Đinh Việt Nhiên nhận thấy bản thân thực sự không được để ý, thì chỉ biết thở dài một tiếng, không thể làm gì khác hơn là khởi động xe đi theo.
Xe Nhâm Thiên Nhã sau khi chạy vòng vèo một quãng rất xa, cuối cùng cũng dừng lại ở trước cổng một ngôi biệt thự.
Xe cô còn chưa tắt máy, Đinh Việt Nhiên đã đem xe của mình tắt trước, sau đó lặng thinh nhìn về phía trước.
Chỉ thấy Nhâm Thiên Nhã xuống xe, đi tới cửa lớn, lấy điện thoại di động ra gọi, sau đó liền nhìn thấy trong biệt thự có người đi ra, mở cửa cho cô ta đi vào.
Sau khi Nhâm Thiên Nhã vào trong, Đinh Việt Nhiên cùng Hứa Thanh Du lập tức xuống xe đến gần biệt thự.
"Này, xem ra chúng ta phải trèo tường rồi, nhanh lên một chút nhanh lên một chút, bên kia có cây, chúng ta từ kia leo vào đi." Gợi ý không được chấp nhận.
Hứa Thanh Du đưa mắt nhìn bốn phía, sau đó thật nhanh chạy đến gần cái cây chính mình vừa chỉ.
Đinh Việt Nhiên đỡ trán, cô ấy thật sự là phụ nữ sao? Tại sao anh cảm thấy cô không giống phụ nữ chút nào?
Chỉ là giờ phút này hắn cũng không còn chuẩn bị nói gì, cũng chỉ đi theo phía sau, sau đó hai người trèo tường vào trong.
Lầu một của ngôi biệt thự tối đen như mực, chỉ có trong phòng ở lầu hai sáng đèn.
"Làm gì đi! Đinh Việt Nhiên, trong phòng tối như vậy, tôi cái gì cũng không nhìn thấy a." Hứa Thanh Du vừa lọ mọ đi về phía trước, vừa quay sang người bên cạnh oán trách.
Ngay sau đó, vang lên bên tai ‘tạch ——’ một tiếng, sau đó liền thấy bên cạnh ánh lên mộ tngọn lửa nhỏ.
Hứa Thanh Du nghiêng đầu nhìn, phát hiện ra Đinh Việt Nhiên dùng bật lửa của mình, cô cau mày, "Cậu hút thuốc à?"
"Em gặp qua mấy người đàn ông không hút thuốc lá?" Đinh Việt Nhiên nhìn cô một cái, sau đó rất tự nhiên kéo tay của cô đi về phía lầu hai.
Hứa Thanh Du ngẩn ra, cúi đầu ngó hai bàn tay đang nắm chặt nhau, sâu trong đáy lòng như có một dòng nước ấm tràn ra, cảm thấy rất thoải mái.
Hai người lên lầu, đi tới cửa một căn phòng có ánh đèn hắt ra, liếc nhìn nhau, ngay sau đó áp sát cánh cửa nghe ngóng tiếng động ở bên trong.
Thật là, hiệu quả cách âm của cánh cửa này thực sự rất tốt nha, cả hai căn bản không nghe được một chút âm thanh nào.
"Làm sao bây giờ? Không biết người trong lòng của cậu ở phòng nào thì làm sao mà cứu ra được đây?" Hứa Thanh Du tính vốn nôn nóng, lập tức liền mở miệng lên tiếng hỏi.
Đinh Việt Nhiên đang muốn nói gì, đột nhiên nghe được tiếng chuyển động của tay nắm cánh của, ngay sau đó——
Cửa được mở ra, một người đàn ông xuất hiện ở trong tầm mắt hai người!
Không nghĩ nhiều, Đinh Việt Nhiên giơ tay liền một quyền đánh tới, tên kia kêu lên một tiếng, sau đó kêu to ——
"Có người xông vào!"
"Cái gì? !"
Là giọng nói của Nhâm Thiên Nhã!
Đinh Việt Nhiên kéo Hứa Thanh Du xoay người chạy, nhanh chóng trốn vào một căn phòng không có mở đèn.
Sự thật chứng minh, Hứa Thanh Du thật sự là người quái dị!
Vào thời điểm như thế này, phụ nữ bình thường không bị dọa sợ đến chết cũng sẽ bị dọa cho gần chết đi, ngược lại, cô lại tỏ ra hết sức hưng phấn!
"Oa, Đinh Việt Nhiên, mở cửa ra, chúng ta cùng bọn chúng đánh nhau một trận, mặc dù chúng ta chỉ có hai người, nhưng tôi vừa mới liếc mắt nhìn, trong phòng tổng cộng cũng có năm người, xem một quyền kia của cậu, cậu có thể một chọi ba chứ? Tôi nhất định có thể đánh thắng một người, mau mở cửa!"
Đinh Việt Nhiên nghẹn giọng lặng thinh, người bên cạnh này, anh thực sự có thể khẳng định cùng với nhất định, là người quái dị! Tuyệt đối là quái dị!
"Cô ả kia nhìn mềm mại, yếu đuối như vậy, khẳng định không biết đánh nhau, cho nên chúng ta chỉ cần thắng bốn tên đàn ông kia là đươc, hay là cậu không thể đấu được với ba người, vậy chúng ta chia đôi, mỗi người chọi hai tên, thế nào được không??"
"Hứa Thanh Du!" Đinh Việt Nhiên không thể nhịn được nữa, cắn răng nghiến lợi kêu tên của cô.
Ngoài cửa trước sau truyền đến tiếng bước chân, sau đó chính là hoàn toàn yên tĩnh, giống như hết sức vắng vẻ, tĩnh mịch.
Đinh Việt Nhiên sinh lòng bất an, cúi đầu nhìn Hứa Thanh Du nói: "Này, theo như em nói, hiện tại tôi sẽ mở cửa, sau đó đi ra ngoài tấn công trực tiếp, đánh không lại thì bỏ chạy, nghe hiểu không?"
Hứa Thanh Du ở trong bóng tối làm mặt quỷ, tuy nhiên ngoài miệng vẫn đáp lời, "Ừm, nghe hiểu."
Sau đó, Đinh Việt Nhiên một tay kéo cửa ra, nhưng ——
Ngoài cửa cũng là tối đen như mực, ngay cả hai căn phòng sáng đèn lúc trước, hiện tại cũng tắt, quanh mình lại trống trải, tĩnh lặng như tờ.
Vào giờ phút này, cư nhiên làm cho người ta một loại cảm giác sởn hết gai ốc.
Hứa Thanh Du ngẩn người, hỏi người bên cạnh, "Chuyện gì xảy ra? Sao không thấy mọi người đâu nữa?"
Đinh Việt Nhiên cũng nghĩ không thông, "Trước tiên, Chúng ta đi bật đèn một phòng khác xem như thế nào đã."
Hứa Thanh Du gật đầu một cái, đi sau lưng Đinh Việt Nhiên cùng tiến về phía căn phòng đối diện .
Đến cửa phòng, trong lòng hai người nhảy cũng có chút hồi hộp, Đinh Việt Nhiên từ từ xoay nắm tay cầm.
Bên trong, đèn tối đen, âm thanh gì cũng không thấy có.
Theo bản năng đưa tay lần mò cạnh tường, ấn xuống——
Đèn, cư nhiên sáng lên!
Sau đó hai người liền nhìn thấy Niệm Kiều nằm ở trên sàn nhà, không nhúc nhích.
Đinh Việt Nhiên bước nhanh về phía trước, đưa tay kiểm tra hơi thở của Niệm Kiều, hoàn hảo! Hơi thở vẫn ổn, như vậy người không có việc gì, chỉ là hôn mê bất tỉnh.
Vỗ vỗ mặt cô vài cái, Đinh Việt Nhiên cất tiếng gọi: "Niệm Kiều, tỉnh ——"
Niệm Kiều không phản ứng chút nào, sắc mặt vẫn bình thường.
Hứa Thanh Du tiến lên nhìn một chút, nói khẽ: "Có thể cô ấy bị trúng thuốc mê ..., đưa cô ấy đi bệnh viện thôi."
Đinh Việt Nhiên ngẩng đầu nhìn cô một cái, sau đó quay đầu, ôm lấy Niệm Kiều đi ra ngoài.
Hứa Thanh Du nhún nhún vai, người yêu rốt cuộc là người yêu, vừa nhìn thấy Cố Niệm Kiều, Hứa Thanh Du cô ở trong mắt Đinh Việt Nhiên, không tìm được một chút xíu vị trí.
Cô đi theo xuống lầu, vừa tới bậc cầu thang, liền nghe được tiếng ẩu đả, lập tức đuổi theo sau.
Quả nhiên, ngoài cửa Niệm Kiều bị để dưới đất, nhìn lên vừa thấy bốn người đàn ông kia đang cùng Đinh Việt Nhiên ẩu đả, Nhâm Thiên Nhã đã không thấy đâu nữa!
"Cẩn thận ——"
Thấy một người trong đó cầm chiếc gậy sắt vụt về phía Đinh Việt Nhiên, Hứa Thanh Du cơ hồ không chút suy nghĩ liền kêu lên xông tới.
"Aaaa ——" không hề ngoài dự đoán, một gậy chết người đó vụt mạnh lên lưng cô, nhất thời khiến cô có cảm giác khung xương toàn thân như vỡ vụn, đau đến mức cô muốn khóc lớn.
TMD! Tên này xuống tay thật ác độc! Thấy một người phụ nữ như cô xông lên, cũng vẫn không thu lại chút sức lực được à? Thật sự không thương hương tiếc ngọc một cái được à? Cô thực sự đau muốn chết!
Đinh Việt Nhiên quay đầu lại kéo cô lại gần, giận dữ rống to: "Khùng điên! Không có mắt sao, muốn chết hay sao mà xông vào!"
Hứa Thanh Du vốn đau muốn khóc, nghe anh rống lên với mình như vậy, nước mắt nhất thời đã tí tách rơi xuống, tiếp đến‘ oa ——’ một tiếng khóc to.
Đinh Việt Nhiên phiền não không dứt, cô xông lên đỡ một gậy giúp anh, khiến anh vừa tức giận lại vừa đau lòng, đáy lòng giật mình hoảng sợ, hiện tại cô còn khóc, càng khiến anh không biết phải làm gì nữa bây giờ.
Bốn người kia cũng bị tình huống trước mắt làm cho bối rối, sững sờ nhìn, quên cả bước kế tiếp.
Cũng may, vào lúc này Cố Cảnh Niên cùng hai vệ sĩ đi đến, Cố Cảnh Niên được đặt ngồi ở trên xe không xuống, còn hai người vệ sĩ thấy tình hình như thế này, lập tức đi lên gia nhập cuộc chiến.