Nếu hỏi tôi mùa hè sợ cái gì nhất? Tôi sẽ ngửa đầu cười ha ha rồi lùi ra ba bước.. Chính là anh hai đang phóng băng đông đá toàn thể quần hùng!
Hội trường im phăng phắc, tôi được gia chủ nhà họ Phương mời vào phòng khách để giải quyết việc riêng tư, tay dắt tay cầm mang theo anh hai đã muốn hoá thân thành Bà Chúa Tuyết đi vào bên trong.
Khóc. Làm ơn suy nghĩ cho người đang mặc sườn xám như em với, lạnh đùi quá anh à ~ QwQ
Tôi cúi đầu bất an vặn vặn tay, thật sự thì một chút dũng khí cũng không có để ngẩng đầu lên, nhất là khi anh hai ở phía đối diện cứ nhìn tôi chằm chằm như muốn vứt tôi lên chảo dầu mà chiên sống tôi luôn vậy. Anh.. Anh hai à, một giọt máu đào hơn ao nước lã, anh đừng có manh động đó!! QAQ|||||
Ngay khi tôi phân vân không biết có nên gào lên cho ba má đến cứu hay không, thì liền thấy anh hai mở miệng.
"Em kết hôn từ khi nào?"
Giơ ngón tay ở bên dưới bàn đếm đếm, giọng tôi lắp bắp.
"Chắc.. Chắc khoảng ba, bốn tháng gì đó anh à!"
Lau mồ hôi. Áp lực từ nhà trường và phụ huynh thật sự quá đáng sợ! Ông xã đáng ghét, lúc hoạn nạn khó khăn toàn là chuồn trước để em bơi một mình. Tôi hối hận, ban nãy không nên vì anh nhẹ nhàng nói một câu:"Hai anh em lâu ngày không gặp chắc có nhiều chuyện để nói, anh ra ngoài trước, em và anh hai cứ từ từ mà nói chuyện."
Lấy cớ, đây tuyệt đối là lấy cớ! Giờ nghĩ lại, tôi thật muốn nhào lên mà cạp lấy anh một phát! ==
"Em kết hôn ngày bao nhiêu?"
Ác, sao anh hỏi khó thế, này thì có thánh mà trả lời. Nhìn anh trừng mắt, tôi vội vàng bật thốt.
"Hình như là ngày 25 anh à!"
"Hình như?"
"Dạ, em chắc chắn là ngày 16!"
"...Em nghĩ kĩ?"
"Vâng, em khẳng định với anh là ngày mùng 10!"
"..."
Chết chửa, hình như có gì đó sai sai? Chợt nhận ra mình vừa làm chuyện ngu ngốc gì, tôi tái mặt. Xong đời tôi rồi, kì này tôi chết chắc!
"Phương Gia Hân!!!"
Không ngoài dự đoán, anh hai nổi bão, tôi rụt đầu nhìn anh lớn tiếng giận dữ quát.
"Em rốt cuộc là đang chơi trò gì? Hôn nhân là chuyện em có thể lấy ra đùa giỡn sao?"
Tôi oan ức ngẩng lên nhìn anh.
"Em không có, em thật lòng mà anh!" Tuy ban đầu đúng là em có vì nhan sắc và tiền tài của ông xã mà kết hôn thật, nhưng chỉ là ban đầu thôi. =3=b
"Phương Gia Hân, em nghe cho kĩ những gì mà anh nói. Em biết được bao nhiêu về Nam Cung Duệ, em cho cậu ta là người sẽ thật lòng muốn ở bên em sao?"
"Ý của anh hai là gì, em thật sự không hiểu?"
Tôi đần mặt ra nhìn anh, đã bao lâu rồi tôi mới lại thấy anh hai biến sắc giận dữ như bây giờ?
Anh hai nhìn tôi như muốn nghẹn một bụng tức, một lát sau anh mới thở ra một hơi chậm rãi nói.
"Tiểu Hân, trong mắt em Nam Cung Duệ là người như thế nào?"
Tôi ngây ra, chẳng ngờ anh sẽ lại hỏi như thế. Tôi mơ màng nghĩ về ông xã, thật nhiều hình ảnh thoáng vụt qua, bỗng chốc gương mặt nghiêm nghị của ông xã đã chiếm trọn đầu óc.
"Anh ấy là một người rất dịu dàng!" Tôi nhỏ giọng:"Có chút độc tài, có chút bá đạo, không ưa cười, nhưng mỗi lần cười thì đều rất dễ nhìn. Ghét ăn đồ ăn nhanh, nhưng lần nào em đút cho thì cũng không từ chối mà ăn cùng em. Ít nói, kiệm chữ như kiệm vàng, nhưng mỗi lần em bất an thì đều sẽ ở bên ôm lấy em vào lòng."
Tôi ngẩng lên nhìn anh hai, cứ nghĩ đến ông xã là khoé môi lại không kiềm được mà giương cao.
"Anh ấy là niềm tự hào của em, có thể ở bên anh ấy, em chính là người con gái hạnh phúc nhất!"
Ông xã bá đạo, ông xã độc tài, nhưng đều là ông xã của tôi, chỉ riêng một mình tôi!
Tôi cong môi cười toe toét, mải mê chìm đắm trong ảo tưởng của mình mà không nhận ra gương mặt thoáng trầm của anh hai.
"Một ngày nào đó, em sẽ hối hận vì ngày hôm nay. Nam Cung Duệ, hắn chẳng phải dạng người tốt đẹp như em nghĩ đâu. Nếu có một ngày em biết được sự thật về hắn, anh tin chắc em sẽ sợ hãi mà muốn chạy đi thật xa."
"Rốt cuộc thì anh hai đang nói gì vậy? Sự thật, sự thật gì cơ?"
Tôi tròn mắt nhìn anh, tại sao những lời anh hai nói tôi một chút cũng nghe không hiểu?
"Nam Cung Duệ, hắn..."
"Dừng lại ở đây được rồi!"
Còn chưa kịp biết anh hai muốn nói gì, đã thấy cửa mở, một người bước vào. Nhận ra giọng nói quen thuộc, tôi quay đầu theo bản năng tìm kiếm.
Ông xã vẫn là phong độ và điển trai như thế, tuy một nửa gương mặt đã giấu bên dưới chiếc mặt nạ, nhưng chỉ làm tôn lên phong thái bí ẩn lạnh lùng của anh. Máu dồn lên não. Ông xã, trái tim fan-gơ của em vì anh mà đập liên hồi. >///////<
Ông xã tiến tới ngồi bên cạnh khoác lấy vai tôi, nhìn tôi nở nụ cười khiến cho đầu tôi bùm bùm bốc khói.
Bác, Bác sĩ, tôi cần thở ô-xi gấp! Không xong rồi lượm ơi, tim đập kiểu này thì lấy gì mà sống nổi!
"Hôm nay chơi vui không?"
Gật gật. Nhìn anh là em vui rồi!
"Có muốn ăn gì thêm không?"
Lắc lắc. Thấy anh là em no rồi!
"Em mệt chưa, có muốn trở về nghỉ ngơi không?"
Gật gật. Về ngay và luôn đi anh, tốt nhất là đóng cửa tắt đèn để em còn có thời gian mà thử nghiệm "48 chiêu thức đánh lén ông xã!"
"Vậy, chúng ta về nhà nhé!"
Oaaa, linh hồn của tôi đã được cứu rỗi, nụ cười của anh mới rực rỡ và đẹp đẽ làm sao! Ông xã, em nguyện là con chiên ngoan đạo tuân theo mọi giáo điều của anh~~~~XD XD XD
"E. hèm!"
Thình lình truyền tới tiếng ho khan khiến cho tôi giật mình sực tỉnh, tôi quay lại. Í, anh hai ngồi ở đó từ bao giờ vậy?
Anh hai đen mặt nhìn tôi, ánh mắt như thể đang trách "Thấy ông xã liền đá văng anh hai, không biết lúc trước là ai thay tả giặt bịch đít cho em nữa!" Tôi ngượng đến mức ngay cả đầu cũng không ngóc lên được.
"Anh hai chắc đã mệt rồi, em đã thay anh đặt phòng ở khách sạn, anh cứ đến đó nghỉ ngơi trước, ngày mai vợ chồng em sẽ đến thăm anh sau!"
Ông xã mở lời, đột nhiên đem tôi vùi vào lòng ngực anh, tôi mê mang. Vì không thể nhìn thấy, nên chỉ có thể dựa vào nội dung nghe thấy anh hai nổi giận.
"Đừng gọi tôi là anh hai, cũng không cần cậu giả vờ tốt bụng, tự tôi đã có chỗ ở rồi! Và còn nữa, tôi đợi ngày mà con bé nhận ra bộ mặt thật của cậu, khi đó, tôi sẽ đến đưa con bé đi!"
"Sẽ không có ngày đó!"
"Đừng nói chắc như vậy, cậu nghĩ cậu có bản lĩnh che giấu con bé cả đời sao?"
Câu tiếp theo tôi không nghe thấy, có vẻ ông xã đang nói gì đó. Tôi tò mò muốn ngẩng lên nhìn anh, nhưng chưa chi đã bị anh nhấn lại chỗ cũ. Không biết ông xã đã nói gì, nhưng lần này anh hai quả thật là tức giận vô cùng.
"Hừ, cậu được lắm Nam Cung Duệ, cứ chờ đó mà xem, tôi sẽ chống mắt lên nhìn ngày Tiểu Hân không do dự mà rời đi cậu!"
Nói rồi anh hai đập mạnh bàn bỏ đi, nghe thấy cánh cửa kêu lên một tiếng đinh tai nhức óc, tôi sợ đến mức nhắm chặt cả hai mắt.
Sống đến tận hai mươi mấy năm nay, lần đầu tiên tôi biết được, người anh trai tưởng như hoàn mỹ vô đối của tôi, lại có lúc không kiềm được mà phát hỏa lớn như vậy. Ông xã, anh rốt cuộc là bản lĩnh cao cường cỡ nào mà chọc giận được anh hai em vậy? OAO
Tôi ngơ ngác được ông xã kéo ra, ngơ ngác được ông xã hôn lên sống mũi, ngơ ngác được ông xã ịnh xuống một nụ hôn dài. Chúng ta đang bàn về vấn đề gì ấy nhỉ?
Ông xã cười, cắn nhẹ môi tôi một cái, lập tức ba hồn bảy phách của tôi liền bay đi một nửa.
Bác sĩ, cầu lập đàn hồi hồn!
"Về nhà thôi!"
Anh nói, nhìn tôi bảo trì trạng thái đang chết não gật đầu. Tôi lẽo đẽo được anh kéo theo sau, cứ có cảm giác không phân rõ phương hướng.
Ngẩng nhìn bóng lưng cao to trước mặt, lòng tôi lại hoảng loạn vô cùng.