau đó uy nghiêm mà nói :"Đừng dùng tâm tư của mình mà suy đoán người khác"
Nghe cái giọng điệu kia làm Cố Niệm Kiều không đè nén nổi , lập tức giận dữ đưa chiếc đũa vỗ lên bàn , đứng lên nhìn hắn "Tôi suy đoán sai chỗi nào chứ ?! Mấy ngày nay chú cũng không có ở cùng ông nội , chẳng lẽ tôi nói không đúng ?! Mấy ngày nay là do chú không muốn gặp tôi , nên chú chẳng thèm về đây"
Cố Hành Sâm cười nhạo một tiếng , rồi đem áo khoác cởi xuống ném sang một bên , nghiêng đầu nhìn cô "Lá gan của cháu thật to , dám dò xét hành tung của chú" Cố Niệm Kiều bị nói như thế trong lòng cảm thấy khó chịu
Thật ra khi cô trở lại Cố Gia vô tình nghe được Liễu Nhứ Mi nói là hắn chưa về Italy , làm cô vui mừng biết bao nhiêu . Tuy nhiên mấy ngày liền hắn vẫn không có xuất hiện , làm cô cứ mê muội nhớ nhung đến hắn
Có một loại tình yêu đúng là không nên tới quá nhanh , đến khi mình không thể chống lại , thì liệu đó có phải là đau thương ?!