Ông Xã, Chúng Ta Xuyên Không

Chương 25



Mọi người chơi trong chốc lát thì có người đến kêu Trình Tề Lễ về gấp, nói là đại cữu cữu (cậu) ở kinh đô đến đây, mới vào cửa đã đòi gặp cháu trai của mình.



Sau khi Trình Tề Lễ đi rồi, Diệp Mạt tiếp tục ở bên cạnh Diệp Lam học lẻn nghề, nhưng không còn hứng thú nữa. Cô không yên lòng ở lại thêm trong chốc lát rồi dẫn tiểu Phúc Lỗi cùng Diệp ĐÌnh đi vào bên trong.



Khi các cô bước vào, Tứ di nương còn chưa trỏ về, hai vị di nương khác đang cắn hạt dưa trò chuyện cùng Diệp Chân thị. Bọn hạ nhân nối đuôi nhau đi vào, theo thứ tự mang đồ ăn đặt trên bàn tròn.




Trong lòng Diệp Mạt phiền muộn nên không chào hỏi gì Diệp Chân thị mà ngồi trên một cái giường nhỏ. Phúc Lỗi cùng Diệp Đình cũng ngồi ở bên cạnh cô, một người im lặng nhìn Ngũ tỷ tỷ, một người chơi đùa với tay áo của Mạt Mạt.



Yên tĩnh như thế nên có thể nghe thấy rõ ràng tiếng thảo luận ở trước. Thanh âm tò mò của Ngũ di nương truyền tới: “Đại ca Tần An Lâm của Tứ phòng hình như là làm việc trong một cửa hàng bán gạo ở phía Nam thành đúng không? Rốt cuộc là không hài lòng cái gì mà có thể làm ra chuyện vô liêm sỉ như thế?”



Tiếp theo là tiếng giải thích ôn hòa của Nhị di nương: “Mọi việc còn chưa có kết luận nên vẫn chưa thể nói được gì. Nếu để Tứ phòng nghe được thì lại tranh cãi với muội một phen cho xem.”



Ngũ di nương đương nhiên hiểu cái miệng lợi hại của Tứ di nương, ngày thường cũng đã tranh chấp với Tứ di nương không ít nên lúc này nghẹn miệng lại, không phục mà nói tiếp: “Muội thấy chuyện này rất có khả năng là do Tứ phòng nhiều chuyện, nếu không sao chuyện trong nội viện của chúng ta lại lộ ra bên ngoài?”



Không biết là do khuyên bảo không có hiệu quả hay là có cùng tâm lý như Ngũ phòng mà Nhị phòng cũng không nói nhiều nữa. Lúc này, Diệp Chân thị đúng lúc mở lời nói: “Bây giờ chắc lão gia cũng sắp đến rồi, mang mấy tiểu nha đầu kia xuất hiện đi.”



Nói xong thì Diệp Lam nắm tay Diệp Úy đi vào, thấy ba người Diệp Mạt ở chỗ kia thì tươi cười nói: “Nhóm tiểu nha đầu này, theo tỷ đi rửa tay đi.”




Diệp Mạt đang thất thần khôi phục lại tinh thần thì thấy Diệp Lam đang mỉm cười đứng bên cạnh cô. Cô vội vàng hoạt động thân thể nhỏ của mình, đi xuống giường nhỏ, sau đó theo Diệp Lam ra ngoài.



Không bao lâu sau, Diệp Hoắc cùng với hai con trai của Diệp gia đều đến đầy đủ. Diệp Thanh Xuyên hành lễ cùng Diệp Chân thị xong thì tới trước mặt Diệp Mạt chơi đùa cùng cô. Diệp Trữ Quảng theo quy củ gọi Diệp Chân thị một tiếng mẫu thân rồi mới đi đến bên cạnh nương cùng muội muội của mình.



Tứ di nương đôi mắt đỏ hoe đi theo sau Diệp Hoắc, cúi đầu vẻ mặt ủy khuất. Ngẩng đầu lên thì thấy mấy vị phu nhân kia nhìn chằm chằm mình, không khỏi có chút tức giận, nhưng lại không dám làm càn trước mặt Diệp Chân thị nên chỉ có thể đè nén oán hận dưới đáy lòng.



Vừa đúng lúc này hạ nhân mang một đĩa trái cây thơm ngào ngạt lên, đặt ở vị trí không xa Diệp Úy. Tiểu cô nương này vừa mới rửa tay xong, nhìn thấy điểm tâm mà mình thích nhất thì lập tức nhào tới cầm lấy một miếng.



Bàn tay vừa rửa sạch sẽ lập tức bị bẩn, tứ di nương đột nhiên tìm thấy chỗ xả giận, thân ảnh chợt lóe lên đến bên cạnh Diệp Úy, nhéo nhéo cái miệng của tiểu cô nương một phen, sau đó còn giơ bàn tay lên tát xuống cái miệng của tiểu cô nương.



Toàn bộ người trong phòng đang làm chuyện của mình, bị âm thanh của bàn tay này làm chú ý. Nhất thời, trong phòng vì kinh ngạc mà yên lặng. Ước chừng khoảng ba giây say, Diệp Úy gào khóc to toàn bộ căn phòng.




Tứ di nương vốn bụng đã đầy lửa giận, nhưng bất hạnh là đang ở trước mặt Diệp Hoắc cùng Diệp Chân thị nên không dám làm càn phát tác, bị Diệp Úy gào khóc to thì tức giận càng thêm tăng, vừa nhéo lỗ tai của tiểu cô nương vừa tức giận mắng chửi.



Chờ đến khi những người ở đây phản ứng lại thì trên mặt Diệp Úy đã in vài dấu đỏ của bàn tay. Nhị nương cùng Diệp Lam ở gần nên chạy tới kéo người, Ngũ di nương theo phản xạ có điều kiện đứng lên nhưng do dự một chút vẫn không đi qua. Còn Diệp Chân thị thì đang đè chặt Diệp Mạt muốn nhào qua, để lộ ra khuôn mặt âm trầm, có vẻ rất giận dữ.



Diệp Mạt bị Diệp Chân thị ôm chặt vào ngực không thể động đậy, chỉ có thể nhăn mày nhìn về phía hỗn loạn. Trong lòng cô dần nổi lên sự chán ghét. Vốn dĩ chỉ cảm thấy Tứ di nương hơi chanh chua nhưng lúc này bà ta lại ra tay đánh người thì trong lòng cô đã thấy chán ghét bà ta…



Khi nãy mới vào cửa đã làm ra cái mặt ủy khuất, Diệp Úy dù hơi tham ăn nhưng cũng chỉ là một đứa bé mà thôi. Có thể ra tay độc ác với con ruột của mình như thế, chỉ vì muốn phát tiết sự tức giận của bản thân, quả thật khiến người ta chán ghét.



Nhị nương xưa nay văn tinch nhu nhược. Tứ di nương thì bén nhọn, thân thể khỏe mạnh, lúc này lại đang tức giận. Thấy Nhị nương cùng Diệp Lam tiến tới thì liền vùng vẫy đứng lên. Trong đầu còn nghĩ, chuyện hôm nay căn bản không liên quan đến nàng, các nàng chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, hoài nghi nàng còn chưa đủ, lại còn mang ca ca duy nhất của nàng đến nha môn. Phải biết rằng tri châu đứng đầu ở đây chính là thông gia với Đại phòng, hãm hại nàng như thế thật là âm hiểm ác độc.