Ông Xã, Nắm Tay Em Đi Anh

Chương 16: Cô thư kí xinh đẹp và nàng tạp vụ

Tập đoàn Nam Cung thị.

Tầng 20 - Văn phòng tổng giám đốc.

Ngả ra chiếc ghế dựa bọc da cao cấp phía sau, Nam Cung Duệ nghiêng người, ngón trỏ đặt bên môi tựa hồ có điều suy nghĩ, đầu mày nghiêm nghị cũng chùng xuống.

Nắng hắt ngược ánh sáng buông lơi trên bộ vest sang trọng, càng làm cho bóng lưng cứng cáp thêm mấy phần nhu hoà.

Khẽ thở ra một hơi, hiện tại anh có chút chuyện phiền não.

Từ sau cái đêm dạ tiệc đó, anh liền nhận ra cô đang có tâm sự. Lúc ăn thì luôn ngẩn người, anh gọi thì cứ thừ ra không đáp. Nghiêm trọng nhất chính là lúc nửa đêm, vô tình giật mình tỉnh giấc thì phát giác cô từ khi nào đã ngồi ngay bên cạnh, mái đầu rũ xuống mở to mắt ra mà chăm chăm nhìn anh, hại anh suýt chút nữa thì rớt tim.

Một người thích ăn ưa ngủ như cô vậy mà lại bỏ bữa thức thâu đêm, chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì đó mà anh không biết.

Gần đây tình trạng của cô có cải biến đôi chút, ăn uống cũng trở lại bình thường, vẻ mặt thì đắc ý hớn hở, tung tăng hoạt bát ríu rít bên tai anh. Thỉnh thoảng anh còn nghe thấy cô hát nghêu ngao trong buồng tắm, hay đôi khi đứng trước gương ngoạc miệng ra cười.

Anh đã từng có suy nghĩ muốn mời bác sĩ đến nhà khám cho cô, nhưng đại khái cô vẫn chưa làm ra chuyện gì quá mức bất thường nên thôi, nhẫn nhịn quan sát cô thêm chút nữa vậy.

Để tránh cho đêm dài lắm mộng, nửa đêm uống thuốc trợ tim vì bị cô nhìn. Anh đành đem cô gói gọn vào lồng ngực, chặt chẽ không cho thoát ra ngoài, nhờ vậy mà chất lượng giấc ngủ của anh phục hồi như cũ.

Ngón tay nhịp nhàng gõ lên mặt bàn, liếc nhìn tập hồ sơ vừa được mang đến, anh thật không biết tư vị hiện tại trong lòng mình là gì.

Trên hồ sơ là một cô gái ăn mặc chỉnh tề, có lẽ là do lần đầu đi phỏng vấn nên cô bị căng thẳng, mặt cứ cứng đờ ra nở nụ cười cực kì gượng gạo, thay vì gọi là cười thì nên gọi là nhếch mép thì đúng hơn. Thật xấu! Anh thầm nghĩ.

Hồ sơ cũng ghi rõ tên tuổi và địa chỉ của cô gái, nhưng cái làm anh đau đầu chính là..

Họ tên: Phương Gia Hân.

Giới tính: Nữ.

Tuổi: 24.

Vị trí ứng tuyển: Lao công.

Nam Cung Duệ.. Vợ của anh thật một chút tiền đồ cũng không có!

Vốn nghĩ nếu cô gia nhập vào công ty anh, anh có thể sắp xếp để cô làm những công việc nhẹ nhàng trong văn phòng. Dù sao đi nữa cô cũng là vợ anh, anh đương nhiên sẽ thiên vị cô đôi chút.

Nhưng, nhìn cái hồ sơ này.. Nên nói cô là quá mức khiêm tốn hay là tự nhận biết năng lực của bản thân đây?

Anh cúi đầu, gương mặt nghiêng nghiêng lộ ra góc cạnh tinh tế. Nhấc tay gọi đến phòng quản sự trưởng.

-- * -- * -- * --



Căn phòng được bày biện theo phong cách Châu Âu, tạo ra không gian thoáng đãng ngập tràn ánh nắng. Từng quyển sách được xếp ngăn nắp tỉ mỉ thành một hàng dài đều đặn, cho thấy chủ nhân của nó là một người ổn trọng cầu kì.

Lần thứ hai đặt chân đến căn phòng này, nói thật tôi cảm thấy có chút xa lạ, còn có chút hồi hộp nữa.

Ưỡn ngực, nâng mông, tay cầm chổi hiên ngang bước vào phòng. Tôi nay đã trở lại và lợi hại hơn xưa, hơ hơ.

Thật cũng không phải khoe khoang gì, nhưng tôi đã thành công đả bại được năm người khác để vinh quang giành lấy cây chổi này đó. Nói nghe nói nghe, trước khi đi làm tôi còn chụp hình lưu vào album "Những việc để đời không thể quên", và đương nhiên là cùng với chữ V chiến thắng rồi. V^o^V

Để tự thưởng cho thành công đầu tiên của mình, tối hôm đó tôi đè anh hun suốt nguyên đêm. He he, bí mật nhé, đó cũng là lí do mà ngày hôm sau anh đi làm với bộ mặt sưng vù.

Vừa bước vào liền thấy anh chống tay nhìn tôi chằm chằm, khí thế ban đầu "Đùng" một phát tuột dốc thảm thương. Tôi ngượng ngùng đưa tay gãi mặt, cười tủm tỉm.

"Ông xã, anh gọi em lên đây là có việc gì nha?"

Không phải khen chứ, ông xã nhà tôi quả thật là có khí chất của băng sơn nam nhân, chỉ riêng giọng nói của anh thôi cũng đủ làm tôi cảm nhận được, mùa đông năm nay dường như đến sớm hơn thì phải. Hắt xì! Bác sĩ, tôi có khả năng bị cúm H5N1 không?

"Trong công ty, cô nên gọi tôi là tổng giám đốc."

Lạnh, lạnh quá anh à! Đông năm nay dự là em sẽ trùm mền ru rú ở trong nhà rồi!

Mà suy đi nghĩ lại thì thấy cũng đúng thiệt, trong công ty mà xưng hô thân thiết quá cũng thành ra không ổn!

Để chứng tỏ mình là "Con ngoan trò giỏi", "Cháu ngoan Bác Hồ". Tôi lễ phép gật đầu, vâng dạ thưa chuyện.

"Tôi hiểu rồi ạ! Vậy thưa tổng giám đốc, chẳng hay ngài gọi tôi đến đây là có việc gì chăng?"

Vẻ mặt anh có chút bị kiềm chế, nhưng nhanh chóng đã đổi thành nhíu mày, trong giọng nghe ra sự không hài lòng mà tôi chẳng hiểu vì sao.

"Không được xưng là "Tôi", cũng không được dùng thái độ xa cách đó!"

Này là do anh muốn em giữ kẽ mà?

Tôi câm nín, sâu sắc cảm thấy anh so với tôi còn muốn thay đổi chóng vánh hơn. Lau mồ hôi. Ông xã, trời chuyển mùa nên anh cũng muốn chuyển tính sao?

Tôi trưng ra vẻ mặt hề hề đáng thương. Chỉ nghe qua "Ma mới bắt nạt ma cũ", chứ chưa nghe qua "Ông xã tổng bắt nạt vợ lao công" bao giờ.

"Hic, tổng giám đốc, rốt cuộc thì anh gọi em lên đây để làm gì ạ?" Dằn vặt nhau à anh?

Nghe thấy giọng nói uỷ khuất của tôi, vẻ mặt anh hoà hoãn đôi chút, cũng không làm khó tôi nữa mà đi thẳng vào vấn đề.

"Chẳng phải cô muốn làm việc sao? Tôi gọi cô đến chính là để làm việc."

Tôi ngó nghiêng nhìn quanh, ngó ngó nghiêng nghiêng, ngó đến mức cái đầu nghiêng hẳn sang một bên.

Chà, tường nhà ai mà sáng thế kia, phải dùng sơn Liston hay không nha? Ồ, còn có cái sàn này nữa, là nước rửa chén Sunline hảo hạng ha?

Sạch bong, sáng bóng. Ông xã ông xã, mặt em phản chiếu trên nền sàn này!!

Hức, một phút mặc niệm bắt đầu.

Không phải khen chứ, chỗ này đã sạch sẽ đến mức, ruồi mà có đậu xuống cũng trượt chân té dập mặt, căn bản là không cần đến tôi phải ra tay dọn dẹp. Nhưng đó là tôi nghĩ thế thôi, biết đâu dưới sàn còn có hạt cát nào mà tôi chưa dùng kính hiển vi soi nên chưa thấy chăng?

"Ông x.. À, tổng giám đốc! Anh xác định là muốn em dọn dẹp sao?"

Không phải tôi muốn lười biếng gì cho cam, nhưng đây là vấn đề cấp thiết cần phải suy nghĩ thấu đáo nha.

Anh nhướng mày, có vẻ khó hiểu với câu hỏi của tôi.

"Tôi chưa từng nói đùa với ai bao giờ."

"Em hiểu rồi!" Là anh nói đấy nhé!

Mười phút sau.

"..Thôi, đừng làm nữa. Cô chỉ cần đứng yên đó là đã giúp tôi rồi."

Tôi ôm lấy trái tim nặng nề ngã xuống. Tổn thương quá! Bác sĩ, tôi cần thở ô-xi gấp!

Hu hu, này sao trách được tôi nha, tôi đã bảo tôi không chuyên về nữ công gia chánh rồi mà! Hic hic!!

Căn phòng vốn đẹp đẽ tươm tất của anh, chỉ trong vài phút ngắn ngủi được bàn tay tôi nhẹ nhàng "lướt" qua một chút. Che mắt. Ai nha, đã thành bãi chiến trường kinh thiên động địa rồi.

Vỗ đùi. Ngay từ đầu tôi đã biết trước rồi mà, cái sàn của anh đến ruồi còn vấp chân ngã được, thì con người như tôi làm sao mà trụ nổi. Bất quá nó còn có cánh bay đi, thoát khỏi kiếp xe lăn bệnh viện, còn tôi thì tôi.. Khụ khụ, tôi đưa tay chụp lấy giá sách của anh, hệ quả là kéo cái xô nước tung mình bay giữa trời quang, cái chổi cũng phi thân bay thẳng vào chậu kiểng, chậu kiểng ngã, cô thư kí mở cửa bước vào, vô tình đạp trúng té lăn quay.

Thông báo một tin mừng. Ha ha, tôi vẫn bình an vô sự.

Khóc. Trùi ui, tin em đi ông xã, em đã từng thấy cảnh này trong mơ rồi, chỉ là.. Hic, mệnh trời khó tránh, em cũng quẩy đạp dữ lắm mà vẫn không sao ngăn được.

Thình lình anh đứng dậy, từ chỗ ngồi đi thẳng ra chỗ tôi. Tim tôi giật thót.

Ngay khi tôi đã chuẩn bị tốt tâm lí để nghe anh mắng một trận, mắt cũng nhắm chặt rồi, chỉ chờ người tới thôi. Nhưng, anh lại lướt qua người tôi. Tôi mở mắt, có chút không dám tin.

"Em không sao chứ?"

Anh nâng cô thư kí đáng thương vẫn còn đang choáng váng kia dậy, vẻ mặt săn sóc đến trong mơ tôi cũng chưa nhìn thấy.

"Em không sao!"

Cô đỡ trán, nở nụ cười khiến anh an tâm. Mà khi cô vén tóc lên để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp của mình, tôi sửng sốt đến ngây người.

Á, đây chẳng phải là tình địch mà tôi đã gặp trong bữa tiệc sao? Bổ sung, cũng là nguyên nhân khiến tôi mất ăn mất ngủ nhiều ngày qua đây nè!

À, nhân tiện. Cô tên là gì thế nhỉ?

Nhục mặt quá trời ơi, có mỗi tên của tình địch mà cũng quên không hỏi. Ai nha, mà nhắc mới nhớ. Này cũng đâu phải vấn đề gì to tát, mãi đến khi thành gia lập thất xong, tôi cũng có biết tên anh là gì đâu.

Phù, không sao rồi. Tình địch tỷ tỷ, trước sau gì tôi cũng biết tên của tỷ thôi.

"Phương Gia Hân!"

Anh gọi, may mắn mà anh kịp thời gọi, ba hồn bảy vía của tôi mới không long nhong phiêu bồng vào xứ sở thần tiên. Ngó qua. Ô, sao cả anh lẫn cô đều nhìn tôi ghê vậy?

Tôi ngượng ngùng gãi gãi đầu, phủi phủi bụi quanh người rồi đứng lên.

Nha, giờ mới phát hiện, vừa rồi anh gọi cả họ lẫn tên tôi, này là hiếm hoi lắm. Có phải khi tôi ngẩn người đã bỏ qua chuyện gì rồi không?

"Chào chị, tôi là Trịnh Tuyết Linh, rất vui được biết chị!"

Cô tự tin mỉm cười bước tới gần tôi, thắt chặt mối quan hệ cộng sinh bằng một cái bắt tay hữu nghị.

Vui, tôi cũng vui lắm, nhưng cô có cần phải nắm tay tôi chặt như vậy không? Nổi gân xanh lên hết rồi kìa!

Tôi cười gượng:"Tôi cũng rất vui được biết cô!"

Trời cao chứng giám, đừng vì những lời bịa đặt này của con mà giáng thiên lôi nhé!

"Từ bây giờ tôi sẽ thay thư kí Kim làm thư kí trợ lí của anh Duệ, rất mong được chị giúp đỡ."

H.. Ha ha! A ha hahh!! Ai cười với tôi cái đi!! Hu, thấy trước kết cục rồi nhé! Ông xã, dù có ngán cơm đến mấy cũng đừng ra ngoài xơi phở mình ên anh nhé, cẩn thận bị người ta "chặt đẹp" đó!

Em nói nghe nè, em không cần túi xách giày da gì đâu, anh chỉ cần thảy cho em mấy bao thực phẩm ăn liền là được. Giật giật tay áo. Nuôi heo dễ nuôi hơn hồ li anh à!

Tôi đưa ánh mắt ai oán nhìn về phía anh, anh thế nhưng lại đưa tay búng trán tôi một cái, chậm rãi quay về bàn làm việc.

"Tôi còn có việc, cô ra ngoài trước, đống bừa bộn này để sau dọn dẹp cũng được."

Tôi cắn khăn. Này là ý tứ đuổi người sao? Hic hic, ông xã, anh chán em rồi hả?

Liếc qua thấy ánh mắt hàm chứa ý cười khiêu khích của tình địch tỷ tỷ, tôi xụ mặt, cảm thấy uể oải vô cùng, hơn phân nửa sức sống ban đầu rủ nhau đi nhảy sông hàn huyên tâm sự.

"Em biết rồi!"

Tôi xìu xìu đáp, lững thững rời đi. Trước khi ra cửa còn không quên ngó lại.

Nam, anh tuấn có thừa. Nữ, kiều mị có dư. Đặc biệt là cặp giò nóng đến bỏng mắt đó. Hic, cũng may tôi là heo chớ hổng phải sói, không thì đã ngửa cao đầu cất tiếng tru rồi.

Đột nhiên lại cảm thấy, hai người họ trông xứng đôi vô cùng, căn bản không có chỗ cho tôi chen chân vào. Tâm không khỏi thắt chặt.

Chết rồi! Ở cùng anh nhiều ngày như thế, chắc là tôi bị bệnh tim thật rồi! Bác sĩ, có thuốc nào chữa loại bệnh này không?

Mang theo cái xô cùng bộ dụng cụ nghề nghiệp vừa được cấp, tôi vác chổi thiu thỉu rời khỏi văn phòng anh.

Hầy, ngày hôm nay sao mà dài quá!