Ông Xã Phúc Hắc: Sủng Tận Trời

Chương 37

Ông Xã Phúc Hắc: Sủng Tận Trời
Chương 37 - Đây Là Cô Đang Mộng Du Rồi Sao?
https: //gacsach.com

Trợ lí gật đầu một, lui ra sau đi ra ngoài.

Mộ Sơ Tình do dự nhìn thư mời ở trong tay mình, cô không thích tham gia tiệc rượu xã giao như trường hợp này, cô không có thời gian mà a du nịnh nọt mấy bọn người này, bọn người trước mặt thì cười vui vẻ,sau lưng thì nói xấu người khác, cô kì thực lười ứng phó. Cho nên số tiệc rượu cô tham gia cũng không nhiều, có lác đác vài cái quan trọng mới đến tham gia.

Mộ Sơ Tình vẫn không hiểu, cô rõ ràng cũng không phải là thục nữ đoan trang, nữ sĩ của xã hội thượng lưu gì, cùng với nhà họ Mộ cảm tình căn bản càng không sâu. Tại sao lại nhận được thư mời của Mạc Thị chứ?

Gửi nhầm rồi?

Mộ Sơ Tình nhìn dòng chữ to to ở trên thư mời, là cô không sai.

Sau khi Mộ Sơ Tình suy nghĩ chưa đến vài giây, không dự định quan tâm chuyện này, liền đem thư mời kia tuỳ tiện vứt qua một bên.

Đến lúc đó lại tuỳ tiện tìm một cớ từ chối là được, từ trước đến nay cô không thích gì sẽ không tự ép chính mình, việc gì thích, nào sợ ép mình từ bỏ, cũng không có khả năng từ bỏ.

Ví dụ như Hoắc Bắc Cảng, cô thích Hoắc Bắc Cảng bao nhiêu năm, có bao giờ không nghĩ đến việc quên đi đâu?

Nhưng cô cố gắng rồi, chẳng có cách nào quên đi được, chính là cũng không có cách nào để quên.

Mộ Sơ Tình chỉ biết cười khổ.

"Đing Đong "

Một âm thanh, điện thoại của Mộ Sơ Tình báo cô biết có tin nhắn đến.

Mộ Sơ Tình cầm điện thoại trên bàn xem xem, là tin nhắn của Hoắc Bắc Cảng.

Mắt Mộ Sơ Tinh như ngây dại, Hoắc Bắc Cảng trước giờ chưa từng gửi cho cô bất kì một tin nhắn nào giờ lại gửi tin nhắn cho cô?

Này là cô đang mộng du sao?

Mộ Sơ Tình vội vàng mở ra xem nội dung tin nhắn,rất đơn giản, ngữ khí rất lạnh lùng, bá đạo không cho phép cự tuyệt là phong cách của Hoắc Bắc Cảng.

"Cha gọi chúng ta tối nay về Hoắc gia, buổi chiều tan làm ở bãi đậu xe đợi tôi "

Mộ Sơ Tình hết lần này đến lần khác cầm đoạn tin nhắn này xem đi xem lại, trong lòng vô cùng mừng rỡ, đây là lần đầu tiên Hoắc Bắc Cảng gửi tin nhắn cho cô.

Dù đoạn nội dung của đoạn tin nhắn này hắn không tự nguyện muốn gửi cho cô.

Hoắc Bắc Cảng có chuyện mới tìm đến cô, bây giờ ngay cả một cuộc điện thoại, nghe giọng cô cũng không thể được sao?

Hắn ghét cô đến mức vậy sao, ghét đến mức một cú điện thoại cũng không muốn gọi, không muốn nghe giọng nói của cô?

Trong tâm Mộ Sơ Tình như sóng trào, vì không muốn để cô trông quá khó chịu, cô ngẩng đầu nhìn trần nhà, bắt mình phải nhịn không được để nước mắt rơi xuống.

Còn về tin nhắn kia, Mộ Sơ Tình không trả lời.

Hoắc Bắc Cảng đã không muốn nói chuyện với cô thì mới nhắn tin, thì cô cũng không cần phải trả lời, lại làm phiền đến anh ta.

...

Đoạn nhạc đệm này làm Mộ Sơ Tình nhớ lại lúc nhỏ, cô hình như cũng có một lần ngốc nghếch như vậy.

Mặt dày mày dạn theo đuổi Hắc Bắc Cảng, mặt dày mày dạn muốn nói chuyện với Hoắc Bắc Cảng, ngày nào cũng mặt dày mày dạn quấy rầy Hoắc Bắc Cảng. Cuối cùng đạt được từ Hoắc Bắc Cảng lại là một câu ---- Mộ Sơ Tình, hi vọng cô biến mất khỏi mắt tôi càng xa càng tốt.

Mộ Sơ Tình lúc 14 tuổi đã lên Sơ nhất rồi, tuy lúc từ Tiểu học thi lên Trung học, Mộ Sơ Tình chịu đựng ba đêm không ngủ, cố gắng thi đậu vào trường của Hoắc Bắc Cảng, thì đậu lớp của Hoắc Bắc Cảng.Nhưng mà Hoắc Bắc Cảng lại nhanh hơn cô 3 đợt, lúc Mộ Sơ tình thi đậu Sơ nhất, Hoắc Bắc Cảng đã thi đỗ Cao nhất rồi.

Thắng Anh là trường tư quý tộc xếp hạng bậc nhất của Thành phố B.

Bởi vì Hoắc gia cũng là nhà giàu nhất nơi đây, cho nên hai người bọn họ Sơ Trung và Cao trung đều học ở ngôi trường này.

Mặc dù Sơ trung và Cao Trung của học viên Thắng Anh đều liền với nhau, nhưng hai khu này cách biệt vẫn là có chút xa.

Hoắc Quốc Chương thương con, mua cho mỗi đứa nhỏ một bộ điện thoại di động, làm phương tiện cho hai nhỏ liên lạc với nhau.