Huệ Ngạc nheo mắt, trong lòng nói không tốt rồi, do nàng quá bất cẩn, kết quả đã xảy ra chuyện. Bất chấp Thục Lan đang lẩm bẩm, nàng bước nhanh vào.
Mẹ đẻ của Ngũ tiểu thư Diệp Mạt là Diệp Chân thị đang đỡ cái trán ngồi ở một bên, mày cau lại. Sắc mặt Diệp tam công tử phẫn nộ, tầm mắt trừng thẳng về Trình Tề Lễ đang ngồi trên giường, dáng vẻ hung thần ác sát như Trình Tề Lễ đã đoạt đi bảo bối của hắn.
Trái lại hai thân hình nhỏ ở trên giường, vẻ mặt Diệp Mạt đề phòng tránh sau Trình Tề Lễ, tay nhỏ bé nắm chặt quần áo của hắn. Khi Huệ Ngạc đi vào thì thấy hai nha hoàn đang tiến lên định ôm Trình Tề Lễ xuống dưới.
Nhưng mà khi nha hoàn kia mới tới gần mép giường thì nghe Ngũ tiểu thư oa oa kêu lớn, miệng than thở ồn ào: “Tránh ra, tránh ra, các ngươi muốn làm gì?” Khi nói chuyện thì túm chặt tay Trình Tề Lễ.
Sau đó lại nhìn tiểu thế tử vẫn im lặng ngồi ngay ngắn ở trong chăn, vẻ mặt cũng đề phòng, chặt chẽ mang Ngũ tiểu thư bảo vệ ở sau người, dáng vẻ như gà mái. Mặc dù chỉ còn là một đứa nhỏ choai choai, nhưng ánh mắt đông lạnh kia khiến hai nha hoàn không dám đến gần. Hai nàng quay đầu nhìn về phía Đại phu nhân, vẻ mặt ngượng nghịu.
Diệp Chân thị năm nay đã ba mươi hai, bảo dưỡng rất khá, xem qua cũng chừng hai mươi tám là cùng. Hàng năm an nhàn sung sướng trong khu viện cao tường kín cổng này, áo đến tay cơm đến miệng, liền hình thành nên vài phần phúc hậu. Nàng lại quản lí toàn bộ việc trong nhà của Diệp gia, muốn khống chế các cơ thiếp có dã tâm khác thì ánh mắt đương nhiên phải có uy nghiêm, không giận mà uy.
Nhưng mà lúc này, vị Diệp đại phu nhân xưa nay nổi tiếng giải quyết mọi chuyện tàn nhẫn cũng thật đau đầu. Lúc này bị táo bón đương nhiên vì đương sự là bảo bối của toàn bộ Diệp gia, Diệp ngũ tiểu thư.
Buông bàn tay trắng nõn ra, trên mặt đã có chút thỏa hiệp, ôn nhu hỏi cái thân mình luôn tránh sau Trình Tề Lễ kia: “Tiểu tổ tông, rốt cuộc con muốn thế nào? Dáng vẻ này là sao đây?”
Diệp Mạt trừng mắt, nhìn về vị mẫu thân cùng lắm chỉ lớn hơn cô mấy tuổi này. Người nhà này đối với cô quả thật rất tốt, thậm chí không ai dám nặng lời với cô, mặc dù vị mẫu thân này đang lo lắng nhưng sự sủng nịch trong mắt không hề giảm đi.
Cô không khỏi thu lại thái độ nói cùng nàng: “Việc này…Mẹ bảo các nàng đi qua kia ngồi đi, đừng tới đây.” Ngón tay mũm mĩm chỉ vào hai nha hoàn đang đứng ở bên mép giường.
Diệp Chân thị gật đầu, nói với hai nha hoàn đang lưỡng lự kia: “Nghe lời của tiểu thư rồi chứ? Làm theo đi.”
Hai nha hoàn kia đều ngẩn người, quay đầu nhìn về cái ghế, vẻ mặt sợ hãi. Lời của tiểu thư đương nhiên là nghe rõ, nghe rất rõ ràng, một chữ cũng không sai. Nhưng mà…Nhưng mà tiểu thư muốn các nàng đến ngồi a! Việc này…Việc này có thể sao.
Huệ Ngạc thấy thời điểm đã đến nên tiến lên trước hai bước quỳ gối xuống.
“Là Huệ Ngạc nhất thời hồ đồ, thật sự là…Nô tỳ thật sự không thể hiểu được, vì sao đêm khuya tiểu thế tử lại xuất hiện trong phòng của Ngũ tiểu thư, lại càng không dám kinh động phu nhân, cho nên mới tự làm chủ…Thỉnh phu nhân trách phạt!”
Nói xong thì cúi người trên mặt đất không đứng dậy. Diệp Chân thị nghe nàng nói xong thì khuôn mặt vẫn không có biểu tình gì, cũng không biết những lời khi nãy Huệ Ngạc nói nàng có nghe vào hay không.
Nàng chỉ chậm rãi dùng tay vuốt ve đôi vòng tay, một đôi mắt phượng xinh đẹp nhìn Diệp Mạt cùng Trình Tề Lễ không nói được lời nào. Trong lúc nhất thời, toàn bộ căn phòng lâm vào sự yên tĩnh quỷ dị, giống như một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Qua một thời gian lâu Diệp Chân thị mới nghiêng đầu hỏi Diệp Thanh Xuyên đứng ở một bên: “Thanh Xuyên, con nói xem việc này còn có ai khác biết không?”
Diệp Thanh Xuyên nghe thấy chủ mẫu (người phụ nữ làm chủ gia đình) hỏi câu này thì mới đem tầm mắt đằng đằng tức giận thu trở về, nghiêng người cúi đầu cung kính đáp: “Hồi bẩm mẫu thân, khi con vào thì chưa nhìn thấy những người khác.”
Lúc này thấy Thục Lan từ bên ngoài nhanh chóng bước vào, cúi người nói nhỏ với Diệp Chân thị hai câu. Diệp Chân thị nhíu mày nói: “Thục Lan, đi đến khu nhà phía Tây mời phu nhân Hầu gia đến đây. Nếu phu nhân có hỏi đến thì hãy nói thật. Lúc này chỉ sợ ở bên kia đã đi xung quanh tìm thế tử.”
Thục Lan lĩnh mệnh liền rời khỏi phòng trong, lúc này Diệp Chân thị mới cúi mắt nhìn Huệ Ngạc vẫn quỳ thẳng lưng không cử động: “Ngươi đứng lên đi, nhanh chóng hầu hạ tiểu thế tử cùng tiểu thư chải mặt rửa đầu rồi bảo phòng bếp đưa bữa sáng lên. Hôm nay ta cùng phu nhân Hầu gia cùng tiểu thế tử và tiểu thư sẽ dùng bữa với nhau. Còn nữa, nếu Tứ phu nhân đến đây thì bảo nàng trực tiếp đến Thiên Thính.”
Huệ Ngạc vội vàng đứng lên, cho bốn nha hoàn không biết đã đến từ khi nào bưng chậu rửa mặt đi vào. Trình Tề Lễ thấy tình thế không phát triển theo xu hướng ác liệt thì trong lòng thở phào một hơi, nghiêng người cùng Diệp Mạt nói nhỏ vài câu rồi xoay người xuống giường, phối hợp với nha hoàn rửa mặt.
Diệp Mạt giương mắt liếc vị mẫu thân đang ngồi ngay ngắn ở ghế trên, lúc này mới đưa hai tay để Huệ Ngạc thay quần áo cho cô. Diệp Thanh Xuyên thấy muội muội ngày xưa thân thiết nhất với mình bây giờ lại không thèm liếc hắn một cái, trong lòng không khỏi có chút buồn bực. Mang hộp bánh Lê Hoa Cao nói như hiến vật quý.
“Mạt Mạt, muội nhìn xem đây là cái gì?”
Diệp Mạt đang nhíu mày đếm đếm dây lưng trên áo thì thình lình bị những khối điểm tâm rực rỡ sắc màu kia hấp dẫn. Ba ngày ngủ li bì cũng đã được đút qua một chút thức ăn lỏng, đã sớm đói đến không còn sức lực, lần này sao có thể vượt qua được sự hấp dẫn lớn như vậy.
Cô sắp sửa nhào lên, không biết người nào đó ở bên cạnh đã ho nhẹ một tiếng. Nụ cười trên mặt Diệp Mạt nhanh chóng cứng lại, một giây sau cô đã thu hồi cánh tay, tiếp tục giang hai tay cho Huệ Ngạc sửa sang quần áo. Mày không nâng lên chút nào mà bình tĩnh nói: “Ca ca, muội còn chưa có đánh răng, không thể ăn điểm tâm.