Ông Xã Phúc Hắc, Vợ Ngốc Đáng Yêu

Chương 2: Tôi dập đầu xin anh

Người đàn ông chỉnh sửa quần áo ngồi ngay ngắn lại, nhìn cô gái ngồi trước mặt không được xem là “đẹp” lắm, tại sao cô lại xuất hiện trong xe của anh chứ?

“Cô......cô......tổng thống, anh xem người phụ nữ quê mùa, xấu xí kia lại đang chửi em.” Người phụ nữ ở trong lòng người đàn ông nững nịu nói nhưng ánh mắt lại giống như một thanh kiếm sắc chĩa thẳng vào người cô.

Tôm tép?

Tôm tép???

Mẹ kiếp, chuyện này là thế nào, không phải nói tổng thống là người quản lý thiên hạ sao? Làm gì có thời gian ở đây? Lại còn làm chuyện xấu xa như vậy?

Nghĩ tới đây Đỗ Lôi Ti không hề có hình tượng, phá lên cười: “Chị gái à, chị quá vui tính rồi, nếu anh ta là tổng thống thì tôi chính là vợ tổng thống, đùa kiểu gì vậy chứ, đừng làm hỏng mất hình tượng của tổng thống trong lòng tôi!”

Nói xong còn nhìn ra ngoài cửa xe xem con chó mực còn ở đó không, phát hiện con chó đã đi vẫn không quên cầm miếng sandwich trên tay cắn một miếng, từ từ thưởng thức.

Người phụ nữ kia thấy cô phá hư chuyện tốt của mình, không có ý muốn xuống xe còn ngồi đó ăn mấy thứ linh tinh, đưa tay giật lại, nhấn cửa sổ xe, ném ra ngoài.

Người phụ nữ chỉnh sửa lại quần áo, nhíu mày, lau miệng, mất hứng nói: “Đồ nhà quê, sao cô vẫn còn chưa xuống xe? Cô cho rằng chiếc xe này là thứ cô có thể ngồi sao?”

Đỗ Lôi Ti vừa nghe thấy giọng nói của cô ta liền muốn nhổ nước miếng rồi, cả người không tự chủ run lên “Chị gái à, chị có thể nói chuyện với giọng bình thường một chút được không, may mà tôi chỉ mới ăn một ít, nếu không nhất định sẽ ói hết ra.”

Người phụ nữ kia nghe thấy cô phản bác lại mình như thế, giận đỏ mặt, quay đầu lại nhờ người đàn ông ngồi bên cạnh giúp đỡ “Tổng thống, anh xem đồ nhà quê kia đang bắt nạt em, sao anh không giúp em chứ?”

Bùi Tuấn Vũ nhìn một chút, phát hiện ra người phụ nữ mới vừa quan hệ với mình tại sao lại không có chút biểu hiện dịu dàng nào, nhất thời cảm thấy mất hứng thú.

“Tổng......”

Lời còn chưa nói hết đã bị giọng nói lạnh lẽo ngăn lại.

Bùi Tuấn Vũ nhấn hộp điều khiển, cửa sổ thủy tinh bên trong xe dần hạ xuống.

Mặt lạnh lùng phân phó với thư ký trước mặt: “Đường Vũ, đưa cho cô ấy một tờ chi phiếu!”

“Dạ, tổng thống!”

Soạt soạt soạt vài cái, viết một tờ chi phiếu, thư ký đưa tới trước mặt người phụ nữ kia.

“Tổng thống, em không muốn đi. Em còn chưa hầu hạ anh mà?”

“Lập tức rời khỏi đây, nhớ, chuyện ngày hôm nay không được nói ra ngoài, nếu không thì cô biết hậu quả sẽ thế nào.” Đường Vũ nói xong đi xuống xe, mở cửa xe, người phụ nữ kia hậm hực phẫn nộ xuống xe, dậm chân một cái, tức giận nhìn chiếc xe rời đi.

Từ đầu đến cuối, người đàn ông kia không nói một câu, sắc mặt tối sầm.

Đỗ Lôi Ti bị dọa sợ, chuyện gì đang xảy ra vậy? Ai tới nói cho cô biết với?

Đường Vũ nhìn cô gái đang còn ngồi ngẩn ngơ, sau đó hỏi: “Tổng thống, cô gái này phải xử lý thế nào?”

Lúc này Đỗ Lôi Ti mới phục hồi tinh thần, mặt như muốn khóc “Tổng thống, tổng thống, xin anh tha thứ, tôi dập đầu xin anh, van xin anh......”